• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quý Thanh Lâm nuốt nước miếng: [Có phải y nhìn thấy tao không?]

Hệ Thống cũng nuốt nước miếng: [Cũng có thể lắm, chúng ta vọt đi!]

Tư Nhược Trần gọi hắn: “Sư Phụ.”

À ha, không vọt được rồi.

Nhớ lúc nãy mình nhục nhã y thậm tệ trước mặt người khác như thế, bây giờ chắc Tư Nhược Trần đang hận hắn tới nghiến răng, muốn ăn thịt hắn uống máu hắn.

Bây giờ đột ngột đối diện như thế, không đánh một trận có lẽ không thể giải quyết xong chuyện này.

Kết quả Tư Nhược Trần vừa gọi hắn xong đã trừng mắt với hắn: “Người còn đến đây làm gì?”

Quý Thanh Lâm chớp chớp mắt: “Vậy ta đi nha?”

Tư Nhược Trần giống như bị lời này của hắn dọa sợ, ngơ ngác nhìn hắn một lúc sau đó xoay người đi đến núp dưới một cây phong đỏ, không thèm để ý tới hắn nữa.

Lúc này Quý Thanh Lâm mới xem xét xung quanh, cây phong đỏ tươi tốt sinh động, giống như một bầu trời đỏ rực ngay giữa sân.

Đây là biệt viện của Tư Nhược Trần ở phủ Nhiếp Chính Vương.

Cảnh trong mộng không khác gì so với bên ngoài.

Quý Thanh Lâm đứng lên từ mặt đất, phủi phủi bụi đất trên người, hắn chỉnh sửa lại quần áo liếc mắt nhìn Tư Nhược Trần đang trốn sau thân cây.

“Ta đi đó nha?”

Rất nhanh, xung quanh đã không còn tiếng động.

Quý Thanh Lâm đi giống như mang theo không khí nơi này, khiến mọi thứ trở nên tuyệt vọng không thở nổi.

Tư Nhược Trần ngẩng mặt từ dưới cánh tay, gương mặt toàn nước mắt, cơ thể bất lực dựa vào phía sau.

Lại hơi bị ngăn trở.

Y đụng vào một bức tường thịt.

Tư Nhược Trần theo bản năng quay đầu lại.

Y thấy Quý Thanh Lâm đứng khoanh tay dựa vào một gốc cây phong đỏ, thấy y ngẩng đầu, đôi mắt ngậm ý cười nhìn y:

“Khóc đủ rồi hả?”

Tư Nhược Trần nhìn hắn, khàn giọng nói: “Không phải người đi rồi sao?”

“Đi rồi, cũng trở lại rồi.”

“Vậy người về làm gì?”

“Xem trò hề của con.”

Tư Nhược Trần: “…”

Quý Thanh Lâm thấy bộ dạng của y dáng thương, cũng không so đo chuyện trước đây y lừa mình, lại nhìn vết thương trên mặt y, cuối cùng có thể không quan tâm mọi thứ đưa tay sờ sờ.

“Vậy mà cũng dám ra tay? Sau này sẽ để lại sẹo xấu đó.”

Tư Nhược Trần nhìn hắn: “Còn giống hắn không?”

Quý Thanh Lâm biết y đang hỏi gì, cũng biết khi y tỉnh lại thì mọi chuyện cũng chỉ là một giấc mơ với y, y sẽ không xem là sự thật.

“Trước giờ ta vẫn luôn cảm thấy hai người không quá giống nhau.”

Tư Nhược Trần nhút nhát che lại gương mặt mình: “Người lại nói dối, hôm nay rõ ràng người không nói thế.”

“Hôm nay ta nói gì?”

Tư Nhược Trần nhìn hắn trách móc, vẻ mặt rất tủi thân: “Người nói người chạm vào con chỉ vì con giống hắn.”

“Không phải vậy.”

“Vậy thì vì cái gì?”

Quý Thanh Lâm nâng mặt y lên, chẳng sợ dù có thêm một vết sẹo đáng sợ trên mặt, hắn cũng cảm thấy gương mặt của y cực kỳ đẹp.

