Tức giận thì không tức giận, chỉ là cảm thấy sao Thẩm Huyền Thanh lại cười như vậy, như vậy...
Lục Cốc không tự nghĩ ra được, mím môi muốn đi ôm củi vào đun nước sôi, chờ lát nữa mổ vịt phải vặt lông.
"Tức giận sao?" Thẩm Huyền Thanh thấy y muốn đi, vội vàng kéo lại, cười nói: "Ta không cố ý đâu, cho em ăn này, cho em ăn."
Nói xong cầm dao cắt một miếng. Lục Cốc muốn nói mình không tức giận, nhưng miệng bị nhét đồ ăn nên không nói được.
Thủy tinh miếng vừa dai vừa mát, ngoại trừ có hơi lạnh ra thì vẫn rất ngon, lại nghĩ tới đây là mình nấu, tới giờ Lục Cốc mới lộ ra một nụ cười nhẹ.
"Nhị Thanh, đợi lát nữa mổ vịt với đại ca con đi." Vệ Lan Hương ở bên ngoài hô.
"Con biết rồi nương." Thẩm Huyền Thanh đáp ứng, thấy củi cạnh bếp không còn nhiều lắm mới nói: "Ta đi ôm củi vào, em cứ nhóm lửa trước đi."
"Ừm." Lục Cốc đang nhai đồ ăn trong miệng, chỉ có thể gật đầu. Sau khi Thẩm Huyền Thanh đi ra ngoài, y ngồi xuống trước bếp, bỗng nhiên nhớ tới Kỷ Thu Nguyệt. Thỉnh thoảng có lúc Đại Thanh ca cố ý chọc a tẩu tức giận, lần nào cũng bị a tẩu đánh, a tẩu còn có thể mắng anh đến là hoảng. Mới vừa rồi Thẩm Huyền Thanh cười hình như thực sự có chút lưu manh, có hơi khiến người ta muốn đánh hắn.
Vừa nghĩ tới chữ "đánh" này lại lại khiến Lục Cốc hoảng sợ. Từ trước đến giờ y chưa từng làm mấy việc như đánh người gì đó, chứ đừng nói là đánh Thẩm Huyền Thanh.
Đá lửa ma sát tạo ra tia lửa, rất nhanh đã đốt cháy cỏ nhung, Thẩm Huyền Thanh và Vệ Lan Hương ôm củi một trước một sau tiến vào.
"Hôm nay chúng ta nhồi bột luôn đi, mai bột nở đã hai mươi tám rồi, hấp bánh bao và màn thầu luôn. Ngày mốt hai mươi chín, còn phải chiên gà, vịt và thịt viên." Vệ Lan Hương vừa nói vừa bưng chậu gỗ múc bột mì.
Mấy ngày trước tết này cần chuẩn bị đồ ăn rất bận rộn, Lục Cốc không có thời gian nghĩ tới những chuyện khác.
Mổ gà vịt rồi phải băm nhỏ, việc này phần lớn đều do nam nhân làm. Ăn Tết thì gà, vịt, cá đều phải có. Mặt sông Thanh Khê đã đóng băng, có chỗ băng đóng dày, nhưng vẫn có chỗ chỉ kết băng lớp mỏng. Vào đông người lớn sợ nhất là trẻ con đi dạo trên băng, rơi xuống là toi đời.
Thẩm Nghiêu Thanh bắt gà vịt ra tiền viện, trong lúc chờ Lục Cốc đun nước sôi, anh cười hỏi Thẩm Nhạn có muốn ăn cá tươi không. Sau khi nhận được câu trả lời của nàng, anh cầm cần câu dẫn Thẩm Nhạn ra sau nhà, nhấc tảng đá đập ra một lỗ băng bên bờ sông, chuẩn bị cần câu xong, anh để Thẩm Nhạn ngồi ở đây chờ cá mắc câu.
"Yên tâm, có Đại Hôi ở đây, lát nữa ta trở về bảo Cốc tử ca ca của muội tới cùng." Thẩm Nghiêu Thanh vỗ vỗ đầu nàng cười nói.
"Vậy huynh nhớ kỹ đó." Thẩm Nhạn rụt tay và một đoạn nhỏ cần câu vào trong ống bao tay, như vậy sẽ không lạnh nữa.
Nơi này gần nhà, ngay phía sau nhà, có cả Đại Hôi và cún con đi theo nên khá yên tâm, trước khi đi Thẩm Nghiêu Thanh còn nói: "Nhớ kỹ nhất định không được xuống sông đâu đấy, đứng ở đây là được."
Sau khi Lục Cốc ôm thang bà tử và xách ghế nhỏ tới, hai người họ ngồi bên bờ sông câu cá.
Trời tuyết ngồi câu cá nhưng có thang bà tử làm ấm tay nên không tệ lắm, hơn nữa hai người đều mặc rất dày, không đến mức bị đông lạnh.
Lục Cốc ở cùng một chỗ với Thẩm Nhạn rất thoải mái, không câu nệ nhiều, còn cười nói tán gẫu vài câu.
"Ấy, mắc câu rồi." Cần câu trong tay Thẩm Nhạn nhúc nhích, cá cắn vào lưỡi câu, nàng vội đứng dậy kéo lên.
Hai người cùng nhau kéo một phen, câu được một con cá lớn. Cả hai đều cười vui vẻ không ngừng, may mắn thật, mới đợi không bao lâu mà đã câu được cá lớn rồi.
Lúc ra đây quên lấy sọt đựng cá, Thẩm Nhạn lười quay về, đi đến dưới tường sau nhà hô to: "Nương! Đại Thanh ca! Nương ơi!"
May mà giọng nàng không nhỏ, lại thêm Đại Hôi và cún con sủa theo, chẳng mấy chốc bên kia tường đã có người đáp lại.
"Thẩm Nhạn hả? Có chuyện gì thế?" Vệ Lan Hương cách tường hô.
"Nương, con câu được một con cá lớn lắm, người mau mang thùng gỗ ra đây đi ạ." Thẩm Nhạn nhanh chóng nói.
Đợi Vệ Lan Hương vội vàng xách thùng gỗ tới quả thật thấy một con cá lớn trong tuyết bên bờ sông, vui vẻ nói: "Úi trời, mới được bao lâu mà đã có cá mắc câu rồi."
"Còn không phải sao ạ." Thẩm Nhạn đáp lại một câu, cùng Lục Cốc buộc một miếng cá khô nhỏ quấn quanh móc câu rồi lại thả xuống lỗ băng.
Vệ Lan Hương dìm thùng gỗ xuống sông, múc cả nước cả đá được nửa thùng sau đó lại thả cá lớn vào, nói: "Vậy được, hai đứa cứ ngồi đây đi, nếu lát nữa lạnh quá thì về gọi hai ca ca con đến giúp biết chưa?"
"Biết ạ." Thẩm Nhạn gật gật đầu, ấp tay lên thang bà tử trên đùi Lục Cốc.
Vận khí của hai người họ hôm nay rất tốt, câu được tổng cộng ba con cá. Nếu không phải do chân lạnh quá không chịu nổi, có khi đã câu thêm lượt nữa rồi.
Con cá lớn quá lớn không thể đặt lên đĩa được, phải chặt thành từng miếng. Vệ Lan Hương thấy có một con có thể đặt vừa lên đĩa cá, không lớn không nhỏ, rất phù hợp, nên bà chọn ra để lại để tối ba mươi hấp nguyên con. Năm nào cá cũng có thừa.
Cá tươi ngày tết đắt hơn bình thường một chút. Hai năm trước Thẩm Huyền Thanh vì muốn câu cá để bán lấy tiền đã bị lạnh đến tê cóng, hôm nay thấy vận khí Lục Cốc và Thẩm Nhạn tốt, mới ra ngoài không bao lâu đã câu được ba con về nên hắn và Thẩm Nghiêu Thanh không đi nữa. Hai con cá còn lại kia không bán, để lại trong nhà làm cơm đãi khách.
Ngày tháng trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến hai mươi chín, bánh bao và màn thầu đã hấp xong, năm nay còn hấp thêm cả bát thịt thái lát và mấy bát xôi ngọt.
Sáng sớm ngày hai mươi chín, Vệ Lan Hương đã bận bù đầu, Lục Cốc cũng giống vậy. Thịt viên làm hai loại nhân chay và nhân thịt, sau khi dầu sôi thì chiên thịt viên nhân gà, vịt đã băm nhỏ, lúc ăn thì cho lên chảo hấp, hấp chín cứ phải gọi là thơm nức mũi.
