• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tiểu tử ngươi, không thèm bón phân ư?"

Khó trách Ngô Lão lại đoán mò như vậy, bởi vì từ đầu đến cuối, Giang Nhất Ninh đều lộ ra dáng vẻ cùi bắp, là tay mơ trên phương diện ươm trồng linh dược này.

Bên cạnh đó, hắn lại áp dụng phương pháp tưới linh phì cực kỳ chính xác, từ bên ngoài không thể nhìn ra bất cứ dấu vết gì!

Nhưng Giang Nhất Ninh vẫn giải thích một chút, hắn cười nói: "Ta đã tưới rồi mà, dùng linh phì nên tiết kiệm một chút, cho nên ta đều dùng thìa rưới lên vài giọt tượng trưng thôi! Một ngày tưới một lần tràn trề như vậy là đủ rồi!"

Về phần Ngô lão nghĩ như thế nào, làm sao hắn phụ trách được?

Chỉ nghe Ngô lão ha hả cười một tiếng, sao đó lão lập tức đi về phía linh điền của mình!

Giang Nhất Ninh cũng đứng dậy đi theo.

"Ngô lão, một ngày hôm nay người đã tưới mấy lần rồi? Buổi tối còn tưới nữa ư?"

"Một ngày cần phải tưới ba lượt, quá thường xuyên cũng không tốt."

Giang Nhất Ninh bĩu môi.

Trong mắt hắn, lấy sự biến hóa giá trị tăng trưởng của Bạch Nguyệt Cốt Hoa Thảo, có thể bón phân với thời gian chính xác là một giờ 50 phút một lần, nhưng hắn lại không tiện nhắc nhở Ngô lão chuyện này...

Buổi sáng ngày hôm sau.

Giang Nhất Ninh tưới linh phì cho một mảnh sơn trúc.

Hắn cần phải làm màu một chút.

Bởi vì Giang Nhất Ninh có thể nhìn thấy giá trị tăng trưởng của sơn trúc, lại trải qua cả đêm cố gắng, giờ này thanh tiến độ của sơn trúc kia đã sớm đột phá 100%, tiến vào hàng ngũ trăm năm được 29% rồi!

Hiện giờ cây trúc nọ đã có kích cỡ chừng ngón cái, và cao hơn ba mét so với đám sơn trúc hoang dã chung quanh!

Sau khi Giang Nhất Ninh ươm trồng sơn trúc đến trăm năm, tiến độ trưởng thành của nó giảm xuống trên diện rộng, lượng phân bón tốt nhất đã gia tăng đến ba muôi nhưng mỗi một lần chỉ tăng trưởng được 6%...

Chẳng qua nếu cứ một mực giữ vững tiến độ này, chỉ cần hai ngày thời gian, nó cũng có thể tiến vào hàng ngũ ngàn năm!

Tốc độ trưởng thành thật đáng sợ!

Cho nên Giang Nhất Ninh phải vội vàng tưới linh phì cho đám sơn trúc hoang dã xung quanh, để sau này, khi gốc sơn trúc của hắn biến hóa quá lớn, cũng có chút lý do để giải thích một phen.

Tiếp theo, Giang Nhất Ninh lại tưới chính xác liều lượng linh phì cho đám linh dược thảo trong linh điền của hắn.

Giờ này, một gốc Bích Hà Tam Hoa nhanh nhất đã nẩy mầm, độ trưởng thành đạt tới: 7%!

Giang Nhất Ninh vừa làm xong, Ngô lão đã đúng giờ đi đến Thanh Trúc phong, hắn vừa thấy đối phương xuất hiện, lập tức múc mấy gáo linh phì tưới về phía những hạt giống chết kia...

Ngô lão nhìn thoáng qua, không khỏi nhẹ nhàng “Di” một tiếng.

"Tiểu tử ngươi tưới nước như vậy mà chỉ một buổi tối đã có linh dược thảo nảy mầm?"

Giang Nhất Ninh buông thùng gỗ xuống, ha hả cười.

"Người xem, ta đã nói rồi mà, ươm trồng linh dược cũng không khó khăn, mỗi ngày chỉ cần mấy gáo linh phì là được! Nếu Ngô lão miễn phí cung ứng linh phì, ta có thể khai khẩn nửa đỉnh Thanh Trúc phong..."

Ngô lão khinh thường nói: "Cắt! Vận khí mà thôi!"

Nói xong, lão nhanh chóng bước về phía linh điền của mình.

Giang Nhất Ninh lại vội vàng hô lên: "Ngô lão, người xem gốc sơn trúc này đi, có phải nó đã thành linh vật hay không? Hồi hôm qua, sau khi ta nghe người giảng giải, hơi động tâm, đi qua tạt mấy gáo linh phì, không ngờ chỉ một buổi tối mà, cứ như vậy ..."

Giang Nhất Ninh chủ động đề cập tới chuyện này, ngược lại sẽ cảm thấy mọi chuyện tự nhiên hơn.

"Hả?" Lúc này Ngô lão mới chú ý tới sơn trúc, vội vàng đi qua đánh giá hai vòng.

"Tiểu tử ngươi, đúng là dẫm phải vận cứt chó rồi!"

Giang Nhất Ninh giả vờ lộ ra vẻ mặt hưng phấn: "Ngô lão, vì sao thứ này lại trưởng thành nhanh như vậy? Một buổi tối đã đủ để phá mệnh tăng lên rồi?"

Ngô lão ngoảnh mặt qua liếc hắn một cái, sau đó lão hơi lộ ra chút cảm thán: "Thiên địa tự nhiên, đúng là thần kỳ như thế, có lẽ cây sơn trúc này đã trải qua phong sương, chỉ khuyết thiếu linh khí, vì vậy một gáo linh phì của ngươi vừa vặn bổ dung điểm này! Đúng là nhất trác nhất ẩm mà... Nhưng có điều ta phải nói trước để ngươi rõ, ở giai đoạn đầu khi nó vừa được ươm trồng, sẽ phát triển nhanh chóng, nhưng về sau sẽ dần dần chậm lại!"

Lão nhân phán đoán mà chuẩn xác vô cùng.

Giang Nhất Ninh thoải mái đáp lại: "Thì ra là thế!"

Sau đó hắn không quấy rầy Ngô lão nữa, mà chuyển sang tự mình chú ý việc của mình, tiếp tục nhàn nhã ườn người trên ghế nằm, bỏ một viên Ngưng Khí đan vào miệng...

Khó trách hắn lại không muốn xuống núi, những ngày tháng như thế này đúng là thoải mái, vui vẻ tu tiên cầu trường sinh...

Hai ngày liên tiếp.

Ngày nào Ngô lão cũng lượn qua Thanh Trúc phong ba lần, mỗi lần ở lại chừng nửa canh giờ, rốt cuộc cũng có một gốc dược thảo đâm chồi.

Trong khi đó, ở bên linh điền của Giang Nhất Ninh, đã có một nửa nảy mầm...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK