Hắn khoác bóng đêm, một thân huyền y thỉnh thoảng khúc xạ ra ánh sáng nhàn nhạt, khuôn mặt tuấn tú càng hiện ra vẻ lạnh lùng. Ban đêm không nhìn rõ nhan sắc lại có thể biết được hình dạng của đôi môi mỏng hoàn mỹ màu sắc tươi đẹp kia. Ánh trăng thay hắn miêu tả hình dáng, dị thường tuấn mỹ.
Một người nam nhân như vậy, khi mặt mày chau lại cấp tốc lên đường, thần sắc vạn phần chuyên chú, chính là mê người nhất.
Chẳng qua chỉ cần mở miệng liền lập tức đánh tan ảo ảnh.
Đi được tới nửa đường, hắn không chút để ý cúi người xuống, tiến tới bên tai nàng, cười nhẹ nói: "Tiểu Tang Quả nàng biết không, lúc nàng lén lút nhìn trộm ta, bộ dáng thật không giống một trái Tang Quả, giống một con sóc thèm Tang Quả hơn."
Tang Viễn Viễn: "......"
Cho nên hắn đến bây giờ cũng không biết Tang Quả rốt cuộc là thứ gì sao? Không phải là hắn lại nghĩ rằng Tang Quả kỳ thật là quả tùng đi?!
"U Vô Mệnh, cái quả mà con sóc nó ăn gọi là quả tùng nha, hơn nữa bản thân quả tùng cũng không thể ăn, nó ăn là ăn mấy hạt thông dính bên trong quả tùng thôi." Nàng nghiêm trang phổ cập khoa học cho hắn.
U Vô Mệnh: "......" Phảng phất nhớ lại đoạn ký ức cực kỳ không thoải mái về trân châu vàng.
Sau lúc đó hắn tất nhiên có hỏi thăm qua, trân châu xác thật không phải trong đất trồng ra, hơn nữa trên đời này cũng không có trân châu bảy màu.
' trân châu vàng tính là cái gì? Nàng muốn, ta bắt cho bọn họ trồng cho nàng đầy bảy màu! '
Nhớ tới mấy từ ngu ngốc mình đã từng buông ra, U Vô Mệnh hận không thể đem đào cái hố chôn mình thì thôi.
Hắn bình tĩnh bưng kín miệng nàng.
"Ta biết không có hạt thông bảy màu, không cần nàng nói." Hắn vân đạm phong khinh nói, "Câm miệng, luyện công."
Tang Viễn Viễn: "???"
Ai có thể nói cho nàng hạt thông bảy màu là cái quỷ gì?
......
Đoản Mệnh ngoại trừ ưu thế chạy trốn như chớp mắt ra, còn có một cái ưu điểm nghịch thiên, đó chính là tự động định hướng tự động chạy.
U Vô Mệnh vòng tay ôm lấy Tang Viễn Viễn, khoảnh khắc liền nhập định.
Nàng biết, hắn muốn lại đốt cháy giai đoạn một lần nữa, làm nàng đột phá Linh Diệu cảnh.
Sau khi tấn giai lên Linh Diệu cảnh, liền có thể đạt được một năng lực mà một cường giả Linh Minh cảnh không có —— đó là quán chú linh uẩn, đem linh uẩn rót vào trong thân thể kẻ địch, làm đồng hoá thân thể hắn.
Tựa như U Vô Mệnh đã làm với Khương Cẩn Bằng vậy.
Hay cũng như khi trong động băng ở Vân Châu đối phó với con rồng băng, cũng bởi vì U Vô Mệnh đem hơn phân nửa con rồng băng biến thành rồng gỗ, lúc này mới rớt áo choàng, bị Vân Hứa Chu phát hiện thân phận thật của hắn.
Lúc này nếu có thể thuận lợi đột phá Linh Diệu cảnh, vậy kỹ năng của nàng......
Tang Viễn Viễn không lạc quan chút nào. Người khác Linh Minh cảnh liền có thể phóng linh uẩn ra ngoài, nàng tới Linh Minh cảnh lại chỉ có thể ném ra một đống hoa xấu đau xấu đớn. Người khác Linh Diệu cảnh có thể quán chú linh uẩn, nàng tới Linh Diệu cảnh, có thể làm phóng được linh uẩn ra ngoài đều cám ơn trời đất.
Căn bản là không ôm chờ mong gì!
Nhưng mà nếu lên cấp, nàng có thể triệu ra càng nhiều hoa, sinh ra càng nhiều cố ngọc tinh, thật sự cũng là một việc phi thường gấp gáp nha. Tới Linh Diệu cảnh, nói không chừng lại tăng thêm loại hoa mới có thể triệu hoán?!
Nàng nín thở ngưng thần, thực mau liền theo U Vô Mệnh nhập định.
Sự thật chứng minh nàng nghĩ có hơi nhiều.
U Vô Mệnh liều mạng tụ tới Mộc linh, đồng thời thiêu đốt linh uẩn trong cơ thể mình cung cấp nàng, làm tới mức sắc mặt tái nhợt cũng chỉ đem nàng mang lên một trọng thiên, còn cách Linh Diệu cảnh đến hai trọng thiên và một tầng bình cảnh.
Hiện tại, Tang Viễn Viễn là một cường giả bát trọng thiên Linh Minh cảnh.
Nhớ lúc nàng mới vừa ' xuyên qua ', Hàn Thiếu Lăng đã được xưng là tuyệt thế cường giả, cũng chỉ là cường giả bát trọng thiên Linh Minh cảnh thôi.
Lại có một gốc quang huyền tăng lên trong đầu nàng, nàng lại có thể tiếp tục triệu hoán hoa ăn thịt người bản nguyên thủy.
Tang Viễn Viễn hưng phấn quay đầu lại nhìn U Vô Mệnh.
Vừa lúc nhìn thấy hắn mạnh mẽ nuốt xuống một ngụm búng máu.
Tang Viễn Viễn thất kinh đến nhảy dựng: "U Vô Mệnh!"
"Không có việc gì," hắn chùi khóe môi, xấu xa cười, "Chỉ là bị nàng ép quá ép thôi."
Tang Viễn Viễn: "......"
Mới vừa rồi khi đánh sâu vào thiên bích chướng của bát trọng thiên Linh Minh cảnh, liên tục thất bại ba lần, nàng có thể cảm giác được hắn cũng sắp tới giới hạn, nên một lần cuối cùng hắn cố ép mình đốt rất nhiều tinh túy Mộc linh cho nàng, mạnh mẽ giúp nàng vượt lên.
Vốn là một chuyện thật làm người bất an cùng cảm động, bị hắn nói như vậy liền lập tức có mùi ám muội không thể miêu tả được.
Tang Viễn Viễn không để ý đến hắn, ném ra một đóa hoa mặt bự mini ghé vào trên vai mình, gương mặt tử hướng tới hắn ' hô hô ' phun sương giúp phục hồi.
"Tiểu Tang Quả," Mặt U Vô Mệnh đầy ngạc nhiên, "Hoa mặt bự của nàng sao lại thế này, hiện giờ muốn mặt bự thì mặt bự, muốn mặt nhỏ liền mặt nhỏ à?"
Tang Viễn Viễn sâu kín quay đầu lại liếc hắn một cái, duỗi cổ tiến đến bên tai hắn, thấp thấp đọc từng chữ: "Có thể lớn, có thể nhỏ, phóng ra thu lại tự nhiên, hơn nữa...... vắt hoài cũng không khô."
U Vô Mệnh hít ngược một hơi khí lạnh, lỗ tai đang trắng bệch nhanh chóng nhiễm một tầng màu đỏ ửng.
Thần sắc nắn có chút khó có thể tin, giống như hoài nghi mình có phải hay không nghe lầm cái gì không, lại cảm thấy mình có thể là suy nghĩ nhiều.
Nàng nói là nói hoa...... đúng không?
Đoản Mệnh chạy lên trên một ngọn núi thấp.
Hắc thiết trường thành đã xuất hiện ở xa xa trên mặt đất bằng, tuy đã nửa đêm, lại có thể rõ ràng nhìn thấy nó như là một con đường càng đậm đen đậm đặc, nằm dưới bóng đêm hơi hơi mang theo chút hơi thở lạnh lẽo.
Gió đêm mang đến một luồng tanh hôi, cùng với tiếng kêu rên đứt quãng.
Nơi đây cách hắc thiết trường thành vẫn còn mấy trăm dặm, phía trước là một tòa thành, trong thành nhiều chỗ còn có ánh sáng lửa cháy.
Tang Viễn Viễn hít ngược một hơi khí lạnh: "Minh ma, đến đất liền!"
Ngay cả nội trường thành cũng bị công phá rồi sao! Nhanh như vậy?!
Từ nơi này nhìn về phía trường thành, chỉ có thể thấy được hình dáng đang nằm trên mặt đất mơ hồ. Nếu Minh ma đột phá được nội trường thành tiến vào đất liền, như vậy toà thành trước mắt này đúng là đứng mũi chịu sào.
"Dưỡng hoa." Hắn thả dây cương, Đoản Mệnh rải bốn vó chạy xuống ngọn núi nhỏ, lao thẳng tới tòa thành trì đang chật vật.
Trên đồng ruộng ngoài thành, có thể thấy lác đác những xác chết bị gặm đến trơ xương.
Ngẫu nhiên còn có Minh ma núp ở trong đồng ruộng, hướng về phía Đoản Mệnh đang phi như bay qua thử vươn đầu lưỡi chúng nó ra. Chỉ thấy Đoản Mệnh nhảy lên cao cao, vuốt sắt cong lại, đem lớp thịt lót trong lòng bàn chân bảo hộ kín mít, sau đó hướng tới những cái cái lưỡi ma dài thòng kia đá thật mạnh một cái, mượn lực nhảy đến xa hơn.
Minh ma bị đá đến thất điên bát đảo, đau đến đầu lưỡi đều quấn lại, nằm trên ruộng kêu rên không ngừng.
Đoản Mệnh thản nhiên thẳng một đường xuyên vào thành.
Trong thành chỉ còn một đống hỗn loạn, nơi nơi chốn chốn đều có thể thấy quan binh đang vật lộn với Minh ma.
Quân binh Tần Châu trang bị rất tốt, chống chọi với móng vuốt của Minh ma không hề quá áp lực, nhưng mà cho dù có như thế tổn thất cũng là cực kỳ thảm trọng.
Bọn họ che chở bá tánh, rút lại phòng tuyến, tụ tập phía Đông thành cố thủ doanh trại—— cả tòa thành cũng chỉ có mỗi một chỗ này là chưa thất thủ.
Phía ngoài doanh tụ hơn phân nửa Minh ma trong thành, lũ ma vờn quanh như những con bướm mê muội màu đỏ thẫm, không ngừng xông về phía vách doanh trại cố thủ đang ngập trong nguy cơ kia.
Bọn lính tử thủ cửa lớn, mỗi người mím chặt môi, thần sắc kiên nghị. Tuy dùng hết toàn lực nhưng tình thế lại là càng ngày càng nguy cấp.
Một xe chuyên chở dầu hỏa từ trong doanh trại chạy ra, trên xe có mấy binh lính không mặc giáp trụ, trên người đều mang theo trọng thương. Mùi máu hấp dẫn lực chú ý của Minh ma, chúng nó đuổi theo đoàn lái xe này chạy về phía Tây, làm giảm bớt áp lực của doanh trại cố thủ, chiến tuyến lại được dời về bên ngoài một chút.
Sau một lát, âm thanh nổ mạnh ầm vang từ phía Tây truyền đến, binh lính bị thương cùng với một đàn lớn Minh ma đồng quy vu tận.
Nhìn một màn trước mắt này, Tang Viễn Viễn càng thêm hiểu U Vô Mệnh.
Lúc hắn chiến đấu với Minh ma, trước nay đều sẽ không quan tâm châu quốc là địch hay là bạn. Bởi vì đứng trước mặt chống lại ma họa, hắn sẽ là người đầu tiên. Dưới tình huống bản thân mình có thừa sức, ngay cả một người bình thường cũng không thể khoanh tay đứng nhìn trước đồng loại đang lâm vào nguy hiểm.
Vốn dĩ hắn thật ra chính là một anh hùng bi kịch đi lên tuyệt lộ.
Nàng nhịn không được quay người lại, nhẹ nhàng in một nụ hôn lên khóe môi hắn.
U Vô Mệnh trở tay xuất đao, ép bên cạnh người. Đang muốn xung phong, bị nàng hôn một phát liền ngốc một chút, bộ dáng trong nháy mắt liền ngây người, thật sự là soái mà quá dễ thương đi !!.
Tang Viễn Viễn lén cười, đôi tay giương lên, ném hoa ăn thịt người bản nguyên thủy ra để chúng nó tự do trưởng thành.
Trong cả nửa thành đã chen đầy Minh ma.
Con rối treo ở dưới bụng Đoản Mệnh chuyên môn phụ trách đối phó những con Minh ma âm u lén lút công kích. Trên người nó mờ mịt sương đen, một mắt phảng phất như hắc ám nhất của thế gian này, hết thảy Minh ma dù nằm trong góc nào cũng không thể che giấu khỏi mắt nó.
Có nó ở bên, U Vô Mệnh cũng không cần phân tâm chiếu cố vấn đề ăn toàn của Đoản Mệnh.
Hắn thỉnh thoảng lưu loát huy đao một chút, liền thấy lôi diễm xanh trắng như sóng xung kích, trong khoảnh khắc thổi quét qua hết một con đường, ngay sau đó, toàn bộ Minh ma trên đường phố đồng thời bay ngược, văng vèo đến nửa đường, đập xuống đấy thành một bãi nước cháy đen thui, trộn lẫn vào trong dấu vết máu lửa trên đường..
Tang Viễn Viễn lại lần nữa bị tư thế soái khí của hắn làm ngẩn ra.
Nàng bất động thanh sắc, giương mắt nhìn nhìn đoá hoa bị mình ném trên một nóc nhà, vừa tình tang đi tới vừa kéo mấy con Minh ma lọt lưới còn sót lại từ mái hiên đang lè cái lưỡi đỏ thẫm ra vào trong miệng. Trong lòng Tang Viễn Viễn trầm mặc nói, mây bay, hết thảy đều là mây bay, sát tức thị không, nhưng nếu nhìn kết quả mà nói, hoa ăn Minh ma hay U Vô Mệnh giết Minh ma kỳ thật cũng chả khác nhau chút nào.
Người trưởng thành muốn học sẽ sẽ nhìn xuyên qua hiện tượng mà thấu hiểu thấu hiểu bản chất.
Xây dựng tốt tâm lý xong xuôi, nàng bình tĩnh nhìn thanh đao của U Vô Mệnh trong chốc lát lại vẽ ra một đường vô cùng xinh đẹp.
Sóng xung kích lôi diễm hình bán nguyệt xẹt qua con sóng Minh ma, toả ra một luồng thanh khí tươi mát; hoa ăn thịt người đỏ rực há mồm to đứng trên nóc nhà lôi kéo lũ Minh ma vào miệng cũng liên tục sản xuất được một mảnh sáng lấp lánh đầy cố ngọc tinh.
Vẫn là cái chiêu này của nàng mới thực tế.
Tang Viễn Viễn bình thường trở lại.
Trong thành khắp nơi đều bị lửa thiêu, khói đặc cuồn cuộn, cản mất tầm nhìn.
Doanh trại cố thủ bị Minh ma vây quanh lâu ngày, bọn lính sức cùng lực kiệt, tâm thần sớm bị giam cầm chặt chẽ ở một tấc vuông trước mặt, không thể phân ra được chút xíu tinh lực nào để nhìn về hướng phương xa một cái.
Đánh đến hơn nửa đêm, nhìn những gương mặt quen thuộc từng người lại tiếp từng người vĩnh viễn biến mất ở trước mặt, bọn lính sớm đã chết lặng, binh lính chỉ còn múa binh khí trong tay bằng bản năng . Hết lần này đến lần khác chém về phía lũ ma ở trước mặt, còn an nguy của bản thân như thế nào, con đường phía trước ra sao, căn bản không muốn cũng không dám suy nghĩ.
Trong lúc chiến đấu, ánh mắt thỉnh thoảng có thấy mấy luồng sét xanh trắng ngắn ngủi loé lên, nhưng cũng không có ai để trong lòng —— nếu trời xanh thật sự có mắt giáng thần xuống phạt, vậy cũng sẽ không có thứ tà ác khủng bố thế gian như thế này.
Lại một chuyến xe chở dầu hoả chuẩn bị chạy ra khỏi doanh trại cố thủ.
Ngồi trên xe đều là binh lính trọng thương đã mất đi chiến lực —— cái chuyện dẫn dắt Minh ma rời đi này dù sao cũng phải có người làm, các huynh đệ thể chiến đấu đều ở phía trước liều sống liều chết còn gì, bọn họ bây giờ không còn sức giết địch, tất nhiên cũng muốn cố gắng hết sức cống hiến thêm mấy giây phút cuối cùng.
Nhưng trên xe này lại đặc biệt không giống khi nãy.
Bởi vì trên xe có thêm một nữ tử.
Nàng ta là thê tử vừa mới cưới của một binh lính trọng thương ở trong đó, nàng khăng khăng muốn lên xe đi theo trượng phu của mình, nàng nắm tay trượng tay, trong mắt một mảnh ôn nhu kiên định.
Đoản Mệnh nhảy lên cao cao trong chốc lát, Tang Viễn Viễn liếc mắt liền trông thấy đôi mắt trong như nước của vị thê tử binh lính kia.
Nàng ngẩn ngơ, chỉ cảm thấy lồng ngực bị tình cảm hung mãnh đánh trúng, suýt chút liền rớt nước mắt. Chỉ liếc mắt một cái như vậy, nàng phảng phất như xem toàn một câu chuyện xưa sinh tử gắn bó, không rời không bỏ.
Trong nháy mắt Đoản Mệnh rơi xuống, Tang Viễn Viễn thấy kia lái xe đã chạy ra khỏi doanh trại cố thủ, dẫn theo một dòng Minh ma lớn phi về phía Tây.
"Chàng đi giải nguy ở cửa thành đi, không cần lo lắng ta, lát nữa gặp lại!" Nàng thu hồi một đóa hoa ăn thịt người nay đã thành hoa đầu heo, hướng bên cạnh ném một cái, sau đó nhảy lên trên nụ hoa.
U Vô Mệnh: "......" Nàng chạy trốn quá đột ngột, không kịp bắt lấy.
Liền thấy nàng hăng hái cưỡi trên đoá hoa đầu heo màu đỏ thật lớn một đường thẳng tiến hướng Tây.
U Vô Mệnh: "......" Hoá ra tức phụ cưỡi heo cũng đáng yêu như vậy.
Hoa ăn thịt người rất lớn, Minh ma nhảy không được cao như vậy, mà hoa ăn thịt người lại mở mồm to kéo chúng nó vào nên chúng nó cũng không có cơ hội xếp chóng lên nhau. An toàn của nàng hẳn là không đáng lo ngại.
U Vô Mệnh trầm mặt xuống, chăm chú nhìn một lát, nghiêng nghiêng đầu: "Ngẫu Tử."
Liền thấy cái thân ảnh nhỏ xíu nãy giờ nằm dưới bụng Đoản Mệnh lập từ nhảy ra ngoài, nhanh như chớp đuổi kịp Tang Viễn Viễn.
Tang Viễn Viễn đây vẫn là lần đầu tiên ra khỏi sự che chở của U Vô Mệnh, một mình đối mặt Minh ma —— nếu không tính một đống lớn hoa đầu heo đang giương miệng rộng kia.
Nàng nằm trên cánh hoa. Xúc cảm khi chạm vào cánh hoa cũng không khác lắm với trong tưởng tượng của nàng, giống như thực vật mọng nước. Nàng tiện tay dùng móng tay cào cào hai cái, phát hiện không thể cào rách được —— mấy cánh hoa này thật sự rất cứng cỏi nha.
Hoa ăn thịt người: "......"
Đối mặt với cái đầu hoa đột nhiên quay đầu lại, Tang Viễn Viễn ngượng ngùng thu hồi tay vẫn còn muốn tiếp tục thử.
Nàng ngước đầu lên cao hơn cánh hoa một chút, nhìn ra xung quanh.
Khoảng cách gần như thế này mà nhìn Minh ma bị hoa ăn thịt người kéo vào trong miệng, sau đó hóa thành năng lượng nóng bỏng chảy khắp bên trong cánh hoa ,cảm giác rất là thần kỳ, những năng lượng đó ' ục ục ' chảy xuôi phía dưới bàn tay nàng, toàn bộ hoa trở nên càng thêm hung tàn cùng sinh cơ bừng bừng.
"Đuổi theo cái xe kia!" Tang Viễn Viễn ra lệnh.
Hoa ăn thịt người ra sức há mồm to nuốt Minh ma, cái đuôi vung vung, cấp tốc chạy tới.
Thùng xe chuyên chở dầu hỏa đã bị Minh ma bao vây, hai gã binh lính trọng thương lăn xuống xe, hơi chật vật một chút, liền biết phải bật lửa dầu hoả ngay bây giờ.
"Từ từ ——"
Tang Viễn Viễn hô to, hướng về phía xe dầu hỏa ném ra vô số đóa hoa.
Người đang ngồi trên xe chở dầu hỏa nghe tiếng gọi đồng loạt quay đầu lại, cũng đồng loạt sững sờ tại chỗ.
Chỉ thấy một cái mồm to khủng bố đầy máu lúc đóng lúc mở, hướng về phía ta nhanh chóng tới gần, lại có một nữ tử tuyệt sắc nằm ở phía trên bồn máu này, làm người nhất thời không rõ là mộng hay là thật.
Lại nhìn bốn phía, có vô số đóa hoa tạo hình quỷ dị đang điên cuồng cắn nuốt Minh ma.
Một người binh lính giãy giụa hô: "Mau, mau nghĩ cách báo cáo về, Minh ma đã xuất hiện ma chủng mới!"
Tang Viễn Viễn: "......"
Một binh sĩ khác lại có ý đồ mau chóng bật lửa dầu hỏa cùng với mấy cái hoa khủng bố này đồng quy vu tận, hắn ném một que châm hỏa vào thùng xăng.
May mắn Tang Viễn Viễn tay mắt lanh lẹ, thao túng một đóa hoa ăn thịt người loại nhỏ, dùng rễ cuốn lấy thùng dầu hỏa, ' hô ' một cái ném xa xa ra ngoài.
Chỉ nghe ' ầm vang ' một tiếng, thùng dầu hỏa nổ đùng ở giữa không trung.
"Quay đầu lại, quay đầu lại, ta tới cứu các ngươi!" Tang Viễn Viễn phi thường không kiên nhẫn, lập tức ném ra hai đóa hoa đầu heo cực lớn, một đóa ở phía trước mở đường, một khác đóa ở phía sau ' hự hự ' đẩy xe, nhanh chóng trở về phương hướng doanh trại cố thủ.
Nàng cưỡi hoa đi ở bên cạnh phòng thủ.
Sau khi khiếp sợ đến cực độ, bọn lính dần dần hoãn thần lại, biết Tang Viễn Viễn tuy rằng nhìn tạo hình có điểm quỷ dị, nhưng kỳ thật là tới cứu bọn họ.
"Ngài, ngài là thần tiên sao?" Thê tử của binh lính kia thật cẩn thận hỏi.
Tang Viễn Viễn đắc ý mà nhìn nàng ta nhe răng: "Ta là Tang Châu vương nữ, hiện giờ đã cùng U Châu vương đính hôn, là phu nhân chưa qua cửa của hắn."
Lời nói còn nhanh hơn cả não, chưa kịp suy nghĩ đã buột miệng thốt ra.
Lời vừa ra khỏi miệng, Tang Viễn Viễn lại tự mình ngây ngẩn cả người —— ngữ khí nàng nói lời này, quả thực là cực kỳ giống U Vô Mệnh khi đắc ý đến muốn xoè cánh.
Cho nên hắn đã biến thành kiêu ngạo của nàng sao?
Một xe đầy thương hoạn ngơ ngác nhìn nàng.
Bọn họ đều suy nghĩ, đây là Tang Châu vương nữ? Vì sao khi nàng ta cười rộ lên lại thấy trời đất sáng thêm?
Hoá ra đây là đệ nhất mỹ nhân của Vân Cảnh làm Hàn Châu vương cùng U Châu vương trở mặt thành thù, quả thật là tuyệt sắc nhân gian, chỉ là nàng ta thật sự muốn gả cho cái kẻ điên U Vô Mệnh kia sao? Thật là một đóa hoa tươi cắm ở...... Đáng tiếc đáng tiếc quá!
Chờ đến khi Tang Viễn Viễn hộ tống đoàn xe này trở lại doanh trại cố thủ, U Vô Mệnh đã rửa sạch sẽ hết đám Minh ma vây kín ở cửa.
Một tướng lãnh của quân coi giữ thành đi theo bên cạnh hắn, trong mắt tràn đầy sùng bái cùng cảm kích.
Chỉ thấy U Vô Mệnh hơi ngưỡng cằm, đứng ở cửa doanh trại cố thủ, nhìn Tang Viễn Viễn ở xa xa. Có cơn gió thổi tung bay tóc của hắn, tay hắn còn cầm đao, xa xa như chiến thần hạ phàm.
"Chẳng lẽ, vị kia là u, u...... U Châu vương trong truyền thuyết?" Một cái binh sĩ lớn tuổi khiếp sợ nói.
"Ừ!" Tang Viễn Viễn không do dự đáp, "Phu lang của ta, đẹp đúng không!"
Binh sĩ lớn tuổi: "...... Dạ, đẹp."
Trong lòng quả thực đang rít gào —— U Châu vương U Vô Mệnh nha! Sát thần la sát! Ma đầu máu lạnh !! Đẹp là cái quỷ gì?! Ừ...... thật đúng là cũng khá xinh đẹp...... Thoạt nhìn cùng vị Tang Châu vương nữ này lại còn khá xứng đôi......
Thê tử binh lính trên xe dầu hỏa nhịn không được che miệng nở nụ cười, tìm được đường sống trong chỗ chết, phu thê hai người nắm chặt tay nhau suốt, mặt mày đều tràn đầy hạnh phúc.
Giải quyết xong nguy cơ của thành trì, Tang Viễn Viễn bị bắt trở về trên lưng Đoản Mệnh. Trong tiếng cảm ơn vang rền chấn động của quân nhân cả thành trì, hai người xuyên qua cửa Bắc tới một vùng quê.
Đi ra thật xa, quay đầu lại còn có thể nhìn thấy có người đứng trên tường thành hướng theo bọn họ vẫy vẫy tay.
Ở vùng quê thì không có mấy Minh ma, căn bản không cần U Vô Mệnh ra tay, tiểu ngẫu tử lướt tới lao đi là có thể dẹp hết.
"A," Tang Viễn Viễn nhạy bén phát hiện vấn đề, "Xem ra cửa thành bị công phá chỗ trường thành đã đóng lại được rồi!"
Nếu còn chưa đóng được, vậy chắc chắn vùng quê này cũng đầy Minh ma lang thang khắp nơi. Nếu không có Minh ma, kia chỉ có thể chứng minh một sự kiện —— quân coi giữ trường thành đã thành công lấy lại mảnh đất, đem đất nhà mình đoạt lại từ trong miệng Minh ma!
Tang Viễn Viễn vui sướng cười toe hai khóe môi: "Xem ra chúng ta không cơ hội làm anh hùng rồi!"
U Vô Mệnh đạm mạc cười: "Luôn có anh hùng."
Đúng vậy, người tài ba ở Vân Cảnh xuất hiện lớp lớp, anh hùng hào kiệt như gió nổi mây phun, nếu không phải như thế, này khối lục địa màu mỡ này sớm đã biến thành thịnh yến cho Minh ma cuồng hoan.
Đoản mệnh rải vó chạy, thực mau, trường thành đã gần như hiện ra ngay trước mắt.
Tới cũng tới rồi, tất nhiên muốn xem thử đến tột cùng là ai giải nguy cho trường thành.
U Vô Mệnh tính là men theo bên ngoài trường thành toàn lực giết bằng hết. Tuy rằng sẽ trì hoãn rất nhiều thời gian, nhưng như vậy có thể giúp giảm áp lực cho toàn bộ chiến tuyến.
Tới gần trường thành, liền thấy có quân coi giữ đuổi tới trên bình nguyên, chém giết mấy con Minh ma linh tinh.
"Thoạt nhìn rất thành thạo." Tang Viễn Viễn có chút kỳ quái, "Cái mật tấu mà tên cấp báo mang về cũng mới hôm qua mà thôi, trừ phi có viện trợ cực kỳ cường đại, nếu không sao có thể giải quyết nhanh như vậy?"
Ở đâu ra viện trợ cường đại đây? Phía tây là Chương Châu, ốc còn không mang nổi mình ốc, phía Nam là Ký Châu nhưng Hoàng Phủ Hùng vừa mới lĩnh quân lên phía Bắc, bị dính lại với vụ thành phố ngầm ở Tần Đô, giải quyết chuyện đại sự có thể gây hoạ diệt toàn Vân Cảnh kia. Trừ phi......
Đáp án mau chóng được công bố.
Dưới trường thành sớm có trận địa cao thủ sẵn sàng đón địch, nghênh đón U Vô Mệnh.
Một thân ảnh màu tím hơi suy nhược, ngồi ngay ngắn bên trong kiệu liễn cao cao, tay khoanh lại trước ngực, cười như không cười ngóng nhìn Vân Gian thú đang nhanh chóng tiếp cận.
Hoàng Phủ Tuấn!
Ngoài dự liệu, nhưng lại vô cùng hợp tình hợp lý.
Cũng chỉ có hắn lãnh quân gấp rút đến trường thành này mới có khả năng tiếp viện trước tiên chỗ trường thành bị Tần Châu công phá.
Trước đó vài ngày đã nghe nói Hoàng Phủ Tuấn không màng trọng thương chưa lành, tự mình lao tới tiền tuyến hỗ trợ. Xem tình hình trước mắt, hắn mấy ngày gần đây hẳn là vừa lúc đang trên đường tới Tấn Châu, nghe nói thành Tần Châu bị công phá, nên có thể hành quân về hướng Tây chi viện trước tiên —— vốn dĩ hắn cũng không cần lại đây, nhưng hôm qua Hoàng Phủ Hùng bẩm báo hắn về chuyện thành phố ngầm của Tần Châu, Hoàng Phủ Tuấn tất nhiên biết Hoàng Phủ Hùng không thể nào phân thân chi viện cho trường thành, vì thế tự mình lại đây.
Hoàng Phủ Tuấn ra ý bảo người hầu đỡ hắn, chậm rãi đi xuống kiệu liễn.
"U Châu vương, từ biệt hôm nào, hôm nay tái ngộ, càng thấy oai hùng anh phát!"
Tuy mang theo trọng thương cùng tâm tật, nhưng Hoàng Phủ Tuấn dù sao cũng là một cao thủ tuyệt thế, thanh âm dễ dàng liền xuyên qua cả cánh đồng hoang vu vững vàng rơi vào tai U Vô Mệnh.
Hắn chờ ở nơi này thật ra không chút nào ngoài ý muốn.
Chuyện lúc trước phát sinh ở trường thành Chương Châu, nhất định sớm có người báo lại với hắn, thực lực của U Vô Mệnh đã giấu không được —— kỳ thật sau khi trận chiến với Hàn Thiếu Lăng còn bị ' Thiên Đạo ' sau lưng hắn cho một trận, tin tức U Vô Mệnh phá cảnh liền đã truyền đi khắp mười tám châu.
"Lần này hẳn là bạn, không phải địch." Tang Viễn Viễn nhẹ giọng nói.
Hoàng Phủ Tuấn nếu có thể cố ý đưa trang bị cho U Vô Mệnh, tất nhiên là muốn ngồi vào ghế 'ngư ông đắc lợi' kia, xem hắn cùng Khương Nhạn Cơ chém giết. Lúc này nếu xem U Vô Mệnh là địch, trừ phi đầu óc Hoàng Phủ Tuấn bị úng nước.
U Vô Mệnh gật gật đầu, lười biếng lên tiếng đáp: "Đông Châu vương thoạt nhìn lại không quá tốt nha."
Mới nói có hai câu qua lại, Đoản Mệnh đã đến gần thành.
Tang Viễn Viễn ngước mắt nhìn, liền thấy Hoàng Phủ Tuấn thật sự muốn già rồi đi hơn mười tuổi.
Lần trước khi chiến một trận ở Thiên Đô, Hoàng Phủ Tuấn thoạt nhìn cùng lắm cũng khoảng hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt hắn âm nhu tuấn mỹ, nói là hai mươi mấy cũng có thể miễn cưỡng tin được luôn. Giờ phút này nhìn lại hắn, tuy rằng tóc mai chưa bạc, nhưng trên người lại tản mát ra một hương vị nồng đậm tuổi xế chiều, vừa nhìn liền biết là người đã bôn ba qua năm tháng thiên mệnh.
Cũng cùng là ăn mặc áo tím, nhưng nếu so với một Hoàng Phủ Tuấn âm nhu lại khí phách lúc trước gặp ở Thiên Đô kia, quả thực rõ ràng là hai người khác biệt.
Lần này, hắn liếc mắt cũng không nhìn Tang Viễn Viễn một cái, đôi mắt sắc bén như chim ưng sắc giờ phút này cũng hiện lên vẩn đục, khóe mắt gục xuống xuống phía dưới, chăm chú nhìn vào mắt U Vô Mệnh.
Đôi môi khô khốc đỏ tươi vừa động: "Ma họa buông xuống, lòng bất an, đêm khó ngủ, tất nhiên là không tốt. Tuổi già cũng không còn dùng được, thiên hạ này chung quy vẫn là thiên hạ của tuổi trẻ các ngươi! Đồng lứa này của chúng ta cũng tới lúc thoái vị nhường hiền rồi!"
Trong lời ngoài lời gì cũng làm như chuyện ám sát ở Thiên Đô chưa từng phát sinh. Nhưng câu cuối cùng này mới là thâm ý sâu sắc. Đồng lứa này của bọn họ nên thoái vị nhường hiền? Khương Nhạn Cơ còn không phải là đồng lứa với hắn? Đây là bất động thanh sắc trêu chọc U Vô Mệnh, vương giả trẻ tuổi từng có dã tâm soán vị.
Làm U Vô Mệnh và Khương Nhạn Cơ cắn xé lẫn nhau là cục diện Hoàng Phủ Tuấn hiện giờ muốn nhất.
U Vô Mệnh vô cùng hiền hoà đáp: "À, hoá ra Đông Châu vương đang tính lui dòng nước xiết, đỡ nghĩa tử thượng vị sao. Mà nói cũng nhớ, có lẽ ta đã nhiều năm không gặp Hoàng Phủ đốc chủ, có hắn tọa trấn ở Tấn Châu, Đông Châu vương cũng thật sự bớt lo."
Lời này mới thật sự là tàn nhẫn hung hăng đâm vào tim hắn, Hoàng Phủ Tuấn run lên đến mắt thường có thể thấy được nhưng chỉ một chút, bộ dáng trong nháy mắt lại trở về già cỗi như năm tháng trôi qua.
Lại còn không phát tác ra được —— để làm Khương Nhạn Cơ mờ mịt, tin tức Hoàng Phủ Độ chết đến nay vẫn còn phong toả chặt chẽ, đám tang cũng chỉ mấy người chí thân đưa đầu Hoàng Phủ Độ nhập táng, miễn bàn có bao nhiêu thê lương.
"Độ Nhi còn phải học rất nhiều." Hoàng Phủ Tuấn nuốt về một ngụm máu, làm dường như không có việc gì trả lời.
Thảm trạng này ngay cả Tang Viễn Viễn nhìn thấy đều khó chịu thay hắn đến phát hoảng.
Hoàng Phủ Tuấn chung quy là một con hồ ly, hắn thực mau chóng đổi chủ đề, đạm cười nói: "Đã quên chúc mừng U Châu vương phá cảnh. Là dùng linh tuỷ vạn năm đúng không?"
Nhìn như không chút để ý, kỳ thật đã nhìn chằm chằm từng biến hoá nhỏ nhất trên mặt U Vô Mệnh.
Cái hộp linh tuỷ vạn năm bị Khương Cẩn Chân đánh mất kia trước sau vẫn là khúc mắc trong lòng Hoàng Phủ Tuấn.
Mấy ngày nay tin tức về linh tuỷ vạn năm liền chỉ có một ——
Tại bữa tiệc tam thập định thê của Hàn Thiếu Lăng, Mộng Vô Ưu từng làm trò trước mặt thế tử vương nữ chư quốc, nói nàng ta tìm được linh tuỷ vạn năm, cứu Hàn Thiếu Lăng một mạng. Hoàng Phủ Tuấn nghe xong việc có hỏi qua, nhưng Mộng Vô Ưu lại nói không rõ là linh tủy kia từ đâu ra, chỉ nói dễ dàng nhặt được.
Nếu Mộng Vô Ưu nhặt được đúng cái hộp linh tủy mà Khương Cẩn Chân đánh mất kia thì cũng liền thôi.
Nhưng ngày hôm trước ngoài ý muốn biết được, U Vô Mệnh cùng Hàn Thiếu Lăng đánh nhau một trận bên ngoài trường thành Chương Châu, lúc bộc phát ra lại là thực lực sau khi phá cảnh!
Chuyện này làm cho Hoàng Phủ Tuấn không thể không đa tâm.
Nếu như người cầm được hộp linh tuỷ vạn năm kia của Khương Cẩn Chân là U Vô Mệnh, như vậy Hoàng Phủ Tuấn phải tự hỏi một lần nữa trong toàn bộ sự tình có phải có bút tích của U Vô Mệnh hay không.
Vừa nghe bốn chữ ' vạn năm linh tủy ' này, U Vô Mệnh lập tức liền cười.
Hắn nhìn nhìn trái phải, thần bí vô cùng đi về hướng Hoàng Phủ Tuấn.
Hoàng Phủ Tuấn giật mình muốn nhảy dựng, lập tức bày ra tư thái mười phần phòng ngự, cao thủ hộ vệ bên người cũng nhanh chóng vây lại, ngăn U Vô Mệnh cách ra.
U Vô Mệnh bất đắc dĩ gõ gõ giữa mày: "Tiểu Tang Quả, cữu cữu không yên tâm ta, nàng tới nói với hắn đo."
Tang Viễn Viễn ngầm hiểu, cũng bày ra bộ dáng giống hắn, thần bí vô cùng tiến lên phía trước.
Hoàng Phủ Tuấn: "......" Lại trốn nữa thì quá mất mặt.
Chỉ có thể phất tay cho phép Tang Viễn Viễn tới bên cạnh.
Tang Viễn Viễn đưa tay lên làm thành cái loa, nhỏ giọng nhìn Hoàng Phủ Tuấn nói: "Đông Châu vương có chuyện không biết đó thôi, cái thứ đồ như linh tuỷ vạn năm này ngàn vạn lần dùng không được nha! Trước đây vài ngày, dược sư đệ nhất của Thiên Đô, Thi lão, sau khi nghiên cứu kỹ linh tuỷ vạn năm xong, biết được tỷ lệ thành công phá cảnh cực thấp, theo sau liền bị...... diệt khẩu luôn! Chuyện này ta chỉ có thể ngầm trong lòng rõ ràng thôi, ngàn vạn lần không được nói ra."
Hoàng Phủ Tuấn nheo đôi mắt thon dài lại, ngưng thần đánh giá nàng trong chốc lát.
Biểu cảm của Tang Viễn Viễn thản nhiên, cũng không chút gì trốn tránh.
Hoàng Phủ Tuấn suy nghĩ một lát, không hề hoài nghi —— nếu U Vô Mệnh biết sử dụng linh tuỷ vạn tỷ lệ phá cảnh chỉ có ba phần nhất định sẽ không đi mạo hiểm như vậy.
Xem ra là có cơ duyên khác!
"Vậy, ta không chậm trễ chính sự của U Châu vương." Hoàng Phủ Tuấn gật đầu nói.
Hai bên đang muốn chia tay, chợt có một tên mật báo vội vàng đưa tờ giấy đến tay Hoàng Phủ Tuấn.
Hoàng Phủ Tuấn liếc mắt xẹt qua một cái, sắc mặt ngay lập tức thay đổi!
Lại phát hiện thêm manh mối mới về chuyện Hoàng Phủ Độ bị hại.
Hoá ra là có người ở miền núi đi vào trong Băng Vụ Cốc thu thập băng tủy, trong lúc vô tình lại phát hiện thêm một cái nhẫn ngón cái bằng ngọc dưới đống băng đó. Người miền núi đem nhẫn đưa tới trên chợ Tiểu Khương Châu muốn bán giá tốt. Vô cùng trùng hợp là Tấn Lan Lan đang ra cửa giải sầu thì tình cờ trông thấy, lập tức mua mang về Đông Châu, sau khi xác nhận mấy lần thì xác định này cái nhẫn này chính là thuộc về vong phu Hoàng Phủ Độ của nàng ta!
Giờ phút này, Hoàng Phủ Tuấn cùng Hoàng Phủ Hùng đều dẫn quân ra bên ngoài, Tấn Lan Lan liền tự mình cho người đi đến Băng Vụ Cốc tìm thêm manh mối.
"Băng Vụ Cốc?" Hoàng Phủ Tuấn không tự giác mà hơi cao giọng.
Tang Viễn Viễn mới từ bên cạnh hắn rời đi hai bước, hô hấp không khỏi đột ngột cứng lại.
Mới vừa rồi thấy sắc mặt Hoàng Phủ Tuấn thay đổi như chớp, trong lòng Tang Viễn Viễn đã ' lộp bộp ' một chút, cảm thấy thật là không khéo. Giờ phút này lại nghe l hắn không tự giác nói ra ba chữ ' Băng Vụ Cốc ' này, Tang Viễn Viễn liền biết tuyệt đối không có chuyện gì tốt!
Nhất định là có người phát hiện ra manh mối gì đó dưới Băng Vụ Cốc.
Một khi chuyện U Vô Mệnh ra tay châm ngòi mâu thuẫn của Hoàng Phủ Tuấn cùng Khương Nhạn Cơ bại lộ, hai người này sẽ nghĩ thông suốt mấy điểm mấu chốt, nhất định sẽ cùng nhau hợp sức không màng tất cả tiễu trừ cái đại hoạ U Châu này trước.
Giờ phút này, U Châu đang đứng ở thời kỳ mấu chốt nhất từ trước đến giờ, tuyệt đối không chịu nổi một đợt tai họa ngập đầu như vậy!
Trái tim Tang Viễn Viễn không thể ức chế được nhảy lên nhanh mấy nhịp nhưng nàng vẫn khống chế được tư thái của mình, không để bóng dáng mình biểu hiện ra bất luận cái gì dị thường.
"Tang vương nữ." Thanh âm Hoàng Phủ Tuấn bỗng nhiên u ám vang lên ở sau người, "Ngươi đang khẩn trương cái gì? Vì sao máu chảy trên người bỗng nhiên lại nhanh như vậy?"
Lời vừa nói ra, Tang Viễn Viễn chỉ cảm thấy rơi vào động băng.
Hoàng Phủ Tuấn là cường giả thuộc Thuỷ hệ, có dị năng phụ là có thể cảm ứng được dạo động của vật chất dạng lỏng xung quanh mình!
Đây là bí mật mà Hoàng Phủ Tuấn không muốn người biết nhất!