Thông qua bốc thăm, người có số giống nhau sẽ quyết đấu với nhau. Tuy nhiên trên đây không thể sử dụng sức mạnh nguyên tố vì như thế đánh giả sẽ mất cân bằng, chỉ kiểm tra khả năng chiến đấu cùng khả năng vận dụng linh lực.
“Mỗi người hãy lên đây bốc thăm, số giống nhau sẽ giao chiến với nhau.”
Theo lời người hướng dẫn, từng thí sinh lần lượt lên nhận số.
“Số năm Tinh Tùy đấu với số năm Ma Bảo...”
“Số mười Mỹ Đồ đấu với Tề Hồng...”
“Số XX đấu với số XX...”
…
“Số năm mươi Minh Hoa đấu với số năm mươi La Thiên Tuệ...”
…
Minh Hoa ngạc nhiên nhìn vào số phiếu của mình, rồi tìm kiếm bóng hình La Thiên Tuệ. La Thiên Tuệ làm động tác cắt cổ, Minh Hoa lè lưỡi lại: “Đừng đắc ý quá, ta sẽ hạ gục ngươi.”
“Ồ! Ta rất mong chờ đó a.” Thiên Tuệ cũng không chịu thua kém đáp trả ngay.
Hai cô bé không ai nhịn ai đọ mắt với nhau, cơ hồ còn phát ra tia lửa. Đã lâu lắm rồi hai người chưa giao thủ với nhau, có lẽ hôm nay là một cơ hội tốt để kiểm tra thực lực của đối phương a.
Một bóng người đi ngang qua người La Thiên Tuệ làm một động tác gì đó, kéo mũ lẩm bẩm: “Đừng trách ta, nếu trách hãy trách phụ thân ngươi ấy.”
…
“Số năm mươi La Thiên Tuệ với Minh Hoa, mời hai vị thí sinh lên võ đài.”
Minh Hoa bừng bừng khí thế bắt đầu bước lên, đột nhiên có một cánh tay níu lại, là Đình Phong. Cậu bé nói: “Minh Hoa! Đừng lên, ta nghe La Tần với thái tử... Động tay chân gì đó.”
Nhìn lại Đình Phong đang lo lắng, Minh Hoa rất cảm động, đặt tay lên vai cậu: “Yên tâm đi cô ta có thể làm gì ta chứ, với lại cô ta ở xa thế mà.”
“Nhưng... Nhưng... Vậy muội... Cẩn thận nhé.” Cậu bé vẫn không yên lòng dặn dò.
“Ừm! Xem ta hạ gục ngươi nè.” Minh Hoa nói xong tự tin nhảy lên đài.
Thiên Tuệ đứng đối diện mở miệng khiêu khích: “Lam chỉ là lam mà thôi, nếu ngươi nhận thua sớm bổn cô nương sẽ niệm tình quen biết mà tha cho, hì hì.”
Nói rồi làm bộ dạng như đang muốn tha thứ.
Minh Hoa khinh bỉ liếc: “Hừ! Mèo nào cắn miểu nào còn chưa biết, động thủ đi.”
Tụ khí lực vào tay xông thẳng về Thiên Tuệ, Thiên Tuệ nhanh nhẹn phản ứng, né đòn, xong cũng đánh trả về phía Minh Hoa.
Minh Hoa linh hoạt né đòn, cô cũng nói: “Cũng nhanh đấy, không ngờ ngươi vẫn chăm chỉ luyện tập nhỉ, bất quá không biết cô có né hết được không?”
Thiên Tuệ liên tục phóng ma khí về phía Minh Hoa.
Thật ra tu vi của hai cô đều là nhất tinh, đã sắp đột phá nhị tinh, chỉ là tư chất hai người có sự khác biệt mà thôi. Vì sự ảnh hưởng của tư chất sinh ra cách biệt quá lớn nên Minh Hoa chỉ dồn sức tấn công được một đòn còn Thiên Tuệ có thể nhiều lần tấn công, tình thế trên sân bây giờ đảo ngược, một người điên cuồng tấn công, một người thì căng thẳng né đòn.
“Nè, né không vậy, xông lên tấn công đi chứ.” Có người xem không nhịn được lên tiếng.
“Tấn công đi, tấn công đi.”
…
Minh Hoa bực bội quay lại quát đám người đó: “Yên lặng đi.”
Đột ngột chưởng lực bất ngờ bay trúng cánh tay phải, Minh Hoa bị đánh văng ra xa,
“Chết tiệt.” Minh Hoa chửi một tiếng.
Đòn tấn công vừa rồi đã âm thầm chạm phải kich mạch của cô bé, cô bé vẫn mạnh mẽ đứng lên nói: “Không sao, ta còn có thể tiếp tục được.”
“Ngươi không sao đó chứ, có cần gọi đại phu không?” Thiên Tuệ lo lắng hỏi.
Kỳ quái, rõ ràng cô làm sao tung ra chưởng lực nhanh và mạnh như thế.
Đột nhiên thân thể cô mất khống chế, lần nữa tung ra một chưởng y hệt hồi nãy, Đình Phong thấy thế quát: “Dừng tay.”
Nhưng chưởng lực đã vượt tầm kiểm soát của La Thiên Tuệ đến nỗi cô cũng đang hoảng sợ.
Minh Hoa không kịp nghĩ giơ hai tay ra che người đỡ chưởng pháp, cô ngã xuống lần nữa, lần này cô chợt phun ra máu.
“Minh Hoa.” Đình Phong quát.
“Quận chúa.” Tư thúc hét lên.
Thiên Tuệ, Đình Phong cùng Tư thúc định chạy lại đỡ cô, nhưng cô lau máu đi, định đứng dậy thì lại ngã xuống lần nữa.
Chợt cô không thể cảm nhận ma khí trong cơ thể mình nữa “Chuyện gì thế này? Tại sao ta không tụ khí được? Ngươi... Ngươi đã làm gì ta?” Minh Hoa hướng Thiên Tuệ quát.
“Ta... Ta... Ta không phải ta, thân thể ta tự nhiên chuyển động, ta...” Thiên Tuệ ấp úng trả lời. Tại sao cô lại không thể điều khiển cơ thể được.
Lão điều hành trận đấu chạy lại kiểm tra Minh Hoa, ông nhìn Minh Hoa lắc đầu: “Quận chúa đan điền của người... Đã bị huỷ.”
Nghe đến đây Minh Hoa sốc nặng, đan điền... Bị huỷ... Đồng nghĩa rằng cô... Chợt cô nhìn lại La Thiên Tuệ với ánh mắt gì đó rồi ngất xỉu.
“Minh Hoa... Minh Hoa...” Đình Phong hoảng sợ gọi cô bé.
“Quận chúa... Quận chúa... Quận chúa...”
Tư thúc ôm lấy Minh Hoa đang ngất xỉu, vội chạy ra khỏi điện.
Có một ánh mắt đang cười lạnh nhìn tình cảnh ấy như đã đạt được mục đích gì đó, nụ cười rất thỏa mãn như đạt được mục đích.
...
Bên lề:
Minh Hoa: Nếu ta không nhường thì tỉ đố mà thắng được ta.
Thiên Tuệ:...