Tư Nhược Trần bị hắn đè nặng, nghe vậy quay đầu cười tà nhìn hắn.
"Nếu Sư Phụ bằng lòng thì cũng không phải không được, dù sao được một người cao cao tại thượng như người nguyện ý nằm dưới thân, thì chân tướng năm đó như thế nào, con cũng sẽ xem như mọi chuyện chưa từng xảy ra, tha thứ hết cho người."
Quý Thanh Lâm cười khẽ một tiếng.
"Chung quy thì ngươi vẫn muốn trả thù ta đúng không? Chân tướng như thế nào thì trong lòng ngươi cũng không quan trọng nữa, quả thật do năm đó ta nghĩ sai lầm, nên mới khiến ngươi trở thành thế này."
"Ngươi chịu khổ như thế ta không thể bù đắp được, qua nhiều năm như vậy, ngươi có hận ta cũng đúng thôi."
Hắn buông y ra, Tư Nhược Trần vừa ngạc nhiên vừa cảnh giác nhìn hắn, không đoán được người này đang định làm gì.
Quý Thanh Lâm nhìn y thật lâu, đôi mắt ẩn chứa thật nhiều tình cảm không ai biết được.
"Ngươi cũng chỉ muốn ta đau đớn, để bù đắp nỗi đau mà ngươi đã phải chịu đựng phải không?"
Tư Nhược Trần bất động nhìn hắn.
"Đúng, vậy thì sao? Không được ư?"
Trong đêm tối nặng nề, chỉ có thể nghe được giọng nói dịu dàng chất đầy thống khổ của Quý Thanh Lâm.
"Vậy nếu ta nói với con, ta cũng đã phải chịu đựng ngần ấy năm đau khổ, sự tra tấn mà ta phải chịu cũng không kém gì con thì sao?"
Tư Nhược Trần giống như đang nghe hắn diễn hài, cười nhạt:
"Sư Phụ vậy mà cũng biết nói đùa, người quyền cao chức trọng, người người kính ngưỡng, khó khăn trên thế gian này đều tránh đường cho người đi, người thì có gì mà đau khổ?"
Quý Thanh Lâm thở dài thật sâu, thương tâm nói:
"Đúng vậy, khổ đau thế gian ta chưa từng nếm thử, nhưng lại thất bại trên chính con đường tình. Vọng cầu mà không được, chịu đủ mọi khổ sở."
Hệ Thống nghe vậy trợn tròn mắt: [Ký chủ, ngài lên cơn rồi à?]
Quý Thanh Lâm không đổi sắc mặt nói:
[Tao đang chơi bài tình cảm mà mày không thấy hả? Nguyên chủ yêu thầm y nhiều năm như vậy, trong lòng trong mắt chỉ có mỗi y, y bắt buộc phải biết, biết đâu y cảm động rồi thì sẽ không hận nữa thì sao?]
Hệ Thống kích động: [Cao!]
Tư Nhược Trần cười lạnh:
"Cũng phải, Sư Phụ thích Sở Uyên nhiều năm như vậy, cả thiên hạ đều biết, người trả giá lớn như vậy để cưới hắn lại bị con cướp mất, nên mới thương tâm, chắc là cũng hận con tận xương tủy đúng không?"
Quý Thanh Lâm: "..."
Sao y cứ mãi không quên cái tên cặn bã Sở Uyên này vậy chớ!?
Nguyên chủ thật sự là biết cách gài chết hắn mà, dù ngươi trực tiếp giết chết Sở Uyên cũng còn tốt hơn cưới hắn nhiều mà!
Hệ Thống: [Hay quá ký chủ ơi! Kỹ năng lôi kéo thù hận của ngài đúng là càng ngày càng giỏi, chỉ cần giữ vững tiến độ này, thì ngày chúng ta hoàn thành nhiệm vụ cũng khong còn xa nữa đâu.]
[Câm miệng!]
Quý Thanh Lâm: "Ta... ta nói ta cưới hắn không phải vì thích hắn... con có tin không?"
Tư Nhược Trần: "Ngoài thích ra thì còn có lý do gì để cưới một người chứ? Mà dù sao đó cũng là chuyện của người, không liên quan gì đến con cả."
Tư Nhược Trần quay mặt đi, làm như không quan tâm lắm.
Nhưng hai mắt tròn xoe lại liếc liếc về hướng hắn.
Trong lòng Quý Thanh Lâm rất hoang mang, sao lại ngạo kiều thế nhỉ? Rõ ràng là rất tò mò, vậy mà lại làm ra vẻ không hề hứng thú.
Hắn kéo người quay lại, thấy Tư Nhược Trần lại giãy giụa muốn quay đi, hắn liền véo nhẹ cằm y híp mắt nhìn y chằm chằm:
"Lộn xộn nữa thì con biết chuyện gì sẽ xảy ra rồi đó."
Tư Nhược Trần bị hắn nâng cằm, tức giận trừng hắn.
Nhưng thái độ Quý Thanh Lâm lại khác thường ngày, hắn mỉm cười nhìn y, cặp mắt hoa đào gần như có thể câu mất trái tim người ta.
"Ta cưới hắn vì hắn đã chiếm lấy trái tim người trong lòng của ta, mà ta, không muốn nhìn hai người họ hạnh phúc, nên ta mới cưới hắn."
Tư Nhược Trần ngơ ngác nhìn Quý Thanh Lâm:
"Vậy người trong lòng của người... là ai?"
Quý Thanh Lâm: "Là người mà ta đã thích từ cái nhìn đầu tiên."
Tư Nhược Trần: "Là... ai?"
Quý Thanh Lâm: "Là người ban đầu rất thích ta, sau đó lại rất hận ta."
Tư Nhược Trần: "..."
Quý Thanh Lâm: "Là người xa tận chân trời, gần ngay trước mắt."
Tư Nhược Trần: "..."
Tư Nhược Trần cắn chặt bờ môi.
"Người đang gạt con, con không tin!!"
Nhân lúc y đang ngây người, hắn kéo người tới trước mặt, đôi môi mạnh mẽ bịt kín bờ môi người kia, kéo y vào một nụ hôn dài.
Hệ Thống bị hành động bá đạo của hắn dọa ngơ ngác, che mắt lại kích động la lên: [Ký... ký... ký chủ!]
Đôi mắt Tư Nhược Trần trừng thật to, không phải y chưa từng hôn Quý Thanh Lâm.
Ngược lại, đã từng hôn nhiều lần.
Nhưng chưa có lần nào hắn chủ động hôn y cả.
Chưa từng mạnh mẽ như thế, vội vàng như thế.
Đến tận khi bị hôn tới sắp không thở được, y mới bừng tỉnh đẩy người ra, vội vàng hít thở.
Y hoảng loạn không thôi, bàn tay vô thức nắm lấy đệm dưới giường, cứ không thể tin nổi mà nhìn Quý Thanh Lâm mấp máy miệng.
Quý Thanh Lâm dùng lòng bàn tay lau khóe môi, khẽ cười:
"Thật là một cảm giác tuyệt diệu, ta đã muốn làm vậy lâu rồi. Còn muốn làm nhiều thứ hơn, muốn làm những chuyện thân mật hơn với con."
"Ta thích con."
Tư Nhược Trần mở to mắt.
"Người..."
"Thật ra trong mộng cảnh kia ta rất vui vẻ, chỉ là con làm chuyện đó với ra lại chỉ vì hận ta nên muốn vũ nhục ta, giống như tình cảm của ta đối với con không đáng một đồng."
Tư Nhược Trần: "..."
"Ta thích con như vậy, nhưng con từ đầu đến cuối lại chỉ hận ta, việc năm đó ta vẫn luôn rất hối hận, đặc biệt là sau này dù ta có làm gì thì con vẫn cứ trốn tránh ta. Đau khổ của ta bao năm qua cũng không thua gì con cả."
Tư Nhược Trần: "Con không tin... người đang lừa con..."
Quý Thanh Lâm dịu dàng hôn lên đôi mắt y, bàn tay giảo hoạt sờ lên muốn cởi đồ y xuống.
"Vậy chúng ta cùng làm việc mà ta luôn muốn làm đi, không phải con cũng muốn à? Con muốn trả thù cũng được, vũ nhục ta cũng được, chỉ cần là con thì ta đều chấp nhận,"
Hơi thở Quý Thanh Lâm dồn dập mang theo chút nỉ non thủ thỉ bên tai y:
"Ta thích con, vẫn luôn thích con."
Tư Nhược Trần vẫn đơ người như bị đóng đinh, trong nháy mắt giống như có thứ gì đó trong lòng đang vỡ ra từng mảnh.
Trong lòng chỉ lặp đi lặp lại câu nói kia:
____Ta thích con.
Cả hận, cả khốn khổ, cả không cam lòng gì đó, đều bị y lãng quên trong chốc ấy.
Y chỉ còn sự sợ hãi.
Sợ hãi đây chính là giấc mơ mà Quý Thanh Lâm dệt cho y.
Nhưng Quý Thanh Lâm lại dùng từng lời nói "đừng sợ" để trấn an y, để y bình tĩnh lại.
Y nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, vài tia nắng sớm đã ló rạng đang xé toạc màn đêm, hé chút ánh mặt trời.
Rốt cuộc y mở miệng nói:
"Người... lặp lại câu nói kia lần nữa đi..."
Quý Thanh Lâm tưởng y không nghe rõ, khẽ cười một tiếng, rõ ràng rành mạch nói bên tai y lần nữa:
"Ta thích con."
Chỉ một câu này thốt ra, ảo cảnh nứt vỡ thành từng mảnh nhỏ, rồi vụn vỡ thành bột phấn.
Quý Thanh Lâm ngơ ngác, hắn đã chuẩn bị tinh thần phải thất thân rồi, ai ngờ chỉ nhiêu đây là đủ rồi ư?
Đây có thể coi là niềm vui ngoài ý muốn không?
Nên là? Y nghĩ hắn cũng yêu đơn phương nhiều năm mà không có được, nên tâm lý cân bằng lại rồi?
Quả nhiên không nên lấy tư duy người bình thường ra so với kẻ điên mà.
Trở lại khu rừng nơi họ bước vào ban đầu, Mặc Tùng vẫn đang bất tỉnh bên cạnh, ảo cảnh biến mất nên hắn ta cũng thoát ra ngoài theo hai người.
Nhìn bên dưới, Tư Nhược Trần đã trở lại hình dáng ban đầu, nhưng cũng đang bất tỉnh giống Mặc Tùng, cánh tay vẫn đang bị thương thảm thiết như lúc mới bước vào.
Hắn thở dài, chữa trị vết thương, rồi xé mảnh vải từ quần áo của mình băng bó cho y.
Có lẽ do ảnh hưởng từ cơ thể nguyên chủ, hắn luôn luôn cảm thấy áy náy với Tư Nhược Trần.
Cũng có thể là thương hại.
Rốt cuộc, cũng không thể dùng tư thế mọi việc không liên quan đến mình như trước kia đối xử với y được nữa.
Đợi chốc lát hắn mới nhớ một chuyện, hỏi hệ thống: [Lúc y tỉnh lại có nhớ những chuyện đã xảy ra không?]
Hệ Thống dùng một ngữ khí như đang hỏi "bộ ngài là đồ ngốc à?" nói với hắn: [Ngài cũng nhớ hết rồi, ngài nghĩ y có nhớ không?]
Quý Thanh Lâm nhăn mày rối rắm nói: [Y biết tao với y rơi vào ảo cảnh cùng lúc, lỡ như y tỉnh lại rồi nghi ngờ thân phận của tao thì sao?]
Hệ Thống cũng đột nhiên nhớ tới vấn đề trí mạng này, nếu thân phận hắn bị phát hiện thì Tư Nhược Trần sẽ không để bọn họ đi theo, không chừng còn chạy nhanh hơn cả thỏ.
Quý Thanh Lâm nghĩ một hồi quyết định không uống Huyễn Nhan Đan, mà kêu hệ thống đổi cho hắn bộ y phục đen giống trước đây. Trước tiên hắn lấy lại lệnh bài bị Tư Nhược Trần trộm mất, sau đó ngồi bên cạnh chờ y tỉnh lại.
Sau nửa nén nhang, hai người trên mặt đất từ từ tỉnh lại, vừa nhìn thấy hắn, bọn họ đều kinh ngạc đến ngây dại.
Mặc Tùng là ngạc nhiên vì hắn biến về hình dạng vốn dĩ, còn Tư Nhược Trần là thật sự bị dọa sợ.
"Sư... Sư Phụ..?"
Quý Thanh Lâm hừ lạnh híp mắt nhìn y:
"Còn biết ta là sư phụ con à? Không phải chạy giỏi lắm sao? Sao không chạy nữa đi?"
Tư Nhược Trần cúi đầu:
"Xin lỗi người."
Đột nhiên y lại nhớ ra chuyện gì, hoảng loảng ngẩng đầu nhìn hắn:
"Người trong ảo cảnh... thật sự là Sư Phụ...?"
Quý Thanh Lâm đứng lên:
"Không thì ai? Không lẽ để con chết bên trong luôn à?"
Tư Nhược Trần: "Vậy lời mà Sư Phụ nói khi đó thì sao?"
Quý Thanh Lâm ngẫm nghĩ: "Câu nào?"
Tư Nhược Trần siết chặt tay.
Một lúc lâu sau mới nói: "Câu thích con... là thật sao?"
Y căng thẳng chờ đợi câu trả lời của Quý Thanh Lâm, cũng mơ hồ nhớ ra, đêm đó ở phủ Nhiếp Chính Vương y cũng đã hỏi câu hỏi tương tự.
"Người có thích con không? Là kiểu thích muốn Cộng Phó Vu Sơn Vân Vũ?"
Lúc ấy câu trả lời mà y nhận được chính là: "Không thích."
Bây giờ trong đầu chỉ có hình ảnh rõ ràng của hắn trong ảo cảnh, hắn nói với y người hắn thích chính là y, chưa bao giờ thích Sở Uyên.
Thậm chí hắn còn cho phép y chạm vào, bọn họ trong mơ cũng đã từng...
"Giả đó."
Quý Thanh Lâm nói chẳng hề do dự.
Hắn cũng không nói dối.
Dù sao hắn cũng không phải nguyên chủ, có thể giả bộ nhất thời nhưng không giả được cả đời, nguyên chủ, người thật sự thích Tư Nhược Trần sẽ không thể quay lại nữa, cho nên không cần thiết phải nói ra.
Hối tiếc vẫn tốt hơn là để y biết tất cả.
Hơn nữa... Tư Nhược Trần vốn rất ghét hắn nên có thể y càng không thèm tình yêu này.
Rất lâu sau Tư Nhược Trần cũng không nói gì nữa, nhưng hai bàn tay giấu sau lưng đã bấu chặt đến bật máu, nhỏ giọt xuống đất đá.
"Đồ nhi hiểu rồi, là Sư Phụ muốn cứu con nên mới nói thế."
Quý Thanh Lâm thấy vẻ mặt y có gì đó kỳ lạ, nhớ lại chuyện khó nói trong ảo cảnh, hắn đoán rằng có lẽ y rất xấu hổ về chuyện đó. Bởi vì sau khi trải qua ảo cảnh của y, hắn càng chắc chắn chuyện Tư Nhược Trần chán ghét đối với những chuyện như vậy.
Thấy thế nên hắn nói tiếp:
"Dù sao ta cũng chỉ có một đồ đệ duy nhất là con, đương nhiên rất coi trọng con. Trong ảo cảnh có một số chuyện xảy ra mà ta và con đều không muốn nhắc đến. Bây giờ chúng ta đã ra khỏi ảo cảnh rồi, chuyện gì cần quên thì cứ quên đi, ta đã quên thì con cũng đừng nhớ nữa."
Mỗi hơi thở của Tư Nhược Trần đều cảm thấy đau đớn.
Thì ra đến nhớ cũng không được nhớ.
Y cười tự giễu, cuối cùng ngẩng đầu lên, cố ý nhìn thẳng vào đôi mắt Quý Thanh Lâm.
"Thứ cho đồ đệ ngu muội, con không hiểu Sư Phụ đang nói gì hết, người muốn gì thì cứ nói thẳng."
***
Đôi lời của edit:
(Bộ này mình phải note nhiều quá, tại mình sợ mọi người thấy nản mà bỏ truyện, nên phải giải thích với năn nỉ mọi người đu cùng, mọi người thông cảm nha ToT)
Mình nói chút về vấn đề xưng hô, mọi người có thể thấy chỗ thì mình để là "con" chỗ thì gọi là "đệ" chỗ thì để là "ngươi" thì quá loạn, nhưng đây là ý định của mình ngay từ đầu, mình muốn dùng xưng hô để mọi người dễ cảm nhận được cảm xúc lúc đó của nhân vật, mà Tiếng Việt lại quá phong phú và hoàn hảo để thể hiện ý đồ của mình. Chỉ mong các bạn nào cảm thấy cấn cấn sẽ thông cảm cho cái phong cách của mình.
Còn lại thì có thể mọi người bây giờ sẽ thấy ghét thụ, thấy thụ tồi, redflag các kiểu (mình đọc truyện xong rồi mà dịch tới đây vẫn cay) nhưng mọi người yên tâm là tình cảm của thụ dành cho công không hề thua công dành cho thụ đâu, cả hai đều điên tình như nhau à, xét cho cùng thì đứng ở góc nhìn của một người nắm được cốt truyện, biết người ta vì trai mà lụi mình thì cũng khó có tình cảm liền được.
Và mọi người nhớ bên wordpress lúc nào cũng được cập nhật trước 2 chương so với wattpad nha