• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Author: Lục Lạc Nhi

Lạc Nhi nhìn thấy màn tiên chướng dày đặc, biết là dù cố vùng vẫy nàng cũng không thể thoát ra ngoài được. Lạc Nhi đưa tay ra phía trước, giận dữ đòi đàn: “Ngươi trả lại đàn cho ta!” Tần Lục không những không trả Cửu Nguyệt Hoàn cho nàng, mà còn niệm chú cất nó vào túi càn khôn của hắn: “Đợi nàng nghe xong câu chuyện, ta sẽ trả lại đàn cho nàng.” Lạc Nhi giận dữ đến mức mặt đỏ bừng, hắn có cần làm loại chuyện ép người như vậy không? Nàng không muốn nghe, nàng không cần cũng không nhất thiết phải tuân lệnh hắn. Tại sao hắn không tránh xa nàng một chút để nàng có thể bình an vui vẻ sống qua ngày chứ.

Nàng hừ một tiếng, hai tay khoanh lại trước ngực không thèm để ý đến hắn. Tần Lục biết mình yếu thế, có làm gì cũng không thể khiến nàng nguôi ngoai hơn được. Hắn chỉ còn cách từ từ kể cho nàng nghe bí mật của hắn, chuyện bắt đầu từ khi Hàn Y được gả đến Ma giới, kết duyên cùng Ma vương. Phụ vương của hắn yêu thương mẫu hậu như thế, ngay cả tên của hài tử mới sinh cũng đặt theo tên của mẫu hậu, vậy làm sao có chuyện ép chết mẫu hậu kia chứ. Khi hắn vừa sinh ra đời, thì Ma giới xảy ra một biến cố lớn, Nhị thúc của hắn dấy binh tạo phản đánh thẳng vào hoàng cung, phụ vương vì muốn bảo vệ mẫu hậu và hắn mà đã vong mạng. Còn mẫu hậu của hắn vừa trải qua cơn sinh khó, lúc này bà chỉ còn lại hơi tàn, vẫn cố gắng mang hắn chạy khỏi hoàng cung.

Nguyên thân của hắn là một con hồ ly chín đuôi, khắp trong tứ hải bát hoang có lẽ chỉ có mình hắn là cửu vĩ hồ. Mẫu hậu biết sức mình đã tận, lại muốn hắn tiếp tục sống sót, người đã dùng chút phép thuật cuối cùng phong ấn nguyên thân của hắn lại. Thế là từ một bé trai đã hóa thành một bé gái, mẫu hậu nhìn hắn lần cuối rồi nhắm mắt lìa đời. Nhũ mẫu vội vàng mang hắn trốn đi, nhưng làm sao có thể thoát khỏi móng vuốt của Nhị thúc. Nhị thúc hắn lên ngôi xưng vương cai quản Ma giới, lại sợ người ngoài không phục bảo hắn cướp ngôi đại huynh. Thế là Nhị thúc mang hắn về vương cung, miễn cưỡng phong cho hắn làm công chúa rồi nuôi dạy bên mình. Kẻ khác nhìn vào sẽ nghĩ tốt về hắn, cưu mang con gái của tiên đế làm sao có thể là kẻ xấu được.

Nhị thúc của hắn nuôi hắn chỉ với mục đích rửa sạch tội nhơ giết huynh cướp ngôi của mình. May mắn mẫu hậu đã biến hắn trở thành một cô nương, để hắn có thể tiếp tục sống, bí mật này hắn cũng chỉ biết được khi nhũ mẫu sắp sửa tạ thế. Bà chôn giấu trong lòng mình đã lâu, một tay nhũ mẫu chăm sóc hắn lớn lên, đã sớm coi hắn như hài tử thân sinh. Bà muốn hắn có cơ hội lựa chọn cho tương lai của mình, vì thế bà đã kể hắn nghe mọi chuyện. Hắn quyết định hắn phải sống, sống cho thật tốt để đợi ngày báo thù Nhị thúc, cuối cùng cơ hội cũng đã đến. Hắn lợi dụng binh biến của Ma tộc, dẫn dụ Thiên giới dẫn thiên binh đi dẹp loạn. Mượn tay Thượng thần Mẫn Nguyên giết chết Nhị thúc của hắn, còn theo người về Thiên giới. Hắn vốn dĩ là một nam tử, bây giờ hắn chỉ chọn cuộc sống mà hắn muốn, chẳng lẽ điều đó là sai sao?

Kể đến đây, đột nhiên hắn dừng lại, đôi mắt nhìn nàng ẩn chứa điều gì nàng không rõ, mà nàng cũng không muốn biết. Lục Lạc Nhi lặng lẽ đưa tay về phía hắn: “Trả Cửu Nguyệt Hoàn cho ta!” Nơi đáy mắt của Tần Lục lóe lên sự thất vọng và mất mát, kiếp trước khi nàng nghe được câu chuyện này, Lạc Nhi đã khóc nức nở. Những giọt nước mắt như hàng châu ngọc âm thầm rơi xuống thấm đẫm vạt áo của hắn, lúc đó hắn mới biết thì ra ngoài phụ mẫu còn có người sẵn lòng khóc vì hắn như vậy. Chẳng qua lúc ấy hắn không tiết lộ thân phận nam nhi của mình cho nàng biết, càng không kể chuyện mẫu hậu phong ấn nguyên thân. Nhưng bây giờ, điều hắn nhìn thấy chỉ có sự lạnh nhạt trong đôi mắt của nàng, một chút tình cảm thương xót cũng không có. Lục Lạc Nhi! Tại sao nàng lại trở nên như vậy?

Lạc Nhi thấy hắn vẫn không có phản ứng, nàng lại thúc giục, bước chân tiến về phía hắn: “Trả lại đàn cho ta!” Lúc này, Tần Lục mới giật mình tỉnh táo hẳn, tay trái phất nhẹ một cái, Cửu Nguyệt Hoàn đã được đặt ngay ngắn vào tay của nàng. Lạc Nhi ôm đàn trong lòng, cẩn thận vuốt ve thân đàn, cứ như sợ hắn làm hỏng đàn của nàng vậy. Tần Lục cố gắng tìm kiếm sự quan tâm của nàng dành cho hắn, nhưng hoàn toàn không có, một chút cũng không. Trái tim hắn nhói đau, Lạc Nhi có phải nàng đang trừng phạt những sai lầm kiếp trước hắn gây ra hay không?

Chuyện kiếp trước một lời không thể giải thích rõ ràng với nàng, huống chi bây giờ nàng lại không giống với Lạc Nhi mà hắn biết. Tiểu nha đầu ngây thơ xinh đẹp đã biến mất khỏi hiện thực, chỉ còn lại một người con gái giống hệt nàng, vậy mà tâm tình lại thay đổi. Lạc Nhi biết hắn sẽ nghi ngờ, nhưng nàng cũng muốn chấm dứt sự quan tâm của hắn dành cho nàng. Lạc Nhi ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong ánh mắt lóe lên một tia sắc bén: “Có muốn biết tại sao ta lại không cảm thấy thương xót cho ngươi không?”

Tần Lục nín thở trước âm điệu lạnh nhạt của nàng, tay hắn vươn ra như muốn ôm lấy nàng, giữ nàng trong lồng ngực, hắn sợ nàng sẽ tan biến lần nữa. Nhưng Lạc Nhi đã nhanh hơn một bước, âm điệu trong tay dần vang lên, huyền quang lại một lần nữa được đánh ra, hất Tần Lục không hề có sự phòng bị ra khỏi phòng. “Rầm!” một tiếng, Tần Lục đã ngã nằm trên sân, hắn đau đớn ôm lấy ngực mình, máu rỉ ra từ khóe môi nhưng hắn vẫn cố gắng gượng dậy. Đôi mắt của hắn đau đáu nhìn theo từng bước chân của nàng, Lạc Nhi chậm rãi bước ra khỏi phòng, nhấc vạt váy dài ngồi xuống bên cạnh hắn. 

Một tay ôm đàn, một tay đưa ra vuốt ve khuôn mặt anh tuấn kia, một lời nói ra khiến Tần Lục chấn động: “Tần Y! Không chỉ có một mình ngươi nhớ được chuyện kiếp trước. Nếu người từng giết ngươi đứng trước mặt ngươi, liệu ngươi có muốn trả thù hay không? Chơi đùa rất vui vẻ phải không? Không chỉ có ngươi biết giả vờ đáng thương, ta cũng biết giả vờ nhu thuận. Sao nào, giống thật lắm đúng không? Cảm giác bị người khác lừa thế nào, vui vẻ chứ?”

Nói xong không đợi hắn kịp phản ứng đã xoay lưng rời đi, bạch y khẽ tung bay trong gió, tiếng lục lạc rời rạc có chút vội vã. Tần Lục đã hiểu tất cả, hắn nằm trên đất, để mặc cho máu chảy ra từ khóe miệng, một tiếng cười vang lên chua chát. Hóa ra nàng cũng sống lại một lần nữa, mang theo ký ức cả hai kiếp người đứng trước mặt hắn. Hỏi làm sao nàng không hận, căm tức đến thấu xương kẻ đã tự tay giết nàng, lại còn là kẻ nàng dốc hết ruột gan đối xử thật lòng. Là ảo tưởng của riêng mình hắn, hắn cứ nghĩ đơn giản rằng khi hắn sống lại kiếp này nhất định hắn sẽ bù đắp hết cho nàng. Nhưng hắn đã lầm, đây là sự trừng phạt mà ông trời dành cho hắn!

Lạc Nhi rời khỏi tiểu viện, hơi thở của nàng rất gấp gáp, cả cơ thể run lên lẩy bẩy. Nàng đã làm được rồi, diễn một màn kịch thật hay với hắn, bây giờ hắn biết nàng hận hắn, thì những hành động quá khích đối với nàng cũng sẽ bị kiềm chế lại. Tạm thời nàng sẽ an toàn, không bị ràng buộc vào hắn nữa, nếu nàng muốn đi có lẽ hắn cũng sẽ để nàng được toại nguyện. Nhựng hiện giờ nàng có thể đi đâu? Trở về Thiên giới nàng cũng cần có lý do, không khéo còn đắc tội với Gia Cẩn Bình và Hàn Hạ. Sư phụ lại đang bế quan không thể phân thân cứu được nàng, nàng chỉ còn cách tự bảo vệ bản thân mình.

Nếu nàng ở lại, thì nàng phải làm sao đây? Lạc Nhi phi thân lên một hòn núi nhỏ sau đình viện vắng người, chống tay suy nghĩ. Muốn học đạo với Gia Cẩn Bình, nàng cũng cần phải mưu mô một chút, không thể quá ngây thơ như nữ thứ phụ, đến Âm Tư Môn tròn hai vạn năm lại chẳng học được gì tử tế. Quan trọng nhất là ác cảm của Gia Cẩn Bình với nàng đến từ vị sư phụ đại nhân kia. Nàng thở dài một tiếng, hành trình thu phục lão già cổ quái Gia Cẩn Bình thật sự rắc rối lắm đây! Lạc Nhi vò đầu bứt tai mình một lúc, thì bỗng nhiên một tiếng sấm nổ làm nàng giật mình co người lại.

Trời mưa rồi? Không phải Thiên Lôi đã xuống trần lịch kiếp rồi sao, công việc này giao lại cho nàng và Huyền Vũ. Bình thường hắn sẽ đến Tuế Vân cung dạy nàng đánh đàn, mỗi khi nàng đàn xong một điệu, tứ hải bát hoang chỗ nào cần mưa lại mưa một trận. Bây giờ nàng đang ở đây, Cửu Nguyệt Hoàn lại ở trong tay nàng, là hắn ở Thiên giới tự làm mưa một mình sao? Lạc Nhi nép mình dưới mái hiên của tiểu đình, những giọt mưa bắt đầu tí tách rơi, nàng ngẩng đầu ngắm bầu trời trên cao. Huyền Vũ, bây giờ hắn có đang giận nàng không?

“Lạc Nhi!” Tiếng gọi khiến nàng phải chú ý, nàng từ từ quay đầu lại, đứng bên ngoài màn mưa giăng giăng chính là kẻ bị nàng đánh lúc nãy. Trên y phục của hắn còn có vết máu chưa khô, cả người ướt đẫm bởi nước, ánh mắt nhìn nàng xuyên qua màn mưa rất mãnh liệt. Chớp lại giật ngang bầu trời lần nữa, nổ vang trên đầu hai người, “Ngươi đuổi theo ta làm gì?” Lạc Nhi phất tay áo cất Cửu Nguyệt Hoàn, nàng không có ý định đánh hắn lần nữa. Tần Lục vẫn đứng yên bất động nhìn nàng chăm chú: “Nàng hận ta lắm sao?”

Nàng cười một tiếng: “Hận ư? Một chữ hận không đủ để diễn tả cảm xúc ta dành cho ngươi đâu!” Hắn bình thản nghe hết, sau đó lại hỏi: “Đã đến mức đó, tại sao lại không giết ta? Lạc Nhi! Nàng không nỡ!” Lạc Nhi không biết hắn là kẻ ngốc hay là chứng ảo tưởng quá nặng. Nàng cũng lười nói chuyện với kẻ ngốc như hắn, Lạc Nhi thu lại tầm mắt, ngồi xuống ghế tròn trong tiểu đình: “Haizz, ngu ngốc! Tiểu sư thúc Tần Lục, làm phiền ngươi tránh xa ta một chút, đừng để sự ngu ngốc của ngươi lây sang ta.”

Tần Lục cứng người, nàng mắng hắn ngu ngốc, còn không thèm để ý đến hắn, vẫn an nhiên tự tại ngắm mưa rơi, cứ như thể hắn không tồn tại vậy. Tần Lục cười khổ, hắn ngẩng mặt lên trời, để mặc cho màn mưa xối rửa hắn. Họa này do hắn gây ra, chỉ có thể để tự hắn tháo gỡ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK