Mở đàu câu chuyện kể về một vị thiếu gia đáng yêu mềm mại như thế, là cậu bé ngoan vừa có phẩm hạnh vừa có học thức ưu tú, tinh thông cầm kỳ thi họa, dễ ngại ngùng luôn dịu dàng hệt cục bột trắng.
Nhưng cậu có một bí mật lớn động trời.
Cậu thích một ngưu lang, còn là người đứng đầu bảng ở hộp đêm.
Đứng đầu bảng thì luôn đắt, nhưng mà tiểu thiếu gia cái khác không có chứ tiền thì nhiều.
Cậu nhờ bạn gay hỏi thăm xem anh công đứng đầu bảng thích kiểu người gì, phải là kim chủ thế nào mới có thể bao dưỡng anh.
Kết quả anh công đứng đầu bảng kia không phải ngưu lang, anh ấy là ông chủ hộp đêm ngưu lang, cho nên tin tức cậu nghe ngóng được sai rồi…
Bạn gay dùng sắc mặt đau đớn nói với cậu, anh công đứng đầu bảng kia thích cuồng dã, càng cuồng dã càng tốt.
Tiểu thiếu gia về nhà ngẫm nghĩ thật lâu về hai chữ cuồng dã, ngày hôm sau cậu đến hộp đêm với đạo cụ trang phục được gợi ý hữu nghị từ bạn gay.
Mặc áo họa tiết da báo còn mặc quần bò thủng lỗ, cổ đeo một sợi xích vàng thật lớn, mười ngón tay đeo đến tám cái nhẫn.
Sau đó cậu bước đến hộp đêm một cách “cuồng dã”, cuồng dã đi đến trước mặt công, cuồng dã rút blackcard ra.
Công nhướn mày, lòng thầm nghĩ nhóc con nhà ai ngốc nghếch đến đạp cửa quán đây, nhưng mà dáng vẻ này cũng hợp khẩu vị anh lắm.
Kết quả là, anh mở to mắt nhìn gương mặt trắng tinh của thụ đỏ lên, tư thế đứng đoan chính, dùng cả hai tay để đưa blackcard, giọng nói của thiếu niên mềm mại cất lên
“Chào anh, xin hỏi tôi có thể bao dưỡng anh không?”
– Cận hiện đại, đô thị, ngọt sủng, niên thượng, khôi hài, não động –