• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

U Vô Mệnh.

Trong nháy mắt, Tang Viễn Viễn cảm thấy mình có thể là điên rồi.

U Vô Mệnh sao lại ở chỗ này?!

Nàng vừa muốn há mồm, ngón tay lạnh băng liền nhẹ nhàng ấn xuống môi nàng.

"Suỵt." Hắn nói.

Hắn hạ người xuống, dán vào bên tai nàng, hơi thở lạnh như băng, giống như một con rắn.

"Sao lại khẩn trương vậy ?" hắn nói, "Tang Vương nữ không phải thích ta sao. Nhìn thấy ta, ngươi không vui?"

Tang Viễn Viễn tận lực biểu hiện bản thân đang bình tĩnh.

"Ngươi làm sao lại ở chỗ này?" Nàng nhẹ giọng hỏi.

U Vô Mệnh thấp giọng cười, khinh phiêu phiêu mà nói: "Tới cứu ngươi a. Ta không tới, ngươi liền xong rồi."

Tang Viễn Viễn cứng đờ, nghiêng đầu xem hắn.

"Biết Hàn Thiếu Lăng nói như thế nào không?" U Vô Mệnh cười, bắt chước giọng điệu Hàn Thiếu Lăng nói, "Giết chết những người Tang Châu mê hoặc phu nhân, đem nàng ta khóa ở Vô Cực điện, đợi cô trở về lại xử lý."

Hơi thở hắn thực lạnh băng, lạnh tới cả xương cốt của nàng.

Hắn bắt lấy cánh tay nàng, đem nàng kéo lên, nhẹ nhàng đẩy màn xe ra, ý bảo nàng xem phía dưới.

"Ngươi nhìn đi, lúc ta đi ngang qua, nương theo gió cho bọn hắn chút bột phấn sáng sáng nha"

Ngữ khí hắn cực ôn nhu, giống như tình nhân đang thì thầm.

Tang Viễn Viễn vừa nhìn, tức khắc da đầu tê dại.

Ngoài mấy dặm, đích xác có đám đông đang ồ ạt không tiếng động di chuyển, là một đội quân khoảng mấy nghìn người. Bột phấn sáng toả ánh sáng nhàn nhạt, từ nơi xa nhìn qua có thể rõ ràng hình dạng một đại quân chỉnh chu .

Giống một đầu mãnh hổ, chuẩn bị ăn khối thịt mỡ nho nhỏ là các nàng vào bụng.

Tang Viễn Viễn như rơi vào động băng.

Nàng vẫn khó có thể tin: "Làm sao nhanh như vậy!"

Nàng từ Quỳ Nhân đến Cư Lâm quan một đường đi thẳng không có ngừng lại, nếu quân đội xuất phát từ Quỳ Nhân, nhanh nhất cũng phải bình minh mới theo kịp.

Nàng đã tính toán qua.

U Vô Mệnh dán lại gần, nhẹ nhàng mà cười: "Ngươi theo ta đi, người của ngươi liền không cần chết."

"Nếu không?" Nàng hỏi.

U Vô Mệnh vui sướng mà cười rộ lên: "Nếu không, ta hiện tại liền giết ngươi, đỡ phải tiện nghi Hàn Thiếu Lăng."

Hắn nói như vậy xong, thật sự giơ tay bóp trụ cổ mảnh khảnh của nàng.

Đôi mắt hắn đen thẳm, dưới ánh trăng, như là hai lốc xoáy sâu không thấy đáy. Môi lại cực hồng, khi cười rộ lên, hình dáng đôi môi đẹp nổi bật giữa khuôn mặt trắng nõn, thật sự giống như ác quỷ Tu La trong truyền thuyết vẽ nên.

Mang theo một loại hơi thở tử vong cực mỹ lệ.

Da đầu Tang Viễn Viễn lại tê dại.

"Vậy nếu đi theo ngươi," nàng nhẹ nhàng thở gấp, nói, "Chẳng phải là tiện nghi ngươi."

U Vô Mệnh ngẩn ra, chợt cười đến cong hạ eo.

