- Quán điện tử? Cậu bị hâm à Bella?
Tưởng còn là nơi nào, ai ngờ là một quán net nổi tiếng trong thành phố, nhưng với một con người chưa bao giờ đặt chân vào những nơi sa đoạ như thế này thì Mộng Nhiên rất có ác cảm.
- Tớ về đây, cậu chơi một mình đi nha.
Mộng Nhiên xoay người, cắm mặt vào trong màn hình điện thoại mà bước đi. Không quan sát nên chỉ được một đoạn thì đâm phải người ta.
- Thật sự xin lỗi ạ.
Theo phản xạ Mộng Nhiên cúi người xin lỗi, trong lòng cô thầm cầu nguyện đây không phải là một con người khó tính, nếu không mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp, không đâu. Nhưng đối phương lại lặng thinh, không có động thái gì. Làm cho tâm hồn bé bỏng của cô gái càng thêm lo sợ.
- Mộng Nhiên? Không ngờ lại gặp được em ở đây.
- Anh là...?
Bả vai được đỡ lên, Mộng Nhiên ngẩn người khi nhìn thấy diện mạo của anh ta. Có chút quen mắt nhưng lại không ấn tượng, cứ ngợ ngợ không dám chắc đã từng gặp nhau bao giờ.
- Dạ Thiên, chàng trai từng tỏ tình em năm ấy.
- Òoo...
Trong ấn tượng của Mộng Nhiên anh ta không đẹp đẽ một chút nào. Người gì đâu mà chỉ được cái mã đẹp trai, hút gái chứ học vấn thì... ba chấm luôn rồi.
Cô và Tử Dật cách nhau mười tuổi, năm nay anh hai mươi bảy. Tính ra là cái người Dạ Thiên này đã hai mươi tám rồi vậy mà nhìn bộ dạng vẫn chưa trưởng thành chút nào. Mặc dù trên người đang khoác áo vest quần âu nhưng phong thái lại khác xa Tử Dật gấp vạn lần.
- Gái ngoan như em mà cũng đến những nơi như vầy sao?
- Không, đang trên đường về nhà.
- Em đang khó chịu à? Chơi game có thể làm tinh thần mình khuây khỏa, em có muốn cùng anh làm vài ván không?
Dạ Thiên làm ra bộ dạng hiểu biết, anh ta khua môi múa mép giới thiệu về các tựa game hay đang hot hiện nay, nhưng đa số là các dạng như kiểu PK hay đánh trận cùng nhau, Mộng Nhiên nghe mà chẳng hiểu gì cả, hồi giờ cô chỉ toàn công chúa, trang điểm với thời trang mà thôi.
- Nơi này là của anh, em muốn chơi bao lâu cũng được, anh bao tất!!
- Được thôi.
Ban đầu con do dự nhưng suy nghĩ một hồi cô đã đồng ý với anh ta. Bởi Dạ Thiên như dùng ngải nói, lời dẫn của anh ta vô cùng cuốn hút, khiến cho Mộng Nhiên không khỏi tò mò, muốn thử sức với những trò chơi mạnh bạo, cá tính.
- Cậu làm gì mà hốt hoảng vậy.
Mộng Nhiên quay đầu thì vẫn thấy Bella đứng đợi, nhưng trạng thái của cô ấy có chút gì đó không ổn. Da phấn được trang điểm kĩ càng nhưng vẫn không thể che nổi sự biến sắc của khuôn mặt. Cô ấy chủ động đi đến, nắm tay Mộng Nhiên, ánh mắt rưng rưng như sắp khóc.
- Mộng Nhiên đi thôi.
- Đi đâu?
Cô khó hiểu hỏi lại.
- Đi về, không phải ban nãy cậu nằng nặc đòi đi về sao?
Mộng Nhiên bị Bella kéo đi về phía trước, nhưng phía sau Dạ Thiên giữ chặt vai cô. Cả ba xảy ra một cuộc xung đột nhẹ, Mộng Nhiên như một mảnh vải bị Bella và Dạ Thiên tranh giành, giằng xé, quá bực bội khi bị đẩy qua đây lại cô vùng ra, quát lớn.
- Buông tôi ra... Bella rốt cuộc cậu đang bị làm sao vậy?
- Người nhà của mình vừa bị ngã cầu thang, đang trên đường chuyển đến bệnh viện, mình phải đến đấy ngay lập tức. Nhưng... nhưng...
- Cảm ơn... nhưng mình ổn, cậu có việc thì cứ đi trước đi. Đừng lo cho mình.
Mộng Nhiên thật sự rất cảm động khi cô và Bella chỉ mới chơi với nhau cách đây vài tiếng, nhưng cô ấy chưa từng có ý định sẽ bỏ rơi cô dù bản thân đang rất gấp gáp, vội vàng.
- Vậy cậu về sau nha, tạm biệt.
Nhờ có sự trấn an, động viên từ Mộng Nhiên mà Bella đã có đủ an tâm mà rời đi. Cô ấy bước lên ghế lái của chiếc xế hộp sang chảnh được đậu gần đấy, rồ mạnh ga để người phía sau phải hít khói.
- Đi thôi.
- Ừm.
Đợi chiếc xe khuất bóng Dạ Thiên lịch sự đưa tay ra làm động tác mời Mộng Nhiên bước vào thế giới hư ảo chỉ sau một cánh cửa.
- Em ngồi đây đi, đợi anh lấy đồ uống.
- Ok.
Mộng Nhiên ngoan ngoãn, ngồi khép nép trên sô pha, âm thầm quan sát và đánh giá xung quanh. Ánh mắt rực rỡ, xán lạn như tìm tòi, học hỏi được kiến thức mới.
Quán net trong tâm trí của Mộng Nhiên là một nơi tụ họp đông đúc, náo nhiệt vì những tiếng hò reo của người chơi, và còn là nơi sa đoạ của các thanh niên trẻ. Nhưng không, khi được chiêm ngưỡng nơi này thì mọi nhận định ấy hoàn toàn trái ngược, không gian bên trong vô cùng rộng lớn, thoáng mát, không tổ chức theo kiểu ngồi chơi tập thể mà được chia ra làm những căn phòng cách âm.
Ngoài ra dàn máy tính còn rất xịn xò, đèn led đầy đủ, là loại cao cấp nhất hiện nay. Nếu như không biết trước đây là nơi nào thì dù có nói là nhà nghỉ cô cũng tin sái cổ,. Chỉ có điều sẽ không có sự riêng tư khi các vách tường đều được làm bằng kính trong suốt, nhưng như vậy cũng tốt, mọi thứ đều được công khai, tránh những trường hợp xấu nhất xảy ra.
- Cảm ơn.
Đúng mười phút sau, Dạ Thiên trở về. Anh ta đẩy đến trước mặt Mộng Nhiên một ly cam tươi, còn mình thì dùng sâm banh thượng hạng.
- Không có độc đâu.
Nhìn thấy Mộng Nhiên e dè, không dám nhấp môi anh ta liền cướp lấy rồi rót một ít vào tách trà có sẵn trên bàn. Không ngần ngại thị phạm ngay tại chỗ để Mộng Nhiên an tâm.
Cô cầm lấy ly nước cam hớp lấy cho có lệ, rồi lại không an phận nhìn chăm chăm vào thứ vừa cay vừa nồng kia mà hỏi:
- Cái đó... có ngon không?
Anh ta lắc đầu, đáp:
- Không ngon.
- Không ngon vậy sao anh uống?
- Để giải sầu.
Đôi mắt mang nhiều nỗi tâm sự nhìn vào ly sâm banh trong tay. Tuy nhà giàu đào hoa, sát gái nhưng anh ta cũng có ưu sầu của riêng mình. Sống từng tuổi này rồi mà ngoài cái quán net này ra thì Dạ Thiên chẳng tự mình gầy dựng thêm được gì cả. Vì thế luôn bị dòng họ, cha mẹ mang ra so sánh, chê trách với bao người.
- Em muốn uống không?
Dạ Thiên thu liễm bộ dạng thảm hại ấy. Ánh mắt mới đấy còn buồn bã vậy mà bây giờ đã mang ý cười đầy nham hiểm.
- Một chút thôi nhé!
Mộng Nhiên ngây thơ làm sao có thể nhận ra được những thay đổi bất thường ở Dạ Thiên. Cô hí hửng nhận lấy, đưa đến sát miệng ngửi ngửi, sau đó nốc cạn một hơi.
_____
Mười lăm phút sau.
- Khà khà... anh không nói dối tôi, haha... thứ này thật sự có thể làm tôi hết buồn thật này.
Mộng Nhiên chỉ mới uống có ba ly mà đã say quắc cần câu thật rồi. Cô ôm chai rượu mà hét hò, bộ dạng đáng yêu của cô làm ai cũng chú ý, với đôi gò mà ửng hồng, môi nhỏ ríu rít cùng với mi mắt him híp mở không quá một xăng khiến thần hồn của các chàng trai lân cận phải điên đảo.
- Tôi muốn khiêu chiến với anh.
Con người khi say gan to bằng trời là có thật, trong khi bản thân chỉ là một con gà công nghiệp, đến bàn phím máy tính còn chưa nắm rõ vậy mà lại dám thách đấu với một ông chủ tiệm game.
- Được thôi, nhưng với điều kiện nếu anh thắng em phải làm bạn gái của anh. Còn nếu anh thua thì ngược lại được chứ?
- Ơ... sao nghe nó cấn cấn vậy ta.
Mộng Nhiên bất giác gãi đầu, rơi vào trầm tư suy nghĩ.
Ngược lại?
Là anh sẽ làm bạn trai của cô?
Sao tính đường nào người có lợi cũng là anh ta hết vậy?
Nhưng mà thôi, chơi trước đi. Đầu óc Mộng Nhiên đang mù mịt lắm, làm gì có kiên nhẫn để phân giải những vấn đề này.
- Được được.
Mộng Nhiên lảo đảo bước đến ngồi vào máy tính đã được bật sẵn. Nghe theo chỉ dẫn của Dạ Thiên mà vào phòng chờ, sau đó nhanh chóng vào trận game chỉ trong tích tắc.
Mười phút sau.
- Đừng đuổi mà, đừng đánh nữa. Tôi sắp chết rồi.
Bên trong màn hình, nhân vật mà Mộng Nhiên điều khiển đang vắt giò lên cổ mà chạy khắp bản đồ bởi nó chỉ còn một chấm máu nhỏ nữa là tèo rồi. Nếu nó hoàn toàn gục xuống thì đồng nghĩa với việc cô sẽ thua anh ta, chính vì thế mà Mộng Nhiên quíu quáo, hét toáng cả lên.
- Haha...
Giọng cười đắc thắng của Dạ Thiên vọng lên khi đã theo kịp cô. Nhưng đến giây giúp quyết định thì...
Bụp.
Máy tính mất điện, màn hình liền trở nên tối thui. Hai luồng cảm xúc đối lập nhanh chóng được sinh ra. Người thì thở phào nhẹ nhõm, người thì ức chế, tức điên muốn chửi thề, cũng vì hai chữ hình tượng mà phải nén lại.
- Là anh làm?
Dạ Thiên trừng mắt, truy vấn người đàn ông đứng lù lù sau lưng Mộng Nhiên, trên tay đang cầm một đoạn dây điện bị đứt dở làm bằng chứng.
- Tử Dật?
Mộng Nhiên chậm chạp quay lại, cô như một con nhóc dở hơi, đừ người ra nhìn chăm chăm vào người đàn ông vừa làm mình đau lòng.
- Cúttt...
- Vâng vâng.
Một từ, chỉ một từ duy nhất nhưng với âm hưởng lạnh lẽo tựa giết người cũng đủ khiến cho một tên giang hồ nửa mùa như Dạ Thiên cong đuôi chạy mất. Hắn đi rồi, trong không gian này chỉ còn anh và cô.
- Đứng lên đi về.
- Không.
Anh nắm lấy bắp tay cô mà nhấc lên, nhưng Mộng Nhiên điếc không sợ súng, cô dẫy nẩy, chai lì bám chặt trên ghế.
- Tôi nói em đứng lên đi về.
Tử Dật đã có hơi mất kiên nhẫn, trong lời nói mang theo cơn tức giận, nhưng vẫn nhẹ nhàng vì biết rõ Mộng Nhiên rất bướng bỉnh.
- Không mà, buông tay ra coi.
Ầm.
Tử Dật vung tay đập nát bàn phím, anh nắm chặt lấy cằm mảnh khảnh, ép cô phải nhìn vào ánh mắt điên tiết đến nổ tung, không do dự mà buông lời đe doạ.
- Con nhỏ này, em dám giỡn mặt với tôi à?
- Anh có quyền gì mà quản em? Anh có thể nói chuyện vui vẻ với Tuyết Ninh vậy tại sao em không thể kết thân với... ưm... ưm.