- Oai... thoải mái quá.
- Hên là hôm nay ba mẹ có công việc đến tối mới về, đến lúc đó vết hằn ở cổ cũng sẽ nhạt đi được phần nào.
- Mình sẽ gội đầu, rồi xoả tóc ra che. Chắc ba sẽ không để ý đến những chi tiết nhỏ nhặt như vậy đâu ha.
Hiện tại đang là ba giờ chiều, và cũng đúng lúc Mộng Nhiên vừa tỉnh lại sau một giấc ngủ dài đằng đẵng suốt mấy tiếng đồng hồ, kể từ lúc ăn vào bát chào và uống thuốc do mẹ mang đến.
- Chừa rồi, lần sau mình không dám giả bệnh nữa đâu... huhu.
Gậy ông đập lưng ông là có thật, ban đầu Mộng Nhiên chỉ muốn dối mẹ vậy mà bây giờ cô bị cảm thật luôn rồi này. Nhưng cũng nhờ sự săn sóc của mẹ, và giấc ngủ o tờ ót từ chín giờ sáng đến chiều đã giúp cơ thể Mộng Nhiên không còn uể oải, mệt nhoài nữa, không những thế còn tràn đầy sinh lực.
- Anh ấy về chưa nhỉ?
Vẫn là Tử Dật, người đầu tiên hiện hữu trong tâm trí của Mộng Nhiên. Cô thắc mắc, tự hỏi chính mình, nhưng thay vì ngồi đây đợi câu giải đáp thì chi bằng cô tự mình đi tìm. Mộng Nhiên trườn ra mép giường, thuận tiện xỏ chân vào đôi dép bông được đặt sẵn dưới sàn, mặc thêm áo khoác len mỏng rồi lạch bạch ra ngoài đi đến phòng Tử Dật.
Vụt...
- Cái gì vừa sượt ngang qua mặt mình thế nhỉ?
Cánh cửa phòng Mộng Nhiên chỉ vừa mới khép lại, cô còn chưa đi được nửa bước thì chẳng biết từ đâu lại có một chiếc bóng đen lướt ngang qua người cô với một tốc độ bàn thờ. Nhanh đến mức cô còn không kịp quan sát hình hài của thứ đó ra sao.
- Chắc do mình mớ ngủ nên mới sinh ra ảo giác thôi. Đi tìm anh ấy trước đã...hehe.
- Cửa phòng không đóng, vậy là anh Dật đã về.
Nhìn căn phòng mở toang trước mắt mà Mộng Nhiên sung sướng đến nhảy cẩn cả lên. Cô hí hửng đá chân sáo, chạy vào bên trong, trên suốt quãng đường còn không ngừng hát hò, gọi tên Tử Dật.
- Anh... sao anh không mặc quần áo vào.
Mộng Nhiên vừa vào cũng trùng hợp với thời điểm Tử Dật từ nhà tắm đi ra. Cô ngại ngùng đến da mặt đổi sang màu cà chua, vội xoay người về sau, lắp bắp trách móc khi thấy anh chẳng mặc gì trên người ngoài một chiếc khăn trắng che đi phần hạ thân, khúc trên để trần, những múi sầu riêng thơm ngon không một chút che đậy.
- Tiểu thư vào đây có chuyện gì không?
Năm phút sau anh mới chợt lên tiếng, Mộng Nhiên chậm chạp quay đầu, cẩn thận hé mắt ra nhìn, anh tuy vẫn chẳng khác lúc nãy là bao nhưng ít ra cũng đã mặc quần vào rồi.
Nhưng thái độ và cách hành xử lúc này của anh có đôi chút khác thường, trông vô cùng xa cách, cứ như anh của hai năm về trước.
- Trán anh đâu có nóng đâu.
Mộng Nhiên tiến đến, kiễng chân chận nhẹ vào đầu Tử Dật. Cô so sánh với nhiệt độ của chính mình rồi mới dám đưa ra kết luận.
- Chúng ta không thân, mong tiểu thư sau này đừng hành xử như vậy.
Nhưng người đàn ông này lại phũ phàng, nét mày không vui, thẳng thừng đẩy cô dịch ra nơi khác.
- Không thân là không thân thế nào? Anh bị làm sao vậy? Mới hôm qua...
- Haizz, thôi được rồi. Là em không đúng, sau này em sẽ chú ý hơn được chưa?
Mộng Nhiên muốn đôi co nhưng rồi lại thôi, cô nhận hết mọi lỗi lầm về bên người. Giờ phút này anh nói như thế nào thì sẽ như thế đó. Cô không muốn giữa mình và anh diễn ra những cuộc cãi vã, sinh sự.
Với cả dù gì đêm qua cũng là ba cô đã đánh anh. Thôi thì cứ xem lần nhịn nhục này là một cơ hội chuộc lỗi, và bù đắp cho anh đi
- Hehe... anh đi đâu sáng giờ vậy Tử Dật?
Vừa hứa hẹn đấy nhưng Mộng Nhiên đã quên mất tiêu, cô sáp đến ôm lấy bắp tay của Tử Dật, muốn tìm chủ đề để trò chuyện với anh, nhưng ngoài chuyện đó ra thì chẳng còn ý tưởng nào khác.
- Bệnh viện.
Tử Dật khó chịu cau mày, anh rút tay ra khỏi cái ôm của Mộng Nhiên, cầm lấy bọc thuốc đi đến mép giường. Chẳng hề quan tâm đến khuôn mặt sượng trân của Mộng Nhiên phía sau.
- Dật, em có làm gì sai mà em không biết không?
Mộng Nhiên cảm giác như mình bị chính người đàn ông này kị thị, xa lánh. Không thể giả ngu giả ngơ cho qua được nữa, cô chạy đến trước mặt anh rồi chất vấn.
- Không...
- Xin lỗi nếu nãy giờ tôi làm tiểu thư phiền lòng. Tâm trạng của tôi không được tốt lắm, phiền tiểu thư về cho.
Tử Dật chẳng dám nhìn trực tiếp vào Mộng Nhiên, anh vừa day thái dương, vừa giả vờ khép hờ đôi mắt tỏ ra mệt mỏi. Anh cũng chẳng hiểu tại sao mình lại trở nên khó ở như vậy.
Lúc nãy thì nhìn Mộng Thư ra Mộng Nhiên. Bây giờ nhìn thấy Mộng Nhiên rồi thì anh lại nhớ về những hình ảnh mà Mộng Thư cùng Cẩu Tảo ân ái. Có lẽ anh gặp một chút vấn đề về tâm lý rồi. Hoặc cũng có thể vì anh hận Kha Gia, hận cha của cô mà đâm ra mất đi thiện cảm với cô cũng chẳng nên.
- Sao còn chưa đi?
- Tử Dật, để em...để em bôi thuốc cho anh rồi đi có được không?
Mộng Nhiên giơ ống thuốc trong lòng bàn tay đến trước Tử Dật. Cô không quan tâm đến nguyên do vì sao anh lại trở nên như thế. Vì anh cũng là con người, mà đã là con người thì các cung bậc cảm xúc lên xuống thất thường cũng là điều đương nhiên, có khi vấp phải một ngọn cỏ cũng đủ khiến con người ta buồn bực cả một ngày.
Chỉ là Mộng Nhiên lo lắng anh sẽ không tự làm được nếu chỉ có một mình, bởi vết thương của anh nằm ở tít sau lưng thì làm sao anh có thể nhìn thấy và với tới để bôi thuốc vào nó.
- Không cần.
Tử Dật chộp lấy ông thuốc vứt sang bên cạnh, giọng điệu có hơi gắt gỏng cất lên từ chối ý tốt của đối phương.
- Nhưng anh...
- Ồn ào quá, tôi đã nói không cần là không cần. Tiểu thư không thể chừa cho tôi một chút không gian riêng tư được à?
- À... vâng.
Mộng Nhiên cuối gầm mặt, đôi mắt buồn thiu, sắp khóc đi ra khỏi phòng. Cô còn chu đáo đóng cửa lại giúp anh, sau đó bước nhanh về phòng riêng của mình.
- Hức... oa... anh quá đáng lắm. Làm như người ta thèm quan tâm anh lắm không bằng.
- Được rồi, nếu anh thấy em phiền thì từ nay về sau em sẽ không chủ động đến tìm anh nữa.
Cánh cửa phòng cô vừa khép, thì cảm xúc ấm ức, tủi thân trong Mộng Nhiên cứ như vỡ oà. Cô nhảy phốc lên trên giường, gục mặt vào trong bối mềm mà khóc tức tưởi.
Vì cô mến, cô quý anh nên mới nhiều lần chấp nhận gạt bỏ cái tôi, gạt bỏ lòng tự trọng nhổ cộc tìm trâu, vậy mà không ngờ trong mắt anh cô lại là một đứa con gái phiền phức.
[...]
Tối hôm đó.
- Tưởng làm gì, thì ra là đang ngủ.
Khóc mệt đến lả người thì Mộng Nhiên lại chọn cách ngủ đến quên đi nỗi sầu. Một giấc ngủ triền miên nữa được bắt đầu, và kéo dài cho đến tận bảy giờ tối. Nếu cứ có chuyện gì buồn lại tìm đến ông thần ngủ thế này thì chẳng mấy chốc cô sẽ trở thành một con con heo lười mất.
- Ưm... anh... vào đây làm gì?
Mộng Nhiên lờ mờ mở mắt khi đột nhiên có người rảnh rỗi đến phá hoại giác ngủ của cô. Ánh đèn điện sáng trưng làm cô khó có thể nhìn rõ được mọi thứ, nó cứ nhoè nhòe, mờ ảo.
Nhưng khi có thể quan sát được rồi thì Mộng Nhiên lại gạt bỏ bộ dạng ngoan ngoãn trong lúc mơ hồ, trở thành một con mèo nhe nanh, giơ móng đầy đanh đá.
- Xuống ăn cơm.
- Không... em không đói, không cần anh bận tâm.
Mộng Nhiên kéo chăn đến cổ, cô ngáp ngắn ngáp dài rồi trực tiếp xoay mặt sang nơi khác. Ngó lơ sự tồn tại của Tử Dật, lại còn không quên nói móc anh vài lời.
- Trễ rồi mau xuống ăn cơm.
- Mệt anh quá, anh không thể chừa cho em một chút không gian riêng tư được à?
Mộng Nhiên bật dây, cô vuốt ngược tóc, sừng cồ, nổi quạo khi bị Tử Dật quấy phá, kéo chăn. Cô xắn tay áo, dùng những lời lẽ mà anh từng nói với mình lúc chiều mà bật lại, để anh có thể nếm trải hương vị khi bị người khác coi thường, chửi đuổi.
- Được rồi, tôi không quản. Tiểu thư muốn làm gì thì cứ tự nhiên.