Lục Lạc Nhi thật sự muốn đập nát Cửu Nguyệt Hoàn trong tay mình, nhưng khi vừa giơ chiếc đàn cao quá đầu, thì ngón tay của nàng chợt chạm vào chiếc chuông bạc. Tiếng tinh tang vang lên vui tai khiến nàng bừng tỉnh, Lạc Nhi buông đàn xuống, nàng đang làm gì thế này? Dù gì Cửu Nguyệt Hoàn cũng là món quà mà Huyền Vũ đã nhọc công làm cho nàng. Lạc Nhi ôm lấy Cửu Nguyệt Hoàn, hình như nàng đã sai lầm rồi, bắt đầu từ khi nàng muốn đẩy hắn ra khỏi cuộc sống này của nàng thì nàng đã sai thật rồi.
Lạc Nhi trốn dưới một tán cây lớn, cuộn tròn người lại, chiếc đàn ở trong lòng nàng cảm nhận những hơi thở rối loạn của chủ nhân. Bây giờ nàng rất sợ, những việc đang diễn ra nàng không thể lường trước được. Hôm nay là kiếm cầm hợp nhất, ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì đây? Phải làm sao để qua được kiếp này, nàng đã tận lực trốn tránh vận mệnh, tại sao nó cứ một mực bám lấy nàng. Tần Lục tìm thấy Lạc Nhi dưới tán cây đó, hắn chợt sững người, hình dáng bây giờ của nàng rất giống với khi bị Gia Cẩn Bình trách mắng kiếp trước.
Nhưng có điều khác là, trước đây người nàng tìm đến đầu tiên chính là hắn, còn hiện tại nàng chỉ trốn đi một mình. Tần Lục chậm rãi bước về phía nàng, trong giọng điệu của hắn chứa đầy sự lo sợ. Hắn sợ rằng chỉ cần nàng nhận ra hắn đang tới gần thì nàng sẽ lập tức bỏ chạy: “Lạc Nhi! Nàng đừng tức giận nữa, nếu nàng không thích hình dáng của Cửu Nguyệt Hoàn lúc này. Ta sẽ đi cầu xin sư phụ sửa lại cho nàng được không?” Lạc Nhi nghe thấy giọng nói của hắn, nàng ngẩng phắt đầu lên, trong lúc Tần Lục không kịp phòng bị thì một tiếng “Bốp!” đã vang lên.
Chiếc giày bên phải của Lạc Nhi đã thành công đập thẳng vào người của Tần Lục rồi rớt xuống đất. Còn nàng thì tức giận vô cùng: “Ngươi không nghe ông ta nói gì sao. Ông ta sửa không được và cũng không muốn sửa!” Tần Lục ngẩn người nhìn chiếc hài dưới chân mình, hắn khom lưng nhặt chiếc hài lên. Thì ra chân của nàng lại nhỏ như vậy sao? Chỉ bằng một bàn tay là hắn đã cầm gọn được chiếc hài này. Tần Lục lách người phi thân về phía trước, trong nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh Lạc Nhi. Nàng mở to mắt muốn tiếp tục mắng người, thì bỗng nhiên hắn lại nâng bàn chân trần của nàng lên, sau đó rất tự nhiên xỏ giày vào cho nàng: “Hóa ra, chân của nàng lại nhỏ thế này à?”
Tần Lục còn rất vô sỉ, thoải mái vuốt ve làn da mềm mại kia, Lạc Nhi đỏ bừng mặt, bắt đầu ấp úng: “Ngươi... Ngươi...Tránh xa ta ra!” Sao hắn có thể biến thái như vậy kia chứ? Nàng còn chưa kịp trốn thì đã bị hắn tóm được, cả người nàng lọt thỏm giữa lồng ngực cứng rắn của hắn. Tần Lục nhìn sâu vào đâu mắt của nàng, khuôn mặt của hắn từ từ áp sát khuôn mặt nàng: “Lạc Nhi! Đừng giận ta nữa được không? Dù nàng hận ta đến đâu nàng cũng đã không thể xuống tay. Vậy tại sao nàng cần phải giữ mối hận thù vô ích đó, cứ bỏ qua đi được không? Mọi chuyện về kiếp trước ta sẽ từ từ giải thích cho nàng hiểu, đừng trốn tránh ta nữa, Lạc Nhi!”
Lạc Nhi vừa cố gắng đẩy khuôn mặt của hắn ra vừa vội vã nói: “Ngươi đừng có như vậy? Muốn gì... thì ngồi... thẳng lên rồi nói!” Nhưng Tần Lục nào chịu bỏ qua cơ hội tốt như thế này, nàng càng chống cự hắn càng siết chặt nàng trong tay. Lạc Nhi càng gấp thì đầu óc lại càng không nghĩ được gì cả, nàng không biết phải làm sao để thoát khỏi tình thế này, hai tay đưa lên chặn ngay miệng hắn. “Tần Lục! Ta cảnh cáo ngươi, mau đứng lên đàng hoàng cho ta!” Nhìn thấy nàng tức giận, hắn cũng không thể buông tay, bây giờ chỉ cần hắn thả nàng chạy mất, sau này làm sao bắt được con thỏ nhát gan lại nữa. Hắn không hôn được nàng, bèn chuyển vị trí tấn công sang nơi khác, bàn tay không đứng đắn bắt đầu di chuyển dọc theo thắt lưng của nàng.
Khi Lạc Nhi nhận ra thì hắn đã nắm được dây lụa thắt lưng của nàng, Tần Lục mân mê dây lụa mềm mại, đôi mắt nhìn nàng như có lửa, hơi thở nóng bỏng của hắn phả lên tay của nàng: “Lạc Nhi! Nàng nói xem, ta có thể làm gì không đàng hoàng nào?” Mặt Lạc Nhi đã đỏ đến mức sắp bật được ra máu, nàng không còn tâm tình đáp lại hắn, chỉ cố gắng vùng vẫy thoát được khỏi hắn càng sớm càng tốt. Đôi môi của hắn áp vào bàn tay mềm mại của nàng, hôn lên từng tấc da của nàng. Lạc Nhi tiến thoái lưỡng nan, lòng bàn tay của nàng rất ngứa, mỗi chỗ hắn hôn xuống đều khiến nàng cảm thấy khó chịu. Nhưng nếu nàng thu tay về hắn sẽ còn được nước tiến thêm chút nữa, nàng không biết hắn sẽ làm ra những việc càn rỡ nào nữa.
“Ngươi... Ngươi... Vô sỉ!” Lạc Nhi mắng hắn, nàng nghiêng người né tránh đôi môi của hắn ta, đôi tay vươn ra cố gắng bắt lấy Cửu Nguyệt Hoàn đã bị hắn đặt sang bên cạnh. Tần Lục bật cười, hắn vùi đầu vào vai nàng, cười đến mức thân thể run rẩy, Lạc Nhi đánh mạnh vào lưng hắn: “Chết tiệt! Ngươi thả ta ra!!!” Tần Lục nào chịu buông tha cho nàng, hắn vừa khổ sở kiềm nén cơn cười vừa nói: “Nàng mắng rất đúng! Ta không hề có sĩ diện!” Nói xong hắn lại đẩy nàng một cái, toàn bộ thân thể của hắn đè lên nàng, bây giờ hắn thật sự chỉ muốn giam nàng vào một chỗ, cả đời không để nàng thoát khỏi hắn. Hắn cố định hai tay của nàng lên đầu, còn dùng sức kẹp chặt hai chân đang náo loạn của nàng, khuôn mặt của hắn từ từ áp xuống, Lạc Nhi cắn môi rủa thầm, Tần Lục, ngươi chết đi!
Nhưng trước khi hắn kịp đạt được ý nguyện, đã có một đạo huyền quang màu lam nhạt lóe lên rồi bắn về phía hắn. Tần Lục ngay lập tức nhận ra có sự nguy hiểm, bèn vội vàng ôm lấy cả nàng và Cửu Nguyệt Hoàn xoay người né sang một bên. Đạo huyền quang va chạm vào thân cây, tạo ra một tiếng nổ rất lớn, khói bụi bay mịt mù. Lạc Nhi không kịp nhịn thở đã bị sặc, nàng ho một cách khó khăn trong lòng Tần Lục. Sau khi đã thoát khỏi nguy hiểm. Tần Lục vội vàng kiểm tra tình hình của Lạc Nhi, nhìn thấy nàng như vậy hắn thực sự đã nổi giận. Một tay nhẹ nhàng vỗ lưng cho nàng, còn tay kia đã xuất ra pháp khí chỉa thẳng về phía kẻ đã phóng ra đạo huyền quang kia.
“Là kẻ nào! Dám cả gan muốn hại Lạc Nhi sao?” Hắn ôm lấy nàng, giấu nàng vào lòng mình, Lạc Nhi nghe tiếng của hắn vội ngẩng đầu nhìn ra ngoài. Qua lớp bụi mù mịt nàng nhanh chóng nhận ra một bóng người quen thuộc, Lạc Nhi mừng rỡ gọi: “Huyền Vũ!” Huyền Vũ đứng yên nhìn hai người bọn họ, pháp khí trong tay rung lắc dữ dội, ánh mắt như muốn giết người liếc Tần Lục. Vừa nghe thấy nàng gọi sát khí kia đã dịu đi ngay lập tức, Huyền Vũ phóng người về phía trước trường kiếm màu lam kề sát cổ Tần Lục, giọng điệu đanh thép: “Mau thả nàng ấy ra! Nếu không đừng trách ta vô tình!”
Tần Lục cười khẩy, nhìn trường kiếm kề sát cổ mình rồi lại nhìn ánh mắt rực lửa của Huyền Vũ: “Ngươi tưởng với bản lĩnh của mình, có thể áp sát ta như vậy sao? Nếu không phải vì Lạc Nhi gọi ngươi là Huyền Vũ, ta đã ra tay giết chết ngươi rồi!” Lạc Nhi khó chịu vùng vẫy, nhưng hắn lại càng ôm nàng chặt hơn, pháp khí trong tay cũng được phóng ra, đánh bật trường kiếm của Huyền Vũ. Khiến khoảng cách giữa hai người cách ra một quãng khá xa, Huyền Vũ chống mũi kiếm xuống đất nhanh chóng lấy lại được thế rồi đứng dậy lao về phía Tần Lục: “Hỗn xược! Đã bắt nạt Lạc Nhi còn dám xúc phạm nàng ấy sao?”
Tần Lục đặt nàng ra phía sau hắn, trước khi rời đi còn dịu dàng xoa đầu nàng: “Nàng ngoan ngoãn ngồi ở đây! Đợi khi nào giải quyết xong tiểu tử kia, ta sẽ trở lại tiếp tục chuyện cần làm!” Lạc Nhi khinh bỉ né bàn tay của hắn, hắn mỉm cười rồi xoay người lao vào cuộc chiến với Huyền Vũ. Lạc Nhi cũng không có thời gian rảnh rỗi, nàng vội vàng gọi Cửu Nguyệt Hoàn trở về, tay vừa đặt xuống phím tơ đã tạo nên giai điệu mạnh mẽ đầy uy lực. Sức mạnh bắn ra, lao về phía hai người đang đánh nhau đằng kia, “Rầm!” Lại vang lên một tiếng nổ rung trời. Một dải tiên khí màu đen chắn giữa hai người Tần Lục và Huyền Vũ, khiến cho binh khí của họ khi chạm vào dải tiên khí gây ra tiếng động vừa rồi.
Hai người kinh ngạc xoay đầu nhìn nàng, Lạc Nhi nghiến răng tiếp tục phát động linh khí, triển khai khúc nhạc khống chế cục diện. Dải tiên khí như có sức sống, từ thân của nó mọc ra những đốm sáng nhỏ hình hoa mai. Mỗi khi có một bông mọc ra, thì hai người họ lại càng bị đẩy xa nhau một bước, Huyền Vũ hét lên với nàng: “Lạc Nhi! Không cần phải ngăn cản ta! Hắn đã khi dễ muội như vậy, dù hắn là ai, ta nhất định bắt hắn phải trả giá!” Nàng cười khổ, thật sự nàng không có ý muốn ngăn hắn, nhưng Huyền Vũ không biết hắn vốn không phải là đối thủ của Tần Lục.
Tần Lục cũng không hề biết điều, hắn xoay mặt về phía nàng, sức lực ở tay đã tăng thêm hai phần: “Cứ để hắn qua đây, không phải nàng sợ ta sẽ bị thương đấy chứ? Tiểu mỹ nhân đừng lo lắng, Tần Lục ta sao có thể để nàng phiền lòng được.” Lúc này nàng thật sự đã tức giận, pháp khí trong tay cũng chịu ảnh hưởng từ nàng, uy lực được phát ra đã đến cực hạn của nàng: “Ngươi câm miệng cho ta!” Lạc Nhi hét lên với hắn, một tia sáng màu lam bạc lại phóng về phía hai người họ. “Rầm! Rầm! Rầm!” Ba tiếng nổ đồng loạt vang lên, lúc này, Tăng trưởng Thiên vương, Trưởng tôn Gia Cẩn Bình và chín đồ đệ của ông đã chạy đến.
Gia Cẩn Bình là người đến đầu tiên, nhìn quang cảnh hỗn độn trước mặt, ông đưa mắt liếc Tăng trưởng Thiên vương: “Tăng trưởng Thiên vương có lẽ ngài không cần tìm đệ tử của mình nữa đâu!” Tăng trưởng Thiên vương cười khan hai tiếng, trên mặt đất đầy những lỗ hổng, có ba bóng người. Lạc Nhi vì sử dụng Cửu Nguyệt Hoàn quá sức mà bị phản phệ đến mức trọng thương, sớm đã rơi vào hôn mê bất tỉnh. Còn Huyền Vũ lại ở ngay bên cạnh nàng, hắn ôm lấy nàng trong lòng, bản thân hắn rất thê thảm, quần áo rách nát, tấm lưng máu chảy đầm đìa. Hắn đã chắn cú phản phệ cuối cùng mà Cửu Nguyệt Hoàn giáng xuống Lạc Nhi.
Phía sau lưng hắn, Tần Lục cũng không khá hơn là mấy, pháp khí của hắn xuyên qua dây đàn phong ấn Cửu Nguyệt Hoàn xuống đất. Cánh tay của hắn cũng bị thương, máu tuôn ra không ngớt, Cửu Nguyệt Hoàn là do hắn tách ra khỏi nàng. Vì hắn vừa muốn đoạt lấy pháp khí vừa khiến nàng không chịu đựng tổn thương, hắn đã dùng bản thân làm trung gian kéo nàng ra khỏi phản phệ của Cửu Nguyệt Hoàn. Lúc đó hắn thật sự đã dùng hết sức mình, nên không kịp chắn cho nàng đòn phản phệ cuối cùng. Hắn đưa mắt nhìn Lạc Nhi nằm trong vòng tay của Huyền Vũ, khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười trào phúng. Vì muốn bảo vệ Huyền Vũ, ngay cả dùng pháp lực quá sức nàng cũng làm, thà chịu đựng phản phệ của Cửu Nguyệt Hoàn còn hơn để hắn khiến Huyền Vũ bị thương. “Hộc!” Hắn cười đến mức rỉ máu, sau đó lại ôm lấy lồng ngực của mình, trước mắt hắn tối sầm lại, “Lạc Nhi! Nơi này của ta rất đau!’’