Nhưng lần này đến tận sát ngày thi rồi, Thẩm Văn Hiên lại vẫn không phát tín hiệu SOS.
Tiểu thiếu gia còn cho rằng mình bận yêu đương coi thường bạn bè, trong lòng áy náy dành riêng một buổi chiều gọi Thẩm Văn Hiên đến để giúp cậu ta ôn tập.
Kết quả Thẩm Văn Hiên không đến.
“Hàn Dữ Tiếu giúp tớ học bù rồi, thành tích cậu ta cũng ngang cậu, cậu cứ hẹn hò đi” Thẩm Văn Hiên vừa uống trà sữa vừa nghe điện thoại, hậu đậu lại bị sặc, ho khan vang trời.
Tiểu thiếu gia nghe thấy một giọng nam lạnh băng “Lớn thế rồi còn bị sặc.”
Lại nghe thấy “Thế nào rồi? Bị nghẹn không?”
Còn có tiếng a a ơ ơ của Thẩm Văn Hiên, nghe vô cùng đáng thương.
Sau đó nữa thì gác máy rồi.
Tiểu thiếu gia ôm di động, luôn có cảm giác cậu đã không còn là bạn tốt của bạn tốt nữa rồi.
Đến tối lúc gặp Ngu Hành Chu, tiểu thiếu gia tủi thân kể lại chuyện của mình cho Ngu Hành Chu nghe, cảm thấy Thẩm Văn Hiên đã coi người khác tốt hơn cậu.
Ngu Hành Chu không phải cái tuổi ngây ngốc của bọn họ nữa, nghe chuyện cái đã hiểu ngay.
Nam sinh nào thấy anh em uống trà sữa bị sặc lại để ý như thế, còn vừa giận vừa dỗ? Dỗ người yêu thì có chứ anh em gì?
Nhưng Ngu Hành Chu không nói với tiểu thiếu gia, trẻ con tuổi này có khi tình cảm của chính mình cũng không biết là gì đâu.
Anh nhớ lại thời thanh xuân niên thiếu của mình cũng thấy bản thân năm đó ngốc thế nào.
Chỉ có Chung Ninh không giống vậy, anh quay đầu nhìn tiểu thiếu gia đang uống sữa dâu, cảm thấy tiểu thiếu gia từ sợi tóc đến ngón chân đều phát sáng.
Tiểu thiếu gia chẳng hiểu gì quay lại nhìn anh, trên môi hồng dính chút sữa trắng, cậu như mèo con lè lưỡi liếm.
Ngu Hành Chu thống khổ quay đầu đi, lần thứ một vạn tự nhắc nhở bản thân tiểu thiếu gia còn chưa trưởng thành.