• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tang Viễn Viễn nhìn cảnh tượng phía trước, trong lòng nhất thời cảm xúc quay cuồng, không biết nên khiếp sợ hay là phẫn nộ.

U Vô Mệnh mở thông đạo ra, nó chạy thẳng một đường liên tiếp đến một gian đại điện đang được tu sửa đến một nửa.

Trong điện có năm bồn lửa lớn, lấy linh hoả chiếu sáng, độ sáng cũng tương đương với ánh sáng khi hoàng hôn chìm đến sau núi.

Trong điện có khoảng ba bốn trăm người thợ thủ công, họ nằm trên các bậc thang gỗ cao thấp, đang cẩn thận đục đục vách tường đại điện, khắc lên trên vách đá những hoa văn điêu khắc phức tạp tinh xảo. Nửa gian đại điện đã thành hình kia xinh đẹp hoa mỹ, chỉ nhìn một nửa đó một cách đơn thuần, căn bản không thể nào tưởng tượng ra đây là nơi dưới lòng đất cách mặt đấy đến mấy trượng.

Nhưng khi tầm mắt chuyển hướng đến nửa bên chưa thành hình kia, liền biết nó nguyên bản chỉ là một tảng đã lớn thô ráp vừa quật lên mà thôi.

Theo cửa điện rộng mở trông ra, cung điện này thật tinh xảo hoa mỹ bố trí tới tận cuối tầm nhìn, thợ thủ công như kiến bò ở vách tường, cột loan trụ cùng khung đỉnh.

Cái vương thành ngầm xinh đẹp đại khí này thật sự là dùng mồ hôi, máu và nước mắt cua của vô số người chồng chất lên tạo thành. Bởi vì những người thợ thủ công nằm ở bên mấy cái thang gỗ đó, mỗi một người đều bị bẻ gãy hai chân, dùng một tư thế cực kỳ quái dị vặn chéo lại trên thang gỗ.

Trên vách tường đột nhiên phá vỡ một miệng hầm to như vậy, lại xuất hiện hai người xa lạ người cùng với một con Vân Gian thú, chưa kể còn có một con rối kỳ quái, các thợ thủ công cũng không có biện pháp chạy trốn, chỉ bất động há hốc miệng, hoảng sợ nhìn chăm chú vào đám Tang Viễn Viễn.

Từ động tác và biểu tình của bọn họ mà suy đoán, những người này chỉ sợ đã mất đi năng lực phát ra âm thanh.

Tang Viễn Viễn không tự giác nắm chặt tay U Vô Mệnh tay.

Hắn nhẹ nhàng ' sách ' một tiếng, tiếc nuối mà nói: "Xem ra nên thay đổi kế hoạch."

Tuy rằng hắn sớm đã nghĩ đến, tu sửa thành phố ngầm thì thợ thủ công nhất định phải bị trường kỳ nhốt trong hầm ngầm không thấy được ánh sáng mặt trời, lại cũng không dự đoán được Tần thị có thể tàn nhẫn đến như vậy, cư nhiên đánh gãy chân đổ thuốc mất giọng, ngăn chặn bất luận khả năng nào để lộ tiếng gió ra ngoài.

"Kế hoạch nguyên bản là?" Thanh âm Tang Viễn Viễn khẽ run.

Hắn cong cong môi: "Đuổi hết người đi, dắt Minh ma vào chứa đầy nơi này, đưa cho Tần Ngọc Tuyền một cái kinh hỉ cực lớn nga."

Tang Viễn Viễn nhìn những người thợ thủ công trước mặt dù hoảng sợ đến cực điểm nhưng lại nhất thời không thể chạy đi xa, chậm rãi mím môi. Những người này căn bản không có năng lực bỏ trốn, nếu Minh ma tiến vào, bọn họ chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.

Mà đây chỉ là một trong những gian cung điện.

Bên ngoài cửa điện vẫn vang lên âm thanh ' leng ka leng keng ' không dứt bên tai, không phải tán đi trong không gian rộng mà quanh quẩn như nhét nhét vào lỗ tai, hiển nhiên, vương thành ngầm đã rất quy mô rồi.

Ở bên dưới ngầm này ít gì cũng phải đến vạn người.

Nhiều người lại hành động bất tiện như vậy, muốn cứu đi, nói dễ hơn làm?

Nàng bỗng nhiên sửng sốt, nhìn phía U Vô Mệnh.

Cái kẻ điên có thể đem Minh ma dẫn đến Thiên Đô này, hiện giờ vậy mà sẽ suy xét chết sống của những thợ thủ công sao?

Hắn vừa thấy biểu tình của nàng, liền biết nàng suy nghĩ cái gì.

Hắn thực không kiên nhẫn nói: "Nếu ta thả Minh ma ra cắn chết bọn họ, Tiểu Tang Quả nàng khẳng định sẽ nổi cáu với ta."

Suy nghĩ một lát, hắn nhảy ra cửa động, dùng đao cắt trên vách đá ra một khối đá lớn to chừng cỡ miệng thông đạo, đem thông đạo che lấp lại.

"Đi thôi."

Trong muôn vàn ánh mắt hoảng sợ nhìn chăm chú, U Vô Mệnh từ từ nhàn hạ ngẩng đầu băng qua mảnh đất này đi về hướng ngoài điện.

Tang Viễn Viễn thở dài, đi theo phía sau hắn về hướng ngoài điện —— mấy thợ thủ công này khó có thể hoạt động và không thể nào phát ra tiếng, cũng không cần lo lắng bọn họ mách lẻo.

"Cái vương thành ngầm này chắc phải có người trông coi chứ nhỉ?" Tang Viễn Viễn nhỏ giọng hỏi.

Lời còn chưa dứt, liền nghe được phía trước truyền đến tiếng roi da đánh 'chát chát' giòn vang lên da thịt.

Thợ thủ công đều bị câm, bị đánh cũng phát không ra thanh âm.

"Lười biếng, lười biếng! Cho các ngươi lười biếng! Lão tử mốc meo hết tám đời ở chỗ chó má này làm sai vặt, cũng phải như cái đồ vô vụng các ngươi quanh năm không được thấy ánh mặt trời! Còn dám lười biếng với lão tử?!"

Tang Viễn Viễn dừng bước.

U Vô Mệnh nghiêng mắt một cái, lảo đảo lắc lư quẹo vào bên phải cung điện.

Liền thấy một tên trông coi đang dùng roi quất, dùng tay chỉ một thợ thủ công đang nằm trên mặt đất. Thợ thủ công kia đầu tóc hoa râm, người co rút hết lại, run lên không ngừng.

Một tên trông coi khác giả vờ giả vịt lên giọng khuyên nhủ: "Ai ai ai, thôi đừng đánh nữa, đủ rồi. Tháng này ngươi đã đánh chết tám người rồi, kềm chế lại một chút."

Tên đang đánh người kia dừng tay, cười lạnh nói: "Thôi đi, chính ngươi đánh chết hết chín người luôn còn gì, ở đây có ai nói đâu? Ta đây bất tài mới đánh chết tám, giờ cũng cuối tháng rồi, không nên lãng phí định mức như vậy nha."

Các thợ thủ công xung quanh liền sợ hãi đến bả vai run lên, tay chân càng thêm nhanh nhẹn, sợ mình bị theo dõi, trở thành mục tiêu kế tiếp.

Vì để đốc thúc tiến độ, mỗi cái tháng thì người trông coi đều có thể đánh chết chín người. Ngoại trừ một số ít thợ thủ công làm việc nhanh nhẹn nhất, trở thành tấm gương mẫu mực, những thợ thủ công còn lại thì ai cũng khả năng bị mấy tên trông coi này nhìn không thuận mắt, biến thành đối tượng tiếp theo cái bị đánh giết.

Người nằm trên mặt đất kia hiển nhiên là thể lực đã chống đỡ hết nổi, làm việc chậm nên bị theo dõi.

Con ngươi Tang Viễn Viễn co rút lại, siết chặt nắm tay.

"Tiểu Tang Quả không vui nga." U Vô Mệnh cười khẽ ra tiếng.

Hắn không hề cố kỵ thanh âm của mình kinh động đến hai gã trông coi trong điện.

Hai người kia liền quay đầu lại, nhìn thấy một đôi nam nữ dung mạo xinh đẹp, xiêm y chỉnh tề xuất hiện ở trước mặt, nhất thời giật mình sững sờ tại chỗ, không biết nên phản ứng như thế nào.

U Vô Mệnh chậm rãi đi tới trước mặt hai người.

Bước đi tiêu sái hơi lười biếng, mỗi tay một bên, bắt lấy bả vai của hai kẻ trông coi kia.

"Trong cuộc đời con người," Vẻ mặt U Vô Mệnh nghiêm túc, "Chuyện gì cũng có khả năng gặp phải mà. Đôi khi không biết chừng bản thân lại rơi vào khó khăn, ai chả kỳ vọng người xung quanh mình đối xử với mình thiện lương một chút."

Hai người này thấy khí chất hắn không giống người thường, trong lòng suy đoán ước chừng là quan lớn xuống đây tuần tra, liền ngượng ngùng cười nói: "Đại nhân, cái nơi này quy củ là như vậy. Đây còn không phải chúng ta phải làm người xấu như thế này cũng chỉ vì tiến độ công trình sao. Đại nhân ngài không biết, mấy đồ vô dụng này gian hoạt lắm, nếu không phải thường xuyên cho chúng kinh sợ chút, cho đến bây giờ lăng tẩm này còn chưa được một nửa hiện tại đâu!"

Nhóm trông coi tầng dưới này cũng không biết là công trình đang kiến tạo chính là thành phố ngầm, chỉ tưởng là lăng mộ vương tộc.

Một người khác cũng cười nói: "Đại nhân, quy củ này là do phía trên quy định. Nếu ngài cảm thấy bất cận nhân tình, có thể đệ nhiều sổ con lên trên, nói không chừng có thể sửa lại quy củ, ngài nói có đúng không?"

U Vô Mệnh lạnh mặt xuống: "Lúc ta nói chuyện, không cần ngươi xen miệng vào."

Trong tay có lôi diễm hiện lên.

Hai tên kia còn muốn biện giải, chợt thấy trong cổ họng có một cơn đau rát, mở miệng ra lại không thể phát ra bất luận thanh âm gì, giống như những người thợ bị câm ở đây vậy đó.

U Vô Mệnh buông lỏng tay ra, hai người này lập tức muốn chạy ra bên ngoài, lại bị hắn khinh khinh xảo xảo đá một cái nằm dài trên mặt đất, thực tùy ý lấy chân đạp lên.

Hai gã trông coi đau đến bộ mặt vặn vẹo, trên mặt đất không tiếng động giãy giụa phình phịch. Cái lực lượng của lôi diễm kia, người bình thường làm sao có năng lực phản kháng lại chút nào? Chỉ đối mặt một cái, thanh âm cùng chân cẳng đã hoàn toàn phế.

U Vô Mệnh chậm rãi ngồi xổm xuống, một tay một bên, ấn bọn họ, thanh âm vô cùng ôn hòa mà nói: "Ta vừa mới nói cái gì, không nghe rõ? Nhân sinh vô thường, thời điểm ngoài ý muốn lúc nào cũng có thể xảy ra, một khắc trước quyền lực còn nắm trong tay, ngay sau đó, nói không chừng đã có thể trở thành con sâu cái kiến. Sau này làm thợ thủ công, ngàn vạn lần nhớ rõ không được dùng mánh lới để lười biếng nha. Nếu các ngươi chấp nhất với ' quy củ ' như vậy, cũng không cần cầu nguyện mấy tên trông coi mới đến đối xử thiện lương với các ngươi ."

Hắn ôn nhu cười cười, vươn tay, chụp trên mặt hai người kia trấn an hai cái, sau đó đứng dậy, từ trong lòng lấy ra lụa bố, chùi chùi tay rồi ném ở một bên.

Hắn trở về cửa đại điện, ôm lấy Tang Viễn Viễn, nhảy lên lưng Đoản Mệnh.

"Chuyện như vậy khắp nơi đều có thể xảy ra, chúng ta làm sao quản hết." Tang Viễn Viễn thực miễn cưỡng nhìn hắn cười cười.

Nàng biết, U Vô Mệnh nguyện ý quản mấy chuyện không liên quan trước mắt này chỉ là vì làm trong lòng nàng hơi dễ chịu một chút. Nhưng mà trong cái thành phố ngầm khổng lồ như vầy, số người trông coi cùng thợ thủ công là vô số kể, nếu phải đi rửa sạch từng chỗ từng chỗ một thì không biết phải đi đến ngày tháng năm nào. Huống hồ, nguyên nhân của việc này kỳ thật cũng không ở tầng ngầm, mà ở mặt đất.

U Vô Mệnh dùng cằm chạm chạm đỉnh đầu nàng, nhàn nhàn nói: "Nếu là không cứu cái tiểu lão đầu kia, cả ngày hôm nay Tiểu Tang Quả ngay cả ý niệm đó đều sẽ không hiểu rõ. Ta không nhìn được trong lòng nàng buồn bực."

Dây cương thả ra, Đoản Mệnh liền giống như một tia chớp màu trắng, nhanh chóng xuyên qua một gian lại một gian cung điện, chuẩn xác tránh được mấy tên trông coi đang qua lại tuần tra.

"Hai cái trông coi lúc nãy thật sẽ biến thành thợ thủ công sao? Bọn họ tuy không nói được nên lời, nhưng còn có thể viết mà, luôn có biện pháp nói cho người khác biết sự tình phát sinh hôm nay." Tang Viễn Viễn tùy ý hỏi.

"A." U Vô Mệnh chắc chắn cười cười, "Đợi những người thợ thủ công đó lấy lại tinh thần, chắc chắn sẽ 'vẽ' hoa lên mặt hoa bọn, lột hết xiêm y bọn họ, sẽ không cho bọn họ có cơ hội nói cho người khác biết thân phận của bọn họ. Nàng có nhìn thấy trong mắt của những thợ thủ công đó hay không? Bên trong toàn là cừu hận bị ngọn lửa báo thù đốt cháy, sắp biến thành lửa độc rồi."

Tang Viễn Viễn nhẹ nhàng hít một hơi, nhất thời không biết nói gì.

U Vô Mệnh chậm chạp nói tiếp: "Hai tên trông coi kia đã từng tra tấn bọn họ, hiện giờ bọn họ lại làm cho hai gã đó có khổ không thể nói, có oan không thể kêu, đó đã biến thành suối nguồn vui sướng duy nhất trong quãng đời thợ thủ công còn lại này. Niềm vui sướng như vậy thậm chí còn nhiều hơn bất kỳ một thời khắc nào trong cuộc đời bọn họ, bao gồm luôn lúc bọn họ chưa bị bắt xuống dưới nền đất này."

"Tiểu Tang Quả, ta thật không muốn trong mắt nàng lại bị lọt vào âm u của nhân thế."

Lúc hắn nói những lời này, ngữ khí không tự giác mà có một loại uy nghiêm quỷ dị mờ mịt.

Như là vị thần chỉ tồn tại bên trong truyền thuyết, vừa hờ hững lại từ bi.

Tiếng lòng Tang Viễn Viễn rung động, thật lâu không nói một lời nào.

U Vô Mệnh nhàn nhã kéo dây cương, bắt đầu du tẩu trong cung điện tráng lệ huy hoàng này. Chỉ thấy những gian điện đã hoàn toàn hoàn thiện rồi, trên vách điện cùng loan trụ còn tinh tế sơn những hoa văn màu sắc tươi đẹp. Đến lúc đó, chỉ cần đem gia sản dọn vào, đây thực sự là một chỗ ở phú quý yên vui.

Tang Viễn Viễn nhăn chặt hai hàng lông mày: "Mấy thợ thủ công này ắt hẳn là mấy thanh niên trai tráng ' mất tích ' bao năm qua đấy nhỉ."

Một châu quốc lớn như vậy, mỗi một năm đều sẽ có vô số người vì các lý do ngoài ý muốn mà bốc hơi ở nhân gian. Ai sẽ nghĩ đến có một bộ phận trong đó l bị nhốt ở dưới hầm ngầm quanh năm không thấy ánh mặt trời, không biết ngày đêm mà quần quật lao động.

U Vô Mệnh xoa xoa đầu nàng: "Mang nàng đi xem chút vui vẻ!"

Dây cương níu lại, Đoản Mệnh phanh gấp một cái, xuyên qua hành lang mấy chỗ không người, đi vào một chỗ bên ngoài cung điện đặc biệt chỉnh tề.

U Vô Mệnh đem nàng từ trên lưng Đoản Mệnh ôm xuống dưới, vươn một ngón tay, dựng bên môi: "Suỵt."

Tang Viễn Viễn nghe thấy bên trong cửa điện rộng mở đều truyền ra âm thanh 'bạch bạch' với tiết tấu thanh thoát.

Mà tiếng đục khắc trên vách đá ' leng keng ' cũng cực có quy luật, đều đi theo nhịp vỗ tay kia.

Tiếng vỗ tay dừng lại.

"Hôm nay chỉ làm đến đây thôi! Chư vị vất vả rồi, hợp tác vui sướng, hợp tác vui sướng! Tới tới tới, lãnh màn thầu đi —— hôm nay, ta được phân ít thịt đầu heo, không cẩn thận lại rớt vào bên trong một cái màn thầu rồi. Tới đây tới đây, nhìn xem ai có lộc ăn nhất, nhặt đi rồi hôm nay ta cho thêm chút nước luộc làm canh nha!"

Tang Viễn Viễn ngơ ngẩn, nhìn lại trong điện có cửa đá tinh xảo thật lớn.

Chỉ thấy người đang nói chuyện chính là một người trông coi, bộ dáng cũng không khác quá nhiều với hai tên trông coi vừa rồi bị U Vô Mệnh dạy cho một bài học. Hắn đứng ở bên canh một sọt màn thầu trắng, rũ mi nhếch mắt, đem từng cái màn thầu đưa cho từng thợ thủ công đang lục tục dịch chuyển lại đây.

Thực mau, liền có một người thợ thủ công ăn trúng cái bánh nhân thịt đầu heo.

Hắn đem một nửa cái màn thầu trong tay giơ giơ cao lên, nhóm thợ thủ công quanh đó đều sôi nổi lộ ra vẻ hâm mộ, lại thân thiện tươi cười.

Người trông coi ôm tay, đứng ở một bên híp mắt cười.

Trong không gian một mảnh hoà thuận vui vẻ.

Tang Viễn Viễn nhìn trộm một lát, trên mặt không khỏi cũng lộ ra nụ cười.

U Vô Mệnh vui sướng ôm lấy nàng, tiếp tục lao đi về phía trước.

"Sao chàng biết có người trông coi còn có thiện tâm?" Nàng ngạc nhiên hỏi.

"Ngốc Quả Tử." U Vô Mệnh thực tự nhiên nói, "Con người chính là như vậy, dạng gì cũng có, chỉ cần số lượng đủ nhiều, nàng sẽ ở tìm được trong nhóm đó bất cứ loại người nào. Đây là một loại kỳ thật cũng không phải hiếm thấy. Nàng đừng tưởng rằng hắn ta ngốc, hắn thông minh lắm chứ, tiến độ của thủ hạ hắn nhất định số một số hai."

Tang Viễn Viễn hơi thất thần nhìn hắn.

Nàng nghĩ, có lẽ mấy cái gọi là 'phán đoán 'này là do hắn gặp qua quá nhiều người, quá nhiều chuyện, có được địa vị quá lớn, cái này làm cho trong đầu hắn chứa đựng kinh nghiệm cực phong phú. Khi đối mặt với bất luận sự tình gì, trong lòng đều đại khái hiểu rõ, tự nhiên liền có khí độ ung dung đối diện với mưu thâm kế độc bày ra mà hắn đã biết trước ở bên trong.

"Làm sao vậy?" Hắn rũ mắt nhìn nàng.

"Không có gì, chỉ là cảm thấy chàng rất lợi hại." Nàng chân thành nói.

Mắt đen của U Vô Mệnh lập tức tràn đầy ý cười, trên mặt càng muốn làm bộ dường như không có việc gì, lẩm nhẩm lầm nhầm nói: "Đây có là cái gì. Tiểu Tang Quả, nàng khẳng định đoán không được, phần thịt đầu heo mà người này đặt trong màn thầu kỳ thật chỉ là một bộ phận rất ít, phần lớn vẫn là vào bụng hắn rồi."

Tang Viễn Viễn ' phì ' cười: "Ta chả có chút nào quan tâm thịt đầu heo của hắn là nhiều hay ít. Nhưng mà U Vô Mệnh, chàng có biết Đoản Mệnh đã rất đói bụng không?"

Đoản mệnh: Điên cuồng gật đầu.

U Vô Mệnh: "......"

Hắn quyết định chào hỏi cái vị trông coi thân thiện thích đãi người này một cái. Hắn vòng mấy vòng, tìm được một nơi gần chỗ trông coi, theo mùi vị thịt đầu heo tìm được một bồn lớn thịt đầu heo mà vị ấy giấu ở trên bếp, cho Đoản Mệnh ăn đến miệng bóng nhẫy.

Ăn xong, U Vô Mệnh thuận tay lấy ra hai viên thổ ngọc linh từ trong túi con rối, vứt vào cái chậu lớn đã bị Đoản Mệnh liếm đến sạch sẽ lấy làm thù lao.

"Có lời cho tiểu tử này rồi, bổn vương cũng không phải lấy ăn không." Khoé môi hắn treo nụ cười mờ nhạt, dây cương thả ra, rời khỏi cái cung điện này.

Tang Viễn Viễn biết hắn vì sao muốn làm như vậy.

Để lại cố ngọc tinh, người trông coi này liền sẽ biết thịt đầu heo của hắn ta không phải bị thủ hạ hay các thợ thủ công ăn vụng, mà đây là cơ duyên của chính hắn ta.

Nơi này vốn là vực sâu hắc ám, một khi vô ý liền sẽ hoàn toàn sa đọa. Nếu bởi vì một mâm thịt đầu heo mà phá hủy không khí thân thiện giữa tên trông coi này cùng các thợ thủ công, vậy thật đúng là độ người thành ma, tạo nghiệt lớn.

U Vô Mệnh kỳ thật rất quý trọng hết thảy thiện ý của cái thế gian này.

Sau khi cho Đoản Mệnh ăn no, U Vô Mệnh kéo dây cương, thản nhiên xoay trong chốc lát ở một nửa cung điện đã được tu sửa hoàn toàn phú quý hoa mỹ, sau đó đứng lại ở một gian cung điện lớn đặc biệt.

Trong cái cung điện này lại hoàn toàn yên tĩnh không có một bóng người, bởi vậy cũng không cần ai trông coi cả. Trong không khí hoa lệ nhưng lặng im cực kỳ này, thật sự là quá giống lăng mộ ngầm.

"Phía trên mặt đất chỗ này là tẩm cung của Tần Ngọc Tuyền." Mặt mày U Vô Mệnh rất chắc chắn.

Tang Viễn Viễn gật đầu. Nàng tuy rằng không cảm nhận được phương vị nhưng lại cũng có thể cảm giác được toàn bộ công trình vương thành ngầm này là lấy cung điện này làm trung tâm rồi phát triển ra bốn phía.

Xây dựng đầu mối then chốt trung tâm của thành phố ngầm trung tâm ngay bên dưới vương thành, đích xác tương đối ý nghĩa kỷ niệm và trung thành với nơi cũ.

U Vô Mệnh trở tay xuất đao, từng luồng sét xanh trắng theo tay hắn hướng tới đỉnh điện, vô thanh vô tức hoàn toàn thấm vào bên trong tầng nham thạch mấy trượng. Hắn được cực kỳ chuyên chú, nghiêng đầu, híp mắt, không ngừng đánh giá đỉnh điện, hướng về phía đỉnh điện thoạt nhìn không hao tổn gì của của thành phố bổ một luồng sét nữa.

Loay hoay bận rộn chừng một nén nhang, rốt cuộc, hắn vừa lòng thu đao, cười xấu xa nói: "Tốt rồi, kế tiếp, tìm một chỗ tốt xem diễn."

Dây cương thả ra, Đoản Mệnh rải bốn vó rời khi khỏi trắc điện. U Vô Mệnh tìm một chỗ thích hợp, động tác cũng giống như lúc mới tới đây, tạc một cái thông đạo chỉnh chỉnh tề tề, sau đó mang Tang Viễn Viễn rời khỏi cung điện lớn, sau khi tới một vết nứt trên bề mặt vực sâu thì lẻn vào, sau đó lấy đất đá lại lấp kín chỗ hổng.

"U Vô Mệnh." Tang Viễn Viễn chọt chọt hắn.

"Hử?" Hắn đang đắc ý dào dạt nhìn vách tường thông đạo như không có dấu vết gì bị chạm phá qua.

"Chỗ lúc nãy chàng một đao đánh xuyên qua ấy, trên vách tường khắc đầy đồ án."

U Vô Mệnh: "......"

Cho nên hắn tỉ mỉ đứng ở chỗ này cố gắng đem đất đá phong kín thông đạo lại làm thành nguyên trạng là hành vi không hề ý nghĩa.

Tròng mắt xoay chuyển, hắn làm như không có việc gì, chỉ huy Đoản Mệnh tiếp tục đi về phía trước.

"Chúng ta sẽ từ miệng vực sâu chỗ hố tế người sống của Tần Châu đi ra ngoài." Hắn bình tĩnh nói.

Thành phố ngầm tuy cũng có cửa ra, nhưng nơi đó nhất định phòng bị nghiêm ngặt, nếu từ nơi đó rời đi, trăm phần trăm sẽ rút dây động rừng. Cho nên U Vô Mệnh lựa chọn trở lại trong thông đạo dẫn đến vực sâu đầy nhóc Minh ma, theo miệng vực rời khỏi tầng ngầm.

Tang Viễn Viễn nhịn không được nhìn lại về phía thành phố ngầm.

U Vô Mệnh đưa tay xoay đầu nàng lại: "Tiểu Tang Quả, đừng buồn rầu, họ cũng đã sống được nhiều năm như vậy rồi thì sợ chi chờ thêm một hai ngày chứ! Trước khi rời đi Tần Châu, ta sẽ vì nàng giải quyết chuyện này."

Nàng nói: "Ừ, ta biết, làm đại anh hùng sao."

Hai người nhìn nhau cười, ngầm hiểu.

Thực mau chóng, U Vô Mệnh liền men theo vách thông đạo đi đến một đống hầm to hầm nhỏ như một mạng lưới chằn chịt, lòng vòng lèo vèo tìm được miệng vực sâu dưới hố tế của Tần Châu.

Tang Viễn Viễn quả thực khâm phục sát đất năng lực tìm đường của hắn. Tại cái nền đất hoàn toàn không có bất luận cái gì để canh theo như thế này, trên người lại không có kim chỉ nam, vậy mà còn thể dò ra bốn phía Đông, Tây, Nam, Bắc đã là năng lực thực nghịch thiên rồi, hắn lại còn có thể không thèm quay về lối cũ, lập tức tìm được miệng vực sâu.

Bọn Minh ma tụ lại đây đều bị hắn tùy tay xoẹt ra một vòng lôi diễm xanh trắng, quét chúng nó dính vào vách đá bốn phía. Vừa sét vừa lửa đan xen, nhóm Minh ma đáng thương liền biến thành một bãi than màu đen không rõ vật chất, như mực nước bắn lên cả vách tường.

U Vô Mệnh thực tự nhiên, thực không chút để ý nghiêng đầu nhìn Tang Viễn Viễn nói: "Thấy không đó, ta mà ra tay, nàng lại không cơ hội thu thập cố ngọc tinh."

"Ừ ừ ừ!"

U Vô Mệnh nghiêng mắt nhìn nàng.

Hắn phát hiện thần sắc của nàng có thể thập phần tự nhiên mà nhảy thoăn thắt giữa hai cảnh giới chân thành và có lệ cho qua chuyện.

"Tiểu Tang Quả, nàng thật là thiên phú dị bẩm." Hắn thần sắc đạm mạc tán một câu.

Tang Viễn Viễn khiêm tốn hướng hắn cười cười, sau đó ngẩng đầu nhìn phía miệng vực duy nhất phía trên như một sợi chỉ sáng.

"Mang theo cả chó nữa, còn có thể bay lên sao?"

Lần trước khi bay ra khỏi miệng vực sâu Hàn Châu, hắn chỉ mang theo một mình nàng, lại còn phải mượn lực đẩy của cái mạch khoáng linh hỏa kia nữa. Lần này còn mang theo thêm cả con chó béo béo này, nơi đây cũng không có mạch hoả làm kíp nổ, chỉ có một cái mạch khoáng linh mộc toả ánh sáng xanh nhạt nhẽo, không biết U Vô Mệnh tính đi lên như thế nào?

"Chuyện nhỏ." U Vô Mệnh giơ tay ôm chặc Đoản Mệnh vào trong ngực.

Chỉ thấy cái con chó béo béo này lập tức tứ chi cứng còng, bị hắn ôm lên toàn bộ.

Bộ dáng kia thật sự là ngốc đến mức khó có thể dùng ngôn ngữ hình dung. Một con quái thú lông xù xù lại to lớn, cứ như vậy mặt mũi ngơ ngác bị U Vô Mệnh một tay ôm vào trước ngực, cái biểu tình kia trên mặt của nó...... chỉ có thể nói là một lời khó nói hết.

Tang Viễn Viễn lại một lần nữa ý thức được, U Vô Mệnh thoạt nhìn gầy nhưng gầy rắn chắc này, thật sự tứ chi thì lớn hơn nàng quá nhiều —— nếu là nàng dùng tư thế như vậy đi ôm Đoản Mệnh, cũng chỉ có thể ôm được cái cổ lớn lông xù xù kia mà thôi l, căn bản không có khả năng ôm được đống thịt đôn đôn béo béo đó vào l ngực.

Con rối ôm lấy một cái chi trước cứng đờ của Đoản Mệnh, vô cùng khẩn trương treo trên người nó.

U Vô Mệnh nghiêng đầu, "Quả Tử, leo lên lưng ôm chặt ta nào."

"Dạ." Tang Viễn Viễn cẩn thận bò đến trên lưng hắn, hai tay vòng lấy bả vai hắn.

Hai cái cánh từ hai bên trái phải của nàng bắt đầu mở ra.

' hô ' một tiếng, lập tức lượn lên cao hơn hai mươi trượng.

Xem ra luyện hóa cái tia sét kia lại làm tu vi hắn càng tiến thêm một bước!

Mang theo chó vẫn có thể bay nha!

U Vô Mệnh một tay ôm chó, một cái tay khác trở tay nắm chặt đao, thỉnh thoảng liền đạp lên vách đá bên người một cái, hơi mượn lực.

Lướt đến chỗ cao, Tang Viễn Viễn nhịn không được cúi đầu nhìn thoáng qua.

"U Vô Mệnh, từ từ."

"Hử?" Hắn cắm đao nghiêng nghiêng lên vách đá, treo giữa không trung.

"Chàng nhìn xem lũ Minh ma phía dưới có phải có điểm nào không đúng không."

U Vô Mệnh cúi đầu vừa nhìn, lập tức liền phát hiện ra vấn đề.

Ở phía dưới là một chỗ không gian ngầm tương đối không rộng lắm, Minh ma từ phía Bắc đi tới, hướng về phía Nam bò đi —— chúng nó cũng giống như lũ Minh ma trên mặt đất, đều là đến từ hướng vực sâu, tấn công về hướng trung tâm lục địa.

Thông đạo trong không gian ngầm phía dưới này lại đi thông đến trung tâm đất liền hơi hơi xéo xéo, nghiêng về hướng Đông.

Nhưng đàn Minh ma lại thẳng tắp nhào hướng chính Nam. Từng con lại từng con đập thật mạnh vào vách đá về hướng Chính Nam, sau đó bị sóng triều Minh ma ở phía xô đẩy, hướng trái hướng phải quay cuồng mãi đến khi dũng mãnh tiến vào thông đạo về hướng Đông.

"Hướng chính Nam có cái gì đó hấp dẫn chúng nó." U Vô Mệnh trầm ngâm nói.

Hai người theo bản năng mà nhìn phía nam —— tuy rằng trước mặt chỉ có một vách đá đổ ngăm đen.

Chính nam, là Thiên Đô.

Tang Viễn Viễn thở dài: "Thật muốn nhìn xem chúng nó chen nhau đi tìm cái gì."

"Trễ chút mang nàng đi xem."

"Có lẽ sẽ phát hiện bí mật khó lường nào đó." Tang Viễn Viễn không khỏi có chút hưng phấn.

U Vô Mệnh lại bày ra một bộ không sao cả.

Hắn rút đao từ trên vách đá về, hai cánh mở ra, tiếp tục hướng về phía trước bay vút lên.

Không bao lâu, liền lướt ra khỏi miệng vực sâu.

Tần Châu cũng giống như mấy châu quốc khác, tư tế điện cũng cử mấy thủ vệ canh giữ hố tế, U Vô Mệnh ngựa quen đường cũ đạp mấy tên tư tế xuống dưới.

"Chàng thật sự không có một chút khách khí nào với người của tư tế điện nha."

"Không một đứa nào tốt."

Tư tế điện là được xây dựng ngay ở phía Bắc của vực sâu.

U Vô Mệnh đem Đoản Mệnh ném vào trong chuồng thú ngoài tư tế điện, xen lẫn cùng một đống Vân Gian thú bình thường, sau đó làm lơ ánh mắt ai oán của một chó một rối gỗ, bỏ chúng nó ở đây, mang theo Tang Viễn Viễn lướt lên trên tường thành, lẻn vào cung đình.

Mỗi châu quốc, mấy chỗ ám vệ phân bố và lộ tuyến tuần tra của thị vệ trong vương cung đều không khác nhau quá nhiều, U Vô Mệnh tùy tiện liếc mắt một cái, trong lòng liền có số lượng. Hiện giờ hắn càng bay thành thạo hơn so với trước, dễ dàng mang theo nàng xẹt qua phía trên một gian cung điện, lướt đi trong không gian giữa bóng cây và cung tường, không kinh động bất luận kẻ nào.

Ngoài chính điện lớn nhất vương thành, mấy cái trống to tướng nạm vàng đang ầm ầm ầm gõ vang.

Nghênh đón Đông Châu Trấn Tây Đại tướng quân, Hoàng Phủ Hùng.

Hoàng Phủ Hùng lĩnh trọng quân, từ Ký Châu đến, sắp lao vào phía Bắc trường thành, giúp Tần Châu phòng thủ, vượt qua một đợt ' dũng triều ' này.

U Vô Mệnh nhàn nhã ôm lấy Tang Viễn Viễn, lướt vèo trên đỉnh vàng của đại điện đang mở tiệc, đáp lại trên mái ngói của một góc phòng. Giờ phút này sắc trời đã tối, màn đêm che khuất chỉ còn lại hai bóng hình cắt.

Đôi tay Tay Tang Viễn Viễn đặt trên đầu gối, nghiêng đầu nhìn hắn, thấy hắn biếng nhác ngồi, tư thế phóng đãng không kềm chế được.

Không bao lâu, liền thấy gấu đen Hoàng Phủ Hùng bị Tần Châu vương tuấn tú nho nhã dẫn vào, bước lên bậc thềm bạch ngọc, tiến vào cung điện dưới chân hai người.

"Khi nào động thủ?" Nàng hỏi.

"Chờ bọn họ khai yến, sặc chết từng người từng người một." U Vô Mệnh cười đến đầy mặt hư ý, "Tiểu Tang Quả nàng còn nhớ rõ lần trước ta kể cho nàng nghe câu chuyện cười không?"

Tang Viễn Viễn: "......"

Khi hai người lần đầu tiên ở trên giường nàng làm chuyện vợ chồng, hắn lại đi kể cái 'chuyện cười' về trong yến hội sặc chết người, cứ vậy kéo dài thời gian được nửa canh giờ.

Hắn cư nhiên còn không biết xấu hổ nói tới? Hoa mặt bự chắc cũng hổ thẹn mặt không dày bằng mặt hắn!

U Vô Mệnh nhàn nhàn nhấc vài miếng ngói lưu ly lên, liền nghe được thanh âm Hoàng Phủ Hùng từ phía dưới truyền ra: "Tần Châu vương, không cần khách khí như vậy, quân tình đang khẩn cấp, uống một chén rượu ta phải đi ngay thôi!"

Thanh âm của Tần Châu vương Tần Ngọc Tuyền cũng thanh nhãn như chính diện mạo của hắn: "Trấn Tây tướng quân không cần sốt ruột, trang bị của quân ta có linh giáp, Minh ma muốn tiến công vào, còn không dễ dàng như vậy! Trấn Tây tướng quân một mảnh lòng son trừ ma, bổn vương thập phần kính nể, tới đây, tới đây, kính tướng quân một ly!"

Tần Châu thừa thải linh quặng sắt, giàu đến chảy mỡ, quân đội nhà mình tất nhiên là trang bị cao cấp nhất. Cái 'dũng triều ' này đối với Tần Châu mà nói, cũng không tính là uy hiếp gì quá lớn. Bởi vì quá giàu cho nên Tần Châu xưa nay cũng không thích thiếu nợ nhân tình, tránh bị người ta làm ơn xong bắt báo đáp.

Tần Ngọc Tuyền rất có tâm cơ, liên tiếp dẫn đề tài, xưng tụng Hoàng Phủ Hùng là đại anh hùng đương thời đại, chân thực nhiệt tình, lấy giúp người làm niềm vui —— ý này đó là, không phải Tần Châu yêu cầu Hoàng Phủ Hùng hỗ trợ, mà là chính hắn ta xen vào việc người khác.

Hoàng Phủ Hùng tuy là người trong thô tục có tinh tế, nhưng đối với chuyện lươn lẹo trong đối thoại lại không có bất luận sức chống cự gì. Một khi được khen lập tức bắt đầu lâng lâng, chỉ thấy hắn ra vẻ khiêm tốn tiếp nhận câu chuyện, còn đem những chuyện cũ khi bản thân mình gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ, thêm mắm thêm muối vào thổi phồng một hồi.

Trong không khí thôi bôi hoán trản(*), không khí trong yến hội dần dần liền nhiệt liệt lên.

(*) Thôi bôi hoán trản: đưa chén rượu mình đã dùng cho người bạn đối điện, hai người dùng chén của nhau để uống rượu.

Tang Viễn Viễn chậm rãi quay đầu nhìn về phía U Vô Mệnh, đầy mặt khâm phục: "Chàng chính là đang đợi Hoàng Phủ Hùng nở lỗ mũi, nổ lên như trẻ trâu thế này đúng không !"

Hoàng Phủ Hùng mới vừa đem bản thân mình thổi phồng thành đại anh hùng cứu người trong nguy nan, nếu lập tức liền thấy rõ vạn người thân hãm trong nước lửa, vô cùng cực khổ đáng thương đang chờ đợi hắn trợ giúp...... Hoàng Phủ Hùng nếu không làm cái anh hùng đầu to này, vậy thật sự là tự tay đem mặt mình đập nát.

U Vô Mệnh lúc này lại không hề có ý tứ kiêu ngạo, bởi vì hắn cảm thấy chuyện này hết sức bình thường, hắn tùy ý cúi người về phía trước, nhích lại gần, ôm lấy nàng, nói: "Tần Ngọc Tuyền đã muốn Hoàng Phủ Hùng trợ giúp, lại không muốn thiếu ân tình của hắn, chắc chắn cố ý tâng bốc hắn như vậy."

Tang Viễn Viễn không khỏi cảm khái, cái tên U Vô Mệnh này, thật sự là quá hiểu nhân tâm.

"Tiểu Tang Quả, chuẩn bị xem diễn đi."

U Vô Mệnh nghiêm mặt, biểu tình cực kỳ chuyên chú, đầu ngón tay ngưng ra một sợi lôi diễm xanh trắng. Hắn chậm rãi đứng dậy, cánh tay dài sạch sẽ lưu loát vung lên, liền thấy đám lôi diễm chiếu sáng nửa bầu trời đêm, thẳng tắp lướt về một chỗ đại điện tráng lệ huy hoàng, như sét đánh hoàn toàn vào đế điện.

Trong bóng đêm, khuôn mặt nghiêng cùng dáng người hắn trong một chốc bị lôi diễm chiếu sáng lên, sáng đến mức làm Tang Viễn Viễn một trận choáng váng đầu.

Giờ khắc này, hắn không còn giống phàm nhân, mà giống như bản thân hỉ nộ thần cầm lực lượng thiên địa, nắm quyền sinh sát trong tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK