Ngọn lửa trong lồng ngực càng cháy càng mạnh, đến mức anh gần như không thể tiếp nhận nổi, máu huyết cả người cũng lập tức nóng ran, khiến anh không thể nào tự bình tĩnh lại được.
Yết hầu hơi trướt lên trượt xuống, hô hấp của Mạc Tư Nguyên hỗn loạn, giọng nói lạc đi: “Em nói thật sao?”
“Vâng.”
Tang Noãn cảm thấy mặt của mình bây giờ vô cùng nóng, chỉ nhờ có bóng đêm che đi mới không lộ ra màu đỏ, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
“Em chắc chắn?” Anh không hề chớp mắt nhìn cô chằm chằm, giọng nói run rẩy như đang kiềm chế một thứ gì đó, “A Noãn, chuyện này không đùa được.”
“Em không nói đùa với anh.” Giọng nói của Tang Noãn rất nhỏ, giống như tiếng muỗi vo ve trong đêm hè.
Vì dán chặt với cơ thể anh, cô có thể cảm giác được anh càng lúc càng nóng, khiến cái bụng nhỏ của cô nóng lên, lời nói cũng có chút hỗn loạn.
Thấy anh vẫn đang cứng đờ chưa có động tác gì, cô cũng dần thấy hơi mất tự nhiên, chỉ cảm thấy chờ đợi trong khoảng thời gian dài làm lòng cô càng ngày càng thấp thỏm.
Dừng một lúc lâu, cô cắn môi, lí nhí nói: “Anh không muốn thì thôi vậy.”
Nói xong cô quay lưng lại, nhắm mắt đi ngủ.
Một sức mạnh đột ngột giữ lấy cô lại, sau đó người kia dứt khoát nghiêng người, lập tức đè lên người cô…
Tang Noãn thoáng sửng sốt, vừa ngạc nhiên trợn mắt thì cả người đã bị nhấn chìm trong nụ hôn sâu.
Lúc này anh không còn cẩn thận giống như bình thường, trong nụ hôn tinh tế dày đặc còn mang theo cảm xúc xâm lược và gấp gáp, gần như hận không thể hòa tan cơ thể cô vào mình.
Tang Noãn lại nhắm mắt, đôi tay không tự chủ được giơ lên, chậm rãi vòng lấy cổ anh. Trong không khí dường như lóe ra tia lửa, khiến xung quanh cơ thể hai người càng ngày càng nóng lên, khiến bọn họ mê man.
“A Noãn.”
Hôn một lúc lâu, anh chậm rãi rời khỏi môi cô, hô hấp nóng bỏng và gấp gáp: “Lần đầu tiên, sẽ hơi đau một chút.”
Cả người cô cực kỳ căng thẳng, hai tay đặt sau lưng anh vô thức nắm chặt lấy áo anh, gật đầu đáp: “Vâng.”
“Đừng sợ.” Môi anh kề sát bên tai cô, giọng nói như mang theo liều thuốc an thần cực mạnh, vừa mát lạnh vừa êm dịu nhẹ nhàng, “Nếu như đau, em cứ nói cho anh biết.”
Anh chậm rãi phủ xuống, hôn nhẹ lên vầng trán, chóp mũi, sườn mặt, dọc một đường đi xuống rồi dừng lại trên đôi môi mềm mại của cô.
Anh hôn khẽ lên môi cô hai cái, bỗng nhiên khom lưng cắn vành tai của cô, kiên nhẫn ngậm vào miệng rồi từ từ nhấm nháp.
Tang Noãn chỉ cảm thấy vành tai như có một luồng nhiệt cực nóng đánh thẳng vào màng nhĩ, khiến cả người cô cũng phải run rẩy, cảm giác tê dại kì lạ xuất hiện. Hô hấp của cô vô tình trở nên rối loạn, cả người bất giác cũng mềm xuống, không tự chủ được hừ nhẹ một tiếng.
Mạc Tư Nguyên thổi nhẹ một hơi, hô hấp càng trở nên gấp gáp hơn, bàn tay đang nắm lấy cổ tay cô dùng sức siết chặt, vòng tay ôm cô chặt như cái kìm sắt.
Quanh thân bọn họ càng ngày càng nóng, hai người quấn lấy nhau một lúc lâu, cuối cùng anh cũng từ từ đứng dậy, khéo léo cởi từng nút áo ngủ của cô.
Áo ngủ bằng tơ lụa màu xanh nhạt từ từ rơi xuống.
Anh lại một lần nữa phủ lên người cô.
“A Noãn.”
Bàn tay anh luồn vào áo ngủ của cô, chậm rãi áp lên tấm lưng trần, cố gắng muốn nâng người cô lên. Tang Noãn dựa theo sự trợ giúp của anh, nâng cao cơ thể lên, anh nhẹ nhàng kéo váy ngủ về phía trước một cái, váy ngủ ngay lập tức được cởi ra.
Đây là lần đầu tiên hai người chân chính nhìn thấy nhau.
Cơ thể Tang Noãn cực kỳ nóng, không tự chủ được mà co rúm lại, dường như có hơi xấu hổ khi trần truồng trước mắt anh như vậy. Anh bắt lấy cánh tay đang che trước ngực của cô để lên vai mình, chậm rãi áp người xuống.
Da thịt dán sát vào nhau, cô có thể cảm nhận được rõ ràng nhịp tim của mình và của anh hòa chung với nhau, đập bình bịch bình bịch, vô cùng rõ ràng.
Anh từ từ hôn lên bên tai kia của cô.
Nghe thấy tiếng rên khẽ của cô, cơ thể anh hơi run lên, hai cánh tay không kiềm chế được ôm cô càng chặt hơn.
Bàn tay lưỡng lự men xuống phía dưới, lúc ngón tay anh chạm vào khu vườn thần bí kia, Tang Noãn lại đột nhiên hô lên: “Chờ chút đã.”
Mạc Tư Nguyên ngẩn ra, động tác lập tức dừng lại, ánh mắt xao động: “Hửm?”
Yên lặng một hồi, Tang Noãn mới nhíu mày nói: “Mạc Tư Nguyên, hình như có gì đó không đúng lắm.”
Mạc Tư Nguyên không giải thích được.
Cô đột nhiên đẩy anh ra, vội vàng tròng váy ngủ lên người, nhảy xuống khỏi giường chạy thẳng về phòng vệ sinh trong phòng ngủ của mình.
Mạc Tư Nguyên sững sờ tại chỗ.
Anh nghiêng người nằm trên giường, im lặng giơ tay lên che mặt mình lại, hít sâu mấy hơi mới bình tĩnh được. Một lúc lâu sau, ngọn lửa nào đó trong cơ thể cuối cùng cũng giảm bớt.
Đợi một lúc lâu sau, từ trong phòng vệ sinh của phòng sát vách mới truyền ra động tĩnh.
Tang Noãn quay lại.
Mạc Tư Nguyên nằm ở trên giường im lặng nhìn cô một lúc lâu, sau đó vươn tay kéo cô vào lòng, xoay người cô lại áp vào mình: “Chạy đi làm gì à?”
“Vâng.” Tang Noãn yếu ớt đáp lời, giương mắt nhìn anh rồi ngượng ngùng nói: “Mạc Tư Nguyên, hôm nay chúng ta không làm chuyện kia được không?”
Anh ngạc nhiên nhìn cô, có vẻ hơi bối rối.
Tang Noãn cắn cắn môi, nói nhanh: “Hôm nay em tới tháng!”
Giống như để chứng minh, cô còn đưa ra thứ gì đó mà nãy giờ mình vẫn cầm trong tay, giơ ra trước mặt anh.
Là giấy bọc băng vệ sinh.
Mạc Tư Nguyên chỉ cảm thấy đầu mình như bị gõ một gậy mà ngơ ra, ngốc nghếch nhìn chằm chằm tờ giấy bọc một hồi lâu, đột nhiên hít sâu một hơi.
Anh chưa từng tức nghiến răng nghiến lợi như thế bao giờ, Tang Noãn không nhịn được, đột nhiên nhỏ giọng cười.
Ban đầu cô còn cố gắng kìm nén tiếng cười của mình, dần dần như là không nhịn được, cô bèn vùi đầu vào trong chăn, phá lên cười ha hả. Mạc Tư Nguyên mím môi nhẫn nhịn, vẻ mặt khốn đốn trước nay chưa từng có, cái trán trơn bóng nhăn lại trong giây lát.
“Còn cười!” Anh thấp giọng nói một câu, rồi đưa tay quay mặt cô lại đối diện với mình, cúi đầu dùng hết sức mà hôn.
–
Một tuần sau, Mạc Tư Nguyên và Tang Noãn trở lại thành phố Lịch Xuyên.
Giống như lúc tới, lúc về hai người cũng chọn ngồi xe lửa, chỉ là lúc này không có nhiều thời gian thoải mái, nên hai người thương lượng rồi quyết định ngồi tàu tốc hành quay về.
Ngày bọn họ đi, ba Tang mẹ Tang đều xin nghỉ, lái xe đưa bọn họ ra trạm tàu cao tốc.
Trạm tàu điện ồn ào náo nhiệt, người tới người lui vô cùng đông đúc và vội vàng. Bọn họ mua vé tàu xong, xử lý hết đống hành lý, mẹ Tang bèn kéo Tang Noãn lại dặn dò: “Nhớ là phải ăn uống thật ngon, không được tiết kiệm quá. Tiền lương mà thiếu không đủ dùng thì cứ gọi cho ba mẹ, dù thế nào đi nữa trong nhà cũng không thiếu chút tiền cho con tiêu vặt.”
“Mẹ nghe Tư Nguyên nói chỗ con đang ở không an toàn lắm, thêm một thời gian nữa thì mua một căn hộ đi! Bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề, quan trọng là… an toàn.”
“Nhớ kĩ, lúc làm việc thì bớt được việc nào hay việc ấy, cố gắng đừng rước phiền phức vào mình, dù sao Tư Nguyên cũng là cấp trên của con, nếu con gặp chuyện phiền toái, dù đối với cả con hay thằng bé thì đều không tốt.”
“Dù đã xác định quan hệ rồi, nhưng cũng phải kiêng dè mọi người, công ty lắm người nhiều miệng, bớt được chuyện nào hay chuyện ấy.”
Bà cứ nói như thế, Tang Noãn thì đứng ở bên cạnh yên lặng lắng nghe, cuối cùng cô vui vẻ dựa vào lồng ngực bà cọ cọ, cười đùa làm nũng: “Mẹ, con biết rồi, mẹ đã nhắc đi nhắc lại những lời này suốt cả đoạn đường rồi, con nghe sắp mòn tai rồi.”
“Nghe mòn tai thì được cái gì, quan trọng là phải nhớ trong lòng!” Mẹ Tang tức vì rèn sắt không thành nổi thép, nhìn chằm chằm vào cô, đưa tay cốc đầu cô một cái, “Cái con bé này, nói gì cũng không nghe, đến lúc gặp phải rồi mới biết được!”
Tang Noãn nghịch ngợm lè lưỡi.
Bên kia, ba Tang cũng đang nói chuyện với Mạc Tư Nguyên.
“Tư Nguyên.” Ông vỗ vỗ vai anh, khuôn mặt tràn đầy sự cảm khái, “Cái tính trẻ con này của A Noãn không sửa được, con người lại đơn thuần, ở Lịch Xuyên làm phiền cháu để ý nó nhiều hơn.”
“Sao chú lại nói khách sáo thế ạ.” Mạc Tư Nguyên mỉm cười với ông, nói ra những lời hứa hẹn và đảm bảo, “Đây vốn là những việc cháu nên làm.”
Ba Tang nở nụ cười, nhìn kĩ anh một lúc lâu, bình thản nói: “Đừng bận rộn làm việc quá, khi nào có thời gian thì về đây chơi một chút, cho dù cháu đã về Lịch Xuyên rồi thì bên Thanh Thành vẫn là nhà của cháu.”
“Vâng.” Mạc Tư Nguyên gật đầu, âm thầm cảm động, “Vậy nếu chú dì có thời gian thì nhất định phải đến Lịch Xuyên làm khách, để cháu chiêu đãi hai người.”
“Được.”
Thấy sắp đến giờ phải lên tàu, mấy người bọn họ đứng ríu rít nói mấy chuyện linh tinh một lúc, cuối cùng vẫn đến lúc tạm biệt nhau. Mạc Tư Nguyên và Tang Noãn vẫy tay nói tạm biệt ba Tang mẹ Tang xong thì đứng vào đội ngũ kiểm tra, lần lượt đi qua cổng kiểm tra vào trạm tàu siêu tốc.
Ngồi trên tàu, Tang Noãn không còn vẻ vui cười hoạt bát như trước nữa, chỉ ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ mà im lặng.
“Làm sao vậy?” Mạc Tư Nguyên đưa tay ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng hỏi, “Lưu luyến à?”
“Vâng.” Cô cắn cắn môi, tay nghịch nghịch móng tay của mình rồi thở dài: “Haiz, trước đây em vẫn cảm thấy ba mẹ em rất bất công, chỉ thích anh mà không thích em.”
Mạc Tư Nguyên nhìn cô.
Cô ngẩng đầu, buồn bực nhìn anh, ấp a ấp úng giận dỗi nói: “Bây giờ em đột nhiên cảm thấy, hình như hai người họ cũng vô cùng tốt với em. Trước đây lúc còn ở bên cạnh ba mẹ em không cảm thấy thế, nhưng bây giờ không ở cùng với ba mẹ nữa, cảm giác đó lại rõ ràng hơn.”
