Tiếng nhạc vừa dứt, Lạc Nhi cũng thu lại đàn, Huyền Vũ và Tần Lục mở mắt ra nhìn về phía nàng. Dường như cả hai đều đã nhận ra, pháp thuật của Lạc Nhi có sự thay đổi rõ rệt, mới chỉ ở cùng Thượng thần Mẫn Nguyên nửa tháng Lạc Nhi đã tiến bộ đến thế. Nếu như không vì chuyện sư phụ bế quan, có lẽ bây giờ thực lực của nàng sẽ còn vượt xa hơn hiện tại rất nhiều. Tần Lục thu lại ánh mắt của mình, nhìn xung quanh một lượt: “Lạc Nhi, chúng ta đang ở đâu?’’ Lạc Nhi sửa lại tay áo, ngẩng đầu lên nói: “Muội không biết, sư cô chỉ nói sẽ đưa muội đi mà thôi.’’ Hai người không hẹn mà gặp nhìn về phía Huyền Vũ chờ đợi câu trả lời.
Huyền Vũ rủ trường sam trên người rồi đứng dậy: “Đây là Phủ Ti Âm, nơi mà các linh hồn chờ đợi trước khi bước vào luân hồi. Mẫu hậu cố tính đưa muội đến đây là muốn muội chờ đợi kiếp mệnh của mình, nó sẽ đến sớm thôi. Mẫu hậu đã khởi động trận pháp rồi, tốt nhất là muội nên đứng gần ta một chút, để lát nữa tiến vào luân hồi ta sẽ không làm lạc mất muội.’’ Huyền Vũ đưa tay về phía nàng, chờ đợi. Gân xanh trên trán Tần Lục giật giật mấy cái, trước Lạc Nhi định làm gì thì đã kéo cả nàng đứng dậy tiến về phía Huyền Vũ. Hắn nắm lấy bàn tay đang đưa ra của Huyền Vũ, mỉm cười đầy ý tứ: “Như vậy là không sợ ba người chúng ta lạc nhau rồi.’’
Lạc Nhi ôm trán bất lực, mặc cho bọn họ trừng mắt với nhau: “Hai người các huynh có thôi đi không? Nếu cứ ồn ào như vậy, muội sẽ để mặc hai huynh ở đây rồi đi một mình đấy.’’ Nàng buông lời cảnh cáo, hai người kia im lặng ngay lập tức ngoan ngoãn đứng cạnh nàng. Tần Lục không hiểu lắm về Phủ Ti Âm này, nhưng nếu đã có Huyền Vũ ở đây, hắn tin tưởng Huyền Vũ nhất định sẽ bảo vệ được Lạc Nhi chu toàn. Trong lúc hắn còn đang suy nghĩ, bỗng nhiên hắn cảm thấy có một luồng sức mạnh kỳ lạ bắt đầu xuất hiện trước mặt họ. Nhanh như cắt, hắn đẩy Lạc Nhi ra phía sau lưng mình, Huyền Vũ cũng nhận ra điều tương tự, nhưng Tần Lục đã nhanh hơn hắn một bước, đứng chắn trước mặt nàng.
Nàng hơi giật mình một chút là thứ gì nguy hiểm lắm sao, đến khi luồng ánh sáng màu vàng rực rỡ kia hiện rõ hình thù, thì Tần Lục và Huyền Vũ mới thở phào một tiếng. Hắn đẩy Lạc Nhi sau lưng mình về phía trước, nhẹ giọng nói: “Cổng luân hồi của muội đến rồi, mau bước vào đi. Chúng ta sẽ rất nhanh đuổi kịp muội.’’ Nàng nhận lời trấn an của hắn, hít một hơi sâu rồi xoay lưng bước vào luồng sáng màu vàng, khi nàng vừa bước qua, đã cảm thấy có một sức hút mãnh liệt kéo cơ thể nàng bay về phía trước. Ý thức chưa kịp hoảng sợ đã liệm dần đi không còn biết gì nữa, cùng lúc đó luồng ánh sáng màu vàng cũng lập tức biến mất.
Huyền Vũ, Tần Lục nghiến răng chờ đợi, luân hồi của bọn hắn vẫn chưa đến, Huyền Vũ sốt ruột vẽ một trận pháp trên mặt đất. Thần thức còn chưa kịp động thì Tần Lục đã nói: “Ngươi đừng phí sức lập trận pháp nữa, muốn bị phản phệ sao? Nếu nàng biết được, nhất định sẽ trách ngươi không biết phân biệt nặng nhẹ.’’ Huyền Vũ ngưng động tác, nhìn Tần Lục: “Vậy ngươi có cách nào hay hơn để tiến vào luân hồi ư?’’ Tần Lục gật đầu, một thoáng do dự trước đây đã hoàn toàn biến mất: “Ta biết trận pháp ngươi vẽ là dành cho ta. Theo kế hoạch chỉ có ngươi và Lạc Nhi được tiến vào luân hồi, cộng sinh cộng tử. Việc ta xuất hiện chính là biến số của bài toán lần này, cổng luân hồi không thể chứa đủ cả hai linh hồn, nhưng nhưng có thể chia đôi sinh mạng.’’
Huyền Vũ hiểu ý hắn, cả hai cùng bước vào cổng luân hồi, sinh mệnh ở thế giới kia đang chờ cũng sẽ bị chia đôi, đó là nếu thành công. Còn nếu không thành công, một trong hai linh hồn sẽ bị kẹt lại ở cõi luân hồi, nhanh thì vài năm, chậm thì vài vạn năm, mới có thể thoát ra khỏi nơi u tối đó. “Ngươi không thấy cách này cũng không an toàn hơn việc khởi động trận pháp ư?’’ Tần Lục gật đầu với Huyền Vũ: “Ít nhất nó cũng không khiến ngươi phải hy sinh năm vạn tu vi của mình để đưa ta theo, còn nếu cùng bước vào cổng luân hồi, cùng lắm chỉ kẹt ở đó vài năm vẫn có thể thoát ra ngoài.’’ Lời hắn vừa dứt, cồng luân hồi đã xuất hiện lần nữa, không còn nhiều thời gian để do dự, hắn nhìn Huyền Vũ một cái.
Huyền Vũ mím môi nhìn cổng luân hồi, không dám chậm trễ nắm lấy tay Tần Lục cùng bước vào, người trước kẻ sau rơi vào luân hồi, sinh mệnh chia hai. Hắn dùng thần lực cột chặt linh hồn hắn và Tần Lục lại, để khi chuyển kiếp cả hai không lạc mất nhau. Còn Tần Lục lại dùng tiên khí hộ thể, tránh tà khí xâm nhập vào nguyên thần của Huyền Vũ, bảo vệ cả hai trôi nổi trong cõi luân hồi. Năm nhịp ngắn ngủi, lại tưởng như kéo dài cả đời, thời gian chậm trễ cũng vừa đúng năm năm, đến khi ý thức của họ cùng mất đi, thì sinh mệnh đang chờ cũng đã ra đời. Năm Thiên Vũ thứ 18, Hoàng hậu hạ sinh một cặp long thai, dù là song sinh nhưng tướng mạo lại không hề giống nhau. Điều này khiến hoàng thất vô cùng vui mừng, không cần phải bỏ một giữ một theo truyền thống mỗi khi có cặp song sinh cùng giới tính.
Ngày cặp song sinh ra đời, cũng là ngày Đại tiểu thư phủ Tuyên vương vừa tròn năm tuổi, tiểu nha đầu hoạt bát đáng yêu theo chân phụ mẫu vào cung bái kiến Hoàng hậu. Mẫu thân của nàng và Hoàng hậu vốn là khuê mật từ bé, sau khi lấy chồng vẫn còn thân thiết với nhau, tình như tỷ muội. Ngày Hoàng hậu lâm bồn, Tuyên vương phi làm sao không có mặt cho được, một tay bà ôm lấy tiểu nữ nhi, tay còn lại bấu chặt vạt áo Tuyên vương gia: “Phúc Vinh, người nói Tuyết Lam sẽ ổn chứ?” Tuyên Vương gia vòng tay ôm lấy cả hai mẫu tử các nàng, bật cười nói: “Ngưng Tịnh, nàng đừng lo lắng quá, đây cũng không phải lần đầu Tuyết Lam sinh con. Huống hồ, người nên gấp phải là Hoàng huynh của ta mới đúng. Sao nàng lại sốt ruột hơn cả Thiên Vũ vậy?’’
Hoàng đế bệ hạ đang đi đi lại lại trước phòng sinh, nghe lời nói của Tuyên Vương gia, không giận mà còn trừng mắt với hắn: “Lúc Vương phi của đệ sinh hài tử, không biết ai là người náo loạn cả hoàng cung, tìm cho bằng được Lão thần y nhỉ?’’ Tuyên Vương gia bị nhắc đến chuyện xấu hổ, giả vờ ho hai tiếng, nhìn tiểu nữ nhi đang vùi mặt trong lòng mẫu thân chữa thẹn: “Tiểu Lạc Nhi! Con nói xem, lần này Hoàng hậu nương nương sẽ hạ sinh đệ đệ hay muội muội cho con?’’ Lạc Nhi ngẩng cái đầu nhỏ, đôi mắt xinh đẹp chuyển về phía phòng sinh, tiếng la hét của nữ nhân bên trong khiến nàng hoảng sợ. Sinh hài tử sẽ đau như thế sao, vậy mà mẫu thân của nàng lại có đến bốn hài tử, nàng là đứa trẻ cuối cùng: “Tiểu Lạc Nhi không biết!’’
Lời nàng vừa dứt, thì bên trong đã vọng ra tiếng trẻ con khóc, có chút khó chịu, có chút uất ức, cùng với giọng nói vui mừng của bà đỡ: “Sinh rồi, Hoàng hậu sinh rồi, là một tiểu hoàng tử khỏe mạnh.’’ Người bên ngoài còn chưa kịp vui mừng, thì một tiếng thét dài của Hoàng hậu lại vang lên, Hoàng thượng không kiềm được nữa đẩy cửa xông vào chạy đến bên nắm lấy tay Hoàng hậu. Cả Tuyên vương phi cũng tiến vào trong, xem xét tình hình, vẫn là nàng bình tĩnh nhất, ra lệnh cho các bà đỡ tiến lên bắt mạch cho Hoàng hậu.
Các bà đỡ còn đang sợ hãi vô cùng, nhưng đã bị Hoàng thượng quát: “Nếu nàng ấy có mệnh hệ gì, ta sẽ chôn các ngươi theo cùng.’’ Trương ma ma là người trấn tĩnh đầu tiên, bà run rẩy tiến về phía chiếc giường, đặt tay lên bụng Hoàng hậu xoa xoa vài cái, bỗng nhiên trong ánh mắt lóe lên tia kinh ngạc: “Người đâu mau chuẩn bị nước nóng, còn một hài tử nữa chưa ra đời.’’ Dưới sự thúc bách của Tuyên vương phi và Trương ma ma, Hoàng thượng đành phải rời khỏi phòng sinh.
Chưa đến nửa canh giờ, tiếng khóc trẻ con lại vang lên, Tiểu Lạc Nhi ở bên ngoài nghe tiếng khóc khỏe mạnh của đứa trẻ, bỗng nhiên có một cảm giác quen thuộc dâng trào. Nàng nắm lấy cổ áo của phụ thân: “Phụ thân, lúc Lạc Nhi ra đời, mẫu thân cũng đau như vậy sao?’’ Tuyên vương gia nhìn nữ nhi đang bế trong lòng, lắc đầu nói với nàng: “Không đâu, Tiểu Lạc Nhi ra đời rất ngoan ngoãn, không hề làm đau mẫu thân, không giống như các huynh trưởng rất biết cách giày vò mẫu thân.’’ Lúc này cửa phòng sinh được đẩy ra, người đầu tiên bước ra là Tuyên vương phi, trên tay nàng ôm lấy hai chiếc chăn dày, tiếng khóc vang trời phát ra từ đó: “Chúc mừng Hoàng huynh, là song long thai. Cả hai nhi tử đều rất khỏe mạnh.’’
Hoàng thượng không nhìn lấy nhi tử một cái, gật đầu với Tuyên vương gia rồi chạy ngay vào trong phòng, tiến về phía Hoàng hậu. Tuyên vương phi bật cười khe khẽ, dỗ dành hai tiểu tổ tông vừa bị phụ hoàng bỏ rơi trong lòng: “Tiểu chất của ta, thật đáng thương mà. Phụ hoàng của các con trong lòng chỉ có mẫu hậu, ngay cả xem cũng không nhìn các con một cái.’’ Tuyên vương gia nghe thê tử của mình dạy hư hài tử, bế Lạc Nhi bước đến gần, véo mũi của nàng: “Đã làm mẹ người ta rồi nàng vẫn không chững trạc được tí nào.’’ Lạc Nhi được phụ thân bế trên tay, thuận tiện ngắm nhìn song long thai. Đây là đệ đệ của nàng ư, sao chúng lại xấu xí thế này, còn ồn ào nữa chứ. Lạc Nhi chán ghét bĩu môi: “Này, ồn ào chết đi được!’’
Nàng vừa nói xong, không gian xung quanh lập tức trở nên tĩnh lặng, hạ nhân cúi đầu mắt nhìn chân, mũi nhìn đất. Phu thê Tuyên vương gia cố nén cười, còn các bà đỡ thì tái xanh mặt, Đại tiểu thư của tôi ơi, người ta sinh ra đã Hoàng tử đấy, nếu đổi lại là người khác chê Hoàng tử ồn ào, không biết đã bị lôi ra chém bao nhiêu lần rồi. Nhưng rất nhanh chóng, mọi người lại phát hiện ra một điều, hai tiểu tổ tông đang gào khóc không biết đã nín từ bao giờ. Mở to đôi mắt tròn xoe nhìn Đại tiểu thư phủ Tuyên vương, khóe miệng còn khẽ nhếch lên cười, đôi môi nhỏ nhắn mở ra khép vào như đang rất vui vẻ, bốn bàn tay nhỏ khua loạn về phía nàng.
Người phá vỡ cục diện vẫn là Hoàng hậu mới vừa sinh xong, tuy hơi yếu nhưng tinh thần vẫn rất tốt: “Có vẻ Tiểu Huyền và Tiểu Tần rất thích Lạc Nhi, sau này giao chúng cho Đại tiểu thư chăm sóc vậy.’’ Lời nói mang theo sự châm chọc tiểu hài tử mình mới sinh cũng chỉ trích luôn phu quân vì đã bỏ mặc không nhìn lấy hài tử một cái. Hoàng thượng cũng biết mình sai, vội vàng hùa theo nịnh nọt mỹ nhân trong lòng: “Nàng nói đúng, chúng rất có duyên với Lạc Nhi, vừa nghe giọng nha đầu đó đã lập tức nín rồi.’’ Nhưng sau đó hắn lại giật mình nhận ra thê tử của mình vừa nhắc đến tên hai đứa trẻ, hắn mỉm cười gật đầu với nàng: “Qủa không hổ danh Hoàng hậu của Tây Ngôn quốc, Thiên Huyền, Thiên Tần, cái tên rất hay.’’
Hạ nhân xung quanh qùy xuống chúc mừng Hoàng thượng, tiếng tung hô vang vọng khắp chốn hoàng cung. Hòa trong lời chúc tụng, là sự vui mừng của bốn người lớn, còn với Tiểu Lạc Nhi, tháng ngày yên bình của nàng lại bắt đầu chấm dứt từ đây. Chỉ vì câu nói giao phó của Hoàng hậu, và sự dính người của hai tiểu hài tử mới chào đời kia, càng khiến nàng hiểu rõ câu nói: “Nữ nhân không thể đụng, ấu nhi chớ nên chọc.’’