Kì nghỉ dài ngày tháng 11 đã đến, sắp tới Hội học sinh tổ chức cho toàn thể bộ viên đi bở biển du ngoạn, nói là vì làm cho các tân nam sinh, tân nữ sinh có thể nhanh chóng hòa nhập với tập thể, bộ viên năm nay càng kích động, bởi vì năm trước Minh Khải, thành viên trong Hội chủ tịch không tham gia, năm nay phải đi theo mọi người cùng nhau du ngoạn.
"Tư Ánh, cậu thật sự không đi nha, không dễ gì mới có thể ra ngoài chơi mà." Trong kí túc xá, Anh Nhi hưng phấn hỏi Tư Ánh cũng là thành viên trong hội học sinh.
"Không đi, cậu đi một mình đi, đây chính là cơ hội làm thêm thật tốt, làm sao tớ có thể lãng phí được." Tống Tư Ánh đã sớm tìm được công việc làm thêm, chỉ chờ được nghỉ là bắt đầu làm luôn.
"Nga. . . rất đáng tiếc nha. . . vậy tớ đi một mình thật đấy."
"Ừ, chơi vui nha." Nhìn thấy Anh Nhi đã sớm không nín được sự hưng phấn, Tống Tư Ánh buồn cười nói.
__________
Anh Nhi lưng đeo ba lô, vui vẻ đi theo đám đông ra khỏi cổng trường, lấy điện thoại di động ra định gọi cho lái xe trong nhà, bảo ông ta tới đón mình, liền thấy chiếc BMWs màu đen của Minh Khải đang từ từ đi đến, đôi chân nhỏ bé liền chạy đến, vọt thẳng tới trước xe, bàn tay nhỏ bé đưa qua đưa lại, thấy Minh Khải chú ý tới mình, liền chạy đến bên kia, mở cửa xe ngồi xuống.
"Hắc hắc, Khải ca ca, đưa tui về nhà." Hưng phấn nghĩ sau khi trở về nhất định phải bảo mẹ chuẩn bị cho mình một cái bao to đựng toàn thức ăn ngon để vác đi, như vậy tới bờ biển rồi có ăn, có chơi, tưởng tượng đã thấy thật thích.
Minh Khải lái xe nhìn thấy Anh Nhi một bên đang cười toe toét, đôi mắt vốn thật to giờ đã híp cả lại thành một đường thẳng, má lúm đồng tiền lại càng sâu hơn, tâm trạng hắn tốt lên rất nhiều, khóe miệng cũng không tự chủ được mà cong lên một cái.
"Khải ca ca, Hội học sinh các anh trước kia cũng thường xuyên đi ra ngoài chơi sao, đều đi đâu a, có vui không?" Tiểu Anh Nhi nhìn thấy tâm tình Minh Khải tốt lắm, không khỏi mở miệng hỏi.
"Có đôi khi sẽ đi leo núi." Chưa tham gia qua những hoạt động kiểu này của Hội học sinh bao giờ, Minh Khải nào biết bọn họ cảm thấy thế nào, có điều đối với hắn mà nói, hẳn là chẳng thấy vui tí nào đi, cố tình không trả lời vấn đề phía sau.
"Nga, vậy ngày mai đi bở biển chắc cũng vui lắm đây, có thể nướng thịt, kiếm vỏ sò, đắp tòa thành, ha ha..."
"Ừ." Minh Khải không biết nói gì, yên lặng, mấy thứ đó mà thú vị sao?
__________
"Sáng mai anh tới đón em, hôm nay nghỉ ngơi cho tốt đi." Đưa tiểu Anh Nhi đến nhà, Minh Khải không xuống xe, trực tiếp lái xe đi, bởi vì ngày mai còn phải ra ngoài du ngoạn, còn có thật nhiều việc phải chuẩn bị, cũng không có nán lại lâu.
"Được, vậy ngày mai anh đến sớm một chút nha." Tiểu Anh Nhi nói xong liền vội vội vàng vàng chạy vào nhà chuẩn bị đồ vật này nọ.
__________
"Mẹ, thịt bò khô của con đã chuẩn bị xong chưa?" Cả buổi chiều, trong ngôi biệt thự to như vậy luôn luôn truyền đến giọng nói líu lo của tiểu Anh Nhi, rõ ràng đồ vật này nọ đã chuẩn bị cả một cái ba lô to đùng, còn sợ không đủ, nghĩ đến tất cả những thứ mình hay ăn, càng không ngừng bắt mẹ chuẩn bị.
Cũng quả thật không thể trách Anh Nhi rất hưng phấn, trước kia vẫn đến trường, trong trường học cho tới bây giờ không tổ chức loại hoạt động như thế này, cả kì nghỉ Daddy đều bắt cô lên đảo Storey huấn luyện, năm nay thật không dễ dàng gì Daddy mới cho mình tự do, có thể không hưng phấn sao.
"Được rồi, bảo bối, con mang nhiều như vậy có ăn hết không, mang nhiều mệt lắm nha." Điền Nhã Lâm thấy con gái vui mừng như vậy, chính mình cũng cao hứng, cho nên con gái muốn cái gì liền chuẩn bị cái đó, nhưng mà cả cái bao to đều đã đầy ắp, còn một mực đòi nữa, không phải ngại nhiều đồ, mấu chốt chính là sợ con gái mang nhiều thì mệt nhiều, cũng không thể cho lái xe đi phía sau để mang đồ đạc giúp cô được.
"Nhiều sao? . . . . Ngày mai nếu nhỡ ăn hết rồi, lại không có chỗ mua, vậy mang nhiều không tốt sao mẹ?" Anh Nhi cau mày nhìn cái bao to trên giường, dường như còn lo lắng có đủ hay không.
"Đủ rồi, nhiều như vậy con ăn đâu cho hết!"
"Vậy được rồi, mang như vậy đi."
__________
Hưng phấn mà lăn qua lộn lại không ngủ được, tiểu Anh Nhi cầm lấy di động trên tủ đầu giường gọi cho Minh Khải, nhắc nhở Minh Khải ngày mai phải đến sớm một chút.
Tắm rửa xong Minh Khải quấn khăn tắm bên hông đi ra khỏi phòng tắm, đang lau tóc thì nghe thấy chuông điện thoại kêu, nhìn qua thì thấy là tiểu Anh Nhi, nhíu mày.
"Khải ca ca, đã ngủ chưa?" Tiểu Anh Nhi bắt đầu ồn ào.
"Chưa." Nói nhảm, ngủ rồi mà có thể trả lời được sao.
"Chúng ta nói chuyện một lát đi, tui không ngủ được, anh thì sao, Khải ca ca, anh không phải cũng hưng phấn quá nên không ngủ được chứ?" Tiểu Anh Nhi nghĩ mình không ngủ được, còn tưởng người khác cũng giống mình cơ.
"Mới vừa tắm cong, đang chuẩn bị đi ngủ, em cũng nghỉ ngơi sớm chút đi, nếu không ngày mai không có tinh thần mà chơi đâu." Minh Khải tưởng tượng đến bộ dạng Anh Nhi ở bên kia đang hưng phấn lăn qua lăn lại trên giường, khóe miệng không khỏi cong lên.
"Đừng mà, tui ngủ không được, Khải ca ca anh nói chuyện với tui một lát đi, hắc hắc, tui chuẩn bị thiệt nhiều đồ ăn, Khải ca ca anh chuẩn bị cái gi, nói đi nói đi, tui xem xem còn cái gì quên không chuẩn bị không." Tiểu Anh Nhi còn đang lo lắng mình mang chưa đủ đồ ăn.
"Anh không chuẩn bị, em đừng có mang nhiều quá, mang nhiều quá rất bất tiện." Nằm ở trên giường Minh Khải một bên xem tờ lịch trình cụ thể cho ngày mai, một bên nghe Anh Nhi ríu rít trong điện thoại.
"A? Khải ca ca, anh lại không mang theo đồ ăn, ngày mai đi chơi còn gì thú vị nữa, lúc mọi người đều đang ăn, còn anh thì không có gì ăn a~ " Nghe nói Minh Khải cái gì cũng không mang, Anh Nhi liền ngồi dậy khỏi giường.
"Ừ, ngày mai Hội học sinh sẽ chuẩn bị thịt nướng cho mọi người."
"Tui biết a, cái đó đã được thông báo rồi, nhưng không phải vẫn nên mang thêm đồ ăn văt đi sao, ngày mai mọi người ngồi cùng nhau nói chuyện phiếm vừa ăn đồ ăn này nọ, vậy càng tốt mà".
"Ừ, mặc kệ em, mang ít chút, ngày mai đến đón em, đi ngủ đi, nếu không ngày mai không dậy được." Thấy đã sắp 12h, Minh Khải thúc giục.
"Vậy được rồi, ngày mai đến đón tui sớm chút nha, tui ngủ đây."
Treo điện thoại, tiểu Anh Nhi còn nghĩ ngợi nhiều lắm, cuối cùng mệt quá chịu không nổi mới thiếp đi, khóe miệng còn mỉm cười ngọt ngào, tựa hồ đang mơ một giấc mơ thật đẹp. . . .