• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biên tập: Huyền

Hiệu đính: Xiaoxin

Trong bóng tối, Khương Vũ đẩy Cừu Lệ: “Anh mau đi sửa điện đi.”

“Như vậy cũng rất tốt mà.” Cừu Lệ ngồi dựa vào chân bàn, thản nhiên nói: “Không muốn cho em nhìn thấy anh.”

Không muốn cho em nhìn thấy bộ dạng tệ hại bây giờ của anh.

Khương Vũ lại nói: “Nhưng em muốn cho anh nhìn thấy em.”

“Vì sao chứ?”

“Em đã trang điểm tận hai tiếng, anh không nhìn thì em tốn công vô ích rồi.”

“…”

“Đồ trang điểm bố Dã mua cho em đắt lắm, một lần mua là hơn mười thứ. Nếu anh không nhìn, vậy thì anh trả tiền lại cho em đi.”

“…”

Cõi lòng vốn đang đau khổ của Cừu Lệ thoáng chốc đã bị cô gái nhỏ làm cho vui vẻ.

Anh đứng dậy đi ra ngoài cửa, mở hộp điện ra để sửa công tắc nguồn điện. Ánh đèn trong phòng đã sáng lên rất nhanh.

Cừu Lệ đi vào trong, nhìn thấy cô gái nhỏ đang cuộn tròn làm tổ trên sô pha, tay cầm một cái gương trang điểm hình tròn, trang điểm lại cho bản thân mình.

Cừu Lệ đi đến trước mặt cô, đầu ngón tay nâng cằm cô lên, quan sát gương mặt cô một cách chăm chú: “Anh muốn nhìn xem đồ trang điểm gì mà đắt như vậy.”

Khuôn mặt cô gái nhỏ trang điểm nhẹ, lông mi thì chắc đã được chuốt mascara, hai má hồng hây hây, cười tươi nhìn về phía anh, má lúm đồng tiền sâu hút.

Qua từng ấy năm, những đường nét gương mặt của cô càng ngày càng rõ nét, sáng sủa xinh đẹp động lòng người, không còn vẻ ngây thơ như thời học sinh nữa.

Khương Vũ của hiện tại có phần nữ tính, trưởng thành hơn.

“Thấy có ngoan không.” Khương Vũ chủ động dựa sát vào anh, hỏi bằng giọng nói hàm chứa sự quyến rũ: “Bạn trai vẫn thích chứ?”

“Cũng, cũng được.”

Cừu Lệ nghiêng tầm mắt đi, không dám đối diện với cô, sợ để cho cô nhìn ra dục vọng đang sôi sục trong lòng anh.

“Chỉ cũng được thôi à?” Có vẻ là Khương Vũ không hài lòng đối với đáp án này rồi: “Bạn trai không còn thích em nữa sao?”

“Anh không phải là bạn trai của em.” Cừu Lệ sửa lại lời của cô: “Chúng ta đã chia tay rồi. Em nhớ buổi tối ngày đó ở khách sạn không, chúng ta chia tay trong hòa bình.”

Nhắc tới buổi tối hôm đó, Khương Vũ mang một bụng khó chịu: “Đó là do anh thôi miên em!”

” Anh không có thôi miên trước khi em ngủ.” Cừu Lệ bình tĩnh giải thích nói: “Chia tay là do em nói, anh chỉ có thể thôi miên tiềm thức của em, không thể thôi miên quyết định của em.”

“Nhưng mà là anh thôi miên em!”

“Anh không có.”

“Cho nên lần chia tay đó không tính.”

“…”

Cừu Lệ đã biết ngay từ đầu cô gái nhỏ này đang chơi xỏ anh.

Thật ra thì chiều hôm nay anh nghĩ mãi không ra vì sao thôi miên lại mất đi hiệu lực. Theo lý thuyết, nếu không phải là do anh đích thân đánh thức, thì cơ bản người đã bị anh thôi miên sẽ không có khả năng ý thức được mình bị thôi miên.

Hơn nữa Khương Vũ đã bị anh thôi miên hai lần. Nếu lần đầu tiên chưa đủ sâu, thì trong lần hai cô sẽ hoàn toàn quên anh đi.

Nhưng nó lại thất bại.

Đây là lần thất bại đầu tiên của anh trong nhiều năm qua.

Bụng Khương Vũ kêu ọc ọc ọc, cả ngày nay cô vẫn chưa ăn gì.

Do Cừu Lệ sợ cô đói nên mới vội vã trở về, trên đường về thì mua cho cô một phần hoành thánh nhân thịt, ngô mà cô thích ăn.

Anh cho hoành thánh vào trong lò vi sóng hâm nóng, đồng thời nói: “Ăn xong thì anh đưa em về khách sạn. Anh cũng đặt vé máy bay cho em rồi, sáng có thể ngủ một giấc rồi chiều quay về Bắc Thành.”

Khương Vũ một mực từ chối: “Em không.”

“Vì sao?”

“Em đi rồi thì anh sẽ chết, em nhất định phải trông anh.”

Cừu Lệ xoay người, nhíu mày hỏi: “Ở đâu mà em biết anh sẽ chết chứ?”

“Trong mơ của em.”

“…”

Cừu Lệ có hơi cạn lời: “Vậy em định cứu anh như thế nào. Ngày nào cũng ở trong nhà của anh? Ở cả đời?”

“Không.” Khương Vũ nghiêm túc nhìn anh: “Kế hoạch cả em là không rời anh một bước, không cho anh rời khỏi tầm mắt của em.”

Vốn dĩ lúc đầu Cừu Lệ chỉ nghĩ Khương Vũ nói quá lên thôi, nhưng mà anh nào ngờ rằng Khương Vũ nói không rời một bước, là thật sự KHÔNG – RỜI – MỘT – BƯỚC.

Anh cầm đũa, cô nắm góc áo của anh; anh lên lầu lấy lon nước giải khát trong tủ lạnh, cô cũng đi theo lên lầu. Ngay cả khi anh đi WC, Khương Vũ cũng đứng cạnh cửa WC, cửa cũng không cho khóa vì muốn nhìn thấy bóng lưng anh.

“…”

Cừu Lệ đứng cả buổi, mọi thứ như tắc nghẽn lại.

“Khương Vũ, đủ rồi.”

Cừu Lệ kéo khóa quần lên, duy trì vẻ mặt bình tĩnh đi ra WC: “Có ai nhìn người ta đi vệ sinh như vậy như em không.”

“Đây thì có là gì, không phải lúc đó chúng ta đã rất ‘quen’ rồi sao.” Khương Vũ cười kiễng mũi chân, ghé cằm lên vai anh, thỏ thẻ: “Không phải anh đã nhìn thấy em rồi à.”

Ấy vậy mà mặt Cừu Lệ lại đỏ lên, ngay cả hai tai cũng hồng hồng: “Cuối cùng thì em muốn thế nào?”

“Em không biết anh đang làm gì, nhưng chắc chắn đó là chuyện chẳng mấy gì tốt đẹp. Em muốn giám sát anh.” Khương Vũ cố chấp nói: “Em sẽ không cho anh có cơ hội phạm sai lầm đâu.”

Cừu Lệ hơi tức giận: “Em cho là em đang làm cái gì, tự cảm động mình à, muốn cứu anh? Em cho rằng ông đây là ai, ông đây đã sớm không thích em nữa rồi.”

Anh thoạt nhìn rất dữ, cũng khá là giang hồ đấy.

Khương Vũ nhìn anh: “Thật như vậy à?”

“Đúng vậy, không thích, cút đi.”

“…”

“Cút!”

Trong chớp mắt, ánh mắt cô gái nhỏ đỏ lên. Một giây trước khi cô khóc lóc bỏ đi, Cừu Lệ xoay người lấy kẹo que từ trong ngăn tủ ra, bóc vỏ rồi nhét vào miệng cô. Anh thấy mình thật thất bại làm sao.

“Anh giỡn thôi, anh sai rồi.”

Nước mắt của Khương Vũ vẫn không ngớt, má phồng lên vì trong miệng đang ngậm kẹo, chóp chép nói: “Bố cũng không dữ với em như vậy.”

“Không phải, không có, không có dữ mà.”

“Anh bảo em cút đi.”

“Cút, cũng có nghĩa khác mà. Giống như là lăn lăn trên đất giống như cún vậy, đáng yêu lắm. Anh lăn cho em xem nhé.”

Nói đoạn, anh thật thà nằm trên mặt đất, lăn trái lăn phải.

“…”

Khương Vũ đưa chân đá anh, có hơi uất ức mà nói: “Không cho phép hung dữ với em nữa, nếu không thì em sẽ tức giận thật đó.”

“Lỡ mà tức giận thì sẽ đi sao?”

“Nếu mà tức giận, thì mỗi ngày em sẽ nhìn anh đi vệ sinh. Xem anh có thoát được khỏi em không.”

“…”

Có thể thấy trong hai năm không gặp, cô gái nhỏ đã thay đổi rất nhiều, tính cách cũng cởi mở hơn trước.

Có lẽ là bởi vì người cưng chiều cô càng ngày càng nhiều. Trước đây cô không thể làm nũng với ai, cũng không thể kể khổ với ai. Cô vẫn luôn rất kiên cường như thế đấy.

Nhưng mà trong hai năm nay, cô có bố, còn có tận hai người. Họ đều là chỗ dựa vững chắc của cô.

Nhìn thấy sự thay đổi của cô, trong lòng Cừu Lệ rất vui vẻ.

Con bé này quyết tâm phải ở với anh cho bằng được rồi thì phải. Cừu Lệ cũng hết cách, anh đành phải đi thuê phòng khách sạn với cô.

Dù sao thì không thể để cô ở một đêm trong văn phòng được. Đêm đến thường hay có chuột chạy lui chạy lại, ngay cả con bé rắn bạch tạng cũng sợ mấy con chuột bự.

Trên đường đi đến khách sạn, anh khoác ba lô của cô, tay kia kéo vali.

Vali rất nặng, có vẻ cô mang theo nhiều đồ đạc. Xem ra là muốn ‘đóng quân’ dài hạn ở Hải Thành rồi đây.

Con ngươi anh rủ xuống, nhìn thấy cô nắm chặt góc áo của mình như sợ bị anh bỏ lại.

“Em không cần như vậy đâu, anh sẽ không chạy.”

“Em không tin anh.”

Hệ số nguy hiểm của người đàn ông này rất cao, không cẩn thận một chút là đủ để cho anh thôi miên rồi.

Khương Vũ phải tập trung tinh lực cao độ, duy trì ý thức kiên cường của mình, tuyệt đối không thể để anh có cơ hội thực hiện thêm lần nữa.

Cô phải nắm anh chặt một chút.

Cừu Lệ bất đắc dĩ, chỉ có thể mặc cô nắm lấy.

“Lần ở Thái Lan đó cũng là anh, đúng không.” Khương Vũ đi sau lưng anh, giẫm lên bóng của anh để trả thù.

“Ừ.” Cừu Lệ thản nhiên thừa nhận.

“Có phải là anh thừa dịp em uống rượu hôn em không?”

“Không phải.”

“Chỉ có thể là anh thôi.”

“Dựa vào gì mà em lại nói như vậy.”

“Trừ anh ra thì không có ai có thể cắn môi em như vậy.”

“Vậy thì cũng không thể chứng mình gì hết.”

“Trừ anh ra, sẽ không ai sau khi hôn em mà đi tô son lại cho em.” Khương Vũ nghiến răng nghiến lợi nói: “Tô giống như cái lạp xưởng vậy. Cừu Lệ, anh cho là anh thông minh lắm à?”

“…”

“Anh còn mang A Lệ Lệ của em đi nữa.” Khương Vũ nhìn con rắn nhỏ trên vai: “Em mua những hai nghìn, đồ ăn trộm này!”

“Ai cho em đặt cho nó cái tên dở như vậy.”

“Vậy anh đặt cho nó cái tên hay một chút coi.”

“Tiểu Vũ Vũ.”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

“…”

Cừu Lệ đưa Khương Vũ đến khách sạn bốn sao, thuê cho cô ở trong một đêm, va li cũng để vào trong.

“Đêm nay tắm rửa rồi nghỉ ngơi cho lại sức, chiều mai anh tới đón em đến sân bay.”

Khương Vũ nắm chặt góc áo anh: “Anh cảm thấy em đang nói đùa à?”

Cừu Lệ kéo tay cô ra, Khương Vũ lại nắm lấy.

Kéo, lại nắm lại,…

Cừu Lệ hít một hơi, nhìn cô, nén lại cơn tức giận: “Khương Vũ, rốt cuộc thì em muốn sao?”

“Anh muốn gì?”

“Anh muốn em nghe lời về nhà, buổi biểu diễn Hồ thiên nga của em, mấy tháng nữa là tới rồi. Việc bây giờ mà em phải làm là luyện tập cho tốt, lên sân khấu múa với trạng thái tốt nhất.”

“Cho nên là anh vẫn quan tâm tới em đó à.” Khương Vũ nhìn chằm chằm vào mắt anh: “Anh sẽ đến xem em biểu diễn chứ?”

“Anh, sẽ không.”

“Vì sao chứ?”

“Em cũng biết vì sao mà, chúng ta không thể nào.” Trong lời nói của Cừu Lệ có sự dứt khoát, rõ ràng: “Mặc kệ em làm nhõng nhẽo như thế nào đi nữa, có chơi xấu như thế nào, anh cũng chỉ có thể cho em một câu thôi: KHÔNG THỂ NÀO.”

Ánh mắt Khương Vũ lại đỏ lên, Cừu Lệ lập tức nói: “Khóc cũng vô dụng thôi, Cừu Lệ anh nói một là một, sẽ không mềm lòng.”

Cô hít mũi, nuốt sự chua chát trong cổ họng xuống, giọng nói ồm ồm: “Được rồi, vậy anh cút đi.”

Cừu Lệ không ngờ cô bỏ qua đơn giản như vậy, anh xoay người muốn đi, lúc này cô còn nói thêm: “Anh cũng mang hộp âm nhạc hỏng của anh đi luôn đi, em không muốn nhìn thấy thứ  gì của anh hết.”

Cừu Lệ ngoảnh đầu lại, trông thấy hộp nhạc thạch anh trên giường.

Anh trầm tư trong giây phút rồi nói: “Nó cũng không còn giá trị bao nhiêu, giữ lại làm chút gì kỉ niệm đi.”

“Làm kỉ niệm gì nữa. Anh đã nói đến nước này rồi, em còn giữ đồ gì của bạn trai cũ làm gì chứ. Nhìn là thấy ghét rồi.”

Cừu Lệ hiểu được ý giận dỗi trong lời nói của cô gái nhỏ, anh không muốn tranh cãi với cô nên đành nói: “Không muốn nữa thì cứ vứt đi.”

“Được, vứt.”

Khương Vũ đi lại tủ bên cạnh đầu giường, cầm lấy hộp âm nhạc toan vứt ngay vào trong thùng rác. Nhưng cuối cùng Cừu Lệ vẫn không đành lòng nhìn cô gái thạch anh trong suốt bị vứt xó trong thùng rác, anh sải bước đi tới, giành lấy hộp âm nhạc trong tay Khương Vũ.

Ngay đúng lúc này, chỉ nghe một tiếng ‘cụp’, một cái còng tay hồng nhạt lông nhung nằm trên tay Cừu Lệ.

Anh còn chưa kịp phản ứng, một đầu kia của còng tay, đã bị Khương Vũ còng vào thanh đầu giường.

Cừu Lệ:?

Vẻ mặt khóc thút thít của Khương Vũ bỗng biến mất, thay vào đó là nụ cười xảo quyệt của tiểu hồ ly. Cô vỗ vỗ mặt anh: “Bạn trai, anh cho là em đang nói giỡn à?”

“Có ý gì?”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

“Em đã nói muốn giám sát anh, KHÔNG – RỜI – MỘT – BƯỚC. Anh có biết không rời một bước là có ý gì không? Đó là chúng ta không tách khỏi nhau ra giây phút nào cả.”

Thật lâu sau, Cừu Lệ mới có phản ứng lại. Anh hơi khó tin mà nhìn Khương Vũ: “Cầm tù?”

“Không kinh khủng như vậy đâu. Em sẽ không giam giữ anh mãi, lâu lâu cũng sẽ cho anh ra ngoài hóng gió.”

“…”

Cừu Lệ nghiêng đầu, nhìn về phía còng tay hồng nhạt lông xù nơi tay trái.

Cái này rất là tình thú đấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK