Weibo, Wechat, đầu đề trang báo, toàn bộ màn hình LED lớn trên khắp đường phố Lịch Xuyên… tin tức chuyến bay mất liên lạc giống như một trận tuyết lớn ùn ùn kéo đến, cả nước xôn xao ầm ĩ.
Tang Noãn suốt đêm không ngủ, cô dùng di động kiểm tra tất cả tin tức đưa tin có liên quan tới sự cố máy bay lần này, đọc hết toàn bộ tư liệu bên phía chính phủ cung cấp, chờ đợi khả năng trong chớp mắt có tin tức tốt truyền đến, thế nhưng cuối cùng vẫn thất vọng.
Từ đầu đến cuối biểu tượng quen thuộc kia chưa từng nhảy lên màn hình, càng không có lấy một chút tiếng gió.
Sáng hôm sau Tang Noãn tới công ty từ sớm, cô đi đến văn phòng tổng giám đốc đưa văn kiện.
Lúc vào cửa, Cảnh Chỉ Huyên còn đang nói chuyện điện thoại.
Cô ta dường như rất tức giận, không có vẻ lạnh lùng cao ngạo lẫn bình tĩnh như bình thường, giọng điệu giống như điên cuồng gào thét hơn, vừa giận vừa gấp.
“Bây giờ đã hơn mười hai tiếng đồng hồ rồi! Mười hai tiếng lận đó! Vậy mà ngay cả danh sách hoàn chỉnh mấy người còn chưa đưa ra được, như vậy tính là cái gì? Bất kể ra sao, có phải mấy người nên chốt danh sách xong rồi mới nói đến chuyện rà soát cứu viện máy bay bị nạn không!”
“Đúng! Một khi máy bay gặp phải tai nạn, tôi có gấp cũng không ích lợi gì, nhưng có phải mấy người cũng nên đứng ở góc độ người nhà mà suy xét đến tâm trạng của chúng tôi một chút được không? Chúng tôi chỉ muốn xác nhận người mà chúng tôi muốn tìm có ở trên máy bay hay không thôi! Chỉ thế thôi!”
“Chúng tôi không nói chuyện bồi thường với mấy người! Ngoan cố không chịu hiểu đúng không? Tôi nói nửa ngày rồi mấy người còn chưa hiểu được ý gì hết sao? Chúng tôi chính là muốn bảo mấy người tra cho chính xác người này có ở trên máy hay không! Hiểu không? Hiểu không hả!”
…
Tang Noãn đứng chờ trong văn phòng giám đốc, từ trong lời của Cảnh Chỉ Huyên đã nghe ra được, cô ta đang nói chuyện với công ty hàng không, tay Tang Noãn không khỏi siết chặt cặp văn kiện.
Người bên kia điện thoại không biết lại nói thêm chút gì đó, làm cho Cảnh Chỉ Huyên đột nhiên nặng nề thở dài một hơi. Cô ta nhịn cả buổi, cuối cùng tức giận hét lớn một tiếng: “Cút! Ông mới chết ấy! Ông đi chết đi!” Sau đó “bốp” một tiếng, ném điện thoại di động qua một bên.
Cảnh Chỉ Huyên quay lưng về phía Tang Noãn, tay đỡ trán im lặng một hồi, sau đó quay người lại.
Cô ta vừa quay người lập tức nhìn thấy Tang Noãn, biểu cảm hơi giật mình.
Cùng với việc Cảnh Chỉ Huyên quay qua, Tang Noãn cũng nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô ta, không hề che được đôi mắt thâm quầng và nét mệt mỏi rã rời dày đặc giữa hai đầu lông mày. Hiển nhiên đêm qua cô ta đã thức trắng đêm không ngủ.
Tang Noãn ổn định lại cảm xúc, cúi đầu bước lên phía trước, đặt cặp văn kiện ở góc bàn:
“Giám đốc Cảnh, đây là tài liệu mới vừa hoàn về.”
“Ừm… tôi biết rồi.” Cảnh Chỉ Huyên khẽ day ấn đường, thở dài, “Cám ơn.”
Tang Noãn mím môi lắc đầu.
“Vết thương trên tay và trên đùi cô sao rồi?”
“Không có việc gì, tổng giám đốc yên tâm.” Tang Noãn khẽ trả lời.
“Vậy thì tốt.” Cảnh Chỉ Huyên gật nhẹ đầu.
Bầu không khí giữa hai người lập tức trở nên im lặng.
Tang Noãn vốn định hỏi Cảnh Chỉ Huyên về tình huống ở trong điện thoại, nhưng nhớ lại giọng điệu và thái độ ban nãy của cô ta, nghĩ rằng cũng không có tin tức gì tốt. Tang Noãn dừng một chút, nhỏ giọng nói: “Tổng giám đốc, vậy… nếu không còn việc gì nữa thì tôi đi trước.”
Cô quay người lại muốn rời đi.
“Từ từ đã.” Cảnh Chỉ Huyên gọi cô lại.
Cảnh Chỉ Huyên im lặng nhìn cô một lát, trên mặt cô ta hơi có vẻ khẩn cầu, cúi đầu hỏi: “A Noãn, ở bên phía cô… có tin tức gì của Tư Nguyên không?”
“…”
“Hoặc là, Tư Nguyên anh ấy… anh ấy có liên lạc với cô không? Anh ấy…”
Tang Noãn cúi gằm mặt, vẻ mặt mệt mỏi.
Dường như Cảnh Chỉ Huyên cũng nghĩ đến khả năng này, lại nhìn vẻ mặt của Tang Noãn, lập tức hiểu ra gì đó. Ánh mắt vốn đang chứa chút hy vọng lập tức trở nên ảm đạm, thở dài nói: “Quên đi, cô đi ra ngoài đi…”
Tang Noãn đi ra ngoài.
Mãi cho đến khi tan ca, Tang Noãn vẫn ở trong trạng thái ngơ ngơ ngác ngác.
Đại khái là Cảnh Chỉ Huyên thấy dáng vẻ của cô thực sự quá kém, lúc cách thời gian tan ca còn khoảng một tiếng cô ta đã cho Tang Noãn về nhà nghỉ ngơi trước. Lần này Tang Noãn không từ chối. Đúng lúc gặp thang máy ở lầu B đang kiểm tra sửa chữa định kỳ, cô cứ lửng thửng men theo cầu thang bộ đi xuống dưới.
Trong cầu thang trống trải, tiếng bước chân hỗn loạn mà chậm chạp.
Vừa mới lửng thửng đi xuống tầng hai không lâu, bước chân Tang Noãn nặng nề khác thường, ngực nặng trĩu làm cho cô gần như không thể thở nổi. Cô cúi đầu thở dài, dưới chân không ngừng bước đi, trong lúc tinh thần hỗn loạn lại bước hụt một bậc thang, thân mình vừa nghiêng lập tức ngã sấp xuống.
Cô vô thức muốn hét lên, còn không đợi cô kịp hét lên, một cánh tay đột nhiên từ phía sau nắm lấy cánh tay cô.
Bàn tay kia hơi lạnh, cách lớp vải áo mỏng vẫn có thể cảm nhận được hết sức rõ ràng.
Tang Noãn hơi giật mình, bất chợt quay đầu lại, thốt ra cái tên quen thuộc: “Mạc Tư Nguyên!”
“…”
Người kia lại là Tống Đề.
Đại khái là anh ấy đang muốn xuống lầu, không ngờ ở chỗ này trùng hợp gặp được cô, đứng ở vị trí phía trên cách cô hai bậc thang lẳng lặng nhìn cô. Trong tay Tống Đề còn đang cầm một lon Redbull chưa khui, từng đợt khí lạnh nhè nhẹ bốc lên.
“Cẩn thận một chút, lúc đi đường đừng có mất tập trung.” Tống Đề nhỏ giọng nói, một tay kéo nắp lon Redbull “rắc” một tiếng kéo ra, đưa tới trước mặt cô.
“Cho đó, uống một chút lấy lại tinh thần đi.”
Ánh mắt Tang Noãn hơi u ám, nhẹ nhàng lắc đầu.
Anh ấy không nói tiếng nào đặt thẳng lon Redbull vào trong tay cô, thở dài nói: “Cầm đi, bằng không nếu như em xảy ra chuyện gì, Mạc Tư Nguyên cậu ấy…” Vừa nhắc đến cái tên này, lời của anh ấy đột nhiên hơi dừng lại.
“…” Lông Mi Tang Noãn khẽ run, cô ngẩng đầu lên nhìn Tống Đề.
Tống Đề im lặng một lát, cụp mắt: “Chờ cậu ấy trở lại, không ăn tươi nuốt sống thì cũng tính sổ chúng tôi.”
Tang Noãn không nói gì, siết chặt lon Redbull.
Hai người im lặng.
“Đừng lo, A Noãn.” Một lát sau, Tống Đề vỗ nhẹ lên bả vai cô, cúi đầu nói, “Cậu ấy chắc chắn sẽ không sao đâu.”
Nước mắt Tang Noãn lăn tròn trong hốc mắt.
Cô gật nhẹ đầu với Tống Đề, ra sức lau sạch nước mắt, mỉm cười với anh ấy:
“Cám ơn anh, Tống Đề.”
Đêm đã khuya, cuối cùng Tang Noãn cũng chậm chạp trở về phòng trọ nhỏ của mình.
Sắc trời tối dần, màn trời nặng nề giống như bình mực nước màu xanh đen lật úp, chìm trong một mảng lớn màu xanh mực đậm. Đèn đường bốn phía đã sáng lên, màu vàng mơ màng không mấy sáng tỏ, xuyên qua lá cây rậm rạp, lác đác rơi xuống nhiều chấm sặc sỡ.
Dọc theo con đường giao thông nhỏ không hề rộng rãi, Tang Noãn chầm chậm đi về phía phòng nhỏ.
Cô đi rất chậm, bước chân giống như rót chì, vốn là một đoạn đường rất ngắn lại đi trọn vẹn mấy phút chưa tới nơi. Bốn phía cực kỳ yên tĩnh, lọt vào tai chỉ có tiếng chó sủa loáng thoáng đằng xa và tiếng ve kêu, thậm chí ngay cả tiếng lá cây xào xạc vang lên đều có thể nghe được hết sức rõ ràng.
Bỗng dưng…
Tang Noãn bỗng nhiên cảm giác hơi khác thường.
Hình như có người đang đi theo phía sau mình.
Cô nghiêng đầu, lặng lẽ nhìn ra sau lưng, thế nhưng ở con hẻm sâu thẳm tối đen lại không hề có bất kỳ ai.
Cô tiếp tục đi lên phía trước mấy bước, tiếng bước chân nhắm mắt theo đuôi kia rõ ràng lại vang lên ở đằng sau, hơn nữa còn đi đến theo hướng của cô.
Trong lòng Tang Noãn bỗng run lên, thần kinh cũng không tiếp tục rời rạc nữa, bắp thịt cả người cô căng cứng, bước chân nhanh hơn đi về phía cửa phòng.
Phòng ở của Tang Noãn là chỗ sâu nhất trong hẻm nhỏ này, đi thẳng đến cửa phòng xong, cô cũng không vội vã móc chìa khóa ra mở cửa. Tang Noãn cảm giác cái bóng ở sau lưng cô vẫn chưa rời đi, cô vừa quay người lập tức nhằm về phía sau đánh tới.
“Cái đồ lưu manh…”
Chỉ là cô vừa mới nhấc cây chổi lên, chưa đợi cây chổi kịp rơi xuống đã rơi vào một cái ôm thật chặt…
Hơi thở quen thuộc xông vào mũi, hỗn hợp mùi hương có chút phong trần mệt mỏi.
“A Noãn.” Giọng nói lành lạnh trong trẻo nhanh chóng vang lên bên tai cô, quen thuộc đến không thể tưởng tượng nổi: “Là anh.”
Đây là… anh.
Tang Noãn hoàn toàn ngơ ngẩn, kinh ngạc thả cây chổi trong tay xuống đất, tùy ý để cho anh ôm, nháy mắt giống như tất cả huyết dịch trong thân thể đều xông lên đầu, tim đập loạn không thôi.
Bịch bịch bịch…
Mạc Tư Nguyên chậm rãi buông cô ra.
Ánh đèn yếu ớt xuyên qua tán cây, Tang Noãn nhìn rõ mặt anh.
Anh mặc một chiếc áo khoác màu đen có mũ trùm đầu, tóc mái cắt ngang trán hơi rối bời, vẻ mặt có chút mệt mỏi, dường như hai ngày nay chưa được nghỉ ngơi tốt. Anh chăm chú nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, thế nhưng con ngươi lại giống như được ánh sao nhào nặn, đặc biệt sáng sủa.
“Anh…”
Tang Noãn ngạc nhiên nhìn anh, hai mắt trợn tròn, cực kỳ khó tin: “Anh… anh…”
“Anh về rồi đây.”
Anh nhẹ nhàng mỉm cười, ánh mắt không hề chớp nhìn cô, giọng điệu trầm thấp: “Thấy anh trở về em không vui sao?”
Tang Noãn lại trố mắt nhìn.
Ngay cả một câu cô cũng không thốt nên lời, giống như sợ người trước mắt chỉ là ảo giác của bản thân. Cô không chớp mắt chăm chú nhìn anh, không thể tưởng tượng nổi.
“Câu hỏi này rất khó sao?” Anh thấy cô vẫn im lặng, lại khẽ cong môi, nói tiếp, “Vậy anh đổi một câu khác dễ hơn nhé.”
Anh tới gần cô thêm một chút, cúi đầu để cho đầu của anh kề sát vào cô.
Ở khoảng cách gần như vậy, Tang Noãn hầu như có thể cảm giác được hơi thở mỏng nhẹ của anh.
“A Noãn, em có lời gì chưa nói… muốn nói với anh không?”
Nhịp tim Tang Noãn tức thì đập nhanh hơn.
“Em…”
Cô cúi đầu thì thào, vốn định nói có, có vô số lời muốn nói. Thế nhưng giờ phút này cuối cùng anh đang sống sờ sờ đứng trước mặt cô, lời đã đến bên miệng không hiểu sao lại không nói nên lời.
Mạc Tư Nguyên im lặng chờ đợi.
Anh đợi một hồi, thấy cô vẫn im lặng như cũ, không khỏi nhẹ nhàng mỉm cười: “Không sao, vậy anh lại đổi một câu khác.”
“…”
“A Noãn.”
Anh mải miết nhìn vào mắt cô.
Ánh mắt anh sâu thẳm: “Mấy ngày nay, em có từng nhớ tới anh, em có lo lắng cho anh không?”
Tang Noãn hoàn toàn sững sờ.
…
Xung quanh cực kỳ yên tĩnh.
Gió đêm chầm chậm.
Lá cây ở trên đỉnh đầu lẳng lặng lay động, cắt vỡ ánh đèn thành những mẩu vụn nhỏ, rắc ở xung quanh người anh.
Dường như qua thật lâu sau, cuối cùng Tang Noãn mới ấp úng mở miệng, giọng nói cực nhẹ: “Mạc Tư Nguyên, em…”
“Suỵt!” Như là lo lắng cô sẽ nói ra câu trả lời khiến anh thất vọng, Mạc Tư Nguyên chợt ngăn cô lại, ánh mắt rực sáng.
Anh nhẹ nhàng đi lên phía trước hai bước, cách cô gần thêm một chút.
Tang Noãn hơi mất tự nhiên, lùi bước về phía sau một chút, nhưng sau lưng cô lại là vách tường, cô vừa lui chân thì toàn bộ phần lưng lập tức đựng phải vách tường.
Mạc Tư Nguyên bất chợt đưa tay vòng lấy cô, cúi đầu, môi của anh gần như dán lên vành tai cô, hơi thở ấm áp quanh quẩn bên tai, rất không chân thực.
“Cái gì?” Tang Noãn mơ màng.
Anh cười khẽ, giọng nói tựa như xuôi theo gió đêm bay tới, cực kỳ nhẹ nhàng:
“Vậy thì cái khác.”
Anh giơ tay lên nhẹ nhàng vòng quanh bả vai cô, xoa đầu cô rồi đột nhiên cúi đầu, nhẹ nhàng mà trực tiếp hôn lên môi cô.
Tang Noãn lập tức mở to hai mắt.
–
Sự trở lại của Mạc Tư Nguyên rõ ràng đã làm cho tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc và vui mừng.
Đối với chuyện này Mạc Tư Nguyên cũng cảm thấy rất trùng hợp, nhưng cũng có loại cảm giác biết ơn như tái ông thất mã*. Anh vốn định vào ngày 8 sẽ bay từ Bordeaux về, chỗ ngồi cũng đúng là trên chuyến bay gặp tai nạn kia, nhưng ngay trên đường đi tới sân bay, không ngờ rằng trong lúc không chú ý đã bị người ta đánh tráo balo, làm mất điện thoại di động và hộ chiếu.
* Tái ông thất mã: ý chỉ trong họa có phúc, họa phúc khôn lường.
Đến lúc anh kiểm tra an ninh thì bị phát hiện mang hộ chiếu giả, lo lắng anh có thân phận đặc biệt nên cảnh sát Pháp đã tạm giữ anh lại sân bay, chờ đến khi anh liên lạc được với đại sứ quán Trung Quốc giải quyết xong tất cả mọi chuyện thì chuyến bay kia đã sớm cất cánh, đuổi theo không kịp.
Lại đợi đến khi anh thông qua đại sứ quán làm xong chứng nhận mất giấy thông hành tạm thời, định lên chuyến bay ngày hôm sau về nước thì cả sân bay Bordeaux lại ồ ạt nhận được tin tức máy bay mất liên lạc. Lo lắng trong nước sẽ có hỗn loạn, anh bèn chạy tới Paris, lên chuyến bay gần nhất từ Paris tới Lịch Xuyên, lấy tốc độ nhanh nhất bay về nước.
May mà anh không có chuyện gì, trái tim Tống Đề và Cảnh Chỉ Huyên vẫn luôn lơ lửng rốt cuộc cũng được thả lỏng, Lạc Tư Tư cũng vô cùng mừng rỡ, ánh mắt trừng to nhìn Mạc Tư Nguyên suýt chút nữa đã rớt ra ngoài.
Để ăn mừng lần này Mạc Tư Nguyên thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, hơn nữa còn là đón gió tẩy trần cho anh, mọi người đặc biệt dành ra mấy ngày sau mùng một âm lịch đến chùa Phổ Đà ngoài thành phố thắp hương lạy Phật, chúc phúc cầu nguyện.
Ngày hôm đó ánh mặt trời rất dễ chịu.
Sắp vào mùa thu, hiện tại thời tiết đã ngày càng mát mẻ, hơi lạnh của khí trời và ánh mặt trời ấm áp làm cho người ta cực kỳ dễ chịu.
Chùa Phổ Đà ở Lịch Xuyên đã có rất nhiều năm lịch sử, đang là đầu năm, sáng sớm bên ngoài chùa miếu đã có rất nhiều người. Lạc Tư Tư xem lần đi thắp hương này như một cuộc dạo chơi trá hình, cứ nhảy lên nhảy xuống suốt một chặng đường, vui vẻ như một chú khỉ.
Mọi người vái lạy tất cả tượng Phật theo thứ tự, sau đó lại thắp hương, cuối cùng đi đến cây tâm nguyện viết điều ước. Bỏ mấy đồng tiền mua dây đỏ, dùng bút lông viết điều ước, sau đó treo lên cái cây ngàn năm ở trong chùa.
Gió thu nhè nhẹ thổi.
Vô số dây đỏ đón gió đong đưa, trông như một đám mây đỏ rực.
Mấy người Lạc Tư Tư viết rất nhanh, hi hi ha ha nhanh nhẹn cột chắc dây đỏ lên cây rồi cùng nhau đi tham quan nơi khác. Tang Noãn đứng tại chỗ suy nghĩ rất lâu, cuối cùng chỉ viết xuống dây đỏ một ký hiệu “m4O”.
Sau khi viết xong, trong lòng cô vẫn còn căng thẳng. Lúc đang cột lên nhánh cây thì trùng hợp nhìn thấy Mạc Tư Nguyên cũng vừa thong thả viết xong.
Liếc nhẹ thấy ký hiệu cô vừa khép lại, Mạc Tư Nguyên vô thức nở một nụ cười. Anh trực tiếp cột sợi dây trong tay với sợi dây của cô lại với nhau, khoảnh khắc anh buông tay ra, Tang Noãn bất ngờ nhìn thấy rõ ràng sợi dây của anh viết: My Sunshine.
Mặt Tang Noãn lập tức đỏ lên.
…
Sau đó mọi người không còn những suy nghĩ bậy bạ nữa mà tập trung tất cả tinh lực dồn vào công việc.
Tống Đề và Cảnh Chỉ Huyên tâm không dính mắc, chuyên tâm chuẩn bị cho ra mắt series mới. Có quản lý dẫn dắt như vậy, các nhân viên khác ở bộ phận thiết kế và bộ phận thị trường của D-King ngày nào cũng trong trạng thái tinh thần phấn chấn. Toàn thân Tang Noãn cũng tràn đầy hăng hái, cả ngày đều giống như một mặt trời nhỏ đầy năng lượng, cho dù phải làm thêm giờ thì tất cả công việc cũng được hoàn thành hết sức hoàn mỹ.
Rất nhanh, cuối cùng bản phác thảo series mới cũng được thông qua, toàn thể bộ phận thiết kế cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Bận rộn một khoảng thời gian lâu như vậy, Tang Noãn rốt cuộc cũng đến lúc rảnh rỗi, xin nghỉ phép một thời gian.
Vào ngày đơn nghỉ phép được phê duyệt, Mạc Tư Nguyên gọi cho cô một cuộc điện thoại.
Từ lần trước anh đột nhiên trở về xuất hiện ở cửa nhà cô, hai người vẫn chưa có cơ hội gặp mặt riêng. Đêm hôm đó, khi anh hôn lên môi cô, cả người Tang Noãn gần như cứng ngắc ngay tại chỗ.
Môi của anh trằn trọc mút lấy môi cô, cô có thể cảm nhận được rõ ràng hơi lạnh trên đôi môi anh, nhưng hơi thở lại giống như một ngọn lửa đang cháy, gần như đốt sạch cô.
“A Noãn, ngủ ngon.”
Cuối cùng anh chỉ hôn nhẹ một cái lên trán cô, sau đó nhìn cô mở cổng đi vào nhà, lúc này mới rời đi.
Qua mấy ngày nay, cô thường xuyên gặp anh ở công ty, mỗi khi nhìn thấy anh, anh luôn mỉm cười với cô một cái từ xa hoặc là tặng cho cô một ánh mắt, cũng không nói gì, sau đó nhanh chóng tỏ vẻ không có chuyện gì rời đi. Song cho dù anh không nói gì, nhưng chỉ cần nhìn thấy anh là cô đã cảm thấy trong lòng như được rót vào một loại năng lượng khó có thể diễn tả được bằng lời, làm cho cô an tâm đến lạ.
Còn khi không nhìn thấy anh, những lúc rảnh rỗi không biết vô tình hay cố ý mà cô luôn liếc nhìn điện thoại của mình, vô thức mong đợi điều gì đó. Lúc công ty mở hội nghị cũng luôn nhìn về phía tầng quản lý. Có lúc nhận được WeChat của anh, có thể chỉ là mấy chữ nhưng cô cũng vui vẻ rất lâu, sau đó tưởng tượng đến dáng vẻ và vẻ mặt của anh lúc gửi tin nhắn, trong lòng cô cũng sẽ cảm nhận được một loại cảm giác vô cùng mềm mại.
Tang Noãn đột nhiên cảm thấy dường như cô đã thích anh, giống như Tống Đề và Nhã Hinh từng nói.
…
Lúc Tang Noãn đẩy cửa phòng đi xuống lầu, Mạc Tư Nguyên đã chờ cô trước cửa nhà.
Hôm nay anh mặc một bộ đồ thể thao trắng như tuyết, không giống với ngày thường mặc âu phục giày da nghiêm chỉnh, khóa áo kéo thẳng đến tận cổ, hơi che mất nửa cái cằm của anh, tóc trước trán anh hơi dài, che nửa con mắt, cả người nghiêng nghiêng dựa lên tường, lại vô tình làm nổi bật hơi thở của thanh niên trẻ.
Tang Noãn đứng lại cách anh mấy bước chân.
Nhìn thấy dáng vẻ này của anh, cô chợt có khoảnh khắc hốt hoảng, cảm thấy mình lại gặp được người thiếu niên năm đó.
Cô không đi lên tiếp mà vòng ra sau lưng anh, bất chợt giơ tay chạm vào vai trái của anh rồi vọt sang phía bên phải thật nhanh.
Mạc Tư Nguyên trực tiếp xoay người qua phía bên phải.
Tang Noãn ngẩn ra: “Anh… Sao anh không mắc lừa?!”
Anh giơ tay vỗ nhẹ lên trán cô một cái “Bốp”, hài hước nói: “Anh đã giả bộ bao nhiêu năm rồi? Chẳng lẽ còn phải giả bộ ngu si sao?”
Cô không mãn nguyện xoa xoa trán, chu miệng: “Chúng ta đi đâu đây?”
Mới vừa rồi cô ở nhà nhận được điện thoại của anh, nghe anh nói muốn thừa dịp rảnh rỗi đi ra ngoài giải sầu một chút, hỏi cô có muốn đi cùng hay không.
Tầng của họ gần đây còn bận rộn hơn so với bộ phận thiết kế và bộ phận thị trường, thật vất vả mới có thể xin chút thời gian nghỉ ngơi, đây cũng là hiếm khi.
“Không biết.” Vậy mà Mạc Tư Nguyên chỉ lắc đầu một cái.
“Không biết?” Tang Noãn ngẩn người, trợn to mắt.
Rõ ràng là anh gọi cô ra, vậy mà anh lại nói không biết?
Cô đột nhiên có loại cảm giác bị trêu đùa.
“Ừ.”
Mạc Tư Nguyên gật đầu. Sau khi khẽ cười, anh đột nhiên đứng thẳng người, giơ tay về phía trước nắm lấy tay cô, vẻ mặt dửng dưng nói, “Giải sầu thôi mà, đi tới chỗ nào chẳng được, chúng ta đi thôi.”
Tang Noãn có chút sửng sốt, lúng túng cúi đầu nhìn về phía tay anh.
Lại ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn về phía anh thì thấy vẻ mặt của Mạc Tư Nguyên lại cực kỳ bình tĩnh, giống như đây là một chuyện hết sức bình thường.
Trong lòng đột nhiên xoẹt qua một ít ngọt ngào khác thường, cô cúi đầu cười trộm một tiếng, không nói gì nữa, im lặng đi theo sau lưng anh.
Hôm nay Mạc Tư Nguyên không lái xe.
Sau khi hai người ra khỏi nhà thì tùy tiện ngồi lên một chiếc xe buýt, sau đó mặc cho xe buýt chạy đến một nơi không biết tên.
Ngồi ở bên cạnh anh, Tang Noãn luôn có cảm giác dường như đã quay trở lại lúc anh vẫn còn ở nhà họ Tang, khi đó bọn họ cũng như vậy, mỗi ngày đều ngồi chung trên một chiếc xe buýt đi học, nhìn ánh mặt trời chiếu xuống từ ngoài cửa sổ, khung cảnh yên tĩnh đẹp đẽ.
Hai bên đường hoa cỏ xum xuê, cảnh trí nhanh chóng thụt lùi khỏi mắt. Thẳng đến trạm cuối, hai người xuống xe, tùy ý đi theo dòng người trên phố.
Không ngờ lại đi tới cửa Nam của Đại học Lịch Xuyên.
Nhìn thấy ngôi trường đại học đã từng khiến hai người thổn thức ở ngay trước mắt, Tang Noãn đâm lao thì phải theo lao, dứt khoát quyết định đi vào trong du ngoạn.
Tản bộ dọc theo con đường rợp bóng cây long não, Tang Noãn vô cùng hứng thú giới thiệu khắp nơi với anh, giống như một hướng dẫn viên du lịch vô cùng rành rọt.
“Đây này, đây chính là con đường tiến sĩ nổi tiếng ở Đại học Lịch Xuyên. Có tin đồn, chỉ cần đi trên con đường này thì nhất định sẽ vượt qua mọi chông gai, ghi tên trên bảng vàng! Một đường học thẳng lên tiến sĩ!”
“Bên kia, là lầu Trí Viễn! Ý là năng lực tư duy cứ phát triển mãi, nhất định phải đi xa hơn về phía trước!”
“Còn bên kia nữa.” Cánh tay nhỏ bé của cô không ngừng chỉ trỏ thật nhanh: “Là lầu Thăng Lam! Nó có nghĩa là học nữa học mãi! Tất cả học sinh nhất định phải trò giỏi hơn thầy, hậu sinh khả úy, tranh thủ từng ngày một, vượt qua số lượng kiến thức hiện có, làm được cao hơn một tầng lầu!”
…
Mạc Tư Nguyên chậm rãi đi sau lưng cô, nhìn theo khắp nơi cô chỉ trỏ, tai nghe cô giảng giải, nở nụ cười hết sức thờ ơ.
Chờ cô khấp khởi nói xong anh mới lười biếng nói: “Lợi hại ghê, giảng giải rất đầy đủ, ai không biết còn tưởng rằng em chính là học sinh của trường Lịch Xuyên đây.”
“Nói đùa!” Tang Noãn kiêu ngạo vỗ vỗ ngực, “Nói thế nào đi nữa thì em cũng từng là học sinh trao đổi ưu tú được đến Đại học Lịch Xuyên đấy. Đại học Lịch Xuyên cũng có thể coi là một nửa ngôi nhà của khoa mỹ thuật Thanh Đại bọn em!”
“Lợi hại vậy sao?” Nhìn thấy dáng vẻ của cô, Mạc Tư Nguyên cũng không khỏi bật cười.
“Đương nhiên!”
Nghe anh hỏi như vậy, Tang Noãn càng vui vẻ phấn chấn hơn, giơ cao cánh tay vỗ vỗ bả vai Mạc Tư Nguyên như an ủi: “Anh yên tâm, Mạc Tư Nguyên, em biết những học sinh muốn đến Đại học Lịch Xuyên nhưng không đến được như anh nhất định là hết sức buồn bã xúc động đối với Đại học Lịch Xuyên, có điều anh yên tâm, chỉ cần có em ở đây, em đảm bảo sẽ giúp cho anh trông giống như sinh viên của Đại học Lịch Xuyên! Yên tâm!”
Mạc Tư Nguyên không nói gì, liếc nhẹ cô một cái, nói: “Cực cho em rồi.”
“Hả?”
Anh cười như không cười, một tay để lên đỉnh đầu cô xoa xoa, cúi đầu nói: “Em có thời gian thì lo cầu nguyện cho dáng người mình cao lên đi, nếu không thì với vóc dáng nhỏ xíu của em, cho dù em có viết chữ Đại học Lịch Xuyên ở trên mặt vẫn nhìn không giống đâu.”
Tang Noãn: “¥#@%~**%#!!”
Cả khu giảng đường của Đại học Lịch Xuyên cực lớn, từ cửa Nam đi vào sẽ nhìn thấy hơn phân nửa khu vực sinh hoạt của học sinh, cho đến khi đi một đường xuyên qua khu Nam đến khu Bắc thì người đi lại xung quanh mới thưa thớt dần, thẳng đến thao trường mới là nơi có nhiều người tụ tập nhất.
Hôm nay là ngày các câu lạc bộ của Đại học Lịch Xuyên tuyển người mới, cho nên toàn bộ thao trường có vô số câu lạc bộ đang tụ tập, hợp thành một con đường giống như ngày hội câu lạc bộ ở trường trung học Đệ Nhất vậy. Đã nhiều năm trôi qua, hứng thú của Tang Noãn đối với ngày hội câu lạc bộ sớm không còn nhiệt huyết như lúc còn bé, nhưng khi cô nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt thì vẫn cảm thấy ngạc nhiên mừng rỡ.
Nhìn ra cô rất có hứng thú, hai người dứt khoát đi vào.
Đi thẳng tới một đường, bên tai đều là các câu lạc bộ khác nhau hô to hô nhỏ mời chào sinh viên, tranh cãi đến nỗi đầu Tang Noãn đều oanh oanh vang dội. Nhàn tản đi một hồi, chung quanh dường như luôn có người vô tình hay hữu ý nhìn về hướng bên này.
Lúc đầu Tang Noãn không để ý, dần dần cảm giác được không đúng lắm, cẩn thận quan sát một hồi mới bất ngờ phát hiện những ánh mắt kia đa số đều đến từ nữ sinh, hơn nữa đương nhiên là hướng về phía Mạc Tư Nguyên.
Cô không khỏi đi sát theo Mạc Tư Nguyên hai bước, nắm lấy quần áo anh nói: “Mạc Tư Nguyên, anh có phát hiện có người cứ luôn nhìn anh không?!”
“Có sao?” Mạc Tư Nguyên đương nhiên cũng không thèm để ý, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không nhìn lệch sang bên cạnh phân nửa, nhàn nhạt nói, “Anh không phát hiện.”
“Có đó! Anh nhìn đi anh nhìn đi…” Tang Noãn lập tức chỉ tay cho anh thấy.
Lúc quay đầu lại trùng hợp chạm phải ánh mắt một nữ sinh vừa đi ngang qua, nữ sinh lập tức lúng túng quay đầu.
Mạc Tư Nguyên mắt nhìn thẳng, tay chỉ nhẹ nhàng chạm vào đỉnh đầu cô, trực tiếp xoay cô lại, “Tang Noãn.”
“Hả?”
“Em đi bộ thì cứ đi, có thể đừng loay hoay mãi được không?”
“Em loay hoay hồi nào!” Tang Noãn bĩu môi, hết sức bất mãn đối với giọng điệu dạy dỗ như thế của anh.
Mạc Tư Nguyên cười khẽ, cúi đầu liếc cô một cái: “Em không nhìn Đông lại nhìn Tây thì làm sao biết có người nhìn chúng ta?”
“Thứ tự suy luận của anh sai rồi!” Tang Noãn xụ mặt uốn nắn, “Nếu họ không nhìn anh thì làm sao em lại phát hiện? Em chỉ muốn xem xem tại sao họ lại nhìn anh mà thôi!”
Anh nhẹ nhàng “À” một tiếng, cười càng tươi hơn: “Em hứng thú với người chú ý tới anh vậy sao?”
“Em…” Tang Noãn không nói được một câu.
Mím mím môi, cô giận dữ trợn mắt nhìn anh: “Anh tự luyến ít thôi, quỷ mới cảm thấy hứng thú! Em chỉ muốn nói cho bọn họ biết, đừng để bị vẻ bề ngoài của anh lừa gạt! Cái người có khuôn mặt lạnh lùng đáng ghét miệng luôn nói lời cay độc như anh, em là đang lo nghĩ cho anh đó, biết không hả?”
“À.” Anh nhíu mày, tiếp lời cô, “Cho nên em là coi trọng nhan sắc của anh sao?”
“Em…” Lời nói lại nghẹn trong cổ họng, cô không thèm nhìn anh nữa, khô khốc nói, “Bình tâm mà nói thì cũng… tạm được! Có điều vẫn kém hơn em một chút!”
Suy nghĩ một chút, cô bỗng nhiên lại cười: “Ha ha ha, có điều không sao cả! Mạc Tư Nguyên, tục ngữ có câu gần mực thì đen, anh thường xuyên ở cùng em thì từ từ cũng sẽ trở nên xinh đẹp! Anh yên tâm.”
“Vậy sao?” Mạc Tư Nguyên giễu cợt, mắt thấy cô sắp đi sai đường bèn kéo cô lại, sau đó lôi cô đi giống như lôi con chó nhỏ vậy: “Chỉ sợ là anh sẽ càng trở nên khó coi, tiểu quỷ.”
Tang Noãn hổn hển giữ tóc lại: “Mạc Tư Nguyên anh…”
Hai người đúng lúc đi tới trước lều của một câu lạc bộ.
“Chào bạn học, xin hỏi có hứng thú tham gia câu lạc bộ giải Sudoku nhận quà của chúng tôi không?”
Cô chưa kịp nói xong thì đã bị một nam sinh cắt đứt. Một tờ truyền đơn được nhét vào trong tay cô.
Nam sinh hứng thú bừng bừng giới thiệu: “Hôm nay là ngày hội câu lạc bộ, bất kể có phải là sinh viên của câu lạc bộ Toán học chúng tôi hay không, chỉ cần tham gia hoạt động thắng được thành tích thì đều có thể nhận được phần thưởng. Bạn học, có muốn thử một lần không? Rất đơn giản.”
“Giải sudoku thắng quà?” Tang Noãn không yên lòng, ánh mắt quét qua dòng chữ thật to trên tờ đơn, thuận miệng hỏi, “Có phần thưởng gì?”
“Rất nhiều!” Nam sinh cười nói, “Giải nhất được thưởng bút máy, giải nhì được thưởng ly giữ nhiệt, giải ba thưởng dù đi mưa, còn có phần thưởng đặc biệt là một sợi dây chuyền Hello Kitty số lượng có hạn. Bạn học, tới thử một lần đi! Chúng tôi không thu phí!”
Dây chuyền phiên bản số lượng có hạn?
Tang Noãn vốn chỉ tùy ý hỏi đại một chút, vừa nghe liền nhập thần. Ánh mắt đảo qua bục để phần thưởng, chớp mắt một cái đã thấy dây chuyền được đặt giữa bục.
Đó là một sợi dây chuyền màu bạc, phần mặt là hình Hello Kitty được đính một viên pha lê trắng xinh xắn ở giữa, dưới đáy cũng có hai viên đá nhỏ, một viên trong đó được chế thành hình xương cá.
Sợi dây chuyền này Tang Noãn có chút ấn tượng, là mẫu trang sức chủ lực được thương hiệu trang sức trong nước Polaris tung ra thị trường trong quý mới nhất. Mặc dù sợi dây này nhìn một cái đã biết chính là hàng nhái, nhưng vẫn…
Thật là đẹp…
“Muốn à?”
Mạc Tư Nguyên vốn không có hứng thú, nhưng thấy cô cứ nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền kia thì lên tiếng hỏi.
“Ha ha, ha ha ha.” Tang Noãn cười khan mấy tiếng, ngẩng đầu mở to mắt nhìn anh.
Nhìn thấy vẻ mặt đầy nịnh hót này của cô anh đã biết cô suy nghĩ gì rồi. Mạc Tư Nguyên dùng một ngón tay khẽ đẩy trán cô, đôi môi nở một nụ cười, trực tiếp bước lên phía trước.
“Tôi tham gia cho.”