Hắn dán môi lên môi y, theo bản năng liếm mút, đầu lưỡi đảo loạn khoang miệng y, trêu chọc đối phương.

Sau khi tách ra kéo theo một sợi chỉ bạc.

“Bởi vì thích con, bởi vì chạm vào con như thế rất dễ chịu.”

“Người cũng làm như thế với Sở Uyên ư?”

Quý Thanh Lâm hôn lên nước mắt trên mặt y, rồi hôn lên mắt y, thành thật nói:

“Sao hắn lại có thể so với con chứ? Chuyện này ta chỉ làm với con mà thôi.”

Hệ Thống tấm tắc khen: [Bây giờ ngài rất giống một tên đàn ông khốn nạn nơi nơi đều lừa gạt tình cảm của người khác.]

Quý Thanh Lâm cười khẽ, cũng đúng lắm.

Nhưng giống như bây giờ không phải rất tốt sao? Hắn vui vẻ, Tư Nhược Trần cũng vui vẻ, sau khi tỉnh lại thì coi như là một giấc mộng đẹp.

Trong mộng không ai biết mình là khách, đắm chìm trong khúc tham hoan.

Quý Thanh Lâm hôn hôn y, bàn tay bắt đầu không chịu yên phận, bắt đầu muốn cởi bỏ quần áo y.

Hắn nheo mắt nhìn y chằm chằm chẳng thèm chớp mắt, bên trong toát ra ý cười không hề che dấu.

Nhìn quần áo mắc lại trên khuỷu tay y, hắn cười thì thầm bên tai: “Ngoan, tự mình cởi đi.”

Hai má Tư Nhược Trầm đỏ hồng, đôi mắt mông lung như sương mù tích lại.

Nhìn đến đôi mắt như chứa cả bầu trời sao của hắn, tay kia khó khăn giữ lấy quần áo mình.

“Không, họ từng chạm qua rồi, người từng nói người ghê tởm, người vẫn luôn không thích, người luôn gạt con, người vẫn luôn rất ghét con.”

Cơ thể Tư Nhược Trần có hơi run rẩy.

Quý Thanh Lâm nhìn lông mày nhíu chặt của y, cả khuôn mặt đều nhăn nhó, giống như bị bắt lột sạch quần áo ở trước mặt người khác, trên mặt chỉ toàn là biểu cảm khổ sở.

Không ngừng lấy quần áo che bên dưới, cố gắng bảo vệ sự tự tôn cuối cùng.

Quý Thanh Lâm thở dài, dao là tự hắn đâm, bây giờ vết thương kia rỉ máu hắn cũng không thể kiềm chế mà thấy đau theo.

Hắn nhỏm người đè y xuống, đối mặt với Tư Nhược Trần, mũi chạm mũi y, có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở nóng rực của đối phương.

“Ghê tởm? Chuyện quỷ quái này cũng chỉ có thể lừa con, con biết bây giờ ta muốn làm gì nhất không?”

Tư Nhược Trần bị hắn đè nặng, đôi mắt cũng bị hắn ép phải nhìn thẳng, thấy rõ phong ba bão táp không thèm che dấu trong mắt hắn.

Khóe miệng Quý Thanh Lâm treo lên một nụ cười tà tứ.

“Ta muốn nhìn thấy vẻ mặt tiêu hồn của con.”

Thừu dịp Tư Nhược Trần vẫn còn đang ngơ ngác, nhanh chóng cởi thắt lưng màu đỏ trên người y.

Quý Thanh Lâm lấy đai lưng bịt mắt Tư Nhược Trần lại.

Hắn khẽ nhếch môi, Quý Thanh Lâm nheo mắt nhìn y.

Không còn thị giác, các cảm nhận từ giác quan của Tư Nhược Trần đều trở nên cực kỳ mẫn cảm.



Xong việc, Quý Thanh Lâm cởi bỏ đồ trên mắt Tư Nhược Trần.

Để lộ đôi mắt ướt dầm dề, ba phần mị hoặc thêm phần mê man cùng thỏa mãn, vô cùng câu dẫn.

