Vả lại, khăn tay có thể lau mồ hôi, lau tay, lau mặt nhiều công dụng, mỗi người đều chuẩn bị một cái trong người. Thứ này cũng rẻ, đối với những người có chút tiền trong trấn mà nói thì cũ là có thể tiện tay đổi cái mới.
Một đường đi này khăn tay trong giỏ trúc của Lục Cốc bán rất tốt, vì thêu hoa văn tinh xảo và đường may khéo léo nên rất được các phụ nhân và phu lang yêu thích.
Y vốn đã bán rẻ chỉ ba văn tiền một cái nên lúc có người cò kè mặc cả y sẽ không nhượng bộ. Sau khi ra khỏi ngõ Họa Mi thì hai mươi ba chiếc khăn tay mang theo đều đã bán hết.
Ngõ Họa Mi này xem như là nơi tụ tập của những hộ giàu nhỏ trong trấn Phong Cốc. Cô nương và song nhi trong khuê phòng không tiện lộ mặt ra bên ngoài nên bình thường sẽ có những bà vú hoặc a ma mang theo khăn tay và túi thơm mà tú nương (thợ may) thêu đến nhà tùy cho bọn họ lựa chọn, rẻ thì có cách bán rẻ, đắt thì có lý do đắt, giá tiền không giống nhau.
Cũng vì Lục Cốc thêu tốt, nhìn qua là biết tốn công tốn sức chứ không phải làm qua loa cẩu thả nên người ta mới nguyện ý mua.
Hôm nay vận may của y không tệ, vừa vào ngõ Họa Mi rao bán giá ba văn tiền một tiếng, hộ gia đình ở giữa có bà vú được sai đi mua rau về vừa định vào nhà, nghe thấy giá tiền liền xoay người nhìn, muốn mua cho mình một cái khăn tay hoa, xem khăn xong còn gọi phu lang nhà bà hầu hạ tới, thấy là đồ tốt lập tức mua luôn năm cái.
Những hộ giàu nhỏ kỳ thực không khác nhiều so với đa phần dân chúng bình thường, nhiều lắm cũng chỉ là cuộc sống sung túc, có thể thuê được người hầu kẻ hạ, không giống những nhà giàu quyền quý có đủ loại quy củ không được ra cửa các thứ.
Nhóm người Lục Cốc nói chuyện trong ngõ, hai ba hộ gia đình xung quanh nghe thấy cũng đi ra vây xem.
Gặp được người dễ nói chuyện đương nhiên Lục Cốc đều nở nụ cười tươi, không cần Thẩm Huyền Thanh phải ở cạnh giúp đỡ, tự y cũng biết chào hàng ra sao, còn bán thêm được hai, ba cái túi thơm và nút thắt.
Y cứ luôn miệng gọi thẩm ơi a ma à đến là ngoan ngoãn, vẻ ngoài lại trắng noãn thanh tú, xiêm y trên người cũng sạch sẽ khiến mấy đại nương và phu lang lớn tuổi nhìn mà thấy yêu thích nên việc buôn bán hiện giờ suôn sẻ hơn ban nãy nhiều.
Một túi thơm bốn mươi văn, y còn tặng cho a ma kia thêm một cái khăn tay trước khi ông rời đi, a ma đó vui vẻ bảo y lần sau lại đến tiếp, ông còn muốn mua.
Sau khi ra khỏi ngõ Họa Mi rõ ràng y đã vui hơn rất nhiều.
Thực ra vừa rồi không phải tất cả các thẩm và a ma đều mang vẻ mặt ôn hòa, có một phụ nhân mặc vàng đeo bạc nên xem thường hàng của y, hất cằm nhìn người còn nói vài câu móc mỉa nhưng y vội bán cho những người khác nữa nên sau khi thu tiền thì không để tâm có uất ức gì không.
Cũng bởi vậy nên y bỗng cảm thấy lời nói của người khác kỳ thực chẳng đáng gì, chuyện buôn bán với người này không thành thì đổi người khác, sẽ luôn có người coi trọng hàng thêu của y, huống hồ bản thân Lục Cốc cũng cảm thấy tay nghề thêu thùa của mình không kém chút nào, khi nương y còn sống còn có người muốn mua đồ chỉ đích danh bà đấy.
Thẩm Huyền Thanh thấy y vui đến vậy, niềm vui khi kiếm được tiền đều sắp viết hết lên mặt rồi, tâm tư quá dễ đoán, bèn cười hỏi: "Kiếm được bao nhiêu rồi?"
Mới vừa rồi khi Lục Cốc bán đồ, vì tất cả đều là phụ nhân và phu lang nên hắn tránh ra vài bước đợi ở bên cạnh.
Lục Cốc nhắc tới tiền là hai mắt đều sáng cả lên, quay đầu lại vừa nghĩ vừa nói: "Túi thơm bán một cái là bốn mươi văn, bán hai mươi hai cái khăn tay, cái cuối tặng cho người ta, là sáu mươi sáu văn, nút thắt bán bốn cái nhỏ là hai mươi văn."
"Ừm." Y dừng một chút, nhỏ giọng tính toán xong mới ngẩng đầu nói với Thẩm Huyền Thanh: "Tổng cộng bán được một trăm hai mươi sáu văn tiền."
"Nhiều vậy sao?" Thẩm Huyền Thanh cười một tiếng, hắn kéo cả xe củi này mới bán được sáu mươi văn, liền nói: "Tính ra hôm nay em bán được nhiều thật đấy."
Hắn khen ngợi khiến Lục Cốc hơi ngượng ngùng nhưng ý cười trên mặt vẫn không phai. Sau khi đông nhàn y ở nhà thêu đồ phần lớn đều để cho trong nhà dùng, trời lạnh nên không lên trấn, bán được ít, lần này chỉ riêng ở ngõ Họa Mi mà đã bán được hơn một trăm văn tiền, trong lòng y vừa cao hứng vừa kích động.
Y không biết nói ra niềm vui sướng này kiểu gì, hai mắt cong cong lặng lẽ đưa tay túm lấy góc áo Thẩm Huyền Thanh. Trên đường nhiều người, y kéo nhẹ hai cái đã sợ bị người khác nhìn thấy nên chẳng mấy chốc đã buông ra.
Có người dắt trâu đi tới từ phía đối diện, trâu ve vẩy đuôi vừa đi vừa kéo, phân rơi lụp tụp trên mặt đất, người hai bên đường vội vàng té tránh, Thẩm Huyền Thanh đẩy xe sang bên cạnh nhường đường còn Lục Cốc ở phía sau hắn, đợi trâu đi qua rồi hai người mới tránh phân trâu trên mặt đất đi tìm Thẩm Nghiêu Thanh.
Về đến nhà mặt trời đã ngả về tây, Lý Uyển Vân lại đang sắc thuốc, mùi thuốc đắng theo gió bay tới, mấy hộ gia đình xung quanh đều có thể ngửi thấy.
Củi là do cả Thẩm Huyền Thanh Thẩm Nghiêu Thanh đốn nên sáu mươi văn chia đôi mỗi người một nửa, tính toán rõ ràng như vậy đỡ phải quanh co lòng vòng.
Rau dại có cả của Vệ Lan Hương và Thẩm Nhạn đào nên Thẩm Huyền Thanh làm chủ, bảy mươi tư văn tiền bán rau dại thì chia cho Vệ Lan Hương năm mươi văn, còn lại hai mươi tư văn cho Lục Cốc. Hắn cũng không để Lục Cốc chịu thiệt mà đưa toàn bộ ba mươi văn tiền bán củi của mình cho y.
Cá đông xuân là do Thẩm Nghiêu Thanh hạ lồng nên hắn không lấy tiền, hôm khác hắn hạ lồng bán được tiền thì tự giữ lấy là được.
Tiền bán túi thơm và khăn tay của Lục Cốc không cần phải chia vì đó là tự y mua vải mua chỉ cũng là tự y thêu, không liên quan đến người khác. Lúc trên đường về Thẩm Huyền Thanh đã sớm hỏi rõ đồ vật trong giỏ y bán được bao nhiêu, sau khi về chia tiền thì không động vào chỗ tiền đó.
Sau khi ăn cơm tối xong, Lục Cốc trở về phòng thắp nến đếm tiền.
Tiền rau dại là hai mươi tư văn tiền, Thẩm Huyền Thanh cho y ba mươi văn, ngoài một trăm hai mươi sáu văn ra, lúc trên trấn Lục Cốc còn lục tục bán thêm được năm cái nút thắt nhỏ, lúc về có người trả giá, y đang vội về nhà nên bán hai cái cuối với giá bốn văn tiền, tổng cộng là hai mươi ba văn.
Hai trăm lẻ ba văn tiền đồng chất đống trên bàn, vừa động vào là lách cách vang lên, thật sự là thanh thúy dễ nghe.
"Không cất vào trong túi lớn à?" Thẩm Huyền Thanh thấy y cầm một túi tiền nhỏ tới bèn hỏi.
"Không đâu, mai em dùng tiền này tìm Cố đại nương mua kim chỉ." Lục Cốc nắm một nắm tiền nhét vào túi, chỉ thêu của y chỉ có hai màu là không đủ nên phải bổ sung đầy đủ, vải lụa làm khăn tay cũng phải mua, mua nhiều chút có thể thêu được một khoảng thời gian.
Vì túi thơm giá hơi cao nên hôm nay chỉ bán được một cái, vẫn là làm khăn tay tốt hơn, nút thắt cũng kết thêm vài cái.
Y đang nghĩ đến chuyện kiếm tiền, Thẩm Nhạn ở trong phòng bếp hô nước sôi, cất túi tiền xong y cùng Thẩm Huyền Thanh đi ra ngoài súc miệng rửa mặt.
***
Mưa phùn như tơ, sương mù giăng kín.
Đều nói mưa xuân quý như dầu, mưa này nhìn nhỏ vậy thôi nhưng ra ngoài không bao lâu là ướt hết cả người, Lục Cốc xách theo một giỏ rau tề thái từ bên ngoài trở về.
Y đội nón rộng vành nhưng không mặc áo tơi, lưng và hai tay áo đều đã ướt một mảng lớn.
Hai ngày nay trời mưa, Thẩm Huyền Thanh lo đường xa nên không cho y lên trấn bán rau dại, trong nhà không thiếu chút tiền này. Hôm nay y đào rau là muốn ăn bánh bao rau dại, trời mưa không làm được việc gì khác không bằng làm chút đồ ăn vậy.
Trên mảnh đất hoang sau nhà kia rau sam cũng đang lớn dần rồi, sau trận mưa này sẽ sinh trưởng rất tốt, đến lúc đó có thể làm bánh bao rau sam, cũng rất tươi mát.
Y vừa chạy trở về đã thấy cún con không sợ mưa gió chơi đùa trong viện, thân nó đã ướt sũng, y không khỏi thở dài trong lòng. Lúc nãy Quai tử muốn theo y ra ngoài nhưng y không cho sợ nó bị ướt, ai ngỡ vẫn là không tránh được.
Không sợ cả thân cún con ướt sũng mà chỉ sợ nó dụi tới dụi lui.
"Đi đi." Thấy nó hưng phấn chạy tới, Lục Cốc vội vàng xua đuổi.
Quai tử thường có lúc không nghe lời, giống như hiện tại xông tới cọ cọ bắp chân y.
Gió thổi còn rất lạnh, Lục Cốc không ngăn được nó, may mà xiêm y đều đã ướt, lát sẽ thay nên y không tính toán với nó.
Ai mà ngờ cún con đứng cạnh y lắc mình một cái, một thân lông toàn nước bắn tung tóe khắp nơi, y muốn chạy đi nhưng không kịp, trong tiếng cười của Thẩm Nhạn bị văng nước lên cả người.
"Cốc tử ca ca, lần này đến lượt huynh đó." Thẩm Nhạn đứng dưới nhà chính xem náo nhiệt, chiều hôm qua cún con đã văng cho nàng một thân nước rồi, giờ nàng thấy người khác gặp "tai ương" nên cứ cười mãi không ngừng.
Lục Cốc dùng tay áo lau nước bắn trên mặt, trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ nhưng vẫn nở nụ cười, sau khi buông giỏ xuống thì đi thay xiêm y sạch sẽ.
Rau tề thái bị mưa rơi dập sợ là ăn không ngon nên sau khi rửa hai lần y dùng nước sôi chần qua. Lúc y đang trộn bột thì Kỷ Thu Nguyệt vào bếp, mấy ngày trước đi chẩn bệnh, lang trung đã dặn nàng phải kiêng những món rau dại mang tính hàn này nên giờ nàng chỉ có thể đứng xem.
"Định giã tỏi sao?" Nàng lại liếc mắt nhìn Thẩm Nhạn đang bóc tỏi một cái, vừa nghĩ đến bánh bao rau dại chấm nước giấm tỏi, thèm tới nuốt nước miếng nhưng mà nàng lại không thể ăn.
Bánh bao rau dại còn chưa làm ra nhưng nàng càng nghĩ càng thèm lại biết mình không thể ăn được, có lẽ là do mang thai nên nàng cứ nhìn nhìn tới hai mắt ươn ướt, thèm đến rớt nước mắt.
Đầu ngón tay Thẩm Nhạn có một vết xước măng rô, vì quá nhỏ nên lúc bóc tỏi không để tâm cho lắm, giờ vết thương có hơi đau rát nhưng vẫn nhịn được, liếc mắt nhìn ngón tay một cái rồi ngẩng đầu muốn nói chuyện với Kỷ Thu Nguyệt, không ngờ lại thấy hai mắt nàng ướt đẫm.
"A tẩu." Thẩm Nhạn cẩn thận mở miệng.
Kỷ Thu Nguyệt bị nàng phát hiện có hơi ngượng ngùng, nghĩ thầm mình lớn vậy rồi mà lại ham ăn tới chảy cả nước mắt, thật sự là không có tiền đồ, nhịn không được lại nở nụ cười nói: "Không sao đâu, ta chỉ là thèm ăn thôi, ai biết sau khi mang thai lại có nhiều thứ không thể ăn đến vậy, thật sự là chịu tội mà, sau khi sinh đứa nhỏ ra ta sẽ ăn cả một lồng, mấy đứa đừng có tranh với ta đấy."
Thấy nàng lại lộ ra ý vười, Thẩm Nhạn và Lục Cốc mới thấy yên tâm.
"Vâng, đều là của tỷ, bọn muội không ăn đâu." Thẩm Nhạn vừa nói, Lục Cốc ở cạnh gật đầu phụ họa, còn nói: "Đến lúc đó cũng sẽ giã tỏi làm nước giấm tỏi cho tỷ."
Kỷ Thu Nguyệt không dám nghe nữa, vội vàng chạy trốn khỏi phòng bếp, không biết là nói gì với Thẩm Nghiêu Thanh ở trong nhà chính, Lục Cốc chỉ nghe thấy anh cười ha ha rồi lại có tiếng xin tha, không nghĩ cũng biết là bị đánh.
Rau nhiều hơn bột, bánh mềm nhiều rau mới mẻ, nhân lúc vừa hấp xong còn nóng chấm vào nước giấm tỏi giã, thực sự ngon miệng vô cùng.
Lục Cốc làm bánh nhỏ, hai ba miếng là ăn hết, Thẩm Huyền Thanh ăn liên tiếp bảy, tám cái mới thấy đã thèm.
Thẩm Nghiêu Thanh ăn mấy cái, cười bẻ một nửa cái bánh chấm vào trong nước giấm tỏi, đứng dậy đưa cho Kỷ Thu Nguyệt đang trốn phòng, một miếng nhỏ vậy có thể gây nên chuyện gì chứ. Chờ đến mai anh đi mua gà ác về cho tức phụ giải thèm, không được ăn rau dại thì ăn thịt, thịt không được nữa thì lại lên núi đào măng xuân. Măng mọc sau mưa là lúc tươi ngon nhất, hầm canh cùng gà ác cũng rất tươi ngon.
***
Trời quang mây tạnh, đã có không ít người đang đào rau dại trên núi, ven sông cũng có người vớt cá đông xuân, sau cơn mưa người trốn trong mái hiên nhà đều ra ngoài hoạt động..
Lục Cốc cũng vậy, núi rừng mênh mang, ngày qua ngày sống một cuộc sống an yên no đủ.
Buổi trưa hôm đó, y vừa đào rau sam về, cầm một cành cây gạt bùn dưới đế giày trước cửa viện, mưa ngừng nhưng mặt đất còn chưa khô hẳn, đi một vòng trên núi đã dính không ít bùn ướt.
"Nhiều thế!" Vệ Lan Hương đi ra từ trong viện nhận lấy giỏ trúc trong tay y.
Còn chưa kịp đi vào hai người đã thấy nương Toàn tử vội vàng đi ra từ Trương gia, thấy Vệ Lan Hương ở cửa thì đi tới hạ giọng nói: "Lão Trương tẩu mất rồi."
Vừa dứt lời mọi người đều nghe thấy tiếng khóc của Lý Uyển Vân vang lên trong viện Trương gia.