"Ba, ba có nhớ con không, con nhớ ba và mẹ lắm đó, nhớ đến nỗi ở trên đảo mà phát ngốc luôn ấy, vì vậy con mới quay về gặp mọi người nè. . ."
"Oh? Phải không vậy? Tại sao sư phụ con gọi điện cho ba nói rằng, con đem tóc của ông ấy cắt thành bên ngắn bên dài, còn chưa được ông ấy đồng ý đã chạy về đây rồi." Nhớ tới lúc trước lão Mộ Dung gọi điện thoại cho mình nổi giận đùng đùng, lại nhìn khuôn mặt lấm lét mà vẫn không giấu nổi nét nghịch ngợm của con bé này, Hoàng Chấn Bằng lại thêm một trận đau đầu. Con gái từ nhỏ đã bướng bỉnh không có cách nào quản nổi, vợ mình thì bị nó lừa gạt chẳng hề nổi nóng với nó bao giờ, mỗi lần ông muốn trừng phạt con gái là y như rằng vợ ông lại dùng đôi mắt tràn ngập tình yêu và tủi thân nhìn ông, giống như chính ông mới là đứa gây chuyện vậy, làm hại ông không nỡ đánh nó.
"Àh. . ."
Đôi mắt trong veo như nước của Anh Nhi xoay tròn xoay tròn, tới lúc phải nghĩ cách đối phó rồi, bỗng nhiên thấy trong phòng còn có hai người nữa đang chăm chú nhìn mình, lập tức ngây ngẩn cả người.
"Ha ha, Anh Nhi à, còn nhận ra bác không, lần này con lại chọc giận ba con rồi hả!" Vương Hạo ngồi ở một bên thấy màn đối thoại hài hước của hai cha con, đã sớm không nhịn được nữa.
Nhận ra là ông bác yêu quý của mình, mà đúng lúc không tìm được lí do để thoát khỏi ông bố đang tỏa ra "sát khí" này, Anh Nhi lập tức đứng lên, chạy như bay đến ôm đùi Vương Hạo.
"Không có đâu, là con nhớ ba mẹ quá mới bỏ chạy về đây, ai ngờ ba con lại tức giận như vậy . . . . Hơn nữa, ông lão Mộ Dung cả ngày dạy con toàn những thứ giống nhau, bản thân con chẳng có niềm vui, vì không muốn cả người bị mốc meo nên con mới phải đi tìm hứng thú, vì thế con mới cắt tóc cho sư phụ, ai ngờ ông ấy tỉnh dậy còn đuổi theo khắp nơi muốn đánh con, hu hu hu . . . ."
Anh Nhi ngồi ở bên cạnh Vương Hạo, ôm lấy cánh tay ông ta, trình bày cả đống lí do lí trấu, đôi mắt to sáng ngời còn lên án nhìn baba.
"Ha ha ha. . . bé Anh Nhi vẫn đáng yêu như vậy, lại đây, làm quen anh Minh Khải đi, còn nhớ không, hồi nhỏ con thường xuyên chạy theo sau anh Minh Khải đó."
Vương Hạo nhanh chóng kéo Anh Nhi, chỉ vào Vương Minh Khải mặt lạnh như tiền nãy giờ vẫn không thèm mở lời nói câu nào, tuy rằng lúc nhỏ chúng nó thường xuyên chơi với nhau, nhưng lớn lên, cũng nhiều năm rồi không gặp lại, cần nhanh chóng vun đắp ấn tượng cho chúng nó, bé Anh Nhi này xác định là con dâu mình đi. Vợ ông mỗi lần từ nhà Chấn Bằng trở về, liền vui mừng kể chuyện bé Anh Nhi đáng yêu thế lọ thế chai, lần này tuyển vợ cho con trai, vợ ông còn mất hứng, lo sợ con bé bị thương nên mới không cho con bé đến thi tuyển vợ, đành phải từ bỏ. Lần này con bé trốn về, còn phá hỏng ngày chọn vợ, thật sự là đúng ý mình haha, Vương Hạo đen tối nghĩ thầm.
"Khải ca ca, nhớ anh quá!" Anh Nhi chạy đến bên cạnh Minh Khải, ôm cổ hắn, trực tiếp thơm chụt một cái, khiến cả ba người đàn ông trong phòng đều choáng váng.
"Uh"
Nhìn thấy Anh Nhi vui vẻ đáng yêu, Vương Minh Khải cũng không chán ghét, có điều hắn không thể quen nổi với sự nhiệt tình "thái quá" của Anh Nhi, nhất là cảm thấy khuôn mặt của mình vấy bẩn, trước đây khi còn nhỏ cô còn chạy theo sau hắn, thừa dịp hắn không chú ý hôn trộm hắn, nói rằng sau này sẽ làm vợ hắn, kết quả vài năm không gặp, vẫn là như vậy. . . . .
Vương Hạo vừa nhìn thấy liền xúc động, đây là có hi vọng a~
Hoàng Chấn Bằng không nghĩ rằng Anh Nhi lớn lên mà vẫn thích Minh Khải như thế, tuy rằng ông cũng rất xem trọng Minh Khải, nhưng vì thân phận của Minh Khải, ông cũng không thích lắm, có điều nếu con gái thích thì ông cũng không phản đối, dù sao năng lực của Minh Khải cũng có thể bảo vệ con gái mình (ông này chiều con gái quá thể luôn).
Anh Nhi thì sớm đã quên chuyện hồi thơ ấu, chẳng qua thấy trai đẹp liền kích động hôn một cái, không ngờ ba người kia đều hiểu lầm hết.
"À, Khải ca ca nè, sao mặt anh bẩn vậy, bị tôi hôn một chút mà đều biến thành bùn cả rồi!" Anh Nhi ngồi trên đùi Minh Khải, căn bản không nhận thức được cơ thể bên trên và bên dưới, lăn một vòng như trên mặt đất vậy.
"Cô ngồi trước đi, tôi đi rửa!"
Nhịn không nói ra "bức xúc" trong lòng, Vương Minh Khải đứng dậy đi ra ngoài.