Quý Thanh Lâm vươn lưỡi liếm liếm môi.

Hắn nhìn chằm chằm đôi mắt Tư Nhược Trần, nhìn sắc thu say lòng người trong đôi mắt y.

“Trời xanh không mây, Phong đỏ như lửa, cảnh sắc này con thấy sao?”

Tư Nhược Trần hơi sửng sốt, vẫn chưa lấy lại tinh thần nên chớp chớp mắt trả lời thành thật: “Rất đẹp.”

Quý Thanh Lâm lại cười, ảnh ngược trong mắt hắn chiếu ra một mảnh lửa đỏ, nóng rực chói mắt.

“Không đẹp bằng con, sắc thu đầy trời cũng không sánh kịp với con.”

Tim Tư Nhược Trần bỗng ngừng đập, xoay người đè hắn xuống.

“Cho dù người lấy con ra để tiêu khiển, chỉ cần người muốn chơi, con sẽ cùng chơi với người. Dù cho lần sau người lại đâm con một nhát càng đau hơn, chỉ cần người chịu dỗ dành con, con vẫn cam lòng quay đầu nhìn, con vẫn sẽ cam lòng tin tưởng.”

Lúc Quý Thanh Lâm bị y ôm lấy đầu óc đã trở nên trống rỗng.

Tư Nhược Trần nói hắn lấy y ra chơi đùa hắn cũng không phản bác được, dùng chút ít lý trí sót lại tự tìm cho mình một lý do.

Cuối cùng cũng có một đáp án.

Trái tim mách bảo, không thể kiềm lòng.

Hắn khẽ cười, trong niềm vui sướng khó tả nói với y: “Dù có chơi đùa thì cũng chỉ chơi như vậy với mình con.”

Hai người nằm giữa mảnh rừng phong đỏ rực, để mặc ngọn lửa dục vọng vô tận thiêu cháy không còn gì, đốt luôn cả phẫn hận oán niệm trở thành tro bụi.

Trầm luân mà tỉnh táo, phóng túng trong lý trí.

Làm chuyện thân mật nhất, nhưng lại không hề nhắc đến một chữ yêu.

Một người không dám, một người không hiểu.

Cuộc vui hoang đường này chơi đến cực kỳ tận hứng, Quý Thanh Lâm dựa vào lồng ngực Tư Nhược Trần, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của y.

Cảnh vật xung quang bỗng trở nên mơ hồ.

Tư Nhược Trần sắp tỉnh lại.

Hắn yếu ớt nhấc cổ tay lên, khối ngọc trắng khảm ở giữa chiếc vòng bắt đầu mờ nhạt mông lung, nhắc nhở hắn giấc mơ này sắp kết thúc.

“Ta phải đi rồi.”

Tư Nhược Trần hoảng loạn ôm lấy hắn, mày dính chặt vào nhau.

“Người muốn đi đâu? Có phải lại ăn xong rồi không muốn nhận đúng không? Hay là những lời người nói vừa rồi cũng chỉ là gạt con?”

“Ta phải trở về, ta không có chối bỏ, ta cũng không gạt con.”

Sau khi trả lời xong từng vấn đề của y, lại nghiêng đầu hôn lên vết thương trên mặt y.

“Dưỡng thương thật tốt, lần sau gặp ta không muốn thấy con mang theo thương tích nữa, ta không thích, ta thích nhìn con như xưa.”

“Người thích nhìn con giống ngày xưa? Hay là thích con giống gương mặt của Sở Uyên?”

“Không giống, hai người không giống nhau gì cả, con cứ chờ đi, vết thương này ta sẽ khiến hắn ta phải trả giá.”

Hôm đó làm gì có thể trùng hợp như thế, chỉ vừa liếc mắt ra bên ngoài là đã trông thấy Sở Uyên, còn đúng lúc gặp ngay lúc hắn đi dự tiệc.

Mỗi một chuyện Sở Uyên nói đều chỉ nhằm vào Tư Nhược Trần, không phải hắn ta cố ý thì là gì?

Muốn mượn hắn để nhục mạ Tư Nhược Trần, quả thật là một phương pháp hay, lá gan cũng lớn lắm.

Quý Thanh Lâm có thể diễn cho xong tuồng hát này với Sở Uyên, nhưng không đồng nghĩa sẽ để cho hắn ta cưỡi lên đầu mình. Trên mặt Tư Nhược Trần bị thương nặng như vậy, còn hắn ta vẫn nguyên vẹn, chuyện này sao có thể?

Sau khi rời khỏi mộng cảnh, có lẽ do không kịp thích nghi nên Quý Thanh Lâm nằm trên giường nửa ngày cũng chưa lấy lại tinh thần, mỗi sợi dây thần kinh đều đang co rút đau đớn.

Ây, đau quá đi…

Khổ sở kiềm chế cơn đau, cảm thấy cả người thật sự nhớp nháp khó chịu, hắn lấy quần áo sạch sẽ thay xong rồi đến trước gương. Kết quả vừa nhìn thấy mình trong gương hắn đã sững sốt ngơ người.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Hắn đưa tay sờ thử, xác định là thật.

Một mảng lớn vết đỏ bầm trải dài từ ngực lên tận cổ, làm làn da trắng như tuyết của hắn thảm thương không nỡ nhìn.

Quý Thanh Lâm vẫn nghĩ mộng cảnh lần này cũng giống như mộng cảnh mà Tư Nhược Trần tạo ra trong ảo cảnh lần đó, nên muốn vui vẻ thế nào thì cứ thế đó, hai người cứ mãnh liệt lưu lại dấu vết trên người đối phương. Tựa như ham muốn chinh phục trời sinh của đàn ông, tuyên bố chủ quyền trên đồ mình sở hữu.

Nhưng bây giờ…

Nếu lúc đo hắn biết vào mộng cảnh không phải chỉ là ý thức mà là bản thể thật, hắn đã không chơi điên cuồng với Tư Nhược Trần như thế.

Hắn thử kéo cổ áo che lại, cuối cùng cũng phải bất lực từ bỏ.

Trừ phi hắn có thể trùm kín người bằng áo choàng đen không để lộ thứ gì, còn không thì chỉ cần là người, nhìn thấy đều sẽ biết tối qua hắn đã làm gì.

Hắn vỗ trán, chọt chọt Hệ Thống cũng đang sợ ngẩn người như hắn: [Có cách nào có thể xóa mấy cái này đi không?]

Hệ Thống nhướng mày: [Hôm qua ngài “được” cắn không phải rất vui vẻ sao? Che làm gì? Cứ ung dung mà bước ra ngoài thôi, ai dám bàn tán sau lưng ngài chứ?]

Quý Thanh Lâm dứt khoát từ bỏ.

Làm cũng làm rồi, còn sợ người khác nhìn thấy sao? Ai dám nhìn hắn sẽ móc mắt người đó.

Sau khi thu dọn xong, bên ngoài truyền tới giọng nói của Mặc Tùng: “Vương Gia, thuộc hạ và Liễu Dật Hàn đều thu xếp xong rồi, tên khốn Sở Uyên kia cũng tới luôn, đuổi kiểu gì cũng không đi, ngài dậy chưa? Khi nào chúng ta rời đi?”

Quý Thanh Lâm đẩy cửa ra: “Đi thôi.”

Mặc Tùng thấy hắn bước ra, nụ cười máy móc vừa nở đã biến thành kinh ngạc, ánh mắt chậm rãi di xuống dưới, dừng lại chỗ mấy dấu vết ám muội trên cổ hắn, miệng nhanh hơn não hỏi:

“Ngài tự làm hả?”

Quý Thanh Lâm híp mắt cười, khẽ cong môi: “Tự ngươi gặm một cái ta xem thử?”

Mặc Tùng nghiêng ra phía sau nhìn xung quanh trong phòng hắn, bị Quý Thanh Lâm tát một cái lên đầu: “Đừng nhìn nữa, bên trong không có ai đâu, đi thôi.”

Mặc Tùng ôm đầu lúc thúc đi phía sau hắn, cứ hai ba bước lại quay đầu một lần, hắn ta luôn cảm thấy trong phòng có giấu người, chỉ chực chờ chạy ra khỏi đó.

Sau khi đi vào đại điện, thấy Sở Uyên Quý Thanh Lâm cũng không bất ngờ, dù sao hai người vẫn còn đang lợi dụng đối phương, cũng phải diễn cho tròn vai.

Trên mặt Sở Uyên luôn treo một nụ cười hoàn mỹ, xứng với gương mặt vui vẻ tràn ngập gió xuân của hắn ta, làm ai nhìn vào cũng cảm thấy thoải mái.

Nhưng nụ cười này lúc nhìn thấy cổ Quý Thanh Lâm, lại xuất hiện một vết nứt.

Mặc Tùng đi theo sau thấy vậy cười ha hả, giống như chỉ cần thấy Sở Uyên không vui là hắn ta sẽ cực kỳ hài lòng.

“Ha… Thất hoàng tử à, sao ngươi cứ nhìn cổ Vương Gia của ta hoài thế? Tối qua nhìn chưa đủ ư?”

Sở Uyên trừng mắt nhìn hắn ta một cái, lại thấy Quý Thanh Lâm không có ý định trách phạt Mặc Tùng, gục mặt nhìn Quý Thanh Lâm:

“Đêm qua Vương Gia tìm mỹ nhân nào thế, nếu ngài thích thì mang về phủ đi, ta sẽ không để bụng.”

Này là trực tiếp xem mình là một nửa chủ nhân của phủ Nhiếp Chính Vương đó à? Bề ngoài nói là không ngại, nhưng thật ra lại đang chỉ trích Quý Thanh Lâm trêu hoa ghẹo bướm.

Nói thật thì, nếu đổi lại người nói câu này là Tư Nhược Trần, Quý Thanh Lâm sẽ cảm thấy lúc nhóc con này ghen tuông tức giận trông rất thú vị, nhưng là Sở Uyên lại làm hắn thấy thật phiền phức.

Nhưng phiền thì cũng phải nhẫn nhịn, ít nhất không thể xé rách lớp mặt nạ này được.

“Ngươi nghĩ nhiều rồi, tối qua ta bị muỗi cắn.”

Mặc Tùng cười lớn đầy thỏa mãn, biết được người tối qua vui vẻ cùng Quý Thanh Lâm không phải Sở Uyên khiến hắn cực kỳ hài lòng. Người đó là ai cùng được hết, thà Quý Thanh Lâm chơi đùa chóng vánh với mỹ nhân nào đó, cũng đều tốt hơn Sở Uyên cả.

Từ lúc ở vương phủ thì hắn ta đã không vừa mắt tên này.

Tâm cơ sâu dày, lại còn hay giả vờ, một đóa hoa sen tâm đen mà lúc nào cũng đóng vai Bạch Liên Hoa, nói xem có ghê tởm không chứ?

“Được rồi, đi thôi.”

Hoa Ngưng Vũ đang ôm Trúc Lan đứng trước hồ chờ bọn họ, lúc trước vào được đây cần phải nhờ Tư Nhược Trần giúp đỡ mới có thể thông qua ảo cảnh mà Giao Châu tạo ra dưới hồ.

Quý Thanh Lâm còn giữ đôi mắt bị người ta móc của Tư Nhược Trần, Sở Uyên có lẽ cũng tự có cách, chỉ còn lại Liễu Dật Hàn cùng Mặc Tùng.

Trúc Lan ở đây để đưa họ trở về.

Nghệ Tông thong thả tới trễ, chấp tay nói với Quý Thanh Lâm:

“Gần đây trong các có nhiều chuyện quá, chưa kịp tiếp đãi Vương Gia tử tế, thật sự thất lễ, không thì vương gia lưu lại vài ngày để ta tiếp đón ngươi cho tốt?”

Quý Thanh Lâm quay đầu lại, ngoài vài đệ tử Nghệ Tông mang đến, không hề nhìn thấy bóng dáng của Tư Nhược Trần.

Xem ra lần này tức giận thật rồi.

“Không cần.”

