Ha ha ha ha ha... Tiếng cười tự tin tuyệt đối, ngạo mạn tuyệt đối, dã tâm tuyệt đối vang xa khắp Tiên thổ này, uy áp từ tiếng cười tưởng như bình thường ấy đang chèn ép không biết bao nhiêu cường giả của tiên giới, trước sức mạnh của Cửu Vĩ Huyền Ma Phong Linh Miêu, bọn họ thậm chí còn không thể nhấc nổi người chứ đừng mong có cơ hội phản kích.
Tiếng cười điên cuồng kết thúc, nó nhìn vào cánh tay đỏ như máu của mình, xung quanh cơ thể là từng cơn ma phong lượn lờ, chín đuôi tỏa ra một khí thế áp đảo bá đạo hoàn toàn vượt xa Long Vương Lạc Liên Minh.
Long Vương cũng phải chật vật chống đỡ, miễn cưỡng ngước lên nhìn, giọng nói già nua mang theo sợ hãi nói ra: “Thánh... Thánh ma.”
Phượng Hoàng kinh ngạc, thần sắc có chút sững sờ, lại có chút tuyệt vọng khi nhìn đến huyết miêu chín đuôi đang ngự không giữa bầu trời kia. Từ cổ chí kim, cường giả tiên giới tu luyện có năm cảnh giới lớn gồm tiểu tiên, đại tiên, thượng tiên, thánh, thần... Mỗi khi tấn thăng cảnh giới cao hơn lực lượng của chính họ sẽ có sự gia tăng lớn.
Cảnh giới tiểu tiên với đại tiên, đại tiên với thượng tiên vẫn có chút chênh lệch, nhưng thánh tôn... Đó đã là một cảnh giới hoàn toàn vượt xa so với thượng tiên cường giả. Hai mươi cường giả tiểu tiên có thể đối chiến với đại tiên, một trăm cường giả đại tiên mới có thể cân xứng với một thượng tiên, nhưng còn thánh cấp... Dù có một nghìn thượng tiên cũng không hề tạo thành thương tổn nào, chênh lệch như trời với đất.
Trong ghi chép sử sách, đã từng có hàng vạn thượng tiên, thánh tôn cường giả có đến hơn một nghìn, có sáu vị thần đứng đầu tiên – ma giới, nhưng tất cả đã vẩn lạc trong trận chiến với tộc thuồng luồng. Thời đại đó đã trôi qua vạn năm, bao nhiêu tuế nguyệt, cường giả tam giới hiện nay đều không thể so với thời ấy, Long Vương Lạc Liên Minh là một trong số ít cường giả tấn thăng thượng tiên là đã thấy rất rõ điều đó, thánh tôn, chưa từng xuất hiện qua...
Thế mà giờ đây, tại Tiên thổ này, một thánh tôn đã giáng lâm, hơn nữa thánh tôn này... là Ma...
“Ma Đế...” nụ cười điên dại như thế này, Phượng Hoàng có thể suy đoán ngay ra con Cửu Vĩ Huyền Ma Phong Linh Miêu kia là hóa thân của Ma Đế U Minh.
“Ha ha ha ha... Hãy sợ hãi đi, hãy tuyệt vọng đi... Tiên tộc, Long tộc, Phượng tộc gì đó, tiên giới này, không, cả Nhân giới đều phải quỳ lạy ta... Ta, U Minh sẽ là hoàng đế mạnh nhất trong cõi này, thống nhất tam giới. Ha ha ha ha...” Cửu Vĩ Huyền Ma Phong Linh Miêu, không, phải là Ma Đế U Minh. Hắn cảm nhận được lực lượng siêu cường trong cơ thể mình, lực lượng này đủ sức phá huỷ cả Tiên thổ này cũng không chừng...
“Hà, chỉ mới lĩnh ngộ phong nguyên tố của hắn mà đã có được lực lượng bậc này, nếu như ta có thể có được những nguyên tố còn lại...” U Minh ngẫm nghĩ, lúc này không ai thấy trong ánh mắt hắn lóe lên một sự kiên dè rất nặng, không rõ đó là kẻ nào làm sắc mặt hắn trở nên như thế nữa.
Nguyền rủa một lần nữa ngấm vào đất tổ, khiến cho tất cả đều bị chia cắt tiên lực, dù cho còn nhiều quân y trị thương sống sót nhưng bản thân họ còn mang chưa xong, vô lực cứu trợ những người khác. Và không có tiên lực chống đỡ, số người chết vì uy áp nghiền ép càng ngày càng nhiều hơn...
“Khốn khiếp...” Sóc Thiên chửi rủa. Hắn cũng đang rất chật vật chống đỡ, chỉ có thể trơ mắt nhìn tộc nhân, binh sĩ tiên giới lần lượt nằm xuống mà không thể làm gì.
An Dương cắn răng chứng kiến tràng cảnh này, ánh mắt đỏ hoa như máu, có điên cuồng, có phẫn nộ nhưng hắn lại không thể nhắm mắt buông xui tìm chết được.
Thiên Hậu không chịu được cảnh tượng tàn nhẫn như thế, ngất đi trong vòng tay của Thiên Đế. Nhưng Thiên Đế không giống vậy, hắn càng phải tỉnh táo, nhưng càng tỉnh bao nhiêu nội tâm của hắn khi chứng kiến những binh sĩ chết đi trước mắt càng vỡ nát bấy nhiêu, hắn... Là một Thiên Đế quá thất bại.
Một sự tuyệt vọng đến mức thê lương đã nhấn chìm toàn bộ cuộc chiến này, sinh mệnh người ảm đạm trước sức mạnh của thánh tôn, rừng thiên đất mẹ bị nguyền rủa ăn mòn, không khí bị ô nhiễm bởi ma khí cuồng cuộng... Tất cả như một khúc cầu hồn, như một sự kết thúc của tiên giới...
Ma Đế thở ra ma khí, đưa bàn tay đỏ máu ra phía trước, nói: “Chỉ mới thả ra uy áp mà tiên quân các ngươi chết như sâu kiến, bây giờ ta sẽ cho các ngươi chứng kiến sức mạnh thật sự của ta, của Ma tộc ta...”
Thiên Ma Loạn Vũ – Huyết Kiếp Vụ...
Hu... Hu u u u u... Tiếng gió ma sát với không khí như tiếng linh hồn kêu oán, cuồng phong nổi lên, u ám bao trùm cả Tiên thổ, trong gió lốc còn thấy rõ cả ma khí ngưng tụ thành hình, tạo nên một trận cuồng phong huyết sắc như muốn phá huỷ Tiên thổ, phá huỷ tiên giới, nuốt chửng tất cả... Chúng sinh quá bé nhỏ trước cơn ma phong, quá bé nhỏ trước sức mạnh chấn áp thiên địa mà Ma Đế bày ra kia...
“Không...” Phượng Hoàng quát lớn. Nhìn tử vong sắp ập xuống tất cả, bà hiệu triệu Thiên Đường hỏa. Trước nguyền rủa ấy, thiên đường hỏa cháy lên vô cùng yếu ớt, Phượng Hoàng cắn răng ra sức vào nó, Thiên Đường hỏa ngày một rực rỡ hơn, nó đã đốt cháy hoàn toàn thứ nguyền rủa ấy, Phượng Hoàng có thể sử dụng tiên lực trở lại. Bà chuẩn bị hành động thì...
Một cánh tay nắm lấy chân Phượng Hoàng, bà nhìn xuống nơi đó, ánh mắt Long Vương nhìn bà đỏ hoe như máu, đầu tóc bạc cũng vì thế già đi, bàn tay nắm lấy cũng trở nên run rẫy, như muốn ngăn cản Phượng Hoàng làm điều gì đó ngu ngốc...
ma phong dần kết thành trận trên bầu trời, dưới mặt đất tiên quân chỉ còn vươn chút hơi tàn, không khí tuyệt vọng bao trùm tất cả, ánh mắt hai người vẫn nhìn thẳng vào nhau. Phượng Hoàng mỉm cười nhìn Long Vương, lời nói ra vô cùng nhỏ: “Xin lỗi...” Phượng Hoàng giãy chân khỏi tay Long Vương, hóa thành hình thái của bản thân, Hỏa Diễm Tuần Phượng. Toàn thân được bao bọc bởi đệ nhất thần hỏa Thiên Đường, Phượng Hoàng bay vút lên trời cao, như là một ánh nến nhỏ nhen nhóm lên trong màn đem tuyệt vọng...
“Đó là... Phượng Hoàng tiền bối.” Thiên Đế kinh hãi thốt ra.
“Phượng Hoàng...” An Dương, Sóc Thiên nhìn tràng cảnh này, có rất nhiều cảm xúc như muốn bộc lộ ra.
“Phượng Hoàng...” hình ảnh ngọn rửa rực cháy bé nhỏ chống đỡ trước lực lượng hắc ám này đang và sẽ in sâu trong tâm thức của những ai có mặt nơi đây...
Vận Lương Duyên sau khi ngộ thương thì tỉnh dậy, thấy hỏa phượng lao về phía ác ma kia, nàng thổn thức lẩm bẩm: “Tổ mẫu...”
Lạc Trần ôm đầu từ từ đứng dậy, nhìn tràn cảnh trên bầu trời trung tâm lẩm bẩm: “Đó là...”
Thiên Đường hỏa tỏa sáng mãnh liệt đến nỗi Ma Đế cảm nhận được từ khoảng cách xa, thậm chí hắn có cảm giác mình bị ngọn lửa kia uy hiếp, và điều đó làm hắn tức giận, một thánh ma như hắn không cho phép bất kỳ tồn tại yếu kém hơn uy hiếp mình. Hắn hiệu triệu ma phong đánh về phía Phượng Hoàng.
Ma phong huỷ thiên diệt địa đánh xuống người hỏa phượng bé nhỏ. Phượng Hoàng chống đỡ dưới ma phong, Thiên Đường hỏa đốt cháy lên đến đỉnh điểm, thắp sáng cả bầu trời đêm, ngay cả ma phong của thánh ma cũng không thể nào ngăn cản hỏa diễm hừng hực đó. Ý chí chiến đấu của ngài như thôi thúc, đốt lên hi vọng cho toàn bộ cường giả đang chứng kiến.
“Cố lên, Linh tiền bối...” Thiên Đế, Thiên Hậu quát lên...
“Cố lên, tiền bối...” An Dương, Sóc Thiên cũng tiếp lời gáo thét lên...
“Thiêu đốt hắn đi, Linh nhi...” Long Vương già nua rơi lệ gào thét...
“Bệ hạ...” Các con dân Phượng tộc thổn thức...
...
Phượng Hoàng giờ đây như là một ngọn nến hi vọng trong lòng bọn họ, những tiếng gào thét ra như muốn hi vọng ấy ngàng càng cháy to hơn, những ánh mắt đầy cầu mong, hi vọng đổ dồn về phía thân ảnh bé nhỏ chống chọi trước sức mạnh chí cao ấy...
ma phong của Ma Đế bị cản lại, nhưng hắn chẳng có vẻ gì là giận dữ hết, hắn nhìn tràn cảnh những sinh linh yếu ớt đang reo hò vì tìm được ánh nến hi vọng kia, trông thật là yếu ớt đến đáng thương. Ma Đế cười một cách độc ác, đến cả lời nói ra cũng mang chút âm tàn: “Phản kháng rất tốt, bất quá chỉ đến đây thôi...”
Xung quanh hắn tỏa ra một khí tức vô cùng đáng sợ, nặng nề hơn cả ma khí, chí cực chí tà. Huyết sắc mà ma khí tỏa ra đã chuyển thành tử sắc, Ma Đế giơ cánh tay của hắn lên trời, tập trung lực lượng tà ác vào lòng bàn tay.
“Chết đi...” Ma Đế nhắm vào Phượng Hoàng, đánh xuống một đạo tà lực diệt thế, xóa sạch ngọn hỏa diễm Thiên Đường, đoạn tuyệt sinh mệnh rực cháy mãnh liệt, đoạn tuyệt hi vọng của toàn bộ tiên quân...
Hỏa phượng rực cháy mất đi ánh lửa, rơi từ trên không như một đám tro tàn...
“Không...” Tất cả binh sĩ im lặng sững sờ, sau đó điên cuồng gào thét...
“Linh tiền bối...” Thiên Đế, Thiên Hậu, An Dương thiên tướng, Sóc Thiên thiên tướng bàng hoàng, mặc kệ vết thương chạy đến đỡ lấy Phượng Hoàng đang rơi...
“Linh nhi...” Long Vương gào thét đau đớn, đôi mắt ứa lệ, lê cái thân già xuống nơi Phượng Hoàng đang nằm trong vòng tay của bọn họ...
“Tổ mẫu...” Vận Lương Duyên đứng từ xa trơ mắt nhìn cảnh tượng thê lương, chết lặng khóc thét..