Cậu vừa tắm rửa xong, lăn lên giường ngắm một bức ảnh cũ.
Trên tấm ảnh kia là công khi còn trẻ, mặc một chiếc sơmi mùa hè và quần dài, trầm mặc ngồi trên ghế đá công viên. Hồi ấy ánh mắt của anh nguy hiểm lại hà khắc hơn bây giờ, giống như một chú chó săn lần đầu lạc vào lãnh địa của kẻ khác, luôn duy trì cảnh giác.
Mà ở bên cạnh anh là một cô gái mặc váy vàng, rất gầy, có cảm giác ốm yếu, ánh mắt lại rất đen, nhìn vào ống kính tươi cười thản nhiên.
Tiểu thiếu gia nằm sấp trên giường ngắm bức ảnh thật lâu, bức ảnh này đã có nhiều nếp nhăn, giống như bị người ta vo thành một nắm. Hồi đó tiểu thiếu gia vuốt mãi mới khiến nó có thể miễn cưỡng nhìn rõ được như bây giờ.
Cậu nhớ tới dáng vẻ khi nãy công nhìn theo cậu lúc về, cứ cảm thấy dáng vẻ của công như là nói lời từ biệt với cậu.
Nhưng cậu nhanh chóng vứt cái ý tưởng này ra khỏi đầu, cậu nghĩ dù sao cậu cũng là kim chủ của công, là người ký hợp đồng bao dưỡng rồi, công tốt như thế chắc chắn sẽ không ôm tiền chạy trốn.
—
Ngày hôm sau vừa tan học tiểu thiếu gia đã không nhịn được mà chạy đi tìm công.
Lúc tìm đến công, cậu ôm một bó hoa còn to hơn người.
Một kim chủ có tư cách nhất định phải biết tặng hoa cho tình nhân, đây là tiểu thiếu gia học được từ ông anh họ vốn là một tay công tử ăn chơi.
Cậu ngây ngốc chạy đến cửa hàng bán hoa, hỏi có thể tặng cái gì. Cửa hàng hoa nhìn cậu như đồ tể nhìn dê béo, há mồm nói tặng 999 đóa hồng mới thể hiện được tâm ý.
Nhưng tiểu thiếu gia rất lý trí, cậu biết mối quan hệ của hai người lúc này không thích hợp công khai quá.
Dù sao cậu là kim chủ tuổi trẻ anh tuấn, dựa theo lời nói của anh họ thì cậu rất dễ bị người khác đoạt người trong tay.
Cho nên cậu nói “Tôi khiêm tốn chút, gói 199 đóa là được”
Đến khi công nhìn thấy tiểu thiếu gia thì cậu đang bị kẹt ở cửa không vào được, bó hoa quá lớn, mà còn bị khung cửa chặn ngang hỏng hết cả.
Tiểu thiếu gia ấm ức đến mức vành mắt đỏ lên.
Công dùng một giây phán định khung cửa này có tội, cửa kiểu gì đây, ai thiết kế, có mỗi bó hồng cũng không vào được.
“Mai thay cái khung cửa này đi” Công nghĩ cách mang bó hồng vào lại ôm tiểu thiếu gia ngồi trên đùi dỗ dành.
Tiểu thiếu gia vô cùng ấm ức gật đầu, lại nghĩ đến mình là một người cuồng dã, cố gắng ép nước mắt trở lại.
Một bên tay áo cậu đã dính đầy hoa hồng, tiểu thiếu gia rút ra một cái hộp.
“Theo em, em nhất định không bạc đãi anh” Tiểu thiếu gia lắp bắp nói lời thoại đã được thiết kế sẵn “Bảo bối mở ra xem thử, không thích thì ném đi.”
Thật ra cậu tuyệt đối không mong công sẽ ném đi.
Đây là món đồ đầu tiên cậu tặng công, rất quý, tốn của cậu hơn nửa năm tiền tiêu vặt.
Nếu công ném đi thì chẳng mấy chốc nữa cậu sẽ phải phá sản.
Cho nên cậu dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn chằm chằm vào công, ánh mắt ngập nước như cún con.
Công mở hộp ra thì thấy bên trong là một chiếc đồng hồ, không quý giá như đồng hồ của anh nhưng giá cũng đã rất cao, đeo nó tương đương với đeo một chiếc xe thể thao trên tay.
Trong một khoảnh khắc, công vô cùng muốn thảo luận với chị gái của tiểu thiếu gia vấn đề giáo dục trẻ nhỏ.
Tuy rằng nhà họ Chung có tiền, nhưng cũng không thể chiều con em như vậy.
Công nhớ tới bản thân từng có những tháng chỉ có năm đồng tiêu vặt, cảm khái đúng là ai cũng có số mệnh riêng.
Nhưng công chỉ nhìn rồi trả lại chiếc đồng hồ.
“Quá đắt, anh không thể nhận” Công khoe nụ cười công nghiệp “Trong hộp đêm có quy định không được nhận đồ quá quý giá từ khách hàng.”
Tiểu thiếu gia còn muốn nói gì đó đã bị công ngăn lại
“Tiền ngài dùng để bao dưỡng tôi đã đủ, cho nên lại thế này thì không hợp quy định”
Anh cứng rắn trả món quà về trong tay tiểu thiếu gia.
Đây là lần đầu tiên tiểu thiếu gia tặng quà mà bị từ chối.
Trước kia cậu thật ra cũng chỉ tặng quà cho bạn bè và người thân thôi, mỗi người nhận quà đều rất vui vẻ, chị gái còn hôn trái cậu khen cậu có mắt nhìn.
Cậu cảm thấy khổ sở, thế nhưng lại không muốn công nhìn ra, cũng chỉ dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn anh.
Cậu cảm thấy mình thật khổ.
Dùng cả nửa tài sản của mình mua quà tặng cho người trong lòng, kết quả người trong lòng không cần.
Hao người tốn của.
Nhưng cậu lại nhanh chóng an ủi bản thân.
Người trong lòng của cậu thật sự là một ngưu lang rất tốt rất đơn thuần, những người khác chắc chắn nghĩ mọi cách khiến cậu phải tiêu tiền, nhưng công thì không cần, còn khuyên cậu đừng tiêu tiền linh tinh.
Tiểu thiếu gia cảm thấy công rất là tốt, càng thích anh.
Công không biết trong đầu tiểu thiếu gia đang nghĩ gì.
Anh đang bị ánh mắt ngập nước của tiểu thiếu gia làm không nỡ, càng cảm thấy bản thân chính là cầm thú.
“Tuy rằng không thể nhận, nhưng anh vẫn rất vui” Công thấp giọng dùng lời nhỏ nhẹ dỗ dành tiểu thiếu gia, tự tay bóc một quả cam cho cậu “Em muốn quà đáp lễ là gì? Cái gì anh cũng có thể cho em”
Anh cho rằng kiểu cá tính đơn thuần như tiểu thiếu gia thì có lẽ đơn giản muốn một cái hôn hay một buổi hẹn hò mà thôi.
Không nghĩ đến chuyện tiểu thiếu gia vừa nghe hai chữ “đáp lễ” mắt đã sáng lên.
Căn cứ vào những bộ truyện tranh tình yêu mà cậu đã xem, đáp lễ chính làm một dấu hiệu tình cảm càng ngày càng gần gũi.
Mà đối với việc muốn công đáp lễ cái gì, cậu cũng đã rất có nghiên cứu.
“Em muốn anh tự mình làm chocolate” Tiểu thiếu gia nhìn công bằng ánh mắt nhiệt tình, trong manga cậu từng đọc, chocolate thủ công là đại diện cho sự yêu thích.
Công hóa đá tại chỗ.
Anh vô cùng muốn hỏi tiểu thiếu gia có phải vì quá đau lòng mà cố ý chỉnh anh không.
Nhưng nhìn ánh mắt trông mong của tiểu thiếu gia, tất cả đều viết mấy chữ “Em thật sự muốn”
Công khuất phục “Làm”
Đêm hôm đó, trong căn bếp quanh năm tĩnh lặng của nhà công phát ra tiếng đổ vỡ, trong không khí lượn lờ hương vị khen khét.
Bảo tiêu A hỏi bảo tiêu B “Lão đại làm sao đấy? Bắn súng không đủ về chế bom trong nhà bếp à?”
Bảo tiêu B ưu sầu nhìn huynh đệ nhà mình, cảm thấy đây là một tên ngốc.
“Mỹ sắc ngộ nhân” Bảo tiêu B cảm thán “Anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Quân bất kiến Chu vương phong hỏa hí gia hầu…”
Gã còn chưa nói xong thì công đã bê một chậu đen tuyền bước ra, vẫy tay với hai người bọn họ.
“Đừng đọc thơ, lại đây, thử độc”
Bảo tiêu A và bảo tiêu B trong đêm bị thương vì công, đặc cách được nghỉ ba ngày.