Thẩm Nhạn nhóm lửa, Lục Cốc lấy miếng viên gà trong nồi ra rồi kiểm tra dầu. Nàng ngửi thấy mùi quá thơm còn nói: "Hay là để muội ăn thử xem chín chưa nhé?"
Vệ Lan Hương quấn bột quanh viên thịt, nghe vậy cười nói: "Thèm vậy sao hả? Nhưng chưa ăn được đâu, mới chỉ chiên qua bên trong còn chưa chín, ăn vào đau bụng đấy. Mai là ba mươi rồi, hấp cho con một bát ăn thật ngon ha."
Đã vậy rồi thì Thẩm Nhạn đành phải bỏ qua.
Ở nông thôn bọn họ, trừ cá để nguyên con thì gà vịt phần lớn đều phải băm nhỏ, để cả con không dễ chín, vả lại tốn quá nhiều gia vị để tẩm ướp cả con, hơn nữa nhà nào mà chiên được cả gà và vịt trong một lần đều là nhà giàu cả.
Không nói ai khác, trước kia Lục Cốc không được ăn Tết ngon như vậy, giờ ngửi mùi cũng thấy hơi thòm thèm, nhưng y vẫn nhịn xuống được.
Đến chiều, thịt trong nhà đều đã chuẩn bị xong, mùi dầu chiên bay thẳng ra ngoài, không chỉ người, bọn chó trong thôn cũng ngửi thấy, cứ đi loanh quanh trước cửa viện.
Hai mươi chín đều như vậy, chỉ cần không phải nghèo tới nỗi trong nhà không có gì ăn thì nhà nào cũng phải chuẩn bị thịt cho xong, sợ chó lẻn vào nhà ăn vụng nên để cho bọn trẻ con không phải làm gì canh giữ ở cửa viện.
Thẩm Nhạn là nhỏ nhất trong Thẩm gia, thấy có chó loanh quanh trước cửa, Vệ Lan Hương để nàng ra cửa chơi, không cần làm việc.
Chó nhà bọn họ được Thẩm Huyền Thanh huấn luyện rất tốt, sẽ không ăn vụng nhưng vẫn phải đề phòng chó nhà người khác.
"Đại nương mua câu đối về rồi ạ?" Nàng đứng ở cửa phất tay đuổi chó đi, thấy Miêu đại nương cầm câu đối về còn tán gẫu vài câu chuyện nhà.
Chó ngửi thấy mùi thịt không nỡ rời đi, dù bị xua đuổi cũng chỉ chạy sang bên cạnh vài bước, lát sau lại luẩn quẩn lại đây, cún con còn chạy ra chơi đùa với chúng.
Đến ba mươi Tết lại càng náo nhiệt bận rộn. Buổi sáng Lục Cốc và Vệ Lan Hương cắt bột bánh trong bếp, nhân mặn là thịt lợn hành lá, nhân chay là củ cải và bắp cải, trong nhà nhiều người, gói hai loại nhân cho càng thêm hào hứng.
"Nương, Cốc tử, đi ra treo dây kết thôi." Kỷ Thu Nguyệt xách một cái giỏ trúc đứng trong viện hô, bên trong đầy những dây kết đỏ xinh đẹp.
"Cốc tử, con đi trước đi." Vệ Lan Hương cười nói. Đối với bà thì những người khác trong nhà đều là trẻ con cả nên bà thả Lục Cốc đi góp vui còn mình thì ở lại băm thịt.
Lục Cốc lau tay lên tạp dề, nhanh chóng đi ra.
Cây táo nhỏ trong viện, đầu cành cây hồng ngoài viện đều treo dây kết, nếu có cành cao thì sẽ để Thẩm Huyền Thanh treo. Đang treo, Miêu đại nương và nương Toàn tử nghe thấy tiếng cười nói của bọn họ còn chạy đến xem.
"Đẹp thật đấy." Nương Toàn tử dùng tay nâng dây kết như ý trên cây hồng lên, khen mãi không ngừng, rất thích, còn khó hiểu hỏi Kỷ Thu Nguyệt: "Trong đầu mấy đứa chứa những gì thế hả? Sao lại biết treo lên đẹp như vậy?"
Đừng nói phụ nhân, kể cả nam nhân thấy trên cây treo những dây kết này đều thấy vô cùng yêu thích.
Kỷ Thu Nguyệt thấy bà yêu thích thì lấy hai cái nút thắt trong giỏ ra, nói: "Thẩm thấy đẹp thì mang đi treo đi ạ."
Nương Toàn tử và Miêu đại nương được nàng cho dây kết và nút thắt đỏ, cao hứng vô cùng, cứ cười mãi không ngừng, tới giờ mới về nhà làm việc.
Cây hồng ở ngoài nhà, Lục Cốc biết qua đêm nay chắc trên cây sẽ không còn nhiều dây kết nên treo ít, đều là dây nhỏ thôi, nếu có người cầm đi cũng không có việc gì. Kỷ Thu Nguyệt còn nói với y, năm mới coi như cho mọi người thêm phúc khí.
Treo dây kết xong vẫn không rảnh rỗi, câu đối, thần giữ cửa và thần Chung Quỳ đều phải dán, bùa đào cũng phải treo ở trước cửa lớn. Vệ Lan Hương còn cố ý mua tranh tết vẽ hình em bé cho Kỷ Thu Nguyệt, trắng trẻo mập mạp ôm cá chép đỏ, dán lên cho dễ sinh.
"Sang trái một chút." Lục Cốc lùi vài bước chỉ dẫn Thẩm Huyền Thanh đứng trên thang dán câu đối ngang, Thẩm Nhạn thì đứng giữ thang.
Náo nhiệt bận rộn qua đi, đảo mắt đã qua buổi trưa.
Ăn cơm trưa xong, Lục Cốc trông mong nhìn vài cái, Thẩm Huyền Thanh nhìn vậy hiểu ý y, nói: "Nương, bọn con đi thôn An gia viếng mộ, về sẽ đi sườn núi phía nam thăm cha cùng đại ca."
Hôm nay nhiều việc, Lục Cốc sợ làm chậm trễ chuyện trong nhà, tối qua trong ổ chăn lay lay Thẩm Huyền Thanh, còn nắm chặt góc áo người ta nói muốn trưa mai đi viếng mộ cho nương, đi sớm có thể về sớm.
"Được, đi đi." Vệ Lan Hương xưa nay luôn thông cảm cho Lục Cốc đáng thương, không tính toán cái này.
Song nhi sau khi thành thân nếu không còn cha nương, viếng mộ năm mới sẽ không cần bọn họ phải về, huynh đệ trong nhà sẽ tự đi, dù sao đã lập gia đình thành nhà người khác rồi.
Nhưng thân nương Lục Cốc chỉ có một đứa con là y, sau khi Lục Cốc thành thân, Lục gia chưa chắc sẽ đốt tiền giấy năm mới cho bà. Hơn nữa, thôn An gia cách đây rất gần. Lại nói, ngay cả Thẩm Huyền Thanh cũng nghe theo lời phu lang, Vệ Lan Hương càng không tiện nói thêm gì.
Tiền giấy, nhang nến còn có đồ cúng trong giỏ đều là Lục Cốc tự mua khi đi chợ, sau khi xách giỏ liền cùng Thẩm Huyền Thanh vội vàng ra cửa.
Vừa đến mộ phần, quả nhiên, trước mộ không có dấu vết gì, Lục gia không ai đến.
Lúc trước, khi đốt y phục mùa đông bọn họ đã tới một lần, mà hôm nay Lục Cốc không còn giống như trước vừa đến mộ đã nghẹn ngào muốn khóc nữa. Y được ăn no mặc ấm, không ai đánh mắng, ấm ức trong lòng đã bớt đi nhiều chỉ là vẫn còn nhớ nương lắm, nhưng y đã có thể kìm được nước mắt.
Vừa hóa vàng vừa nói trong chốc lát, y lau mắt rồi trở về cùng Thẩm Huyền Thanh.
Vừa đến nhà, Vệ Lan Hương đã chuẩn bị xong lễ mừng năm mới và rượu Tết, để hai huynh đệ hắn dẫn theo tức phụ, phu lang và cả Thẩm Nhạn đưa đến nhà thân thích cùng dòng họ. Có tận mấy nhà, mỗi nhà đi qua ngồi một lát cũng phải tốn một hồi lâu.
Lễ tết trong giỏ quà tết đều là đồ ăn, trứng vịt muối, cá khô, còn có hạt hồ đào, hạt dẻ, đậu phộng. Nhà tam phòng được nhiều hơn một chút, quà cho Thẩm Ngọc là hà bao Lục Cốc thêu, cho Chu Hương Quân một cái khăn tay thêu hoa mới tinh, thịt khô và rượu tết là cho Thẩm Thuận Vượng cùng Thẩm Ngọc Bình ăn uống.
Rượu tết mang đi biếu năm nay đều đựng trong bình gỗ nhỏ sơn đỏ có nắp đậy, có thể diện hơn là bưng bát, màu đỏ còn đặc biệt vui mừng, vừa mang ra ngoài bị người trong thôn nhìn thấy, còn có người hỏi bọn họ dùng bình gỗ tốn bao nhiêu tiền.
Bọn họ tặng lễ xong, nhà người khác cũng đến nhà bọn họ, cả buổi chiều cứ vậy mà qua đi trong rộn ràng.
Trời vừa mới tối, mấy người Lục Cốc đã bận rộn trong bếp. Hấp thịt, xào rau, nấu sủi cảo, vui vẻ làm ra một bàn đồ ăn ngon. Gà, vịt, cá, thịt đầy đủ, đồ ăn chay như đậu phụ, đậu phộng đều có, còn có cả những loại rau Lục Cốc hái như mộc nhĩ, rau sam và nấm khô, ngâm nước rồi xào được mấy đĩa. Bữa cơm tất niên có thể nói là vô cùng phong phú.
Sau khi đồ ăn được bưng lên bàn, Thẩm Huyền Thanh đốt chậu than đặt ở chính giữa sân, bên trong dùng than mịn, cháy lâu hơn dùng củi. Đêm đến còn phải thêm than không ngừng, đốt cho đến hừng đông.
Rượu đồ tô rót đầy chén, Thẩm Nghiêu Thanh nói vài câu cát tường rồi cả nhà nâng chén uống mừng, vô cùng vui vẻ náo nhiệt.
Ăn thịt và uống rượu, ngày tháng trôi qua càng thêm mỹ mãn.
Sau khi cơm nước no nê, không cần rửa bát đĩa, cả nhà ra sân ném khớp tre vào trong chậu than, tre cháy bùm bụp như đốt pháo.
Nổ tre xong là đến lúc bắn pháo hoa thực sự.
Thẩm Nhạn vui vẻ vỗ tay, cầm một cành gỗ nhỏ châm lửa, còn nói với Lục Cốc: "Cốc Tử ca ca, muội không sợ pháo nổ đâu, lát nữa muội sẽ nổ cho huynh cây pháo vang thật vang nha."
Thẩm Huyền Thanh lấy ra không ít pháo đùng, pháo hoa các loại. Đồ đạc trong viện nhiều nên họ ra ngoài cửa bắn pháo. Hắn nghe thấy lời Thẩm Nhạn nói thì cười nói: "Vậy muội phóng một cái pháo đùng đi, tiếng pháo này đủ vang đấy."
"Phóng thì phóng, huynh xếp cho muội trước đi." Rốt cuộc Thẩm Nhạn vẫn chỉ là một đứa nhỏ, hai năm trước trong nhà không có tiền, năm mới chỉ có thể nhìn người khác bắn pháo, nàng hâm mộ vô cùng, giờ nóng lòng muốn thử, hai mắt mở to, một bộ không sợ trời không sợ đất.
Sau khi ra đến cửa, Thẩm Huyền Thanh đặt pháo đùng trên mặt đất cho nàng. Thẩm Nhạn cầm cành gỗ trong tay tiến về phía trước, sau khi cẩn thận từng li từng tí châm lửa, lập tức chạy ra xa như một con thỏ nhỏ.
Pháo đùng sở dĩ gọi như vậy là bởi vì thanh âm lúc nổ đùng đùng như tiếng sấm. Lục Cốc đứng trước cửa che lỗ tai theo bản năng lui về phía sau, đường lui lại bị Thẩm Huyền Thanh đằng sau ngăn trở.
Khi tiếng nổ đầu tiên vang lên, Thẩm Huyền Thanh thấy y co rúm lại, bàn tay to lập tức áp lên hai tai y.