Lưu Thi Ngôn nhớ tới lần đầu tiên gặp Minh Khải, khi đó đang là giờ lên lớp, bởi vì Minh Khải học rất giỏi, gia thế lại vững vàng, cho nên thường xuyên trốn học, giáo viên cũng không quan tâm, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi,
Lúc ấy cô giáo đang đứng trên bục giảng nước miếng bay tứ tung giảng bài, cửa phòng học mạnh mẽ bị đẩy ra, tiếp theo liền thấy Minh Khải cả người mặc đồ đen, mang theo ánh mặt trời, tiến vào phòng học, dáng vẻ lạnh lùng, đôi mắt thâm sâu khiến cho người khác không nhìn thấu, cả lớp học im phăng phắc.
Trên bục giảng cô giáo vẻ mặt lấy lòng nhìn Minh Khải ngồi xuống vị trí mới sau đó mới bắt đầu giảng bài. . . . . .
Minh Khải lúc đó, tựa như ngọn núi cao sừng sững, làm cho Lưu Thi Ngôn nhỏ bé rung động, cảm thấy tuy rằng hắn rất lạnh lùng, nhưng hắn không giống với những người khác, mình phải có được hắn, sau đó liền chủ động tiếp cận hắn, gia nhập Hội học sinh, cố gắng làm việc, khiến khoảng cách với hắn ngày càng được thu hép. Dần dần đối với các bạn học khác cũng dịu dàng nhiệt tình hơn, hay giúp đỡ mọi người nên được yêu mến, quên dần thâ thế của cô.
Cô lại thường xuyên cùng Minh Khải bàn chuyện của Hội học sinh trước mặt những học sinh khác, khiến mọi người nghĩ rằng Minh Khải cũng có cảm tình với cô, bởi vì bình thường Minh Khải nói rất ít, vậy mà Bộ trưởng Lưu Thi Ngôn có thể thường xuyên nói chuyện cùng Minh Khải, tất nhiên nghĩ rằng Lưu Thi Ngôn và Minh Khải là quan hệ tình cảm nam nữ, tuy rằng không thấy Minh Khải tỏ ra qun tâm chăm sóc Lưu Thi Ngôn, nhưng hắn bình thường vẫn lạnh lùng như thế, mọi người nghĩ rằng cho dù hắn có bạn gái cũng vẫn như vậy, Lưu Thi Ngôn lại không làm sáng tỏ suy nghĩ của mọi người, người khác vừa hỏi, còn mắc cở đỏ mặt ngượng ngùng, càng làm cho người khác hiểu lầm. . . . .
.
". . . . . . . Lần này Anh Nhi bị thương, là tôi cố ý vứt thủy tinh ở chỗ đó, cô ta mới có thể bị nó cứa vào."
Lưu Thi Ngôn nói xong, ngẩng đầu nhìn Minh Khải, không thấy rõ biểu tình của hắn.
"Khải, là em quá yêu anh, mới làm nhiều chuyện xấu như vậy, anh tha thứ cho em được không, em không bao giờ ... như vậy nữa, em thích anh, anh cũng thích em đúng không?"
Nhìn vẻ mặt chờ mong của Lưu Thi Ngôn, Minh Khải mặt không chút thay đổi.
"Không. . . . Nếu anh không thích em, tại sao còn đối tốt với em như vậy! Lúc trước chẳng ai để ý đến em, bọn họ đều khinh thường em, chỉ có anh không như vậy, chắc chắn là anh thích em đúng không, em cũng rất yêu anh, Khải, cho em một cơ hội nữa, chúng ta thử bên nhau có được không, anh sẽ nhận ra điểm tốt của em, Khải, cho em một cơ hội nữa, cho em ở bên anh có được không?"
Lưu Thi Ngôn vẻ mặt cầu xin, hy vọng Minh Khải có thể cho mình một phản ứng, . . . . . . Nhưng, từ đầu đến cuối mặt hắn đều không chút thay đổi, lạnh lùng nhìn cô. . . . . . . Ha ha, bỗng nhiên phát hiện chính mình giống như một vở hài kịch, sao có thể quên được. . . . . Người kia không có trái tim, cho tới bây giờ đều là lạnh lùng vô tình, à, không, hiện tại có một người, Hoàng Anh Nhi, chỉ có ở trước mặt Anh Nhi, Minh Khải có phản ứng khác, tức giận, bá đạo, dịu dàng. . . . . . . . .
Ha hả, thật buồn cười, Lưu Thi Ngôn một mực ngây ngô cười, xung quanh một mảnh im lặng,
Anh thiệu nhìn thấy Thiếu chủ lạnh lùng, ha ha, đồ "đàn bà'' xấu xa, còn có thể tự kỷ như vậy nữa, Thiếu chủ kia không phải thích ngươi, đó chỉ là lười phản với cô thôi. . . . . . Hừ, đáng đời. . . . . .
"Nói xong chưa?" Minh Khải vẫn ngồi yên lặng cuối cùng cũng nói chuyện.