"A Hưởng! Muội đâu rồi? "
Vân Hưởng tỉnh lại từ suy nghĩ miên man, y ngẩng đầu lên nhìn về phía phát ra giọng nói quen thuộc mà không có lấy một tia cảm xúc giao động:
"A Hưởng! Muội đang ở đâu vậy hả? "
"Mau trở về thôi! Tới lúc đi gặp đại ca rồi! "
"A HƯởNG"
"Ở ĐÂU VẬY HẢ? "
"HƯởNG HƯởNG"
Tiếng gọi nũng nịu mang theo âm ngọng của nữ hài nhanh chóng thay thế bằng âm giọng gào thét inh tai đánh Vân Hưởng trở lại với thực tế. Sau khi chắc chắn bản thân không nghe nhầm y chỉ đành bất lực đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi nơi vực thẳm tối tăm.
Lên trở lại mặt đất, bóng dáng nữ hài nhanh chóng hiện ra trước mắt y. Nữ hài mặc một bộ hoàng y đầy vàng ngọc tương tự với y, mái tóc búi hai bên đầy xinh xắn. Dung mạo của nàng có tới 5 phần giống Hoa Thy Thy, 3 phần giống Vân Sinh Hoà nên từ nhỏ nàng đã mang vẻ đẹp khá sắc xảo, đặc biệt là ánh mắt trông cứ như muốn đi đánh người tới nơi vậy. Chưa kể tới giọng nói nàng cũng rất lớn giống như sợ đối phương không nghe thấy nên phải gào thật to. Vân Hưởng thở dài mệt mỏi, đối phương đây còn là ai khác ngoài vị tỷ tỷ song sinh trong mắt người đời kia của y chứ! .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt
2. Tường Vy Trăng Non
3. Cực Phẩm Nam Nhân: Ảnh Đế Thỉnh Tự Trọng
4. Âm Nương
=====================================
Nàng tên Vân Dao, là nhi nữ của Hoa Thy Thy, cũng chỉ sinh trước Vân Hưởng vài tháng nhưng rất có cốt cách của một người chị gái đáng tin cậy. Từ nhỏ nàng vẫn luôn chăm sóc người đệ đệ song sinh là y đây, không chỉ mỗi ngày đều lẽo đẽo theo sau bảo vệ y khỏi đám người sân si mà chỉ cần là những thứ y muốn nàng sẽ đều nhường lại tất thảy. Điều này khiến cho một người đàn ông hơn 20 tuổi như Vân Hưởng cảm thấy như mình đang bắt nạt trẻ nhỏ, càng thấy áy náy khi y cùng nàng vốn chẳng cùng một mẹ sinh ra. Nhiều lúc y cũng muốn ngăn cản Vân Dao làm mấy chuyện vô bổ đó nhưng suy nghĩ lại lại thấy vẫn là không nên đánh nát mộng tưởng trẻ nhỏ thì hơn.
Bên kia, thấy người tới Vân Dao tức khắc ngừng la hét, nàng phụng phịu chạy tới bên Vân Hưởng, miệng không ngừng trách cứ y:
"Muội đó! Sao mỗi lần tới hoàng cung đều trốn ra đây hết vậy? Có biết ở dưới đó có rất nhiều rắn không? Không cẩn thận sẽ bị cắn á! "
"... "
"Nào, lại đây! Để tỷ xem muội có bị gì không? "
Vân Dao hết nhìn trái lại ngó phải, sau khi chắc chắn Vân Hưởng không sứt mẻ gì mới an tâm thở ra một hơi nhẹ nhõm. Ngay sau đó lại giống như bà cô già, miệng không ngừng cằn nhằn:
"Muội mỗi ngày đều đòi tới Sinh Dưỡng Các gặp đại ca, nhị ca xong đến nơi lại lặn đi mất tăm là sao? "
"Hại tỷ mỗi lần tìm muội mệt muốn chết! "
Nói xong Vân Dao khuân mặt bánh bao tỏ vẻ giận dỗi không muốn nhìn mặt Vân Hưởng. Nàng khoanh hai tay trước ngực, mặt quay đi hướng khác, chốc chốc lại liếc nhìn y như muốn nhìn xem y dỗ nàng như thế nào.
"... "
Vân Hưởng biết Vân Dao cũng chỉ vì muốn tốt cho y nên mới nói những lời như vậy chưa kể hài tử như nàng thực chất cũng rất dễ dỗ dành.
Vân Hưởng tiến lên một bước, đôi tay nhỏ nhắn múp thịt nắm lấy tay áo Vân Dao lắc qua lắc lại. Khuân mặt xinh đẹp có chút khác biệt ủ rũ, đôi mắt xanh thủy lưu ly long lanh như dòng nước trong trẻo nhìn nữ hài tỏ ý hối hận.
Vân Dao thấy vậy liền hừ lạnh như không để tâm tới bộ dáng đáng thương kia của Vân Hưởng nhưng khuân mặt lại hiện lên vẻ tự mãn như đã đạt được ý nguyện, thiết nghĩ nếu phía sau nàng có một cái đuôi nhỏ chắc chắn sẽ không ngừng vẫy qua vẫy lại một cách thích thú.
Ngay sau đó nữ hài lại lén nhìn Vân Hưởng, thấy y buồn bã ra mặt liền quay lại an ủi:
"Được rồi! Được rồi! Tỷ tha cho muội đó! Lần sau không được như thế nữa biết chưa? "
Vân Dao cẩn thận nhắc nhở, Vân Hưởng bề ngoài cảm kích gật đầu lia lịa sâu trong thâm tâm lại chỉ biết gượng cười. Một người đàn ông trưởng thành như y vậy mà lại bị một đứa bé lên mặt dạy đời, cho dù có bị bao nhiêu lần đi nữa vẫn cảm thấy rất mất mặt mà.
Vân Hưởng khóc trong lòng nhiều chút cùng Vân Dao nắm tay đi về phía hoàng cung nguy nga tráng lệ.
Sinh Dưỡng Các được xây dựng ở trong hoàng cung, lý do rất đơn giản, dù nam nhân Vân Nguyệt Quốc không có mấy giá trị nhưng dẫu sao họ cũng là con dân của đế quốc. Dù cho cuộc sống của họ trong cung có thể sẽ có chút gò bó nhưng như thế còn hơn là để họ sống ở bên ngoài. Bởi trước kia sau khi sinh hài tử ra đa phần các hộ gia đình đều không quá ưa thích nam hài nên thường hay vứt bỏ chúng ở nơi hoang vắng để chúng tự sinh tự diệt, có kẻ còn ác hơn, ném hài tử xuống vực thẳm tha ma - rừng Tử Đằng bây giờ. Không nói tới hài tử có sống được hay không, nếu còn sống thì cũng phải chịu không ít khổ bởi cái đói, cái rét thêm cả những cái nhìn kỳ thị, ghét bỏ của những người xung quanh. Vì thế nên có quãng thời gian Vân Nguyệt Quốc nam nhân ít đến thảm thương, thậm chí có người còn lầm tưởng nơi đây vốn không có nam nhân. Mãi cho tới đời nữ đế thứ 4, nàng là một minh quân đúng nghĩa lại thương tiếc cho số phận nam nhân Vân Nguyệt Quốc liền không ngại xây dựng trong hoàng cung một nơi để nuôi dưỡng họ. Qua mấy đời nữ đế sau vẫn giữ vững đức độ này nên lâu dần chuyện này cũng trở thành trách nhiệm mỗi đời nữ đế phải gánh lấy.
Tới hiện tại Sinh Dưỡng Các vẫn còn đó thậm chí còn không ngừng cải thiện khiến đời sống nam nhân Vân Nguyệt Quốc bớt chút chán nản.
Trên con đường tiến cung xa trăm dặm, Vân Dao nắm chặt tay Vân Hưởng lôi kéo y chạy về phía trước. Nàng vui vẻ cười đùa nhảy nhót như một con thú nhỏ tinh nghịch tràn đầy nhiệt huyết khiến y không khỏi cảm khái hài tử thật có nhiều năng lượng, chạy nhảy mãi không biết mệt là gì. Chứ làm gì giống như Vân Hưởng nếu y không sử dụng linh lực điều tức thì đã sớm bị người lôi kéo tới mệt đứt hơi rồi.
Nhìn Vân Dao vô ưu vô tư trước mắt lại nhìn ra xung quanh Vân Hưởng lại chỉ biết cúi đầu, im lặng không nói gì.
Hoàng cung - danh nghe qua mĩ miều tôn quý nhưng khung cảnh tĩnh lặng đến lạnh lẽo như hiện tại mới đúng là bộ dáng vốn có của nó. Dù cho đã là 8 giờ sáng nhưng trên quãng đường đi xa tít tắp kia lại chẳng có lấy bóng một người nào khác ngoài hai dáng hình nhỏ bé liêu xiêu.
Khung cảnh này vô thức tạo nên bầu không khí ngột ngạt tới ngợp thở khiến Vân Hưởng chán nản chẳng muốn đi tiếp.
"A Hưởng! Hát theo tỷ đi! Haha "
Lúc này giọng nói nũng nịu nữ hài từ phía trước vang lên thu hút Vân Hưởng, âm giọng ngọt ngào ngây ngô không khỏi khiến lòng người nhộn nhạo.
"La la la la là lá"
Tiếng nữ hài ngân nga theo điệu nhạc đồng dao cất lên như đánh thức cả một vùng trời lạnh lẽo nơi hoàng cung rộng lớn. Đột nhiên Vân Hưởng cảm thấy an tâm hơn hẳn, khoé môi vô thức cong lên một nụ cười nhẹ như gió xuân, bàn tay đang nắm tay Vân Dao kia theo đó vô thức siết chặt lại.
Tới trước một biệt phủ đề tên nằm ở một góc nhỏ trong hoàng cung Vân Dao liền vui vẻ reo lên:
"Tới nơi rồi! "
Nàng chạy thẳng vào trong, không thèm nhìn qua sắc mặt người xung quanh có bao nhiêu tái nhợt, vui vẻ cất cao giọng gọi:
"Đại ca! Nhị ca! Muội cùng A Hưởng tới rùi nè! Haha! "
"Hai muội - lại tới rồi? "
Giọng nói nam nhân vừa cất lên đã nghe ra vài phần bất đắc dĩ, Vân Dao lại là nữ hài ngây ngô nghe tới đây liền khó hiểu nhìn hai nam nhân trưởng thành trước mặt, ngờ nghệch hỏi:
"Ủa? Sao vậy? Lẽ nào hai huynh không muốn bọn muội tới chơi cùng sao? "
Nam nhân vẻ ngoài thanh tú, đôi mắt xinh đẹp dịu dàng nghe thấy vậy thì thoáng khựng người lại song cũng chỉ biết cười khó khăn. Y cũng chính là người vừa mới lên tiếng. Ngồi bên cạnh là một nam nhân đồng dạng cùng Vân Hưởng có vài nét tương đồng nhưng khuân mặt hắn lại đặc biệt khó ở. Vừa nhìn thấy hai người Vân Dao tới, hắn đã buông ly trà nóng trong tay xuống lạnh lùng đáp:
"Ừ! Thế nên về đi! "
Lời đáp trả ngắn gọn, súc tích nhưng sức sát thương cực lớn khiến trái tim bé nhỏ của Vân Dao bị đánh cho nát vụn.
Nàng ấm ức, bĩu môi khóc lớn:
"Ư hư hự oa... Huhuhu... "
Nam nhân khuân mặt khó ở nét mặt dịu đi đôi chút nhưng thái độ hiện rõ lên không phải hối lỗi mà là tự hào sau khi chọc muội muội khóc. Nam nhân dịu dàng thấy vậy liền khó xử hết quay sang trách mắng nam tử bên cạnh lại quay sang dỗ dành Vân Dao.
"Tiểu Dao... Tiểu Yến! Sao đệ lại nói như vậy với tứ muội chứ? "
"Tiểu Dao! Đừng khóc! Nhị ca không có ý đuổi muội đi đâu! "
"Ý của ta chính là vậy đó! Ngày nào cũng tới đây làm loạn! Phiền muốn chết! "
Vân Yến bỏ qua lời dỗ dành của Vân Tử Anh mà nói ra những lời thẳng thắn. Hắn hiện tại đã hơn 50 tuổi, do tu vi đạt Kim Đan Kì khi mới 20 tuổi nên dung mạo vẫn luôn giữ nét ngỗ nghịch của thiếu niên lại pha thêm chút cứng rắn mà nam tử trưởng thành nên có. Tính cách thì khỏi phải nói, kiêu ngạo như chim công lại ương ngạnh như hài tử. Ban đầu đối với hai vị muội muội kém hơn mình 47 tuổi này Vân Yến đặc biệt yêu thích. Bởi vì hắn là nam tử, từ lúc sinh ra tới khi chết đi cũng chỉ có thể ở trong Sinh Dưỡng Các, người trong cung thường không quản người của Sinh Dưỡng Các nên bọn họ ở đây cũng coi như là an ổn. Chỉ là sống lâu lại cảm thấy có chút buồn chán, rõ ràng có thân nhân lại không được gặp, có tu vi cao thâm lại chẳng để làm gì. Mỗi ngày trôi qua đều chỉ có tu luyện, múa đao múa kiếm song lại ăn với ngủ. Đối với một người có chí hướng cao như Vân Yến cuộc sống bị gò bó trong thâm cung như vậy thật nhàm chán. Mãi tới mấy tháng gần đây, không biết ngũ muội nhà hắn làm gì mà nhận được sự khen thưởng của nữ đế, được người chấp thuận cho ra vào cung tự do. Từ ngày đó Vân Hưởng cùng Vân Dao vẫn luôn tới đây chơi cùng hắn và Vân Tử Anh.
Ngày đầu gặp mặt, Vân Yến đặc biệt yêu thích Vân Dao, cảm thấy nàng năng động, hoạt bát thực hợp với tính mình còn Vân Hưởng bên kia vẫn luôn cùng Vân Tử Anh đọc sách ngâm thơ, có chút nhàm chán.
Nếu chỉ dừng lại ở đó thì cũng không có gì để nói nhưng càng về sau số lần cả hai tới Sinh Dưỡng Các càng ngày càng nhiều, ban đầu là 7 ngày tới một lần, sau 3 ngày lại tới lần rồi 2 ngày, tới bây giờ là ngày nào cũng tới. Với thời gian lâu ngày ở chung Vân Yến phát hiện ra vị tứ muội kia của mình tính nết thực không tốt chút nào. Nàng hở chút là đòi cái này, đòi cái kia không được thì khóc nóc đủ điều khiến một người ngại phiền phức như Vân Yến thấy rất mệt mỏi. Đôi lúc nàng còn chạy loạn khắp Sinh Dưỡng Các bày trò khắp nơi khiến cho đám nam tử ở đây thấy rất phiền toái, bọn họ còn nhiều lần tìm tới hai huynh đệ Vân Yến phàn nàn đủ kiểu.
Đỉnh điểm là một lần Vân Dao bị lạc đường, xông thẳng vào phòng của đám nam nhân, bọn họ khi đó đang lúc thay đồ thấy nữ hài liền kinh hãi không thôi. Không nói tới nam nữ thụ thụ bất tương thân, Vân Nguyệt Quốc từ xưa tới nay không phải không có ngoại lệ nữ nhân cùng nam nhân kết giao chỉ là số phận của đám nam nhân ấy khỏi nói cũng biết thê thảm đến không thể tả. Lâu dần trong tâm nam nhân Vân Nguyệt Quốc sinh ra lòng ái ngại với nữ nhân, hận bản thân không thể xấu một chút để khỏi lọt vào mắt xanh đám vương nữ, tiểu thư kia, ít ra tương lai còn có thể an ổn sống tới già.
Đáng lý ra mà nói Vân Dao là nữ hài 3 tuổi vốn chẳng có gì đáng sợ nhưng một câu nói của nàng vào ngày đầu tiên tới Sinh Dưỡng Các đã khiến đám nam tử ở đây hận tới đỏ mắt.
[Đại ca! Nhị ca! Sau này lớn lên muội muốn bọn họ làm 'tiểu quan' của muội! ]
Nữ hài ngây thơ chỉ tay vào đám nam tử đứng xung quanh lôi đài, lời nói ra rất bình thản nhưng chất giọng Vân Dao từ xưa tới nay đã vậy, nói một câu thôi người cách xa trăm dặm cũng nghe thấy. Cứ như vậy lời nói ngông cuồng ấy lọt vào tai đám nam nhân khiến bọn họ tức sôi máu.
Hai từ 'tiểu quan' kia cũng chính là nỗi sỉ nhục của nam nhân Vân Nguyệt Quốc. Vốn từ này dùng cho kỹ nam chốn thanh lâu nhưng tới Vân Nguyệt Quốc lại dùng cho nam thê của nữ nhân Vân Nguyệt Quốc. Hai từ này gắn liền với bọn họ từ đời nữ đế thứ 2, ả ta là một bạo quân hoang dâm vô độ, cũng là người duy nhất đã từng ngao du bốn bể, hiểu biết không ít thế đạo bên ngoài. Ả ta đặc biệt khinh thường nam nhân Vân Nguyệt Quốc, lấy hai từ 'tiểu quan' kia sỉ nhục họ suốt hơn 100 năm. Cứ ngỡ khi ả rớt đài cái danh kia cũng theo miệng người mà tan biến nhưng 100 năm không phải là ngắn, đủ để biến hai từ châm chọc trở thành một danh xưng mỉa mai.
Nam tử Vân Nguyệt Quốc rất ghét danh xưng này nhất là khi họ nhận ra ý nghĩa của chúng nhưng con đường tu đạo gian nan, có nhiều người tu vi đình trệ lâu nếu thật sự muốn sống tiếp, lưu giữ dung mạo thanh xuân thì cần phải có thêm tài nguyên tu luyện. Mà muốn có được thì phải chấp nhận cái danh xưng đầy châm chọc kia nhưng đôi khi không phải bọn họ muốn là có thể lên giường được với đại nhân vật. Đầu tiên là phải đút lót cung nữ đi tuần sau đó nhờ tới đại cung nữ đi bên cạnh các vị vương nữ, đại đa số đều chọn tứ hoàng nữ bởi nàng đặc biệt yêu thích qua lại với nam nhân. Nếu bọn họ kính lễ tốt đương nhiên sẽ được một chỗ tốt, phục vụ tốt liền có được thứ bản thân mong muốn.
Cái kiểu trao đổi qua lại như thế thật khiến người chán ghét nên đám nam nhân còn lại đặc biệt rất giữ mình. Một phần là do bọn họ vẫn giữ được tự tôn nam nhân không chịu khuất phục nữ nhân, phần còn lại là muốn sống an nhàn không muốn tham gia vào vòng xoáy tranh quyền đoạt lợi chốn hoàng cung.
Một lần xông pha này của Vân Dao khiến đám nam nhân trong phòng thẹn tới kinh hãi. Không nói tới danh tiếng của bản thân bị hủy hoại mà nữ hài thân phận cũng chẳng tầm thường. Tướng mẫu của nàng là Vân Sinh Hoà, một nữ nhân cường đại phóng đãng không chỉ có sáu người vợ mà còn có không ít tiểu quan chỉ là không biết vì nguyên nhân gì đám tiểu quan kia đều đã bị nàng giết hết trong một đêm. Từ đó tiếng xấu đồn xa khiến cho đám nam nhân còn lại vừa nghe tới Tướng Phủ liền bị doạ sợ mất mật. Mà hổ mẫu sinh hổ tử, Vân Dao từ nhỏ đã bộc lộ bản chất nữ nhân đào hoa như tướng mẫu nhà mình, mới 3 tuổi đã đính hôn với 3 vị tiểu thư quyền quí không cần phải nói cũng biết nữ hài sẽ trở thành cái dạng gì trong tương lai.
Cũng từ ngày đó đám nam nhân mỗi lần thấy Vân Dao lại như nhìn thấy quỷ, không bỏ trốn thì cũng khinh thường ra mặt.
Vân Dao bị người ghét nhưng lại chẳng nhận ra bởi trong mắt nàng chỉ có duy nhất Vân Hưởng, bận bịu chăm sóc y từng li từng tí lấy hơi đâu mà để ý đám người đó. Chỉ khổ Vân Yến với Vân Tử Anh không chỉ ở phía sau giúp Vân Dao thu dọn tàn cuộc mà còn phải an ủi tinh thần của đám nam nhân để bọn họ không ngu ngốc mà xông lên chém muội muội mình ra làm hai khúc. Việc này khiến cho Vân Yến chán ghét không thôi, cuối cùng giận lây sang Vân Dao. Mỗi lần gặp là phải gây sự cùng nàng cho bõ tức, kết thúc vẫn luôn là Vân Dao khóc lóc không ngừng.
_________
23:28_10/4/2022