“Đó là đương nhiên.” Anh đưa tay xoa tóc cô, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô, nói: “Bọn họ yêu em mà.”
Tang Noãn không đáp lời, chỉ nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào anh.
Xem hiểu ý tứ trong ánh mắt cô, Mạc Tư Nguyên bất đắc dĩ cười cười, cúi đầu nói nhỏ bên tai cô một câu: “Anh cũng yêu em.”
Lúc này Tang Noãn mới thỏa mãn, bắt đầu cảm thấy vui vẻ hơn.
“Phải rồi.” Vui vẻ được một lát, rốt cuộc cô lại nhớ ra gì đó, lấy từ trong túi xách ra một chiếc điện thoại di động, do dự nhìn anh: “Mạc Tư Nguyên, chiếc điện thoại này của anh đã tắt được cả một tuần rồi, bây giờ chúng ta đã về lại, nên mở lên thôi.”
Sắc mặt Mạc Tư Nguyên hơi khựng lại.
Anh lấy điện thoại di động từ trong tay cô, cầm lấy, suy nghĩ trong chốc lát rồi mới nhấn nút mở máy.
Tang Noãn nhìn chằm chằm vào màn hình không chớp mắt.
Từ ngày bọn họ quyết định lén quay về quê của cô thì không có ai quấy rầy bọn họ nữa. Mạc Tư Nguyên tắt nguồn điện thoại, đưa di động cho cô giữ, tính đến hôm nay anh đã biến mất khỏi bên kia tròn một tuần, Tang Noãn không thể tưởng tượng được với sự bận rộn đó của anh, một tuần không bật điện thoại thì đống tin nhắn có đủ làm nổ máy anh không.
Điện thoại của anh còn chưa hiện lên màn hình khóa, điện thoại trong túi Tang Noãn đã reo lên liên tục.
Cô lấy điện thoại ra nhìn một chút, là Lạc Tư Tư gọi đến.
“Em đi nghe điện thoại chút!” Báo cho anh biết một câu xong, cô đứng dậy đi ra ngoài bằng lối nhỏ bên cạnh ghế của anh, đi tới sát bên góc tàu.
Cô vừa mới rời đi, điện thoại của Mạc Tư Nguyên cũng hiện lên màn hình khóa.
Màn hình khóa của điện thoại di động là kiểu mặc định đơn giản nhất, cột sóng ở góc trên bên trái màn hình quay vài vòng, cuối cùng cũng có tín hiệu.
Giây lát sau, điện thoại đột nhiên vang lên một loạt âm thanh tinh tinh. Từ WeChat, tin nhắn, cuộc gọi nhỡ chưa được xem và nhận ào ào nhảy ra trên màn hình.
Mạc Tư Nguyên chỉ nhìn thoáng qua.
Những cuộc gọi nhỡ đại khái là vào lúc anh đang ngồi trên máy bay tư nhân cùng với mấy người khác là Tống Đề và Tần Kiệt, còn có cả hai người bên Cảnh Chỉ Huyên.
Tin nhắn ngắn thì có mấy cái, còn lại đa số là thông báo từ hệ thống.
Nhiều nhất là WeChat, anh vừa mở khóa màn hình ra, màn hình đứng lại vài giây, sau đó là thông báo đỏ chót liên tiếp nhảy ra.
Cảnh Chỉ Huyên: Tư Nguyên, ông nội và mọi người đều đã đến rồi, anh đang ở đâu?
Cảnh Chỉ Huyên: Tư Nguyên, có chuyện gì sao?
Cảnh Chỉ Huyên: Chú ý an toàn, sinh nhật vui vẻ.
Tư Tư: Anh, anh về chưa? Ông nội sắp nổi điên rồi.
Tư Tư: Anh không đến thì bọn em tự chơi đấy! Happy birthday! (trái tim).
Nhiều nhất là Tống Đề, liếc nhìn hơn mười cái tin nhắn, gần như nhét đầy khung trò chuyện.
Tống Đề: Cậu cả nhà họ Mạc ơi, cậu về đi, tôi nói cho cậu biết, cậu không được chơi trò mất tích đâu! Giữ liên lạc đấy!
Tống Đề: Trời ạ, cậu tắt máy thật à?
Tống Đề: Này này này, cậu cứ ném hết công việc cho tôi như thế sao? Tôi cũng rất bận rộn đấy có biết không? Có thể trả lời không hả?
Tống Đề: A a a sao cậu vẫn còn tắt máy! Hai người các cậu lại bỏ trốn rồi đúng không, mẹ nó! Thiếu gia ơi mau mở lại máy đi, tôi sắp không chống đỡ được rồi!
Tống Đề: Hôm nay ông nội cậu đã tìm tôi bốn lần rồi đấy! Bốn lần! Mạc Tư Nguyên, cậu đừng có hãm hại tôi như thế! Nếu cậu còn không về thì tôi không lừa dối được gì nữa đâu!
Mới nhất là một tin nhắn đến vào sáng hôm nay, ngắn gọn và vội vàng: “Đã xảy ra chuyện, nếu thấy tin nhắn thì mau về.”
Ánh mắt Mạc Tư Nguyên khựng lại, anh nhẹ nhàng nhíu mày.
–
“Alo, Tư Tư hả?”
Tang Noãn vừa bắt máy, Lạc Tư Tư ở đầu dây bên kia lập tức phát ra một tràng tiếng hét, khiến tai của Tang Noãn như ù đi.
“Aaaa A Noãn! Cuối cùng cậu cũng bắt máy rồi! Tớ còn tưởng cậu bốc hơi khỏi thế gian này rồi chứ! Khoảng thời gian này cậu đi đâu vậy? Tớ gọi mãi cho cậu mà không được!”
Tang Noãn nhanh chóng đưa điện thoại ra xa một chút, chậm rãi ấn nút giảm âm lượng rồi mới giải thích: “Ừ, do tuần này tớ xin nghỉ để về quê, đi gấp quá nên chưa kịp nói với cậu, vậy nên…”
“À,” Lạc Tư Tư ở đầu dây bên kia cũng không quá bận tâm, nhanh chóng hỏi lại, “Vậy bây giờ cậu đã đến nơi chưa?”
“Ừ, tớ đang ở trên tàu hoả, chiều nay sẽ đến nơi!”
“Aaa tốt quá rồi!” Dường như Lạc Tư Tư đang rất phấn khích, cô ấy vui vẻ nói, “A Noãn, nhớ quay về sớm nha! Gần đây tớ mới nảy ra một ý tưởng, muốn cậu tư vấn giúp tớ một chút. Mà hình như hôm nay anh tớ cũng về nhà, đợi mấy ngày sau nếu rảnh thì chúng ta hẹn nhau ra ngoài ăn cơm một bữa rồi bàn bạc cụ thể hớn!”
Nói đến Mạc Tư Nguyên.
Trong lòng Tang Noãn có đôi chút bất an, ngập ngừng hỏi thăm: “Ừ, được thôi. À đúng rồi Tư Tư, hôm đó tớ về rồi tiệc sinh nhật của cậu diễn ra như thế nào? Có vui không?”
“Uầy, cậu đừng nhắc nữa!” Nói đến đây, Lạc Tư Tư có vẻ vô cùng phiền muộn, thở dài một hơi nói, “Vốn dĩ hôm đó là một ngày tốt lành, nhưng ông nội tớ lại tìm tới, mang theo bộ mặt như Diêm Vương đến quấy rối! Ngay sau đó anh tớ gọi điện đến bảo không tham gia được vì có việc gấp cần phải xử lý. Khỏi nói sắc mặt của ông tớ lúc đó, chắc giận anh tớ lắm, định gọi điện thoại ra lệnh cho anh tớ phải đến tham gia, nhưng anh tớ lại tắt điện thoại, cuối cùng cơm cũng không ăn, ai về nhà nấy.”
Trong lòng Tang Noãn đột nhiên trở nên hồi hộp, không khỏi siết chặt điện thoại, “Sau đó thì sao?”
“Thì cứ như vậy thôi!” Lạc Tư Tư trả lời một cách thờ ơ, “Nhưng A Noãn, cậu không biết đấy thôi, anh tớ bị làm sao ấy, cả tuần này cũng bốc hơi đi đâu mất, gọi điện thoại không được, nhắn tin qua Wechat hay SMS cũng không trả lời! Tống Đề nói với tớ, hình như nguồn hàng cung cấp cho siêu thị ở Lâm Thành xảy ra vấn đề, anh tớ thay Tống Đề đi công tác rồi. Nhưng ông nội cũng gấp gáp tìm anh tớ muốn điên lên, ngày nào cũng tìm Đại Đề Tử hỏi chuyện, Đại Đề Tử bị mắng thê thảm lắm.”
Tang Noãn ngây người, trái tim nặng trĩu, vừa cảm thấy ấm áp vừa chua xót.
“Ai da, không sao đâu A Noãn”, Lạc Tư Tư ở đầu dây bên kia nhận ra gì đó, vội vàng nói lời tạm biệt, “Thôi tớ không nói với cậu nữa, khi nào cậu quay về nhớ nói với tớ nha, chúng ta ra ngoài ăn cơm, nhớ đó!”
Điện thoại tắt máy.
Nhìn cuộc gọi đã kết thúc, Tang Noãn hít một hơi thật sâu, cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng của mình, cất điện thoại vào túi rồi quay lại ghế ngồi trên toa tàu.
Khi Tang Noãn quay lại, Mạc Tư Nguyên đã đặt điện thoại xuống. Anh lặng lẽ đọc một cuốn sách ngoại ngữ.
Điện thoại di động được đặt một cách tùy ý ở trên bàn phía trước mặt, nhìn thoáng qua rất bình tĩnh.
“Em quay lại rồi à?”
Thấy cô quay lại, anh đứng lên để cô bước vào ghế ngồi bên cửa sổ, ôm cô vào lòng như thường lệ.
“Tư Tư nói gì vậy?”
“Không có chuyện gì đâu.” Tang Noãn lắc đầu, như có như không liếc nhìn chiếc điện thoại đang đặt trên bàn, gượng cười hỏi: “Sao rồi? Tin nhắn hiện lên một loạt luôn hả? Điện thoại có bị lag không?”
“Đương nhiên là không.” Mạc Tư Nguyên nhướng mày tự đắc, dường như muốn chứng minh cho cô thấy, anh cầm điện thoại lên rồi mở khóa, sau đó đưa cho cô.
Tư Noãn ngập ngừng nhận lấy nó, mở WeChat ra nhìn lướt qua một chút.
Chỉ thấy toàn bộ WeChat đều sạch sẽ, tin nhắn mới nhất là lời chúc sinh nhật của Cảnh Chỉ Huyên và Lạc Tư Tư.
Hộp thoại của Tống Đề vẫn ở trạng thái của một tuần trước, không hề căng thẳng như lời của Tư Tư nói.
“Sao nào, anh có nói dối em không?” Mạc Tư Nguyên mỉm cười, nhẹ nhàng lấy lại điện thoại, ấn nút khoá màn hình rồi đặt sang một bên.
Bàn tay Tang Noãn trống rỗng, đôi mắt mờ mịt vẫn nhìn vào lòng bàn tay, một lúc sau mới buông tay xuống.
Thật lâu sau, cô đột nhiên xoay người, vòng tay ôm eo anh thật chặt, vùi đầu vào ngực anh.
Mạc Tư Nguyên bị cái ôm bất ngờ của cô làm cho sửng sốt, hai tay cứ cứng đờ ở hai bên. Vài giây sau, anh cười khẽ một tiếng, bàn tay chậm rãi xoa xoa lưng cô, nhỏ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Tang Noãn chỉ lẳng lặng ôm anh như thế, không trả lời.
Anh thoải mái vỗ nhẹ lên lưng cô, đưa mắt nhìn qua một lượt những ánh mắt xung quanh đang chăm chú vào họ, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Ở đây còn có nhiều người đang nhìn lắm, nếu muốn ôm thì về nhà anh cho em ôm bù, được không?”
Người trong lòng anh yên lặng một lát, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu.
Cô cố gắng ngửa đầu lên, ghé sát lại tai anh, nhỏ giọng nói: “Mạc Tư Nguyên.”
“Ừ?”
“Có một số chuyện em vẫn chưa nói với anh, thế nhưng lý trí của em lại mách bảo, nên em muốn cho anh biết.”
Giọng nói của cô mềm mại yếu ớt, còn có một chút khàn khàn, nhưng từ ngữ lại hết sức trịnh trọng: “Mấy năm nay em rất nhớ anh, thực sự rất nhớ anh. Anh quay về em rất vui vẻ, anh thích em, em lại càng vui mừng hơn.”
“…”
“Em cũng rất yêu anh.”
Mạc Tư Nguyên giật mình.
Máu huyết cả người đột nhiên hỗn loạn, tiếng xe lửa ầm ầm cùng những lời đàm tiếu từ đám đông xung quanh anh biến mất toàn bộ, bên tai chỉ còn lại câu nói này của cô. Em cũng rất yêu anh.
Anh không kìm được ôm chặt lấy cô, cúi đầu vùi vào tóc cô, nhắm chặt mắt lại: “Anh cũng vậy.”
Anh cũng vậy.
Vì yêu em, nên vậy.
Bất kể là con đường phía trước có bao nhiêu chông gai, có bao nhiêu gian nan hiểm trở, anh cũng sẽ không sợ hãi nữa, sẽ dũng cảm đối mặt.
Bởi vì anh biết, cho dù có chuyện gì xảy ra, em vẫn mãi mãi nắm tay anh và ở bên cạnh anh.
–
Hôm sau là ngày thứ Hai, Tang Noãn quay lại chỗ làm việc của mình để báo cáo.
Đại khái là một tuần vừa rồi chơi quá thoải mái, lúc trở về, Tang Noãn đột nhiên có cảm giác lo lắng khi bước vào công ty. Cũng may là toàn bộ bộ phận thiết kế không có ảnh hưởng gì nhiều khi cô biến mất một tuần qua, chỉ có mấy người đồng nghiệp có quan hệ tốt với cô thấy cô quay lại, bèn hỏi han ân cần một lúc lâu, sau đó lại quay về với công việc.
Mãi cho đến buổi trưa, khi Tang Noãn gõ cửa phòng giám đốc bộ phận.
Trong nội bộ công ty D-King, nhân viên xin nghỉ dài hạn quay lại công tác phải được giám đốc của bộ phận ký tên vào đơn trả phép, rồi đến bộ phận nhân sự báo cáo. Nhìn thấy cô trở về, Cảnh Chỉ Huyên chỉ hơi bất ngờ một chút, không nói thêm gì, vung bút ký đơn trả phép cho cô.
“Ông nội cô thế nào rồi?”
Sau khi ký đơn trả phép cho Tang Noãn xong, Cảnh Chỉ Huyên thuận miệng hỏi.
Ông nội cô?
Tang Noãn hơi sững sờ, mê mang mất mấy giây mới chần chừ mở miệng: “Ông nội tôi?”
“Ừ.” Cảnh Chỉ Huyên nhíu mày, nói: “Trước kia không phải cô báo với phòng nhân sự là ông nội cô bị bệnh nên xin nghỉ mười ngày sao? Tôi còn tưởng phải mấy ngày nữa cô mới quay lại công ty, sao lại về nhanh thế? Bây giờ sức khỏe của ông nội cô đã ổn định chưa?”
“À à.”
Tang Noãn giận mình tỉnh ra, nếu vậy có lẽ là Mạc Tư Nguyên đã lấy lý do khác để xin nghỉ giúp cô rồi, suy nghĩ của cô nhanh chóng thay đổi, lập tức nói: “Vâng, chỉ là bị ho thông thường thôi, không phải bệnh nặng gì, bác sĩ nói chú ý dinh dưỡng, chăm sóc cơ thể tốt là được.”
“Người già bị ho khan cũng rất khó chịu, bình thường phải chú ý đề phòng, nhất là lúc trời sắp vào thu thế này.” Cảnh Chỉ Huyên thuận miệng nói, lấy ra một quyển tài liệu từ đống tài liệu trên bàn, đưa tới trước mặt cô, “Cô đọc qua cái này một chút đi.”
Tang Noãn nhận lấy, mở trang thứ nhất ra đã là phiếu đăng ký đập ngay vào mắt.
Bảng kê bên dưới viết: Phiếu đăng ký tham gia giải thưởng thiết kế trang sức toàn thế giới “JDE” lần thứ mười bảy của Trung Quốc.
Tang Noãn sửng sốt, mơ màng ngẩng đầu lên hỏi: “Đây là?”
“Chắc cô cũng biết cuộc thi “JDE” phải không?” Cảnh Chỉ Huyên nhẹ nhàng vắt chéo chân, bình tĩnh nói, “Đơn vị tổ chức là bên “JI”, đây cũng được coi là một cuộc thi thiết kế trang sức vàng bạc có quy mô trên toàn thế giới. Bây giờ công ty mới có năm người có tên trong danh sách, sau khi thảo luận, tôi nghĩ là cho cô một vé tham gia cũng được. Nếu như trong cuộc thi lần này các cô có thể thể hiện hết tài năng, như vậy cũng rất có lợi cho danh tiếng của công ty. Cô về nhà chuẩn bị một chút, tuy rằng còn có hai tháng, nhưng tính ra thời gian vẫn tương đối vừa đủ.”
Tang Noãn giật mình, chỉ cảm thấy bảng kê trong tay đột nhiên nóng rẫy, cô vội nói: “Thế nhưng, giám đốc Cảnh, tôi lo là tôi…”
Cảnh Chỉ Huyên nhẹ nhàng nhíu mày, đợi câu tiếp theo của cô.
“Tôi…” Tang Noãn không biết nói gì.
Đó là một cơ hội tốt, thế nhưng, nếu như bước vào cuộc thi, vậy bệnh suy nhược màu sắc của cô…
Im lặng một lúc lâu, Cảnh Chỉ Huyên hơi cau mày, hỏi thẳng: “Cô không muốn tham gia?”
Ngón tay Tang Noãn siết chặt tờ bảng kê đăng ký, không nói gì.
Cảnh Chỉ Huyên hít vào một hơi, hình như có chút bất ngờ: “A Noãn, cô có nhầm không? Đây là một cơ hội rất tốt đấy? Ba năm mới có một lần “JDE” được tổ chức cho người mới tham gia thi đấu, hơn nữa không phải ai cũng có thể đăng ký được. Khắp toàn bộ D-King mới có tổng cộng năm người được chọn, trong số các thực tập sinh làm trợ lý mới tới cũng chỉ có cô và Lâm Nhân, cô cứ bỏ qua như vậy sao?”
Tang Noãn vẫn im lặng.
Thấy cô cứ yên lặng không nói gì, Cảnh Chỉ Huyên chỉ biết thở dài, đứng lên đi tới trước mặt cô.
“A Noãn, cô phải biết là muốn trở thành một nhà thiết kế trang sức tài ba, có đôi khi không chỉ dựa vào thực lực, mà còn phải dựa vào may mắn. Nói đâu xa, cô nhìn lại bộ phận thiết kế của D-King xem, các nhà thiết kế có ai là không có thực ực đâu? Nhưng nếu muốn để lại danh tiếng trong cái giới này, vậy không thể chỉ cần mỗi thực lực.”
“Bây giờ cô mới bước chân vào giới này, đối với cô mà nói, lúc này không tham gia mấy cuộc thi như vậy cũng không sao cả, nhưng tôi phải nói rõ ràng cho cô biết, cơ hội này bao nhiêu người cầu còn không được. Cô cứ cầm tờ giấy đăng ký này về đi, suy nghĩ cẩn thận một chút, cân nhắc lại thử xem. Nếu như cô thật sự không muốn…”
Cảnh Chỉ Huyên ngừng lại, vừa bất đắc dĩ vừa như thở phào một hơi, nói: “… Vậy đến lúc đó lại nói tiếp!”
Đi ra khỏi phòng làm việc của giám đốc bộ phận, trong đầu Tang Noãn rối như mớ bòng bong, khổ não gãi đầu một cái.
“A Noãn!”
Lâm Nhân đang đứng ngoài hành lang lấy nước, thấy cô thì lập tức cười hì hì tiến lên, tò mò ngó vào tờ giấy trong tay cô hỏi: “Đây là cái gì?”
Nhìn thấy quyển tài liệu màu xanh nhạt kia, cô ấy lập tức ngạc nhiên thốt lên: “Ơ! A Noãn, cô cũng được chọn đi tham gia cuộc thi dành cho người mới của “JDE” sao! Tôi cũng vậy, tốt quá!”
Tang Noãn có chút phờ phạc quay đầu nhìn cô ấy.
Đối diện với Tang Noãn như thế, Lâm Nhân lại cười vô cùng xán lạn, ánh mắt trong suốt lấp lánh đầy tinh thần.
Nhìn cô ấy một hồi, Tang Noãn hơi nhếch môi, nói: “Nhân Nhân, tôi thật sự rất hâm mộ cô.”
“Hâm mộ tôi?” Lâm Nhân khó hiểu, nhìn qua nhìn lại mình một lượt, hỏi, “Hâm mộ cái gì?”
Ánh mắt Tang Noãn lặng lẽ dừng trên mắt cô ấy, trong lòng có chút mất mát.
Nếu như cô cũng giống như người bình thường, không mắc bệnh suy nhược màu sắc…
Nếu như cô không mắc cái bệnh không tiện nói ra này…
Như vậy thì tốt biết bao nhiêu.
Cô có thể hoàn toàn tự mình tưởng tượng, tự mình làm ra, không cần lo lắng người khác sẽ vì thế mà cười nhạo mình, không cần phải cẩn thận dè chừng, lo lắng khuyết điểm của mình bị người khác phát hiện.
Điện thoại di động trong tay đột nhiên vang lên, Tang Noãn cúi đầu nhìn, số điện thoại thuộc về một mình Mạc Tư Nguyên hiện lên màn hình.
Tang Noãn thoáng run rẩy, nói xin lỗi với Lâm Nhân, cũng buông luôn cả tờ giấy đăng ký dự thi, chạy ra ngoài nhận điện thoại.