Lúc này bàn tay hắn vẫn còn đang chạm vào làn da trần của y.
Thật sự đây là mời gọi nhiệt tình nhất.
Hai người kỳ dị nhìn đối phương một hồi lâu.
Quý Thanh Lâm ngại ngùng xoa xoa ngón tay, cố gắng giả vờ bình tĩnh rút móng vuốt mình về, nhưng lại bị Tư Nhược Trần nhìn đến mức nổi nóng như một con mèo đang xù lông, hắn trừng mắt lại rồi làm như thể đó là chuyện đương nhiên nói:
"Sao đây? Ta nuôi mà, không cho sờ à?"
Tư Nhược Trần hơi sửng sốt, ngơ ngác nhìn hắn.
Rồi y bật dậy khỏi giường như cương thi, ôm chầm lấy hắn.
Quý Thanh Lâm hoảng hốt đến mức lông tóc dựng đứng, đột nhiên hắn có chút đồng cảm với tâm trạng Mặc Trúc lúc nãy.
Hôm qua Tư Nhược Trần mới được tái sinh, lại bị đánh thê thảm, lúc này đầu óc y vẫn chưa kịp phản ứng lại, còn tưởng đây vẫn đang trong giấc mộng.
Người mà y ngày đêm mong nhớ cuối cùng cũng hiện ra sống động trước mắt y, lại còn sống động hơn bất kỳ giấc mơ nào trước đó.
Mớ suy nghĩ rời rạc giờ này kết hợp tựa như một dải ngân hà, tỏa sáng rực rỡ trong đêm đen.
Trong lòng vừa chua xót vừa vui mừng.
Tư Nhược Trần nắm lấy bàn tay đang dán vào ngực mình của Quý Thanh Lâm, như thể đang nắm giữ một bảo vật vô song. Giữ chặt trong tay, sau đó từ từ vùi đầu vào vai Quý Thanh Lâm, dùng hết sức để giam hắn trong vòng tay.
Y sợ người này lại vuột khỏi tay như một tia sáng vụt tắt, hệt như hàng nghìn giấc mộng trước kia.
Chỉ chừa lại cho y một bóng lưng tuyệt vọng.
Quý Thanh Lâm đang muốn nổi giận, chợt cảm thấy trên vai mình có hơi ẩm ướt, âm thanh trầm thấp bên tai mang theo tiếng nức nở khóc than:
"Cho người sờ... người đương nhiên có thể sờ, người muốn sờ thế nào thì cứ sờ thế ấy, con sẽ ngoan ngoãn nghe lời... người đừng đi nữa..."
Y khóc đến mức đôi vai run rẩy, không biết vì sao nhưng y không dám phát ra âm thanh, chỉ cố kiềm chế, nhẫn nhịn khiến người ta cảm thấy thật đáng thương.
Hệt một con thú nhỏ đang thút thít trong im lặng.
Nhưng y lại cố chấp ôm Quý Thanh Lâm không chịu buông tay, không có một chút vẻ bình tĩnh nào của hôm qua, giống như đứa trẻ bị bỏ rơi đã lâu cuối cùng cũng tìm được đường về nhà.
Quý Thanh Lâm vừa động đậy, y liền bắt đầu hoảng sợ kêu lên, âm thanh khàn khàn, ngón tay nắm đến mức trắng bệch:
"Đừng mà... đừng bỏ rơi con, sư phụ... người yêu con nhất mà. Con sai rồi... Con thật sự biết mình sai rồi... Cầu xin người đừng đi... đừng đi, được không?"
Quý Thanh Lâm thấy y đột nhiên giống như lên cơn động kinh, đoán chừng vì y sợ chuyện tối qua đã quấy rối hắn, nên vừa mở mắt đã khóc lóc nũng nịu muốn hắn chiều chuộng.
Đổi lại nếu là ngày thường Quý Thanh Lâm nhất định sẽ cho hắn một roi.
Nhưng dù sao cũng do hắn làm người ta ra nông nổi này, vừa rồi còn lợi dụng danh nghĩa của y để tung tin đồn thất thiệt, chỉ sợ sau này trong Đại Ngụy sẽ có rất nhiều người đồn rằng Tư Nhược Trần đã trở thành người dưới gối hắn, tự nhiên thấy có hơi tội lỗi.
Nghĩ đến những ngôn ngữ xúc phạm người khác như thế, Quý Thanh Lâm cũng không muốn nổi giận nữa.
Thôi thì cứ để mặc vậy đi.
Những tia nắng mỏng manh của sớm mai chiếu xuyên qua, hai người ôm nhau trong ánh bình minh, nửa mờ nửa rạng, đến cả cái bóng cũng không thể tách rời.
Nhưng mà không lâu sau Quý Thanh Lâm đã chịu không nổi.
Tư Nhược Trần không thể ngừng khóc, không những không có xu hướng dừng lại mà dường như muốn nhấn chìm hắn bằng nước mắt.
Y như đang khóc tang.
Tính kiên nhẫn của Quý Thanh Lâm có hạn, giơ tay đẩy tên nghịch đồ dính chặt trên người mình ra, không kiên nhẫn nói: "Đủ rồi."
Tư Nhược Trần bị hắn la cho ngơ ngác.
Khóe mắt giương cao hoe đỏ, y ngấn lệ nhìn hắn.
Khóe miệng y trề ra, trong lòng đau khổ nghĩ: Sư phụ thật sự không chịu tha thứ cho mình, trong mộng cũng không chịu cho mình ôm.
Càng nghĩ càng thấy đau lòng, nước mắt rơi xuống hệt như không có điểm dừng.
Người khác càng khóc nhìn càng xấu, khiến lòng người phiền chán, nhưng y càng khóc lại càng xinh đẹp, nước mắt giống như từng hạt châu tí tách rơi ngay cửa trái tim người nhìn.
Trong lòng Quý Thanh Lâm có một loại cảm giác kỳ dị, trái tim sắt đá của hắn âm thầm hiện lên một tia mềm mại không thể nhận ra, lời trách cứ vừa đến bên môi lại bị hắn lặng lẽ nuốt vào.
Đúng lúc này, giọng nói hưng phấn từ Hệ Thống truyền đến: [Chúc mừng ký chủ, điểm thù hận đến từ thế giới tăng thêm năm điểm, xin hãy tiếp tục cố gắng ~]
Quý Thanh Lâm lập tức nhận ra, có lẽ lời đồn đã có tác dụng.
Vừa rồi có nhiều người hầu vây quanh cửa như vậy, khó tránh khỏi có gián điệp mà kẻ địch trà trộn bên trong, bọn họ thật sự không đợi nổi nữa, lập tức lan truyền cho mọi người biết chuyện của hắn.
Tâm trạng Quý Thanh Lâm tốt lên, hiếm khi cảm thấy có chút vui vẻ với tên nghiệt đồ nhà mình.
Tạm thời vì sự hữu ích này của mi, đành dỗ dành mi chút vậy.
Nghĩ vậy, hắn lúng túng vỗ vỗ lưng y, khẽ ho nhẹ một tiếng, không quá quen thuộc mà dỗ dành:
"Được rồi, chuyện tối hôm qua con ngỗ nghịch với ta, ta làm sư phụ không thèm so đo với con, đừng khóc nữa."
Cuối cùng vẫn mạnh miệng nói thêm một câu: "Khóc xấu muốn chết."
Quý Thanh Lâm tuyệt đối sẽ không bao giờ thừa nhận, Tư Nhược Trần khóc thật sực đã khiến hắn có chút mềm lòng.
Lời vừa dứt, hắn liền cảm giác cơ thể người trong ngực rõ ràng cứng lại.
Tư Nhược Trần ngẩng đầu lên, há miệng, dôi mắt đa tình cũng mở to. Cuối cùng y không khóc nữa mà chuyển sang hoảng hốt nhìn hắn.
Tối... tối qua?
Lúc này y mới chú ý tới quần áo xốc xếch của Quý Thanh Lâm, trên làn da trắng nõn mơ hồ có vết bầm tím, có thể tưởng tượng được tối hôm qua hung thủ đã điên cuồng cỡ nào, đặc biệt là trên cổ hắn hàng loạt dấu hôn ướt át, khiến cho người khác xao động trong lòng.
Những ký ức điên cuồng tối qua ngay lập tức bùng nổ trong đầu y, mọi chi tiết đều sống động, mùi hương thoang thoảng, đôi mắt tức giận và hơi thở nặng nề.
Y đè sư phụ xuống giường...
Y xé rách quần áo sư phụ...
Còn có cảm giác khi đôi môi hạ xuống...
Bàn tay ấm áp bao bọc y...
Y nhớ ra rồi...
Không phải giấc mơ.
Tối hôm qua thiếu chút nữa y đã cường bạo sư phụ!
Sau gáy y lạnh cóng, lén nhìn cảm xúc trên mặt của Quý Thanh Lâm, Tư Nhược Trần cảm thấy có lẽ y nên sống lại thêm lần nữa.