Ngoài mặt Nghệ Tông khách sáo nhưng trong lòng chỉ ước sao hắn biến nhanh cho khuất mắt, muốn cướp đồ đệ của hắn, còn phải đề phòng hắn mang người đi.

“Y dù gì cũng là đồ đệ của ta, dù cho bây giờ cắt đứt quan hệ thì  ta cũng không để y bị người ta ức hiếp. Nếu Nghệ các chủ có lòng thì giúp ta chăm sóc y thật tốt, y tốt thì đương nhiên ta cũng sẽ tốt.”

Trên mặt Nghệ Tông đầy vẻ tươi cười đáp lời: “Đây là chuyện đương nhiên rồi, xin vương gia cứ yên tâm.”

Quý Thanh Lâm đứng trong gió lộng, sợi tóc bị thổi bay thoáng qua bóng dáng lạnh lùng của hắn, nhìn không có chút cảm giác con người. Ánh mắt híp thành một đường nhỏ, bên trong chứa sự lạnh lẽo khiếp người làm người ta không dám nhìn thẳng.

Bên tai truyền đến tiếng gió không dứt, hắn tự nghe thấy giọng mình nói:

“Đi thôi.”

*

Tư Nhược Trần mở mắt, nhìn màng che màu vàng trên đỉnh đầu thật lâu cũng chưa thể tỉnh táo lại.

Y còn đang chìm đắm trong giấc mơ kia, cam tâm tình nguyện bị Quý Thanh Lâm công hãm thêm lần nữa.

Chỉ là không giống như xưa, bây giờ là do y tự đa tình mà thôi.

Trong mộng tốt đẹp bao nhiêu thì thế giới thật càng tàn nhẫn bấy nhiêu.

Trong mộng, mỗi động tác, mỗi ánh mắt, mỗi lời Quý Thanh Lâm dành cho y đều chứa đầy tình yêu, còn bên ngoài chỉ có sự chán ghét và vứt bỏ.

Quả nhiên, giấc mơ đều tương phản với sự thật.

Thì ra y đã tương tư đến mức sắp tẩu hỏa nhập ma, bên ngoài không có được, nên mới tự thỏa mãn sự mong cầu tận trong giấc mơ.

Yến tiệc hôm qua Quý Thanh Lâm đã phá tan ảo tưởng ngay trước mặt y, cho y biết sự si tâm vọng tưởng của y buồn cười biết bao, khó thành biết bao.

Tự y cũng nghĩ rằng phải buông xuống thôi, để y tỉnh lại khỏi giấc mộng của cả hai đời này.

Chỉ là mới chỉ qua một giấc mơ, phòng tuyến mà y cố gắng xây dựng lại vỡ tan lần nữa.

Chỉ cần Quý Thanh Lâm vẫy tay với y, trái tim héo mòn tưởng như không thể tồn tại vậy mà có thể sống lại từ tro tàn.

Sự không cam lòng trong tim càng ngày càng bành trướng, kêu gào y phải dùng nửa cái mạng còn sót lại để mang đi đánh cược.

Y không muốn từ bỏ, y không muốn.

Y rửa mặt chải đầu xong, nhìn đến vết thương dữ tợn trên mặt, khẽ nhăn mày.

Quý Thanh Lâm trong giấc mơ tối qua hôn chỗ này, mỗi lần đều cực kỳ dịu dàng, y càng cảm thấy giấc mộng này hoang đường tới buồn cười.

“Lần sau gặp, ta không muốn thấy con mang theo thương tích nữa, ta không thích.”

Hắn nói không thích.

“Người đâu.”

Thị nữ đẩy cửa ra, đến cạnh y khom người hành lễ.

“Lấy thuốc trị thương tới đây.”

Cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, thấy Tư Nhược Trần không giống đang nói đùa.

Hôm qua Các chủ tặng thuốc trị thương tới đây, Thiếu các chủ cũng không chịu dùng, sao mới chỉ ngủ một đêm mà bỗng dưng lại thông suốt rồi?

Cô lấy thuốc đến, đặt những đồ dùng cần thiết lên bàn, cẩn thận cầm lọ thuốc lên nghiêng miệng chuẩn bị đổ vào vết thương trên mặt của Tư Nhược Trần.

Vừa mới thò tay tới gần, Tư Nhược Trần nhíu mày nghiêng người né tránh, vừa lúc tránh thoát tay cô.

“Để tự ta làm.”

Thị nữ cực kỳ hiểu ý người khác, đặt lọ thuốc xuống bàn rồi lui lại. Cô đứng bên cạnh Tư Nhược Trần chỉ dựa vào cảm giác mà đổ thẳng thuốc vào miệng vết thương kia.

Loại thuốc này có hiệu quả rất tốt, nhưng dược tính cũng mạnh, khi thoa lên vết thương đau đớn cực kỳ.

Môi Tư Nhược Trần tái đi vài phần.

Thị nữ dọn dẹp đồ vật trên bàn xong, sau đó cầm theo một chiếc hộp gỗ tinh xảo tới.

Thấy ánh mắt Tư Nhược Trần nhìn mình, cô giải thích:

“Đây là Tuyệt Tình Cổ mà công tử đã yêu cầu Các chủ, sáng nay Các chủ vừa đưa qua, dặn dò ta xem công tử hạ cổ.”

Tư Nhược Trần nhìn thoáng qua, cuối cùng đậy nắp hộp lại: “Tạm thời giữ lại đi.”

“Công tử?”

Thị nữ nhíu mày nhìn y: “Hạ Tuyệt Tình Cổ chỉ đơn giản không còn ái tình, cũng rất nhẹ nhàng.”

Chuyện hôm qua cô cũng thấy rõ, nếu vị đại nhân kia đã vô tình như thế, hà tất cứ mãi chấp mê bất ngộ?

“So với điều kiện mà Các chủ đưa ra thì hạ Tuyệt Tình Cổ tốt hơn nhiều, tầng thứ hai của Thiên Cơ Các tuy Các chủ có chìa khóa, nhưng cũng chưa vào trong bao giờ. Những người từng vào đó nếu không chết thì cũng trở nên điên loạn, nếu ngài vào đó, cũng như đang nhảy vào hố lửa!”

“Đa tạ sự nhắc nhở của ngươi, nhưng thứ này vẫn cứ tạm thời lấy lại đi, bây giờ ta đổi ý, không muốn hạ Tuyệt Tình Cổ nữa.”

Thị nữ thấy y cứ bướng bỉnh như thế, chỉ đành nói với y: “Vị đại nhân kia đi rồi, còn mang theo Nhan công tử đi cùng.”

Tư Nhược Trần như rơi vào hầm băng.

Quý Thanh Lâm đi rồi?

Hắn còn không nói với mình, hay là ngay cả nói cũng không muốn nói với mình nữa?

Quả nhiên chỉ cần Sở Uyên quay lại, thì y không còn là gì hết.

“Bọn họ đi lúc nào?”

“Các chủ đưa Tuyệt Tình Cổ cho ta xong thì mang người đi tiễn vị đại nhân đó rồi.”

“A! Công tử!”

Tư Nhược Trần xông ra ngoài như một cơn gió.

Cảnh vật bốn phía trở nên không rõ ràng, nhanh chóng bị bỏ lại phía sau, gió lớn mãnh liệt tựa như những con dao sắt bén cắt vào vết thương trên mặt y, thảm không nỡ nhìn.

Tư Nhược Trần lại làm ngơ tất cả.

Y thậm chí còn cảm thấy quá chậm, thật quá chậm…

Phải nhanh lên, phải nhanh hơn nữa!

Ngày thường thấy nơi này cũng không bao lớn, dường như chỉ liếc mắt là có thể nhìn từ đầu đến cuối. Bây giờ Tư Nhược Trần dùng tốc độ nhanh nhất, cũng cảm thấy khoảnh khắc này cực kỳ dài.

Rốt cuộc tiếng gió bên tai cũng dừng lại.

Tư Nhược Trần dừng chân lại, nghe được trái tim đang đập “bang bang” trong lồng ngực mình, cùng với tiếng hô hấp dồn dập đến rối mù.

Y nắm chặt bàn tay đang rịn mồ hôi, cố gắng giương mắt tìm kiếm hình bóng Quý Thanh Lâm.

Đừng đi, ngàn vạn lần đừng đi mà!

Y cũng không biết sao mình phải sợ hãi như thế, chỉ cảm thấy nếu như lần này mình không tìm hắn, thì sau này có lẽ cũng không thể nhìn thấy nữa.

Rốt cuộc trong cái liếc mắt, y chuẩn xác nhìn thấy Quý Thanh Lâm ở giữa một đám người.

Khoảng cách giữa hai người vẫn hơi xa, huyền phục của Quý Thanh Lâm tung bay trong gió, giống như lúc nào cũng có thể bay đi.

Mặt hắn vẫn luôn hướng về hướng này, giống như vẫn luôn chờ đợi.

Y nâng đôi chân cứng đờ, muốn xông đến ôm lấy hắn, tầm mắt thoáng nhìn phía sau lại thấy hình bóng một người mặc đồ trắng chói mắt, dù hắn ta không chiếm nhiều tầm nhìn của y.

Là Sở Uyên.

Họ đứng rất gần nhau, nhưng từ trước tới giờ vị trí kia vốn là của y.

Cảm giác mất mát dâng lên từ tận đáy lòng.

Sở Uyên không cần làm gì cả, chỉ cần đứng nơi đó là đã có thể làm một cái gai nhọn đâm vào lòng Tư Nhược Trần.

Một đen một trắng… xứng đôi biết bao…

Ngược lại một kẻ đuổi theo đến đây là y, lại trở nên dư thừa biết bao, thậm chí y không biết mình phải nói gì với Quý Thanh Lâm.

Còn Quý Thanh Lâm lại nói gì với y? Có khi nào sẽ dùng lời nói độc ác giống hôm qua, hoặc là lại chế nhạo tự đa tình, cũng có khi sẽ trực tiếp làm lơ y…

Y nghĩ tới vài loại khả năng, cảm thấy như đã trải qua chuyện hôm đó rồi, chuyện khác y đều có thể tiếp nhận.

Quý Thanh Lâm vốn định sau khi nói “đi thôi” là lập tức rời đi.

Nhưng trong chớp mắt hắn lại nhìn thấy một chấm đỏ từ xa thật xa bay tới.

Mặc dù không thấy được mặt nhưng Quý Thanh Lâm biết, đó là Tư Nhược Trần.

“Từ từ đã.”

Tất cả mọi người đều nhìn ta, sau đó yên lặng đứng chờ.

Đôi mắt Sở Uyên âm u, nhích lại gần Quý Thanh Lâm, giống như muốn tuyên bố gì đó với người ở đằng xa kia.

Quý Thanh Lâm nhìn Tư Nhược Trần dừng một đoạn khá xa, nhíu mày.

Lá gan cũng chỉ có như vậy thôi?

Sau khi dừng lại một chút y mới bước tới, hắn nở nụ cười.

Nói một câu từ biệt đàng hoàn thì vẫn có thể.

Vứt bỏ khoảng thời gian không thể nói rõ ràng kia, thì họ vẫn còn mười mấy năm tình sư đồ.

Đợi y đi tới trước mặt họ, Quý Thanh Lâm thu lại ý cười trên mặt, cực lực khiến mình bình tĩnh hỏi:

“Sao lại tới đây?”

Cơ thể Tư Nhược Trần hơi cứng đờ, sau đó há miệng vài lần rốt cuộc mới lấy lại giọng nói của mình.

Cười còn khó coi hơn cả khóc.

“Ta đã nghĩ dù cho ngươi có làm gì thì cũng sẽ không thể làm ta khổ sở nữa.”

Y run rẩy vươn tay chạm vào cổ Quý Thanh Lâm, xoa những dấu hôn trên cổ hắn.

Nơi quần áo che lại có lẽ còn nhiều hơn.

“Người có biết lúc ta nhìn thấy dấu vết của người khác để lại trên người ngươi, trong lòng ta cảm thấy thế nào không?”

Quý Thanh Lâm: “…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK