Hiệu đính: Xiaoxin
Trong căn phòng ở tầng cao nhất của nhà hàng Hải Thiên, Cừu Lệ gặp được Hoắc Thương Lâm.
Hoắc Thương Lâm khoảng chừng 30 tuổi, mặc bộ vest màu trắng, thắt chiếc cà vạt lòe loẹt. Thân hình anh ta khá cường tráng, cơ bắp ẩn nấp dưới lớp quần áo.
Bên tay phải đeo ba chiếc nhẫn bạc, trong đó còn có một chiếc hình như vương vệt máu.
Giữa đầu lông mày của anh ta mang theo sát khí nặng nề. Cừu Lệ bỗng thấy anh ta thật giống một người, nhưng không thể nhớ đó là ai.
Cừu Lệ vừa bước vào, Hoắc Thương Lâm đã bắt đầu quan sát anh. Khuôn mặt thể hiện sự khó chịu, bàn tay nắm chặt lại.
Lê Dương Huy là người trung gian giới thiệu cả hai với nhau. Nhờ thuật thôi miên của Cừu Lệ mà Lê Dương Huy đã hoàn thành rất nhiều giao dịch, dự án. Vì thế ông ta rất tin tưởng Cừu Lệ.
“Anh Hoắc, đây là người tôi đã nói với anh.” Lê Dương Huy bắt đầu giới thiệu: “Anh đừng thấy Cừu Lệ chỉ là sinh viên mà nghi ngờ năng lực, thật ra cậu ấy rất giỏi. Như vậy đi, tôi giao cậu ta lại cho anh. Trên đời này, không có chuyện mà cậu ấy không giải quyết được.”
Hoặc Thương Lâm vuốt ve chiếc nhẫn bạc trên tay, ánh mắt sắc lạnh nhìn Cừu Lệ: “Trước kia chính là thằng nhóc này đã bôi xấu thanh danh của em họ tôi. Khiến nó không thể tốt nghiệp cấp 3, buộc phải nghỉ học.”
Cừu Lệ nhớ ra rồi, hèn gì anh thấy anh ta rất quen. Cái cảm giác chán ghét này giống hệt với Hoắc Thành lúc đó.
Lê Dương Huy phát hiện cả hai có quen biết, hơi bất ngờ nói: “Anh Hoắc, anh biết cậu ấy ư?”
“Cậu ta là bạn học của em họ tôi, cũng xem như quen biết.” Hoắc Thương Lâm dựa người vào ghế sô pha, đốt điếu thuốc.
“Vậy thì dễ rồi!” Khuôn mặt Lê Dương Huy tràn đầy ý cười: “Quả nhiên dù có đi đến cuối chân trời cũng gặp lại nhau. Hai người có duyên như vậy, thế hợp tác của chúng ta…”
“Cậu ta cướp bạn gái của em tôi.” Giọng nói Hoắc Thương Lâm lạnh lùng: “Làm em tôi phải tạm nghỉ học.”
“À, chuyện này…”
“Không có cướp.” Đầu ngón tay Cừu Lệ chạm vào tách trà, lạnh lùng nói: “Vốn dĩ là người của tôi.”
Hoắc Thương Lâm mặt không đổi sắc cầm tách trà trên bàn lên, ném về hướng Cừu Lệ.
Cừu Lệ nhanh nhẹn nghiêng đầu né, cười lạnh: “Tính tình của anh và hắn ta cũng rất giống nhau đấy.”
Hoắc Thương Lâm trời sinh ngang ngược, so với Hoắc Thành chỉ có hơn chứ không có kém. Anh ta cùng bố mình đến các nước Đông Nam Á làm vài chuyện mờ ám, trên tay sớm đã nhuốm máu tươi. Thế nên anh ta là một kẻ liều mạng.
Anh ta bất giác đưa tay ra sau lưng, cầm súng lục ném lên bàn.
Lê Dương Huy sợ hãi đứng bật dậy: “Anh Hoắc bớt giận. Mọi người ra đời làm ăn, cùng hướng đến một mục tiêu, cần gì phải gây sự với nhau như vậy. Với lại đều là người trẻ không hiểu chuyện. Thân phận của anh cao cỡ nào, cần gì phải chấp nhặt với một đứa trẻ chứ.”
Nói đoạn, ông ta kéo kéo Cừu Lệ: “Nào, kính một chén với anh Hoắc.”
Cừu Lệ không thèm động đậy, vẫn ngồi nghịch tách trà, có vẻ không hề có ý kính trà.
Lê Dương Huy bất đắc dĩ chỉ đành tự phạt ba ly, thay mặt Cừu Lệ kính Hoắc Thương Lâm, đồng thời nói tiếp: “Tính khí thằng nhóc này rất tệ, nhưng năng lực không thể khinh thường. Lần trước tôi giới thiệu cậu ta cho anh Chu, hàng triệu tờ danh sách tới tay trong vài phút.”
Hoắc Thương Lâm mặc dù còn bất bình chuyện em họ mình, nhưng anh ta không phải là kẻ hành động theo cảm tính. Cuộc làm ăn lần này rất quan trọng, có liên quan đến địa vị của cả gia tộc, đương nhiên anh ta phải giành cho bằng được.
Nếu Cừu Lệ thực sự giỏi giang như Lê Dương Huy nói, vậy anh ta không thể tùy tiện đắc tội.
“Nghe nói cậu biết thôi miên.” Ngữ khí Hoắc Thương Lâm hòa hoãn, híp mắt hỏi anh: “Còn có thể khiến người chết sống lại.”
Cừu Lệ lạnh nhạt nói: “Người chết không sống lại được, nhưng tôi có thể giết chết người sống, không biết anh Hoắc có muốn thử không?”
“Cậu!”
Mu bàn tay Hoắc Thương Lâm nổi lên gân xanh. Lê Dương Huy ngồi cạnh liên tục khuyên nhủ: “Anh Hoắc bớt giận, bớt giận đi nha.”
Người chết vì tiền, chim chết vì ăn. Còn đang tốt đẹp mà chỉ vì thù riêng lại thất bại thì đáng tiếc cỡ nào chứ.
Hoắc Thương Lâm nén lại lửa giận, nói với Cừu Lệ: “Được, để tôi xem cậu ghê gớm cỡ nào mà có thể làm anh Lê vốn cẩn thận lại phải chịu tội thay.”
Dứt lời, anh ta dập tắt điếu thuốc trên tay, nói với Cừu Lệ: “Làm đi. Thôi miên tôi, nếu trong mười giây cậu không làm được…”
Hoắc Thương Lâm dứt khoát cầm súng lên, tay đặt lên cò súng, nhắm vào anh.
Cừu Lệ tiếp tục khuấy tách trà, không hề động đậy, cũng chẳng nói gì.
“Một, hai, ba, bốn,…” Hoắc Thương Lâm bắt đầu đếm tới giờ khắc tử thần: “Bảy, tám, chín,…”
Ngay khi anh ta đếm tới “mười”, bàn tay không chút do dự bóp cò nổ súng.
“Đùng”. Viên đạn xuyên qua lồng ngực Cừu Lệ, máu đỏ trào ra.
Nhưng sau đó mới làm người khác khiếp sợ.
Cừu Lệ bị trúng đạn vẫn duy trì động tác khuấy trà, nở nụ cười nhàn nhạt lạnh thấu xương với anh ta.
Hoắc Thương Lâm sợ hãi, trong lòng bị bóng tối của sự sợ hãi xâm chiếm.
Anh ta vừa sợ vừa nổ súng thêm mấy phát, nhưng thiếu niên đối diện vẫn không hề ngã xuống, nụ cười trên môi vẫn ở đó.
“Cậu… Cậu…”
Thế giới xung quanh bỗng như bị mất đi màu sắc, mặt trời đỏ chói tối sầm đi trong đáy mắt anh ta. Sự sợ hãi dần xâm lấn, kéo anh ta vào vòng xoáy vô hạn.
“A! A!”
Hoắc Thương Lâm kêu lên thảm thiết, ngã từ ghế sô pha xuống đất, hoảng loạn quơ hai tay: “Không, không được qua đây! Bọn mày không được qua đây!”
Ngay lúc đó, một tiếng ‘choang’ vang lên, tách trà trong tay Cừu Lệ rơi xuống đất, bể tan tành.
Ngay khảnh khắc tách trà vỡ vụn, Hoắc Thương Lâm cũng tỉnh lại từ thế giới hư ảo.
Mọi thứ xung quanh trở lại bình thường, không có ai trúng đạn, cũng chẳng có người bị thương.
Hoắc Thương Lâm vừa nãy giãy dụa trên mặt đất đứng dậy, miệng mở to thở hổn hển, ánh mắt khó tin nhìn Cừu Lệ.
Cừu Lệ bình tĩnh ngồi trên ghế, từ đầu đến cuối chưa hề động đậy.
Ngoại trừ động tác hất đổ tách trà kia của anh.
Hoắc Thương Lâm theo bản năng đưa tay sờ súng, nhưng sau đó mới giật mình phát hiện sau khi về nước anh ta không hề có súng! Trong nước cũng không cho phép anh ta sử dụng súng.
Hóa ra từ lúc lôi súng ra, anh ta đã rơi vào ảo ảnh. Mà thiếu niên trước mặt, lặng lẽ thôi miên mà anh ta không phát giác.
Hoắc Thương Lâm khó khăn nuốt nước bọt, khuôn mặt dữ tợn hiện lên ý cười.
Cừu Lệ cũng cười, nhưng nụ cười còn lạnh lẽo hơn anh ta.
Hoắc Thương Lâm gọi người cầm một chiếc cặp đen tới. Đồ trong túi có vẻ rất nặng, trĩu nặng trên bàn.
“Một chút tấm lòng của tôi, coi như quà đáp lễ vì đứa em họ hỗn láo không hiểu chuyện.”
Hoắc Thương Lâm đẩy cặp đen đến trước mặt Cừu Lệ.
Cừu Lệ ung dung mở ra, nhưng chỉ mở ra một lỗ nhỏ anh đã thấy được một đống tiền mặt đỏ chói bên trong.
Đối với đa số người thì đây chính là dục vọng mê hoặc, nhưng đối với Cừu Lệ thì chẳng khác gì mớ giấy vụn. Anh còn chẳng thèm nhìn lần thứ hai.
Bên tai vang lên câu nói của Tống Dụ Hòa: “Nếu tôi cho cậu cơ hội, cậu có đồng ý quay đầu không?”
Đồng ý quay đầu à.
Nếu Khương Vũ không quay về tìm anh, chắc là Cừu Lệ sẽ thật sự lao thẳng vào con đường tử, không thèm ngoảnh đầu nhìn lại dù chỉ một chút.
Nhưng hiện tại, người đáng trân trọng nhất đã ở phía sau anh rồi, kéo anh lại, giữ chặt anh. Sao anh có thể thờ ơ được chứ.
Cừu Lệ mỉm cười: “Cảm ơn.”
Lê Dương Huy tranh thủ chen vào: “Làm ăn với anh Hoắc sướng thật. Ai mà không biết anh Hoắc chỉ đưa tiền mặt. He he he, trong cái giới này còn ai hơn anh Hoắc được chứ.”
Hoắc Thương Lâm châm một điếu thuốc rồi đi tới trước mặt Cừu Lệ. Ngay khi Cừu Lệ định cầm lấy chiếc cặp đen thì đầu thuốc dí lên mu bàn tay anh.
“Xì xèo”. Mùi khét từ da thịt bốc lên.
Khóe mắt Cừu Lệ hơi run rẩy, nhưng vẫn im lặng không nói gì.
“Nếu cậu dám chơi tôi, tôi chắc chắn sẽ khiến cậu sống không bằng chết.”
Giọng nói trầm thấp đầy uy lực uy hiếp anh.
Mặt Cừu Lệ không đổi sắc nhìn anh ta: “Người vì tiền mà chết, ai qua được ải tiền bạc?”
Lê Dương Huy nhìn tình hình trước mặt, hoảng hốt nói: “Anh Hoắc, người của tôi nên anh cứ yên tâm. Thằng nhóc này, thằng nhóc này yêu tiền như mạng, chắc chắn sẽ không phản bội anh.”
“Dù sao còn phải nuôi bạn gái.” Khóe miệng Cừu Lệ giương lên trào phúng: “Cô bé nhà tôi rất dễ hư, không kiếm tiền thì sao nuôi được.”
Hoắc Thương Lâm bỗng nhớ lại dáng vẻ điên khùng mấy năm nay của em họ mình. Nó cặp kè với rất nhiều cô, ngoại hình thì đều có phần tương tự cô gái trong album ảnh trong điện thoại. Những cô ấy đều là các phiên bản của cô gái buộc tóc đuôi ngựa.
Lê Dương Huy thấy sắc mặt Hoắc Thương Lâm trầm xuống, vội nói: “Ấy, Cừu Lệ, cậu cũng bớt nói vài câu đi. Anh Hoắc chính là như vậy, chấp nhặt làm gì chứ.”
Sắc mặt Hoắc Thương Lâm lạnh nhạt.
Sau nhiều năm bôn ba trong giới, anh ta không thể chỉ vì chút chuyện của họ hàng mà làm hỏng chuyện lớn.
Theo lời Hoắc Thành nói thì Cừu Lệ nghèo khổ, túng thiếu. Trước kia chỉ vì học bổng tầm thường mà phí hết tâm tư hãm hại hắn ta.
Nghèo cũng đúng thôi, bởi ngoài tiền bạc thì chẳng thể dựa vào gì nữa cả.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Anh ta buông cổ áo Cừu Lệ ra, không nghi ngờ gì thêm.
Bữa cơm này cũng coi như suôn sẻ.
Lúc về thì trời đã tối, Hoắc Thương Lâm lái xe đưa Cừu Lệ đến đường Phong Gia.
Nhưng sau khi xuống xe, Cừu Lệ không lập tức về văn phòng tư vấn. Anh cầm cặp đen, gọi xe vào trung tâm thành phố, đi dạo vài cửa hàng rồi mới về trường học.
Thám tử giám sát Cừu Lệ gọi điện thoại báo cáo hành tung của anh cho Hoắc Thương Lâm: “Cậu ta mua một bộ đồ vest, một chiếc đồng hồ Cartier, còn mua một bộ mỹ phẩm dưỡng da đắt tiền.”
Hoắc Thương Lâm mỉa mai cười một tiếng: “Nghèo hèn.”
Sau khi cúp máy, anh ta cho người sắp xếp lại hành trình nửa tháng sau: “Có thêm một người nữa, cho cậu ta cùng thuyền.”
***
Ở bên kia, tại khoa tâm lý, văn phòng của Tống Dụ Hòa vẫn đang sáng đèn.
Anh ta còn đang đợi người.
Tống Dụ Hòa không biết Cừu Lệ có đến hay không nên bụng dạ sốt ruột không thôi.
Đúng chín giờ, khi nhìn thấy cuối cũng anh cùng tới, Tống Dụ Hòa mới thở phào một hơi.
Cừu Lệ nhìn thấy trong gạt tàn của anh ta có vài mẩu thuốc lá.
“Thế nào, gặp rồi chứ?”
Cừu Lệ đẩy cặp tiền đến trước mặt Tống Dụ Hòa rồi nhanh chóng cởi bộ đồ vest và đồng hồ Cartier ra, đặt cùng một chỗ: “Gặp rồi, anh ta không nghi ngờ gì cả.”
Tống Dụ Hòa đẩy nắp cặp da, nhìn số tiền và đồ vest, “Nghĩ kỹ rồi? Nộp lên tất cả?”
“Ừ.”
Anh muốn mình có thể quang minh chính đại, một lần nữa sánh bước bên cô.
Tống Dụ Hòa cho cặp đen vào két sắt: “Ngày mai sẽ có người của cục công an tới lấy tiền tham ô. Nhưng mà cậu vẫn phải mặc quần áo với đồng hồ để tránh bị đối phương nghi ngờ.”
Lúc Cừu Lệ chuẩn bị rời đi, Tống Dụ Hòa chú ý đến hộp La Prairie trên tay anh: “Cái này…”
Cừu Lệ giải thích: “Cái này là tôi dùng tiền của mình mua, không phải số tiền kia.”
Tống Dụ Hòa cười cười: “Đừng hiểu lầm. Tôi không có ý bảo cậu nuốt riêng tiền tham ô, chỉ là hãng mỹ phẩm này rất đắt.”
“Tiền của tôi rất sạch sẽ.”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
“Tôi không có ý đó. Ý tôi là, bây giờ yêu đương, cũng không cần…”
Cừu Lệ cụp mắt, chân thành nói: “Tôi muốn cho cô ấy thứ tốt nhất.”