- Tôi...xin lỗi.
Đợi cô khó chịu, nhăn nhó vì đau thì người đàn ông thô lỗ ấy mới sực hoàn hồn. Anh lật đật thả cổ tay nhỏ ấy ra, vội vàng đưa lên xem xét, tỉ mỉ kiểm tra và xoa nắn giúp cô.
- Anh đừng làm quá lên như vậy, em không sao cả.
Cổ tay đã đỏ ửng, thậm chí còn có chút buốt đau nhẹ, nhưng vì ngại ngùng khi anh đột nhiên dịu dàng như thế khiến Mộng Nhiên đỏ mặt mà e dè rụt tay về, rồi giấu nó ra sau lưng.
- Ừm... tiểu thư uống nước đi.
Không những mang ô, anh còn chu đáo mang theo bên mình một chai nước suối, Tử Dật dễ dàng bật nắp rời nhét vào tay đối phương.
- Nhìn đi, chàng trai kia đẹp quá. Cứ như nam chính từ phim, truyện bước ra vậy trời.
- Phải đấy, phải đấy...Ông trời ơi, bán cho tôi một người vệ sĩ bằng một phần mười anh ta đi, bao nhiêu tôi cũng trả.
Mặc dù mỗi lần đến trường đón tiểu thư sau giờ tan học anh đều cẩn thận mang khẩu trang nhưng cơ thể và dáng người của Tử Dật vẫn rất cuốn hút, không thể ngăn cản được ánh nhìn ghen tị, ngưỡng mộ của mọi người xung quanh.
- Em xong rồi, chúng ta về thôi.
Mộng Nhiên có đôi chút không vừa lòng khi biết anh bị người con gái khác công khai dòm ngó như vậy. Cô uống vội ngụm nước rồi nắm lấy bàn tay thô sần ấy mà kéo đi.
Nhưng người đàn ông đấy có chút lơ đãng, khiến Mộng Nhiên hiểu nhầm rằng anh đang luyến tiếc với những lời khen ngợi, cô chau mày, điệu bộ khó chịu cũng được phô ra.
- Anh sao thế?
- Không...không sao.
Tử Dật chỉ đang âm thầm đánh giá, quan sát người con trai đứng đối diện với anh, sau lưng tiểu thư vài chục mét bằng ánh mắt biển lửa, không mấy thiện chí, như muốn ăn tươi, nuốt sống người ta.
Cho đến khi từ lòng bàn tay thô ráp truyền đến cảm giác mềm mại, man mát thì anh đã không tự chủ được mà nắm nhẹ lấy nó. Đến lúc nhận ra là tay Mộng Nhiên thì lại giật mình, không tự nhiên mà buông ra.
- Đưa balo cho tôi.
Tử Dật níu lấy vai Mộng Nhiên, anh chủ động cầm lấy balo, sau đó đưa ô về hẳn bên phía cô gái rồi hai người cùng nhau ra xe.
Cạch.
- Khi nãy anh hỏi em cái gì vậy?
- Không có gì, đừng áp sát tôi như thế.
Bên trong xế hộp mát mẻ, cả hai người Vương Tử Dật và Mộng Nhiên đều ngồi chung ở hàng ghế sau. Cô nghiêng đầu sang hỏi nhưng anh lại có động thái tránh né, tai có chút đỏ lên, rồi đẩy Mộng Nhiên ngồi ngay ngắn vào chỗ.
- Cho em?
Trong lúc Mộng Nhiên đang loay hoay tìm điện thoại thì không biết từ đâu trên tay cô đã cầm một bịch thạch trái cây ngon nghẻ.
- Ơ... cảm ơn anh nhiều.
Chỉ bấy nhiêu đấy thôi vậy mà đã khiến Mộng Nhiên vui mừng đến mức muốn bổ nhào đến ôm Tử Dật. Vì đây có thể được coi là món thức uống yêu thích nhất của Mộng Nhiên, và cả giới trẻ bây giờ. Nhưng nó đã cháy hàng vào một tuần trước rồi, trong thành phố không có nỗi mười sản phẩm.
- Anh mua ở đâu mà nhiều thế?
Trên tay Mộng Nhiên là một, của Tử Dật là năm, tổng cộng có sáu bịch. Cảm thấy của mình còn quá ít, cô gái nhỏ liền nổi cơn tham lam.
Bép.
Những ngón tay thon dài, mềm dẻo như một con rắn nước men dần đến muốn độc chiếm tất cả, thế nhưng khi sắp chạm vào thì lại bị Tử Dật vã nhẹ lên mu bàn tay.
- Hứ... nghỉ chơi!!
Tuy không đau nhưng cũng quê chứ bộ. Mộng Nhiên ra vẻ giận hờn, cô phụ phịu khoanh hai tay trước ngực, ngoảnh mặt sang nơi khác. Còn làm bộ làm tịch trả lại hết cho anh. Cũng kể từ ấy, không gian yên tĩnh đến lạ thường.
- Người đó có vẻ không đơn giản, sau này tiểu thư tránh xa cậu ta một chút.
Đoán chừng năm phút sau, anh cũng phải xuống nước để bắt chuyện với cô. Nhưng không phải là dỗ ngọt, mà là nhắc nhở, kiểm soát quyền riêng tư của khiến Mộng Nhiên bất mãn, quay phắt ra, rồi chồm người đến, giọng điệu kì dị, mở ám, ánh mắt đầy nghi ngờ híp lại thăm dò người đàn ông.
- Nè, sao hôm nay anh kì vậy. Người đó là người nào? Là Dạ Thiên à? Anh còn chưa tiếp xúc với Dạ Thiên mà đã biết người ta không đơn giản rồi.
- Cảm nhận của tôi chưa sai bao giờ.
Mộng Nhiên ồ lên một tiếng rồi lùi về phía sau, ngồi ngay ngắn, thẳng lưng, cô hắn giọng bắt đầu giảng đạo lý với Vương Tử Dật.
- Anh đừng có nhìn mặt mà bắt hình dong. Anh ta tuy có hơi " lớn tuổi " một chút nhưng chưa hẳn là người xấu. Anh ác ý như vậy thì tội người ta lắm.
Lúc trước, mỗi lần có nam sinh nào đó tán tỉnh Mộng Nhiên ngay ở trước mặt thì anh cũng đâu có phản ứng hay động thái gì khác thường.
Trong khoảnh khắc ấy, thái độ của anh rất hững hờ, không để tâm vào mắt. Chỉ đứng cạnh bên như một bức tượng đài bảo vệ sự an toàn của cô. Thậm chí nhiều lúc Mộng Nhiên tìm đến anh để tâm sự thì bị anh phũ phàng phớt lờ.
Cho nên từ dạo gần đây dù có chuyện gì xảy ra ở trường học thì Mộng Nhiên cũng rất ít khi kể lại hay khoe mẽ với anh nữa. Bởi vì cô cứ có cảm giác như mình đang làm phiền anh vậy.
- Nghe lời tôi, chúng sẽ là của tiểu thư.
Tử Dật đặt hết năm bịch thạch lên trên đùi Mộng Nhiên. Cô nhìn chúng mà bĩu môi khinh thường. Anh đây là đang xem cô là con nít lên ba, có thể dễ dàng bị mê hoặc bởi đồ ăn à?
- Tất nhiên là... được rồi, hehe.
Còn đang định đanh đá từ chối thì chẳng biết từ đâu anh lại lôi ra thêm tận bốn bịch nữa, khiến ý chí của cô ngay lập tức bị lung lay, không thể cưỡng nỗi lại sự ham muốn của bản thân, liền nhanh chóng trở mặt, tiếng cười he hé đầy bất ổn cũng được cất lên.
Nhìn tiểu thư như vậy anh cũng chỉ biết lắc đầu ngán ngẫm. Biết cô dễ dụ thì ngay từ đầu anh đâu phải mất công vòng vo như thế làm gì.
- Chú tài ơi, chú ghé qua trung tâm Miray cho con nha, con cần mua giày thể thao cho kì học thể dục sắp tới.
Một tiếng sau.
- Haizz...chán quá!
Mộng Nhiên đã xách được đôi giày mà mình yêu thích trên tay nhưng tâm trạng của cô chẳng hề vui tí nào. Bởi thầy giáo thể dục lớp cô là một kẻ biến thái thường được học sinh gọi là thầy Giang, là một giáo viên kì cựu đã bám trụ lâu năm ở trường, và có quan hệ họ hàng với thầy hiệu trưởng.
Các nữ sinh có gia thế bình bình, không quá nổi trội nhưng vì mặt mũi, sỉ diện nên đua đòi vào học tại ngôi trường danh giá cho bằng bạn bằng bè. Nhưng chính vì như thế mà họ đã vô tình trở thành con mồi trong mắt ông ta.
Sau khi bị thầy giáo giở trò đồi bại thì chẳng một ai dám đứng lên tố giác. Một phần vì sợ danh tiếng sẽ bị hủy hoại, một phần là do ông ta cậy quyền ức hiếp. Nghĩ đến đây thôi Mộng Nhiên cũng đã ngán ngẫm rồi.
- Tiểu thư có muộn phiền gì trong lòng sao?
Mặc dù Mộng Nhiên có ba ba chống lưng nhưng cô vẫn cảm thấy sợ sợ thế nào. Bởi cô nghe đồn thầy ấy không ăn được cũng sẽ ráng sơ múi một miếng mới vừa lòng.
- Không có, em rất ổn.
[...]
- Bạn đừng buồn, ba Nhiên Nhiên quyền lực lắm, ông ấy sẽ không dám động vào cậu đâu.
Có những việc muốn trốn tránh cũng không được, thời khắc mà cả lớp không mong chờ nhất cũng đã đến rồi. Hiện tại chỉ còn khoảng mười phút nữa thôi thì ông thầy Giang sẽ đến đây đứng lớp.
Tất cả mọi người đều xoay quanh Mễ Mễ - một bạn nữ thấp cổ bé họng của lớp mà dỗ dành, động viên vì cho rằng cậu ấy sẽ là đối tượng dễ bị nhắm trúng nhất.
- Ông ấy không liên quan gì đến Mễ Mễ, đừng có chuyện gì cũng lôi gia đình của tớ ra làm bia đỡ đạn có được?
Biết là cả lớp đoàn kết, bảo vệ lẫn nhau là tốt nhưng còn chưa có sự cho phép mà bọn họ đã tự ý mang danh tiếng của ba cô ra làm lá chắn khiến Mộng Nhiên vô cùng khó chịu.
- Cậu đừng có keo kiệt như thế, ở lớp này có mỗi Kha Gia là quyền lực nhất. Cậu không bảo vệ cả lớp thì ai bảo vệ?
- Mộng Nhiên thật kiêu ngạo, coi chừng bị nghiệp quật đấy nha.
- Chà... giờ mới để ý dáng người Mộng Nhiên đẹp thật, cứ như gái mười sáu.
Không những không được đồng tình, mà Mộng Nhiên lại trở thành kẻ tội đồ trong mắt các bạn. Những nữ sinh hồi giờ hay gây khó dễ, không ưa Mộng Nhiên cũng hùa theo như được mùa. Liên tục mỉa mai, đá xéo cô bé.
- Cả lớp tập trung, thầy Giang đến rồi!!