Nha đầu nhỏ không hiểu chuyện cứ bô bô nói thẳng, nếu nàng nhỏ hơn hiện tại hai, ba tuổi thì còn có thể nói là đồng ngôn vô kỵ* nhưng giờ nàng đã gần mười hai tuổi rồi, sao có thể nói chuyện không biết lớn nhỏ mà gọi ca ca là tên ngốc như vậy được.
*Đồng ngôn vô kỵ (童言无忌): trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ.
Thẩm Huyền Thanh đứng ở đó suy nghĩ rất nhiều nhưng mắt vừa nhìn về phía Lục Cốc đang thẹn thùng cúi đầu, hắn bưng chậu than đứng đó không rời đi được, ngay cả những lời răn dạy hay phản bác Thẩm Nhạn đều không nói nổi.
Kỷ Thu Nguyệt chợt nghe thấy Thẩm Nhạn nói vậy liền cười không nhịn nổi, lại nhìn bộ dáng Thẩm Huyền Thanh ngây người dán mắt vào Lục Cốc kia, đầu ngỗng này thành tên ngốc thật rồi.
Vệ Lan Hương đang dọn dẹp trong phòng nghe thấy bọn họ nói chuyện thì tò mò ra xem, chỉ thấy nhi tử nhìn chằm chằm phu lang, lại nhìn bộ dáng ngượng ngùng của Lục Cốc, còn gì không rõ nữa đây, bà cười đến nỗi nếp nhăn trên mặt đều lún sâu vào.
Nhiều người tới nhìn hơn, đến giờ Thẩm Huyền Thanh mới phản ứng lại, vành tai ửng đỏ, ấp úng mở miệng: "Ta, ta, ta đi đổ tro trước."
Hắn lấy việc đi đổ tro làm cái cớ, cuối cùng cũng chuồn đi không dám quay đầu lại.
Thẩm Nhạn không tim không phổi ngày thường chỉ biết ăn rồi chơi. Nàng không hiểu phản ứng của Lục Cốc và Thẩm Huyền Thanh nhưng thấy Nhị ca ca cứ như chạy trốn vào hậu viện, bóng dáng trông hơi chật vật khiến nàng thấy khá hay ho.
Vệ Lan Hương thấy nàng ha ha cười ngốc nghêch như vậy bèn chọc vào eo nàng một cái, nói: "Cái con bé này, về sau đừng nói nhị ca con ngốc, người khác nghe thấy sẽ chê cười, mà cẩn thận không bị ca con đánh cho đấy, đến lúc đó ta cũng không giúp được con đâu."
Thẩm Nhạn vừa nghe sẽ bị đánh thì hoảng sợ nhưng vừa quay đầu thấy Lục Cốc thì lại tự tin vô cùng, có Cốc tử ca ca ở đây Nhị ca chắc chắn không dám đánh nàng.
"Được rồi, được rồi, mau đi rửa mặt đi, bác cả và bác hai sắp tới rồi." Vệ Lan Hương cười thúc giục.
Hôm nay trong nhà có khách đến phải dọn dẹp sạch sẽ, thấy người trong nhà ai bận việc nấy Lục Cốc mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Hai má y hơi nóng lên, phản ứng vừa rồi của Thẩm Huyền Thanh khiến y ngượng ngùng không thôi, không dám cả ngẩng đầu.
Lúc chải đầu y đã nhìn bản thân trong gương đồng. A tẩu khéo tay, mới chải tóc thôi mà đã đẹp hơn ngày thường y dùng vải quấn lên không biết bao nhiêu. Có lẽ là y đã nhìn quen bản thân không hay cài trâm cài hoa rồi nên nhìn mình trong gương chỉ thấy hơi không được tự nhiên, chưa từng nghĩ Thẩm Huyền Thanh lại...
Y cầm cây chổi đặt tựa vào tường phòng, đang định đi quét nhà chính thì Thẩm Huyền Thanh xách chậu than rỗng trong hậu viện ra tới.
Bốn mắt chạm nhau, cả hai đều không biết nói gì.
Hai má Lục Cốc lại nóng lên, khoảng cách giữa hai người hiện giờ rất gần, y thấy Thẩm Huyền Thanh nhìn mình chằm chằm, hầu kết hắn lên xuống càng khiến hai tai y trở nên đỏ bừng.
Nhân lúc hiện tại không ai thấy bọn họ, Thẩm Huyền Thanh thấp giọng nói: "Đẹp lắm."
Lục Cốc nắm chặt chổi trong tay, vừa ngại vừa vui, ngượng nghịu túm lấy góc áo Thẩm Huyền Thanh, trên mặt là ý cười không giấu được.
Đúng lúc này Thẩm Nghiêu Thanh lại đi từ nhà chính ra, y sợ tới mức vội vàng rụt tay lại, chân bước vội vào phòng quét nhà.
Mùng một tết mặc xiêm y mới, nhị phòng Thẩm gia vừa ra khỏi cửa, trên đầu cài trâm cài hoa, trên tay đeo vòng, hai huynh đệ Thẩm Nghiêu Thanh đều đeo túi thơm bên hông, có thể nói là mới tinh, xinh đẹp.
Dù là vào mấy năm trước khi Thẩm Thuận Phúc còn sống, nhà hắn cũng không có cảm giác mặc vàng đeo bạc như vậy.
Vì trước kia lão Dương còn ở trong thôn là người có tiền nên người trong thôn vừa nhìn là biết Thẩm Huyền Thanh làm thợ săn kiếm được nhiều tiền, nếu không sao có thể trở mình trong vài năm ngắn ngủi như vậy, cuộc sống còn tốt hơn so với trước kia.
Chu Vân Chi nhìn vòng bạc trên tay Vệ Lan Hương, lại liếc mắt nhìn người nhà nhị phòng, trong lòng chua loét.
Thấy ánh mắt bà ta luôn nhìn về phía đồ trang sức nhà mình, Vệ Lan Hương bèn nở nụ cười, cố ý giơ tay vén tóc, càng để chiếc vòng bạc lộ ra rõ hơn, còn nói: "Đại tẩu, ngươi xem Thu Nguyệt nhà ta này, cứ khăng khăng muốn chải đầu cho ta cơ. Ta đã là bà già từng này tuổi rồi, chải tóc trẻ như vậy đã đành, còn một hai muốn cài hoa cho ta, ta đã nói một bông là được rồi mà con bé không nghe, nhất định phải cài nhiều hoa lên tóc ta như vậy mới chịu cơ."
Chu Vân Chi nghe vậy, bình giấm chua trong lòng đều đã đổ hết cả ra rồi. Từ trước đến nay, bà ta luôn chê nghèo yêu giàu, thấy nhị phòng thật sự có tiền như vậy thì không còn dùng ánh mắt trên đỉnh đầu mà nhìn bọn họ nữa, thậm chí còn hơi có ý nịnh bợ nói: "Ngươi cũng thật là, năm mới mà, tức phụ Đại Thanh đây là hiếu thuận, ngươi cũng đừng từ chối tâm ý của đứa nhỏ."
"Nhìn này, hoa trên đầu ta là tức phụ lão đại mua đấy, lúc đầu ta đâu có muốn cài nhưng rồi nghĩ lại, vẫn không nên làm bọn nhỏ buồn lòng thì hơn." Bà ta dùng tay chạm nhẹ vào bông hoa lụa lớn trên đầu mình, đáng tiếc vòng bạc trên cổ tay vẫn nhỏ hơn của Vệ Lan Hương, lại còn cũ.
"Ai u thật là đẹp quá." Vệ Lan Hương thuận miệng khen, thấy ánh mắt Chu Vân Chi cứ nhìn về phía cổ tay bà là biết khoe khoang thành công rồi. Tẩu tử này của bà chắc giờ trong lòng đang ghen tị lắm đây, tâm tình của bà cũng tốt hẳn lên.
Chị em dâu hai người đều đang nghĩ một đằng nói một nẻo, Chu Hương Quân vốn ít nói ngồi cạnh nghe vậy chỉ cười không nói gì. Chỉ chốc lát sau, nghe thấy Thẩm Nhạn và Thậm Ngọc bên ngoài hô bác cả đến, bọn họ vội vàng ra ngoài nghênh đón.
Vì năm đó là đại phòng chăm sóc hầu hạ hai ông bà, ở luôn tại căn viện cũ ấy nên hai bác gái và ba bà cô của Thẩm Huyền Thanh lúc về đều sẽ lại đây ăn cơm, nhị phòng và tam phòng đều cùng tới để ăn một bữa cơm đoàn viên.
Hiện giờ dù ông bà nội hắn đều đã mất nhưng tục lệ nấu cơm, ăn cơm ở nhà đại phòng vẫn không thay đổi.
Bác gái cả của Thẩm Huyền Thanh gả đi khá xa, cả năm chỉ có Tết mới có thể về thăm nhà thân nương một chuyến, đương nhiên cũng phải đến thăm nhà nhị phòng bọn họ cùng với nhà tam phòng một chút.
Lục Cốc về nhà trước, bưng tám đĩa điểm tâm và mứt, hoa quả khô đã chuẩn bị sẵn trong nhà ra, đặt trong nhà chính, lại thêm nước sôi vào ấm trà, chờ đến khi Vệ Lan Hương cười nói đi vào cửa thì nước trà đều đã rót xong.
"Bác gái cả, mời uống trà ạ." Lục cốc ngoan ngoãn dâng trà.
Bác gái tuổi đã cao, thân hình hơi mập, đeo một đôi vòng vàng liếc mắt nhìn y một cái, gật đầu cười cười, sau khi nhấp một ngụm nước trà thì kéo tay y hỏi tuổi tác và nói vài câu chuyện phiếm.
Thẩm Thục Vân lớn tuổi hơn Thẩm Thuận Đức, là trưởng tỷ của lứa đó, tính tình mạnh mẽ tháo vát, ngay cả Thẩm Thuận Đức ngày thường hay ra vẻ trưởng tử cũng không dám ho he gì trước mặt bà.
Bà nội Thẩm Huyền Thanh thương con út Thẩm Thuận Vượng nhất, nhưng bà lại thích nhất tứ đệ Thẩm Thuận Phúc, không vì gì khác, chỉ là cảm thấy Phúc đệ thấu tỏ nhiều thứ khác người bình thường. Năm đó Thẩm Thuận Phúc xảy ra chuyện, bà tận tâm đưa tiền đưa thuốc, vì vậy Vệ Lan Hương vô cùng kính trọng bà.
Vừa rồi trên đường tới đây, Vệ Lan Hương và Thẩm Huyền Thanh đều bảo bà là Lục Cốc rất tốt, gờ thấy Lục Cốc nhu thuận, vừa nhìn đã biết là một đứa nhỏ thành thật hiền lành thì bà mới yên tâm.
"Đại tỷ nếm thử cái bánh bò này đi, ta dùng nước mật khúng khéng để nấu đấy." Vệ Lan Hương ngồi cạnh nói chuyện với bà.
Tuy Thẩm Thục Vân đã lớn tuổi nhưng tâm vẫn sáng, bà không thích nhà đại phòng lắm nhưng nhà nhị phòng và tam phòng đều rất hợp lòng người, từ lúc tới đây đến giờ, ý cười trên mặt bà chưa từng đứt đoạn.
"Nhị Thanh, mau lấy ngựa quay tới cho bọn trẻ chơi." Vệ Lan Hương lại nói.
Mỗi năm Thẩm Thục Vân đều về nhà thân nương một lần, đa phần là đều dẫn theo người nhà, có mấy đứa cháu trai cháu gái, nhiều người thêm náo nhiệt cũng là để các cháu của bà thân cận với nhà mấy ông cậu hơn chút.
Thẩm Huyền Thanh nghe lời đi lấy, trẻ con chỉ cần có ăn có chơi là vui vẻ vô cùng rồi, trong viện đầy ắp tiếng cười của trẻ con.
Vệ Lan Hương vừa thêm trà vừa nói: "Sáng nay đi vội quá nên quên mang theo thịt bò, là Đại Thanh đặc biệt mua chờ đại tỷ ngươi đến ăn một bữa."
Thịt bò đắt hơn các loại thịt khác. Thật ra là do bà cố ý không mang theo, đợi họ hàng đều tới nhà mình cả rồi mới mang đến nhà đại phòng trước mặt mọi người, để cho bọn họ đều biết thịt bò này là nhà bà mua, không liên quan gì đến đại phòng, nếu không loại người không biết xấu hổ như Chu Vân Chi kia chắc chắc sẽ cướp công lao nhà bà.
Thẩm Thục Vân nghe bà nói mua được thịt bò bèn nói: "Phải vậy chứ, ngày qua ngày cuộc sống càng tốt hơn."
"Đúng vậy." Vệ Lan Hương thích nhất nghe những lời như vậy, trên mặt tràn đầy ý cười.
Mùng một hai bác gái và ba bà cô đều đến, người rất đông. Đây là lần đầu Lục Cốc nấu cơm ở nhà đại phòng, vì không quen bếp cộng thêm bối phận nhỏ nên làm trợ thủ trong bếp cùng Kỷ Thu Nguyệt. Hôm nay việc của bọn họ là dọn đồ ăn ra ngoài và thêm rượu. Thẩm Huyền Thanh thì ngồi bàn ăn uống cùng họ hàng trong nhà.
Đông người, hôm nay thời tiết lại ấm áp nên bày bốn bàn trong sân.
Lục Cốc bưng đồ ăn đến bàn của các hán tử đang uống rượu, vì không quá quen biết nên có hơi dè chừng, may mà Thẩm Huyền Thanh ngồi ở chỗ gần phòng bếp, mỗi lần y tới Thẩm Huyền Thanh đều giúp y sắp xếp các đĩa đồ ăn, không phải luôn nói chuyện cùng người khác.
Thẩm Huyền Thanh đưa đĩa rỗng cho y, còn hỏi: "Có đói không? Bảo nương trong bếp để lại cho bọn em chút đồ ăn đi."
"Không đói, ta vừa ăn chút đồ ăn trong chảo xong." Lục Cốc cười khẽ, sợ chậm trễ việc bưng thức ăn nên rời đi. Họ hàng thân thích trong bàn cười đùa cái gì, Thẩm Huyền Thanh chỉ nghe bằng một lỗ tai.
Nhiều người như vậy, trong sân nói chuyện ồn ào, mùng một tết cứ vậy trôi qua trong náo nhiệt.
Lục Cốc không quen biết mấy người họ hàng này nhưng chỉ ngồi một bên nghe nhìn thôi là y thấy vui rồi.
Sang ngày hôm sau, bọn họ đi thăm nhà những họ hàng khác.
Lúc dậy sớm rửa mặt, Lục Cốc thấy đèn lồng ngựa quay bị phá hỏng trong sân, Thẩm Huyền Thanh lau mặt nhìn theo tầm mắt của y, cười nói: "Không sao đâu, lúc nhỏ ta sang nhà bác cả chơi cũng làm hỏng không ít đồ trong nhà bác ấy, nếu em thích thì Tết Nguyên Tiêu ta lại dẫn em lên trấn mua, mua cái mới còn đẹp hơn cái này nhé."
Lục Cốc chỉ thấy đèn lồng ngựa quay đắt tiền nên có hơi tiếc chứ không có ý oán trách ai. Bọn nhỏ chơi đùa đều là như vậy, lúc nhỏ y cũng từng làm hỏng đèn lồng nương mua rồi.
Qua nửa buổi sáng, bọn họ sắp xếp xong, đóng gói các loại mứt, điểm tâm, còn có thịt khô, cá khô. Kỷ Thu Nguyệt và Thẩm Nghiêu Thanh đi thăm nhà Kỷ gia, vì đã cắt đứt hoàn toàn với nhà Lục gia nên Lục Cốc không có nhà thân nương để về, Vệ Lan Hương liền dẫn hai người họ cùng Thẩm Nhạn đến Vệ gia.
Ăn Tết là như vậy, không phải đi thăm họ hàng thì là thân thích đến chơi nhà, từ mùng một đến mười lăm đều có việc bận rộn. Có một số thân thích cũ, họ hàng xa không thường xuyên lui tới lắm nhưng vẫn phải lưu ý. Khác với các bác và bà cô của Thẩm Huyền Thanh, nếu là họ hàng bên nhà Vệ Lan Hương tới, chắc chắn sẽ không sang nhà đại phòng ăn, nhỡ có ngày nào đó bọn họ đến thật thì nhà họ phải chuẩn bị cơm thật tốt.
Bây giờ cuộc sống nhà họ đã tốt hơn, nếu có họ hàng nghèo khó tới chơi, Vệ Lan Hương cũng không xem thường họ, bày cả cá khô thịt khô ra tiếp khách, không nói người lớn nhưng ít ra có thể để những đứa nhỏ họ hàng được ăn thịt cho đỡ thèm, bọn nhỏ rất đáng thương.
Thời gian trôi nhanh như một cơn gió.
Trước Tết, Lục Cốc mong đợi đến là khẩn trương, nhưng khi Tết thật sự đến rồi y lại chẳng có cảm giác gì. Thẩm Huyền Thanh vẫn luôn ở nơi y có thể nhìn thấy khiến y rất vững lòng.
Một ngày trước tết Nguyên Tiêu, thôn Vương Lý dựng sân khấu kịch ở cổng thôn, nói Lý địa chủ mời gánh hát đến hát kịch.
Thôn Vương Lý cách thôn bọn họ hơi xa, nhưng trong thôn đã có không ít người hô bạn gọi bè rủ nhau mai đi xem kịch.
Chạng vạng Vệ Lan Hương trở về nói hẹn đi nghe kịch với nương Toàn tử và cả Miêu đại nương, còn nói muốn dẫn Lục Cốc theo.
Thẩm Huyền Thanh rất tán thành chuyện này, đi ra ngoài nghe kịch chút cũng tốt mà.
Vệ Lan Hương nói xong, lại nói: "Lúc ta về, trâu cái nhà ông A Kim sắp đẻ nghé con rồi, lát nữa ta qua đó xem một chút."
Trong thôn cho dù ch.ó đẻ cún con cũng có người đi xem chứ đừng nói tới nghé con.
Thẩm Huyền Thanh đã sớm để tâm tới nghé con nhà A Kim, giờ nghe bà nói vậy thì qua đó cùng bà luôn.
Sau này nhiều ruộng đất hơn chỉ có người cày cấy sẽ rất mệt mỏi, nếu có trâu thì càng tốt. Vì trâu cày rất quý nên không ai nguyện ý bán trâu đã trưởng thành cho người khác, mà nghé con nuôi từ nhỏ sẽ càng thân thiết với bọn họ hơn.