• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ăn tối xong cũng khoảng chín giờ tối.

Sau khi dùng xong bữa tối thì ông cụ Mạc lên lầu một. Tang Noãn và Mạc Tư Nguyên đi theo mẹ Lạc và dì Trương mang bát đĩa và đồ ăn thừa xuống bếp, dọn dẹp nhà ăn từ trong ra ngoài.

Sau khi làm xong tất cả, sắc trời bên ngoài cũng đã chuyển tối, đêm thu vắng lặng lạnh lẽo, mang theo sâu thẳm.

Tang Noãn không muốn ngủ qua đêm ở nhà họ Mạc, nhưng giờ này cũng đã quá muộn, với lại có sự cố gắng khuyên can mạnh mẽ của mẹ Lạc và Mạc Tư Nguyên, cô đành phải miễn cưỡng đồng ý ngủ lại nhà họ Mạc một đêm, rạng sáng mai trở về thành phố. Thấy dưới lầu cũng không có việc gì làm, Mạc Tư Nguyên đưa cô trở về phòng, lục lọi tủ quần áo tìm quần áo ngủ cho cô.

Phòng của Mạc Tư Nguyên ở tầng ba của biệt thự, cửa sổ quay về hướng Nam, tuy gọi là phòng nhưng lại lớn như một căn hộ độc lập, đồ đạc trong phòng giống hệt phong cách ngày trước của anh, đơn giản gọn gàng, trong ngoài đều không nhiễm một hạt bụi.

Lúc này Tang Noãn không còn tò mò như lần đầu đến căn hộ của Mạc Tư Nguyên nữa, bây giờ trong lòng của cô tràn đầy lo lắng, đứng ngồi không yên, càng không ngừng giậm chân đi tới đi lui trong phòng.

“Llàm sao đây làm sao đây, cuối cùng phải làm sao đây! Ông nội của anh nhất định là không thích em rồi, ban nãy em đã nói là để em rời đi rồi mà? Anh xem bây giờ đi, mọi chuyện biến thành như vậy thật xấu muốn chết! A a a!”

Từ trong tủ lôi ra một chiếc áo phông rộng, Mạc Tư Nguyên quay đầu nhìn cô. Thấy cô với vẻ mặt bi ai buồn bã như vậy, anh không khỏi cảm thấy buồn cười, khẽ khịt mũi một tiếng.

“Anh còn cười!” Tang Noãn lo lắng muốn chết, đứng tại chỗ dậm chân thật mạnh, nhíu mày nói, “Đều tại anh! Em đã nói là không đến nhà anh được, bây giờ anh vừa lòng rồi chứ! Quỷ đáng ghét!”

“Nào có quá mức như em nói.” Sau khi đóng cửa tủ, Mạc Tư Nguyên đi tới trước mặt cô, đưa cho cô chiếc áo phông trong tay.

Tang Noãn bực mình đánh tay anh, không thèm nhận lấy.

Anh trực tiếp đặt áo ngủ vào trong ngực cô, nhân tiện đến gần cô, kéo cô vào lòng.

“Em thấy đó, thật ra kết quả hiện tại không tốt nhưng cũng tính là không tệ, đúng không? Tuy rằng ông nội không trực tiếp đồng ý, nhưng cũng không nói phản đối. Với tính tình của ông nội, nếu thật sự ghét bỏ em, nói không chừng đã sớm đuổi em ra ngoài, nhưng em xem bây giờ ông nội còn ngầm thừa nhận cho em ngủ lại nơi này, đây cũng xem như là một kết quả tốt, không phải sao?”

Nghe anh nói cũng rất hợp lý, Tang Noãn bĩu môi lấy chiếc áo phông ra rồi thản nhiên nhìn nó: “Hình như cũng đúng.”

Mạc Tư Nguyên khẽ cười vuốt nhẹ sống mũi cô.

Dừng một lúc, Tang Noãn còn nói: “Nhưng, nhưng mà! Mạc Tư Nguyên, nếu ngày mai ông nội nói với anh không đồng ý thì sao? Vậy phải làm sao bây giờ?”

Mạc Tư Nguyên hơi khựng lại, ra vẻ suy nghĩ cẩn thận, khóe môi khẽ cong lên: “Vậy thì anh cũng có biện pháp.”

“Hả?”

Anh cũng không nói thẳng ra đó là biện pháp gì, nhưng đột nhiên lại gần Tang Noãn hai bước, dáng người thon gầy đứng trước mặt cô, khiến cô vô thức lùi lại, ngơ ngác nhìn anh.

Sau lưng cô vài bước chính là chiếc giường của anh, bị anh ép lùi lại vài bước,  Tang Noãn cảm thấy bước chân bỗng nhiên bị chặn lại, cô ngả người ra sau, lập tức nằm trên giường.

Mạc Tư Nguyên cúi người về phía trước, cả người trực tiếp đè lên người cô, mặt anh gần như chạm vào má cô.

Không ngờ anh đột nhiên tập kích như vậy, Tang Noãn cảm thấy mất tự nhiên, nghiêng đầu đẩy ngực anh ra: “Anh làm sao vậy?”

“Biện pháp đó.”

“Biện pháp gì?”

Mạc Tư Nguyên cười tủm tỉm nhìn chằm chằm cô, tay anh bắt đầu không an phận luồn vào trong áo cô, bất ngờ xoa nhẹ tấm lưng trần, khiến cho Tang Noãn không khỏi rùng mình một cái, vội vàng kêu lên: “Mạc Tư Nguyên!”

Mạc Tư Nguyên nhỏ giọng nói: “Biện pháp chính là ‘gạo nấu thành cơm’ với em trước, sau đó chờ trong bụng em có hạt gạo nhỏ rồi, ông nội anh không muốn chấp nhận cũng phải chấp nhận thôi, em nói thử xem?”

Tang Noãn sửng sốt một hồi, trong lúc nhất thời vẫn chưa kịp phản ứng, tiếp theo cô bỗng tức giận nhíu mày, giơ tay đánh anh: “Mạc Tư Nguyên, anh học cái thói xấu này ở đâu ra! Lưu manh…”

Mạc Tư Nguyên tay nhanh mắt lẹ, nhanh chóng tóm chặt cổ tay cô, trực tiếp đè xuống giường.

Cứ như vậy nhìn thẳng vào mặt cô, anh gục đầu lên trán cô một lúc rồi mới nói: “Anh còn dám lưu manh hơn nữa đó.”

Vừa mới dứt lời, anh thẳng thừng cúi mặt xuống, hôn khẽ lên môi cô rồi nhẹ nhàng cắn mút.

Đôi môi mát lạnh chạm nhẹ vào môi cô khiến khóe môi lập tức dâng lên một cảm giác nóng bỏng như lửa đốt, dần dần anh dường như không thỏa mãn với nụ hôn chuồn chuồn lướt nước nữa, đầu lưỡi nhẹ nhàng cạy mở hàm răng cô ra, thăm dò vào bên trong.

Trái tim của Tang Noãn bỗng chốc đập dồn dập, mặc cho anh hôn cô thật cẩn thận chậm rãi, toàn thân cô cảm thấy như bay bổng, nhẹ bẫng, cả người xụi lơ thành một vũng nước bùn.

Trong phòng là một mảnh yên tĩnh.

Ánh đèn vàng ấm áp đung đưa, phủ lên toàn bộ không gian một lớp sương trắng như màu mật.

Đánh vỡ sự yên tĩnh chính là một vài tiếng gõ cửa nhẹ.

Nghe thấy tiếng ai đó gõ cửa, Tang Noãn theo bản năng rùng mình, vươn tay đẩy anh sang một bên, nhưng Mạc Tư Nguyên làm như không nghe thấy, cánh tay vừa thu lại lập tức siết chặt cô hơn, dùng hai tay bịt chặt tai cô, cực kỳ kiên nhẫn xoay người mút mát môi cô, động tác chậm rãi dịu dàng.

“Mạc…” Không thể chống lại sức lực của anh, Tang Noãn chỉ có thể yếu ớt nói trong nụ hôn của anh, cố gắng sắp xếp trật tự lời nói, “Có tiếng gõ cửa.”

“Anh biết.”

Anh ghé vào môi cô thì thầm, hơi thở nóng rực phả vào mặt cô, một lúc lâu sau, anh mới từ từ rời khỏi môi cô rồi lặng lẽ đứng dậy.

Lau nhẹ khóe môi, anh đứng ở bên giường cười nhẹ, sau đó đi tới mở cửa.

Người tới là mẹ Lạc, chắc là đang định dọn dẹp phòng cho khách, nhưng bà ấy không biết Tang Noãn thích chỗ nào nên đến phòng anh hỏi ý kiến.

Sau khi nghe xong, Mạc Tư Nguyên không chút do dự nói với mẹ Lạc là không cần phải phiền phức như vậy, cứ để Tang Noãn đêm nay ngủ chung với anh là được.

Mẹ Lạc do dự một hồi, cuối cùng không nói lời nào rời đi.

Tang Noãn ở trong phòng vừa nghe thấy động tĩnh thì nhanh chóng đứng dậy xuống giường, khi cô chạy tới cửa thì Mạc Tư Nguyên đã đóng cửa lại. Tang Noãn mang theo vẻ mặt ngạc nhiên hỏi anh: “Mạc Tư Nguyên! Sao anh lại từ chối giúp em! Không ngủ trong phòng dành cho khách vậy em ngủ chỗ nào đây!”

“Ngủ ở chỗ anh.” Mạc Tư Nguyên khẽ thì thầm, đi tới hai bước ôm lấy cô, đùa giỡn, “Phòng dành cho khách nhà anh cách rất xa, không có cách nào để em nửa đêm lẻn vào phòng anh được đâu. “

Mặt của Tang Noãn đột nhiên ửng đỏ, cô tức giận đẩy anh ra, nói: “Ai nửa đêm muốn vào phòng anh, đáng ghét!”

“À.” Mạc Tư Nguyên cười khẽ, duỗi tay ôm cô chặt hơn, nói nhỏ, “Dù sao thì anh cũng đã nói chuyện này với dì Lạc rồi, nếu em không muốn ngủ ở đây thì cứ việc tới chỗ nào đó mà em thích đi, anh không quan tâm đâu.”

“Này Mạc Tư Nguyên, anh…” Tang Noãn hoảng hốt, trừng mắt cắn môi nhìn anh, sau đó đẩy anh ra rồi rời đi, không muốn để ý đến anh nữa.

Mạc Tư Nguyên khẽ cười, bước tới cầm áo phông nhét vào lòng cô, ra hiệu cho cô vào phòng tắm, “Được rồi, đã muộn rồi, nhanh đi tắm đi.”

Tang Noãn đảo mắt quay đầu, vẫn không để ý đến anh.

“Em không đi sao?” Thấy thái độ kiêu ngạo của cô, anh chỉ nói, “Vậy anh trực tiếp ôm em đi, cùng nhau tắm rửa sẽ tiết kiệm được ít nước.”

Tang Noãn nghe vậy thì cả kinh! Lập tức xoay đầu nhìn lại, đôi mắt mở to.

Cô nắm lấy quần áo, không nói lời nào, lấy tốc độ nhanh nhất chạy thẳng vào phòng tắm. Mạc Tư Nguyên ngẩn ra, lập tức theo sau: “Đúng rồi, vòi nước phía bên phải là…”

Rầm!

Anh chưa kịp nói xong thì cửa phòng tắm đã bị đóng chặt.

Một giây tiếp theo, một tiếng hét chói tai kèm theo tiếng dòng nước đột ngột phát ra từ phòng tắm.

“A a a a  mẹ tôi ơi! Nóng chết tôi rồi!”

“Mạc Tư Nguyên, cái vòi nước nhà anh thiết kế kiểu gì vậy? Tại sao lại có vòi nước nóng ở bên phải, a a a!”

Mạc Tư Nguyên có chút kinh ngạc, không khỏi nở nụ cười, bất đắc dĩ lắc đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK