Long Vương gắp cả người Na Gà ra khỏi cung điện đổ nát, trong khi ông kèm chân Na Gà, Phượng Hoàng liền quay sang sử dụng Thiên Đường hỏa, thiêu đốt đi huyễn pháp trong thần trí của trưởng lão kia.
Ma Hậu nào có chịu để yên, bà ta phóng ra ma hỏa, đánh úp về phía Phượng Hoàng nhưng các trưởng lão lập tức đứng ra ngăn chặn. Cục diện rơi vào giằng co giữa hai bên.
Gào... Gào...
Khè... Khè...
Bọn họ đánh nhau trên không trung, liên tục tung ra những đòn ma pháp chí mạng.
“Long Lôi Oanh Tạc.” Lục long lượn quanh, cả khung trời ngập trong tia sét, một cơn mua sấm sét như thiên kiếp giáng xuống người Na Gà.
Vũ Nhận Bạo Phong... Ba xà giang hai đôi cánh dơi lớn, chín cái miệng tụ linh lực, bắn ra phong nhận, hai cánh nổi gió lốc, tiếp thêm sức mạnh tạo ra một cơn cuồng phong đối kháng với lôi giáng của Long Vương.
Lôi phong va chạm tạo ra một vụ nổ lớn, sóng âm nó vang xa trăm dặm, đến tận chỗ của tiên binh, khiến cao tầng chỉ huy kinh ngạc.
Thiên Đế nhìn về hướng hoàng cung Tiên tộc, mở miệng như nói với Thiên Hậu bên cạnh: “Ở trung tâm... Ta cảm thấy có hai cường giả đang giao tranh... Là cường giả cấp bậc thượng tiên...”
Thiên Hậu hiểu ý, ra lệnh cho đoàn binh tăng tốc, bọn họ sợ rằng Long Vương đang phải giao chiến với ai đó, ngài rất mạnh, là một cường giả thượng tiên tấn cấp trong nghìn năm trở lại đây, nhưng tuổi thọ ngài đã già rồi, sợ rằng sẽ chịu không nổi nhiệt của trận chiến ấy.
Ở nơi An Dương và Sóc Thiên đứng cũng có thể cảm nhận được dư âm của va chạm vừa rồi. Sóc Thiên trên người đầy vết bầm, vết thương do ma pháp gây ra, ở cần cổ vết cào hằng lên rất đậm, chỏm tóc búi trên đầu bị chém mất, tóc dài xõa xuống gương mặt đẫm máu của hắn, Sóc Thiên tay không nhấc cả người lão Sài, hai cái thiết chùy đã vỡ nát rơi khỏi tay, hắn bóp cổ lão. Lão ta bị bóp nghẹt thở, tuyệt khí bỏ mình.
Lão Hổ ma tướng thì nằm chết dưới đất từ bao giờ, bị thanh trúc xuyên thẳng qua tim, chết không nhắm mắt.
Lão nhị Báo thì bị chết treo trên các tảng đá nhiễm máu, hai cột đá nhỏ đâm vào chân làm lão tàn phế, các cột đá nhọn đâm xuyên qua cơ thể lão.
Lão Lang nhìn những huynh đệ mình bị sát hại, ánh mắt nhìn Sóc Thiên và An Dương trở nên cay độc, dù thế lão biết rõ ràng mình không thể nào địch lại hai kẻ trước mắt này, càng không thể nào chạy trốn khỏi đây. Lão cố gắng gằng từng chữ: “Các ngươi... Hãy đợi đó, Ma Đế bệ hạ xuất quan... Tiên giới này... Sẽ ngập trong huyết hải. Ha ha ha ha ha...” Lão cười một cách điên cuồng, nói xong những lời cuối cùng, lão không do dự lấy tay đâm vào tim mình, lão ngã xuống chết đi theo các huynh đệ.
Sau lời đe dọa này càng làm cho cảm giác bất an trong lòng hai người trở nên mãnh liệt hơn, bọn họ triệu gọi quân y ẩn núp gần đó ra, mặc cho các vết thương chồng chất mà chạy nhanh về phía trung tâm cố thổ.
…
Lôi giáng của Long Vương xuyên thủng qua tầng cuồng phong của Na Gà, đôi huyết nhãn của cái đầu ở giữa lóe lên.
Phong Phù: Phản Sát... Lôi giáng phóng tới trên người Na Gà, đột nhiên Long Vương cảm ứng được có gì đó vừa kết nối với cơ thể mình thì...
Bùm... Bùm... Bùm...
Gào... Long Vương gào lên đau đớn như, toàn bộ vết thương Na Gà phải chịu chuyển toàn bộ qua cho ông. Lục long bị thương nặng rơi rầm xuống từ trên cao. Rầm … Rầm... Mặt đất bị chấn động liên hồi, sau đó ông hóa lại nhân dạng...
Phong Phù: Diệt... Chín đạo hắc cuồng phong ác sát giáng xuống người Long Vương không hề có sự phản kháng.
“Minh ca...” Phượng Hoàng kinh hoảng, bà hóa thành Hỏa Diễm Tuần Phượng. Thiên Đường hỏa bốc lên quanh người, bà lao thẳng về hướng của đệ Tam Vương Na Gà, xuyên qua tầng tầng cuồng phong ác liệt.
“Thiên Hỏa Tuệ Tinh Diệm.”
Phong Phù: Phá...
Na Gà đã cảnh giác được nguy hiểm, tung ra phá pháp thức hòng đánh tan công kích của Phượng Hoàng nhưng bất thành. Ông ta lĩnh trọn công kích của Phượng Hoàng, cơ thể thiên xà không chịu được uy lực công kích mà vỡ nát ra, cuồng phong vũ bão cũng vì thế dừng lại. Tuy cơ thể nát đi nhưng ông ta lại phân ra làm chín con Hắc Dực Ba Xà, mỗi con là một đầu của ông ta.
Quyết định tấn công đầy bất ngờ của Phượng Hoàng cũng khiến Ma Hậu kinh hách, bà ta định xông ra thì có một giọng nói vang lên trong đầu: “Bỏ đi, ta đã sắp hoàn thành rồi.”
Ma Hậu mừng rỡ đối thoại: “Là chàng sao, Minh.”
Giọng nói lạnh lẽo của Ma Đế tiếp tục vang lên: “Nàng hãy trở về ma giới, thủ hộ nơi đó. Mọi việc ở đây để cho ta.”
“Nhưng... Thôi được, chàng hãy bảo trọng.” Ma Hậu tuy còn muốn lưu lại để xem Ma Đế xuất quan nhưng không muốn làm trái ý hắn, bà ta chạy khỏi hoàng cung này, về hướng tiên môn để thoát khỏi tiên giới...
Cách biệt giữa đại tiên đỉnh phong và thượng tiên, tuy chỉ là một cấp bậc thôi nhưng lại như trời và đất. Phượng Hoàng trúng phải phong tập ác liệt kia thì bị nội thương, hóa thành nhân dạng rơi xuống nơi Long Vương, được cơ thể Long Vương tiếp lấy.
“A... Cái xương già của ta...” Vết thương do lôi giáng lẫn va chạm cơ thể đã làm ông trật khớp, Long Vương kêu lên đau đớn.
“Minh ca, huynh không sao chứ?” Phượng Hoàng ngồi bật dậy, đè lên người Long Vương, lo lắng hỏi.
“A... Cái xương... Nếu nàng còn đè lên nữa ta chết thật đấy.” Long Vương không hề đùa mà nói thật lòng, ông đã cao tuổi lắm rồi, không chịu nổi va chạm như thế này.
“A, ta xin lỗi...” Bà đỡ Long Vương dậy, cơ thể hai người cũng đã cao tuổi rồi, sao có thể chịu được công kích bậc này, hai người đau nhức toàn thân, dựa vào nhau mà đứng.
Chín con rắn lượn trên trời, bị Thiên Đường hỏa đốt trúng ánh mắt đỏ có phần hoàn sắc nhạt nhạt, tuy nhiên ông ta vẫn không có dấu hiệu thanh tỉnh. Chín con rắn tập hợp thành vòng tròn...
Phong Phù: Diệt... Chín đạo hắc cuồng phong ác sát lần nữa giáng xuống hai người Long Vương, Phượng Hoàng. Vào lúc nó đến quá gần thì...
“Xuyên Kiếp – Sinh Mệnh Lưu Chuyển.”
Vòng kim quang bao quanh người Long Vương, Phượng Hoàng. Làm bọn họ biến mất khỏi đó, cuồng phong mãnh liệt giáng xuống đất trống, làm vỡ nứt cả một vùng rộng lớn, phong nhận in hằng trên đống vỡ nát.
Hai người được dịch chuyển tới chỗ của Thiên Đế, Thiên Hậu, nhờ Thiên Đế sử dụng đại chiêu của Vạn Giới Kính, con Kim Sí Điểu vẫn còn bay lượn trên đầu Thiên Đế.
Rầm rầm rầm rầm... Tất cả đoàn binh, Phượng binh phía bắc, Long binh, Tiên binh mặt trận tây bắc, phía tây đã cùng hội ngộ với nhau, binh sĩ các mặt trận không ai là không có vết thương trên người cả, nhưng ánh mắt của họ, từ những binh sĩ trẻ tuổi đến những lão làng đều giữ được lửa chiến như lúc đầu. Phải, bọn họ đã phải bước qua xác ma binh, bước qua xác của cả đồng tộc để đến được đây, chỉ còn một phòng tuyến cuối cùng này thôi, Tiên tộc sẽ lấy lại cố hương, đánh dấu cho sự thất bại của ma giới.
Thiên Đế quát lớn với tất cả binh sĩ: “Tấn công, tất cả cùng tấn công, tấn công hoàng cung cho ta...” ngay khi hắn dứt lời, binh sĩ ba quân bắt đầu động...
“Giết...”
“Giết...”
“Xung phong...”
“Lấy lại đất tổ...”
“Lấy lại đất tổ...”
“Đánh đuổi ma giới...”
Từng tiếng thét xung trận vang lên, hàng loạt ma pháp công kích phong nhận, hỏa diễm, lôi bạo, thủy lưu, thạch phá... Hướng thẳng về phía chín con Hắc Dực Ba Xà.
Long Vương không thể ngăn cản họ, chỉ có thể vô lực nhìn đoàn quân mà thở dài: “Na Gà, đó từng là bằng hữu rất thân của ta, lão si mê pháp thuật, nhưng chưa từng làm việc gì trái với nhân tâm. Tại sao chỉ mới trăm năm trôi qua mà lão lại nhập ma như thế?”
Phượng Hoàng không biết nói gì, chỉ biết an ủi Long Vương. Nhưng Long Vương nghĩ đến vấn đề mấu chốt, ông nói: “Ta chỉ thấy nghi hoặc là tại sao, những ma pháp lão đã dùng đó là gì? Cả đời ta cũng chưa từng đọc qua, hơn hai trăm năm nay rốt cuộc lão đã học nó từ đâu chứ...”
Tất cả binh sĩ đồng loạt công kích, cho dù là cường giả thượng tiên, đứng trước công kcih1 tổng lực, hùng hậu như thể cũng không thể kháng cự được, chắc chắn phải chết. Nhưng lão cũng không chạy được vì tầng tầng công kích quá dày đặc.
Phong Phù: Hộ...
Phong Phù: Phệ...
Chín con Hắc Dực Ba Xà lĩnh trọn toàn bộ công kích của tam quân. Làn sương vơi đi, thân ảnh Minh Dực Ba Xà chín đầu hiện ra trở lại, cùng với một cơ thể hoàn toàn lành lặng, thậm chí còn to lớn hơn trước.
“Không thể nào...” Phượng Hoàng kinh ngạc, bà đã dùng gần như toàn lực vào đòn công kích đó, thế mà giờ đây ông ta đã khôi phục toàn bộ.
Khè... Khè... Khè...
Vũ Nhận Bạo Phong... Hai đôi cánh mở lớn, cuồng phong nổi quét bay một cánh quân lớn. Cùng lúc đó ông ta lao cả thân mình xuống đoàn binh, há mồm nuốt chửng những tiên binh kia.
“Thạch Phá...”
“Phong Hộ...”
Ông ta bị bức tường gió cản trở, bốn cột đá lớn mọc lên, to gần bằng kích thước của Na Gà, kẹp chặt cơ thể ông ta. Là An Dương thiên tướng và Sóc Thiên thiên tướng đã tới kịp, ngăn cản Na Gà đồ sát tiên binh. Sóc Thiên dùng thêm lồng gió giam giữ ông ta lại. Nhưng...
Ầm... Ông ta phá nát những tảng đá to lớn kia, phá lồng gió mà bay cao lên bầu trời, cái đuổi khổng lồ quét qua đoàn binh, miểu sát bao nhiêu là binh sĩ của tam tộc. Đây mới thật sự là sức mạnh của cường giả thượng tiên, uy mãnh vô song, độc lai độc vãn áp chế quần hùng. Ngay cả những thiên tướng hùng mạnh như An Dương, Sóc Thiên cũng không là gì trước sức mạnh áp đảo đó.
Khè... Khè...
Phong Phù: Diệt... Chín đạo hắc cuồng phong ác sát xuất hiện lần nữa trên bầu trời, lần này nó còn lớn hơn trước rất nhiều, uy lực cũng mạnh hơn, quy mô lan rộng ra trên đỉnh đầu của toàn quân, không hề có một khẽ hở...
Đúng vào lúc này thì xung quanh tam quân, bốn cột quang trụ bắn lên tận trời, xuyên qua tầng mây mù trên đỉnh. Bốn cột trụ hiện ra bốn thân ảnh lớn. Lục quang của Thanh Long phía Đông, hồng quang của Chu Tước phía nam, bạch quang của Bạch Hổ phía tây, tử quang của Huyền Vũ phía bắc.
Nguyên hồn tứ linh của bốn Thủ Hộ thần ở bốn phương khác nhau, tụ họp thành Nguyên Hồn Tứ Linh Đại Trận, càng ngày càng rộng ra, xóa tan đi mỏi mệt, thương tích của binh sĩ, xóa tan đi nguyền rủa mà vùng đất này hứng chịu hơn hai mươi năm qua...