"Vậy tiện nghi ta tốt hơn." Hắn buông lỏng cổ nàng, nhẹ nhàng thay nàng vuốt cổ thuận khí.

"Tốt." Tang Viễn Viễn nói, "Nhưng ngươi phải giúp bọn hắn trốn."

"Chuyện nhỏ."

Hắn không biết từ nơi nào lấy ra một khối lệnh bài màu bạc nhiễm máu, thực ghét bỏ mà dùng hai ngón tay xách ra, lấy nước trong ấm trà trên bàn lùn mà thịch thịch thịch cọ rửa trong chốc lát, làm cho mặt đất đầy vệt nước.

Nhìn ngân bài đã trở nên sạch sẽ, U Vô Mệnh vừa lòng gật gật đầu, tùy tay đem mặt nạ bảo hộ cổ kéo lên trên một cái, che khuất dung nhan la sát.

Hắn một chân đá bay cửa xe, bắt lấy Tang Viễn Viễn đi đến trên càng xe.

Cả đám người Linh cô cả kinh, hồn phi phách tán, lấy binh khí ra chỉ hướng U Vô Mệnh.

"Người nào?! Buông Vương nữ ra!"

Tang Viễn Viễn hoà hoãn nói: "Không có việc gì, là người một nhà. Tình huống có biến, tức khắc chuẩn bị vượt biên quan."

U Vô Mệnh nửa nói giỡn nửa nghiêm túc mà nói: "Pháo hoa phóng một cái, các ngươi liền mạnh ai nấy chạy trốn, không cần quay đầu lại, quay đầu lại rất có thể sẽ chết nga."

Tang Viễn Viễn chú ý thấy thanh âm của hắn trở nên thô đi rất nhiều.

Giờ phút này, đám người Linh cô cũng phát hiện đại quân như sóng ngầm tiến theo phía sau.

"Vương nữ! Thuộc hạ thề hy sinh tính mạng, nhất định có thể bảo vệ vương nữ!" Linh cô đầy mặt kháng cự, "Người này...... Không phải người Tang Châu chúng ta! Thuộc hạ không yên tâm!"

Tang Viễn Viễn nhẹ nhàng lắc đầu: "Cứ như vậy đi. Bảo vệ tính mạng làn trên hết, gặp phụ vương nói cho ông ấy ta không có việc gì, về muộn một chút thôi."

Linh cô còn muốn khuyên, Tang Viễn Viễn dựng thẳng tay lên, ôn nhu kiên định mà nói, "Hàn Thiếu Lăng tâm cơ thâm trầm, các ngươi ngàn vạn thay ta khuyên phụ vương, chớ xúc động hành sự, để tránh tạo ra nhược điểm."

U Vô Mệnh vừa lòng mà cười cười, bắt lấy nàng, khinh phiêu phiêu mà lướt ở phía trên.

Trong một bụi cỏ cách đó chừng trăm trượng, có một con Vân Gian Thú phổ phổ thông thông đang chờ. Hắn ôm lấy eo nàng, cưỡi lên Vân Gian thú, hướng về phía đại quân nghênh ngang đi.

Thực mau, liền đến gần rồi.

Đội quân trước mắt này quả là đội chính quy có huấn luyện tốt, hành động yên tĩnh không tiếng động, vừa đi vừa ngừng một lúc không dễ bị phát hiện, cũng sẽ không để cá lọt lưới.

Hiển nhiên căn bản không phải loại đội ngũ vội vàng phái ra để chặn giết.

Cho nên Hàn Thiếu Lăng rốt cuộc là khi nào phát hiện nàng muốn đào tẩu? Hắn cố ý đem nàng thả tới gần cửa thành Cư Lâm quan, đó là muốn ép Tang Châu vương vượt biên quan, tạo một yếu điểm nằm trong tay hắn!

Tang Viễn Viễn cả người lạnh lẽo.

Trong lòng càng kinh hãi, nàng càng căng thẳng sống lưng, làm bản thân mình ngồi đến đoan đoan chính chính.

Phía sau là ngực của U Vô Mệnh, hắn một tay nắm dây cương, một tay khác thong thả đáp bên hông nàng, hô hấp lâu lâu lại phớt qua đỉnh đầu của nàng, mang theo nhiệt độ lạnh như băng.

"Biết không," hắn nghiêng đầu, nỉ non bên tai nàng nói, "Rất nhiều người đều muốn ngươi."

"Nhưng bọn hắn, tâm tư đều không thuần." Hắn nhẹ giọng như đang lừa gạt, nói nhỏ, "Bọn họ muốn không chỉ có ngươi, mà còn có ích lợi. Ta không giống vậy, ta muốn ngươi. Chỉ có thể là ngươi, là con người của ngươi, sống, chết, đều có thể. Ngươi xem, đây mới là thật sự thích."

Tang Viễn Viễn chỉ cảm thấy sống lưng phát lạnh.

Khi nói chuyện mấy câu, hắn đã đưa nàng đi tới trước mặt truy binh.

"Người nào?!"

Ánh lửa chợt lóe lướt qua, chiếu sáng dung nhan Tang Viễn Viễn.

U Vô Mệnh giơ tay lên, đem khối lệnh bài nhiễm máu lúc nãy hắn đã tẩy rửa sạch sẽ trong xe của nàng ném xuống trước mặt tướng lãnh đối diện.

Tướng lãnh tiếp nhận ngân bài vừa nhìn thấy, vội vàng hành lễ: "Thập Ngũ tướng quân!"

Hàn Thiếu Lăng muốn giết là những người Tang Châu đó chứ không phải chính phu nhân của hắn. Lần này trong kế hoạch hành động, người phụ trách tìm ra Tang Viễn Viễn, đúng là xuất quỷ nhập thần, cũng chính là chủ nhân khuôn mặt đang trên mặt của U Vô Mệnh: Hàn Thập Ngũ.

Hết thảy không sai khỏi kế hoạch chút nào, tướng lãnh nhẹ nhàng thở ra. Tiếp theo chỉ cần thu hoạch đầu người thôi.

U Vô Mệnh tiếp tục dùng âm thanh giả khàn khàn nói: "Phu nhân ta đã mang ra rồi, ta cùng với nàng đi trước về Vương Thành."

"Dạ!"

U Vô Mệnh lạnh giọng hạ lệnh: "Đi, giết sạch những người Tang Châu đó."

"Dạ!"

Đại quân đồng loạt hô, nhảy lên Vân Gian thú hướng về phía trước xung phong liều chết mà chạy đi.

Vạn quân lao nhanh như gió, nghiền nát hết cỏ cây thực vật dưới chân, một lát sau chỉ còn lại một mảnh rừng trụi.

Tang Viễn Viễn động tâm một chút nhưng cũng không nhúc nhích.

"Gì?" U Vô Mệnh nghiêng thân thể xuống, dùng ngón trỏ nâng cằm nàng lên, ngạc nhiên hỏi, "Ngươi như thế nào không khóc không nháo? Ta vừa mới còn nghĩ, nếu ngươi kêu khóc, ta quay đầu lại liền hôn lên miệng của ngươi."

Ánh mắt hắn thoạt nhìn đúng thật có chút thất vọng.

Tang Viễn Viễn: "......" Đây chân chính là một kẻ điên.

Nàng nhẹ giọng nói: "U Châu vương nói là làm, đã đáp ứng rồi cứu người, vậy nhất định sẽ làm được."

Hắn nhẹ nhàng hạ đôi mắt mị hoặc, thanh âm mang theo cười: "Ờ há, ta đây thường nói muốn đánh hạ Thiên Đô, giết chết Khương Nhạn Cơ, ngươi cảm thấy...... Ta sẽ làm được sao?"

Cái tên Khương Nhạn Cơ này đã biến mất rất nhiều năm ở Vân Cảnh.

Hiện giờ nhắc tới kỳ nữ đó, mọi người chỉ biết xưng ' đế quân '.

Tang Viễn Viễn nhìn cặp mắt vừa đen vừa sâu của hắn, thực nghiêm túc trả lời: "Ta cảm thấy thực lực ngươi hiện tại còn chưa đủ, chờ một thời gian đi."

Trong mắt U Vô Mệnh hiện lên sự chân thật kinh ngạc khó có được, sau một lúc lâu, hắn cười, lẩm nhẩm lầm nhầm mà nói: "Khó trách dám nói thích ta, hoá ra ngươi cũng bệnh không nhẹ. Được rồi, những người này, ta đều cứu. Vốn chỉ nghĩ tùy tiện thả chạy một người hai người thôi chứ......"

Chỉ thấy cổ tay hắn vừa lật lên, trong tay có thêm một số ngọc châu nhỏ, dưới ánh trăng phát ra ánh sáng xanh lấp lánh.

Là phù ngọc dùng đưa tin.

Hắn chậm rãi khép năm ngón tay lại, liền thấy những viên ngọc châu đó cọ xát đè ép lẫn nhau, phát ra từng tiếng ngọc nát thanh thúy, mà hắn thì giống như đang bóp hạt đậu vậy.

Bột phấn mang theo ánh sáng xanh rào rạt chảy theo khe hở ngón tay hắn.

Từng tiếng nổ trầm thấp vang vọng khắp nơi.

Không cần quay đầu lại đều có thể thấy ánh lửa tận trời.

"Này......"

U Vô Mệnh vui sướng cười, kéo kéo dây cương, để nàng xoay người nhìn lại.

Liền thấy đại quân ám trầm kia đang giống như nở hoa, đầu Vân Gian thú từng con từng con bị nổ nát biến thành một đoàn ánh sáng màu cam, nhìn như một trái cầu lửa lớn.

Trong không gian tối đen trống trải nơi hoang dã, quả nhiên là phóng lên từng đóa pháo hoa.

Cư Lâm quan bị kinh động, thành lâu phía trên bốc cháy, vô số ánh lửa nhảy nhót, xa xa liền có thể nghe được tiếng cửa thành táp táp mở ra.

U Vô Mệnh lại lấy ra một bụm ngọc châu, đưa tới lòng bàn tay Tang Viễn Viễn.

"Thử xem." Hắn mang theo vài phần đắc ý, xúi giục nàng.

Một bàn tay to lạnh băng bao lấy mu bàn tay nàng, gò năm ngón tay chậm rãi khép lại.

Ánh sáng canh xuyên qua khe hở của ngón tay, pháo hoa phía trước càng thêm sáng lạn.

"Chơi vui không?" Hắn nằm ở bên tai nàng, ngữ khí nhẹ nhàng, mang theo nồng đậm ý cười, giống như khoe ra món đồ chơi vậy.

"Ngươi đến Hàn Đô tối ngày đầu tiên làm ra, đúng không?" Tang Viễn Viễn tận lực làm thanh âm của mình có vẻ bình tĩnh.

Động tác U Vô Mệnh ngưng lại, lồng ngực nhẹ nhàng rung động, "Ừ" một tiếng.

Ngày đó, sự tình liên tiếp xảy ra làm Hàn Thiếu Lăng sứt đầu mẻ trán, ngày thường là vương giả bình tĩnh lý trí, ban đêm hoàn toàn phóng túng chính mình, nằm ở Vô Cực điện cùng Mộng Vô Ưu ác chiến cả đêm, lại đem thân vệ đều phái đến Hồi Vân điện bảo hộ Tang Viễn Viễn, đề phòng U Vô Mệnh thật sự tới cửa đoạt người.

U Vô Mệnh, người đáng lẽ ra phải bị nhìn chằm chằm, ngược lại không ai quản.

Nàng lẩm bẩm nói: "Ngươi cài vật nổ mạnh trên cơ thể Vân Gian thú, sau đó lợi dụng linh uẩn giữa ngọc giản đưa tin để cảm ứng tới kíp nổ."

Cái ý nghĩ này có thể nói thực vượt mức quy định.

Hắn tiện tay vỗ tóc nàng: "Thật thông minh, Tiểu Tang Quả của ta."

Con ngươi Tang Viễn Viễn co rút lại.

Linh cô chỉ nhắc tới nick name khi còn bé của nàng có một lần, lúc ấy ở đó chỉ có những người của Tang Châu vương phái tới bảo hộ nàng.

Cho nên, trong những người này có người của U Vô Mệnh.

Đã có người của U Vô Mệnh, nói vậy, cũng sẽ có người của Hàn Thiếu Lăng...... Hoá ra, nàng là vì thế này mà bại lộ.

Thật ra cũng không thể trách nàng. Phụ mẫu từ Tang Châu phái người đến đây, nàng căn bản không thể nào tra hết, chỉ có thể tín nhiệm vô điều kiện.

Xem ra Vân Cảnh mười tám châu còn thâm sâu hơn so với trong tưởng tượng của nàng nhiều.

Nàng bỗng nhiên hiểu rõ, tại sao ngày hôm đó liên lạc xong, Hàn Thiếu Lăng cũng không còn cùng nàng liên lạc lại.

"Có thể nói cho ta biết người của ngươi là ai không?" Nàng nghiêng đầu nhìn U Vô Mệnh.

Cặp mắt đen láy thâm thuý của hắn đang phản chiếu một đoàn ánh lửa, giống kim sắc trong đồng, càng có loại tươi đẹp khác.

"Tang Tam Cửu." U Vô Mệnh không có một tia chần chờ.

Trước mắt Tang Viễn Viễn hiện lên một gương mặt hàm hậu.

"Người bên phía Hàn Thiếu Lăng, lại là ai?" Trái tim nàng thình thịch nhảy lên.

Nàng nắm thật chặt nắm tay.

"Tang Tứ Ngũ, Tang Tứ Lục."

Tâm Tang Viễn Viễn đột nhiên nhảy dựng.

Hai người kia, thân phận thực không bình thường. Linh cô có cố ý nói qua cho nàng.

Tang Tứ Ngũ cùng Tang Tứ Lục thật ra là đường huynh của Tang Viễn Viễn. Phụ thân bọn họ là đệ đệ ruột của Tang Châu vương. Vị vương thúc này từ trước đến nay đều không tự cho mình là vương tộc, đem hai nhi tử song sinh của chính mình ném vào trong quân doanh, ra lệnh mọi người đối xử bình đẳng, nên thu thập như thế nào liền thu thập như thế đó.

Hai anh em song sinh này cũng không phải kém, tranh đua thật sự xuất sắc, tuổi còn trẻ đã lập không ít công lao, bọn họ cự tuyệt chức quan nhàn tản mà là tiến vào quân cận vệ, làm thân vệ bên cạnh Tang Châu vương.

Bình phong toàn gia này thật quá tốt !!.

Bọn họ làm sao có thể sẽ là người của Hàn Thiếu Lăng?!

"Nên thu thù lao rồi." U Vô Mệnh thấp giọng cười nói.

Năm ngón tay lạnh băng giống như rắn bò lên trên gáy nàng, xâm nhập vào mái tóc bồng bềnh như mây đen, khống chế được con mồi của hắn.

Nàng bị bắt ngẩng mặt lên, trước mặt là U Vô Mệnh cùng đầy trời pháo hoa, hắn kéo l mặt nạ bảo hộ xuống, hôn thật mạnh lên môi.

Môi hắn là băng, cảm giác tựa như bị rắn độc hôn môi. Răng nanh của rắn độc m đập vỡ môi nàng, tràn ngập hương vị rỉ máu, làm nàng không nghe rõ hương vị của bản thân rắn độc.

Hắn lại đem một nắm ngọc châu nắm tới lòng bàn tay nàng, mười ngón đan lại trằn trọc, pháo hoa càng thêm sáng lạn.

Sau một lúc lâu, hắn buông lỏng nàng ra, thu hồi đôi môi như rắn của hắn, quái dị nhìn nàng.

"Không hề có kỹ xảo đáng nói. Hàn Thiếu Lăng không dạy ngươi sao."

Tang Viễn Viễn không nói tiếp. Loại thời điểm này mà lên tiếng giải thích chẳng phải là càng khơi mào hứng thú của hắn?

Thật ra kỹ thuật của hắn cũng có được cái gì đâu, chính hắn còn cắn hắn một cái, cho rằng nàng không biết ?!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK