• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Có thể nói Thanh Vân kiếm phái và Đại Khánh vương triều là hỗ trợ lẫn nhau cùng tồn tại... Hoặc là nói mười ba đại vương triều của Thần Châu cùng tiên môn sau lưng bọn họ đều có mối quan hệ như thế!"

"Thanh Vân trảm yêu trừ ma, bảo vệ Đại Khánh, yên ổn bình an, đất thịnh nhân hưng (tựa như dân giàu nước mạnh)."

"Thì ngược lại, Đại Khánh trợ giúp Thanh Vân, truyền tiên uy, tụ lòng người, hấp dẫn đệ tử có thiên phú."

Giang Nhất Ninh lại cảm thấy khó hiểu: "Thanh Vân là một trong mười đại tiên môn, hẳn là mỗi khi chúng ta muốn thu đồ đệ chắc chắn sẽ khiến những người khác chen nhau muốn vỡ đầu, còn cần vương triều trợ giúp?"

Lâm Không không phát biểu ý kiến chỉ lắc đầu: "Ta từng nghe sư phụ nói, ba ngàn năm về trước, cũng chính là vương triều trước Đại Khánh. Lúc đó, triều đình bọn họ nội loạn, rơi vào sụp đổ tan rã, khiến cho chiến sự nổi lên bốn phía. Ba vạn nội môn đệ tử Thanh Vân chúng ta, lao tới các nơi, cứu vớt lê dân!"

"Nhưng đối mặt với trăm ức lê dân bách tính, dù bọn họ có lực lượng cũng không làm được tới nơi tới chốn... Cuối cùng trăm ức lê dân chết quá nửa, khiến liên tục mấy đời đệ tử của Thanh Vân, không có người kế tục, suýt chút nữa đã rớt khỏi vị trí mười đại tiên môn!"

Lúc này đột nhiên Lâm Không quay sang, liếc mắt nhìn Giang Nhất Ninh một cái, thoáng tạm dừng câu chuyện nối nghiệp này để nói tiếp: "Lại nói, trong trăm vạn người bình thường, chưa chắc đã tìm được một người có linh căn tu tiên, muốn tìm ra người có thiên phú trong số những người có linh căn tu tiên kia lại càng khó... Mà một khi để tình trạng nhân tài tàn lụi tiếp diễn trong khoảng thời gian dài, tiên môn sẽ rơi vào khủng hoảng!"

"Nói không chừng, nếu Thanh Vân không tụ được lòng người, lại để mặc cho những tiên môn khác thừa cơ thừa dịp... Có lẽ bọn họ chỉ đi du lịch ngang qua Đại Khánh thôi, nhưng lại trùng hợp phát hiện một người tu tiên có thiên phú, sau đó nhận làm đệ tử mang đi... Ai mà biết được? Cho nên, Thanh Vân các có ban bố một nhiệm vụ lớn nhất, chính là hàng năm đều cần phải thí nghiệm linh căn, tuyển nhận đệ tử!"

Lâm Không vừa nói như vậy, Giang Nhất Ninh đã hiểu được ...

Kỳ thực tình huống này cũng tương tự như một câu được phổ biến ở Lam Tinh trong kiếp trước của hắn: thế kỷ hai mươi mốt, nhân tài là quý nhất!

Đến đây, hắn cười cười, thầm nói: "Không ngờ mười đại tiên môn cũng sẽ cho người thường một lần Trúc Mộng (đây là tên một bộ phim truyền hình của Trung Quốc, kiểu như một lần được đổi đời) !"

Đại Khánh trợ giúp Thanh Vân, truyền tiên uy, tụ lòng người...

Có khác nào gieo rắc vào sâu trong lòng con dân Đại Khánh một giấc mộng có nội dung kiểu như: ‘Nếu ta có thể tu tiên, nhất định sẽ gia nhập vào Thanh Vân!’ …

Thêm nữa, là ‘Cái gì? Ngươi là một trong mười đại tiên môn ngang hàng với Thanh Vân ư? Ngại quá, chưa từng nghe qua...’

Vậy là một đường Giang Nhất Ninh lượm lặt tin tức khắp nơi…

Trong lúc lơ đãng, đoàn người bọn họ đã đến Thủy Thọ thành.

Vương sư huynh làm đầu tàu gương mẫu, hô lên một tiếng: "Đi xuống!"

Sau đó, người này lao nhanh tới nhưng chưa trực tiếp vào thành, mà dừng lại ở trên không trung ngay chỗ cửa thành...

Và chỉ trong nháy mắt, liên tiếp năm bóng dáng ngự kiếm dừng lại trên bầu trời, đã hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của những dân chúng chung quanh cửa thành!

Vương sư huynh đưa ra một tấm lệnh bài, sau đó nhàn nhạt chờ đợi.

Hình như ở lầu trên tường thành có người dùng gương chiếu rọi bóng dáng năm người, sau đó lập tức có giáp sĩ cung kính cao giọng hô: "Xin mời Thanh Vân tiên sư vào thành!"

Lại chỉ trong nháy mắt, chung quanh nổ tung lên...

"Là tiên sư, Thanh Vân tiên sư..."

"Tiên Nhân, năm vị Thanh Vân Tiên Nhân..."

"Nương, lại có Thanh Vân Tiên Nhân hạ phàm..."

Giang Nhất Ninh không nhịn được cười cười...

Phải thế này mới là tạo thế ( hoặc là tạo nét cũng vậy) chứ?

Bên trong thành, thương khách đi lại nườm nượp y như thời cổ, bên cạnh đó là những người buôn bán nhỏ, đao khách yêu thích rượu thịt, thanh quan kỹ nữ, già trẻ nữ nhân và hài tử, muôn hình muôn vẻ!

Và bất kỳ ai cũng vội vàng bỏ dở việc đang làm để ngẩng đầu nhìn chăm chú lên trên…

Mấy người bọn họ được Vương sư huynh dẫn theo, ngự kiếm bay trên tầng trời thấp, đi thẳng về phía Thanh Vân các, hoàn toàn trở thành tiêu điểm của toàn trường!

Giang Nhất Ninh theo bản năng ưỡn thẳng ngực!

Nhưng hắn lại không nhịn được nhỏ giọng nói: "Lâm sư huynh, mỗi khi đệ tử Thanh Vân vào thành, đều như Hiển Thánh vậy ư?"

Nói đến đây, hắn vội ngừng lại, nhìn nhìn Vương sư huynh đang bay phía trước, kỳ thật hắn vẫn còn chưa nói hết câu, ‘làm cho toàn thành đều biết bọn họ tới như vậy, chỉ sợ hung thủ đã sớm chạy mất từ lâu rồi!’

Lại nói, nhất thời nửa khắc còn chịu được, nếu cứ bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy... Mất tự nhiên lắm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK