Khương Vũ cảm thấy hơi giận khi nhìn thấy tin nhắn cho leo cây của Cừu Lệ.
Không phải là vì cậu không đến mà là ngay từ đầu rõ ràng cậu hứa sẽ đến nhưng bây giờ lại hủy kèo làm cô tốn cả buổi chiều chỉ để trang điểm.
Lâm Miểu thấy tâm trạng Khương Vũ không tốt, thoáng nhìn tin nhắn trên màn hình điện thoại của cô: “Anh ấy không đến thì thôi vậy.
Chúng ta đã tập luyện cực lực mãi mới có thời gian tham gia tiệc tùng.
Em cũng đừng vì việc này làm ảnh hưởng đến tâm trạng.”
“Lâm Miểu nói đúng đó.”
Tính tình Cừu Lệ hay thay đổi, dở chứng cho cô leo cây cũng là chuyện bình thường.
Không đến thì thôi, trang điểm cũng đã trang điểm rồi, mặc váy cũng đã mặc rồi.
Thôi thì tối nay cùng lắm là tham gia tiệc với hội bạn gái vậy.
Buổi tối, cô cùng Lâm Miểu và Mộc Tử Nhàn đến buổi tiệc.
Buổi tiệc khiêu vũ của Esmeralda luôn được tổ chức rất hoành tráng.
Vì hôm nay đẹp trời, đầy sao nên tiệc được tổ chức ở ngoài trời.
Chiếc đèn hình ông sao treo trên bụi cây tỏa sáng rực rỡ.
Quầy bar tự phục vụ đầy ắp đồ uống, thức ăn, món tráng miệng.
Các cô gái mặc lễ phục lộng lẫy kiêu sa đi qua đi lại như con thoi trông thật thích mắt.
Sàn nhảy được dựng ở chính giữa bãi cỏ, xung quanh sàn trang trí bằng vải lụa trắng và bóng bay.
Nhiều đôi nam nữ đang cùng nhau khiêu vũ trên nền nhạc du dương.
Mặc dù đều là vũ công múa ba-lê nhưng họ vẫn biết nhảy Dance sports[1], Tap dance[2], điệu Tango[3], điệu Waltz [4],… Và những điệu nhảy ấy đang được mọi người nhảy thay phiên nhau trên sàn.
Lâm Miểu và Mộc Tử Nhàn phấn khích kéo Khương Vũ vào trong sàn nhảy.
Họ theo giai điệu của âm nhạc mà nhảy Tap dance cùng nhau.
Chẳng mấy chốc, Khương Vũ đã quên mất mọi muộn phiền mà bắt đầu đắm chìm vào trong điệu nhảy.
Thoải sức nhảy múa cùng các cô gái, thậm chí còn thêm một vài động tác mới trong điệu nhảy khiến chúng trở nên cuốn hút vô cùng.
Đồng thời còn hấp dẫn ánh nhìn của những người xung quanh.
Các bạn nữ lũ lượt đi vào sàn nhảy để cùng hòa mình vào điệu nhảy với Khương Vũ.
Bầu không khí bỗng được đẩy lên cao trào.
Cách đó không xa, Bạch Thư Ý mặc váy dạ hội trắng muốt, cầm cái ly chân cao, lẳng lặng tựa vào cột đứng nhìn dáng nhảy tỏa ra sức sống của Khương Vũ.
Nụ cười, sức cuốn hút và khả năng nhảy múa bẩm sinh của cô… đều làm cho Bạch Thư Ý nhớ đến người phụ nữ kia.
Dù cho bà ta cố gắng cỡ nào cũng không thể bằng được bà ấy.
“Rất giống cô ấy.”
Tiết Gia Di mặc váy đen đến bên cạnh bà ta, nhìn về phía Khương Vũ đang nhảy mà nói rằng: “Cô nói em ấy múa rất tốt nhưng tôi lại thấy không đến mức tốt như vậy.
Hoàn toàn là do bộc phát.
Nhưng em ấy lại có sức hút và truyền tải được cảm xúc đến với mọi người.”
Người có khả năng bẩm sinh như vậy, quả thật rất giống với Bộ Đàn Yên.
Sắc mặt Bạch Thư Ý hơi lạnh đi.
“Thế nào rồi? Dạo này cô dạy em ấy có khiến em ấy tém tém lại không?’
“Tôi đối xử với mỗi học sinh đều như nhau, yêu cầu rất nghiêm khắc.” Bạch Thư Ý thờ ơ nói: “Không giống một số người, chỉ thiên vị những học sinh mình thích.”
“Esmeralda có nhiều học sinh như vậy, có mấy ai được nhảy trên sân khấu quốc tế chứ.
Tôi chỉ tuyển những người giỏi thì sao chứ?” Tiết Gia Di cụng nhẹ vào ly rượu của Bạch Thư Ý: “Cô đó, tôi sợ cô cũng ‘chú trọng huấn luyện’ với mỗi Khương Vũ.”
Bà ta thâm ý mà nhấn mạnh bốn từ ‘chú trọng huấn luyện’.
“Tôi không hiểu cô đang muốn nói đến cái gì.
Tôi với Khương Vũ hay Ôn Luân đều dùng phương pháp dạy như nhau.” Bạch Thư ý lạnh lùng nói: “Nếu như cô có gì nghi ngờ thì có thể đến phòng giám sát để xem lại camera.
Xem xem tôi có giở trò gì không?”
Tiết Gia Di hiểu rất rõ tính tình của Bạch Thư Ý.
Bà ấy chính là loại người hoàn mỹ điển hình và sẽ không để bản thân phải chịu bất cứ đàm tiếu nào.
“Nói đến người người ghen tị với Bộ Đàn Yên thì phải nói đến cô mới đúng chứ.” Bạch Thư Ý nhìn Tiết Gia Ý, gằn từng từ một: “Người viết dưới đáy giày không phải tôi và người duy nhất vào phòng hóa trang của cô ấy ngay cái hôm biểu diễn cuối cùng không phải là cô sao?”
Bạch Thư Ý còn chưa dứt lời thì Tiết Gia Di bỗng nắm lấy tay Bạch Thư Ý, lạnh lùng nói: “TÔI – KHÔNG – LÀM – GÌ – CẢ! Việc cô ta chết là ngoài ý muốn.
Kết quả khám nghiệm tử thi là do mệt mỏi quá độ dẫn đến đột tử.
Đây là sự thật không thể thay đổi.”
Bà ta thừa nhận đêm đó đã đi vào phòng hóa trang của Bộ Đàn Yên, nhưng bà ta chỉ muốn…
Vì chuyện này mà bà ta bị mọi người nghi ngờ.
Mãi đến khi có kết quả khám nghiệm tử thi thì mới chứng minh được sự trong sạch của bà ta.
Bạch Thư Ý hất tay bà ta ra, nhún nhún vai: “Tôi có nói gì đâu mà cô sợ thế.”
Tiết Gia Di ổn định lại cảm xúc, nhìn Bạch Thư Ý: “Cô đấy, không phải là bạn của cô ấy à.
Chẳng lẽ cô không nhận ra khoảng thời gian đó cảm xúc cô ấy luôn bất ổn sao?”
“Cô ấy hay nổi nóng nên tôi không thấy gì khác thường.”
Hai người trò chuyện về Bộ Đàn Yên một lát rồi thôi.
Hiển nhiên là cả hai người họ đều không muốn nhắc đến chuyện này quá nhiều.
Tiết Gia Di đổi chủ đề, “Lần trước cô nhận Khương Vũ làm học trò chắc là do Tạ Uyên.
Cứ xem như cô chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.”
Bạch Thư Ý không chút do dự nói: “Lúc trước đúng là do gấp quá nên đành phải làm thế.
Nhưng kì đánh giá lần này sẽ có rất nhiều người ở lớp A chăm chăm vào vị trí của em ấy.
Nếu em ấy vẫn phát huy ổn định thì tôi sẽ giữ lại.”
Bà ta nhìn Khương Vũ trên sàn nhảy, cắn nhẹ môi, “Nếu như em ấy biểu hiện không tốt… cũng không thể trách người khác được.”
…
Thẩm Ngạo Tình vẫn luôn là tâm điểm của sàn nhảy cho đến khi Khương Vũ xuất hiện, trắng trợn cướp mất ánh đèn sân khấu của cô ta.
Cô ta lui ra rìa, nhìn cô gái giữa đám đông mà trong lòng ít nhiều cũng cảm thấy không thoái mái.
Khi nhảy múa, Khương Vũ rất ương ngạnh.
Trước đây cô ta chưa từng xem Khương Vũ múa ba-lê, nhưng nhìn dáng múa cô bây giờ thì xem ra không kém cô ta là bao.
Chẳng hiểu làm sao Bạch Thư Ý lại chọn một người học trò có phong cách biểu diễn thế này.
Thẩm Ngạo Tinh vào Esmeralda là vì Bạch Thư Ý, muốn được bà ta hướng dẫn để cô ta đạt được vương miệng cao nhất của nữ hoàng ba-lê.
Trong thâm tâm cô ta hơi khó chịu khi đã vào được lớp A nhưng lại không thể trở thành học trò tâm đắc của Bạch Thư Ý.
Cho dù như thế nào thì cô ta nhất định phải đánh bại vị trí của Khương Vũ, trở thành người ưu tú nhất sau kì huấn luyện này.
Truyện Ngược
…
Trong nửa sau buổi tiệc, Ôn Luân tìm thấy Khương Vũ.
Sau đó cậu ta đưa cô ra sau vườn, nói có chuyện quan trọng cần nói với cô.
Lâm Miểu và Mộc Tử Nhàn cười đùa đi theo sau lưng, trêu: “Ôn Luân à, như vậy không tốt lắm đấy.”
“Tiểu Vũ giờ là người nổi tiếng đó nha.”
Ôn Luân chỉ nở nụ cười lịch thiệp.
Khương Vũ quay đầu lại, dùng ánh mắt ra hiệu các cô đừng đùa nữa.
Ôn Luân liếm môi dưới, ấp úng nửa ngày vẫn không nói lí do hẹn Khương Vũ ra đây.
Khương Vũ nhìn vẻ mặt khó xử của Ôn Luân, “Có chuyện gì sao?”
Ôn Luân không dám nhìn vào mắt cô, “Bố mẹ Thẩm Ngạo Tình cũng tới đây, hai nhà chúng tôi là người quen, bọn họ nhìn tôi từ nhỏ đến lớn.:.”
“Cái này rất tốt mà.”
“Chỉ là họ hi vọng tôi có thể nhảy cặp với Thẩm Ngạo Tình.
Cho nên Khương V ũ… tôi xin lỗi.
Thật ra cậu múa rất tốt, chỉ là tôi không có cách nào từ chối họ…”
Cậu ta vừa dứt lời, Khương Vũ còn chưa kịp nói đã bị Lâm Miểu vội chạy lên, nói thẳng với Ôn Luân: “Cậu giỡn hả! Khương Vũ đã tập múa với cậu lâu như thế mà bây giờ sắp đến ngày kiểm tra thì lại chơi em ấy một vố! Cậu có còn là con người hay không!”
Ôn Luân biết mình đuối lý, hạ giọng nói: “ Tôi cũng đã tập rất lâu, nhưng mà bên phía Thẩm Ngạo Tình, tôi không biết phải làm sao hết…”
Lâm Miểu kích động nói: “Cậu nếu làm Khương Vũ bị tụt hạng, tôi sẽ không để yên cho cậu!”
Khương Vũ nghe thấy Lâm Miểu nói vậy, bụng dạ cũng rối như tơ vò.
Trong đầu liền hiện lên hai từ “Toang rồi”.
Trong khoảng thời gian này, ai nấy cũng đều dồn hết sức tập luyện ngày đêm.
Ấy vậy Ôn Luân mà ‘boom hàng’ cô ngay lúc này, cô làm gì còn đủ thời gian để tập bài múa mới.
Nếu như không đổi vũ đạo, thì cô biết tìm đâu bạn nhảy mới đây.
Từ cái cách Ôn Luân thể hiện thì chuyện này coi như đã xác định.
Lâm Miểu giận sôi đến nổi muốn đánh cho Ôn Luân một trận.
Thấy vậy, Khương Vũ vội giữ chặt cô ấy lại: “Được rồi.”
“Còn ba ngày nữa thôi.
Từ máu đôi giờ tách lẻ ra thì múa kiểu gì!” Cảm xúc Lâm Miểu hiện giờ rất kích động.
“Chị trách cậu ta cũng vậy thôi.
Cậu ta cũng phải tập lại một lần nữa mà.”
“Cậu ta tập lại cái rắm! Hôm qua chị đã nhìn thấy cậu ta đang tập trích đoạn ‘Thiên Nga Đen’ với Thẩm Ngạo Tình.
Hai người họ rõ ràng đã tập xong hết rồi!”
“Tuyệt đối không có” Ôn Luân sợ Khương Vũ hiểu lầm, vội giải thích: “Lúc đầu Thẩm Ngạo Tình tìm tôi để hợp tác nhưng tôi đã từ chối.
Nhưng cô ấy rất kiên quyết, thế là để mẹ Thẩm đến tìm tôi… Tôi thật sự không thể từ chối bà ấy, công việc kinh doanh của nhà tôi và nhà họ Thầm… liên quan với nhau.”
Mặc dù Khương Vũ không cam tâm nhưng mọi truyện đã xong cả rồi, biết trách ai bây giờ.
Việc cần làm hiện tại là phải tập bài múa mới trong một khoảng thời gian ngắn.
Khương Vũ đã gặp nhiều kiểu người hay hớt tay trên như Thẩm Ngạo Tinh ở kiếp trước.
Khi đó cô còn trách lòng người không đáy.
Nhưng bây giờ cô không còn bất ngờ trước nó.
Giống như mẹ cô đã nói, trên thế giới này có được mấy người đối xử chân thành với nhau.
Bỗng, Khương Vũ hơi muốn về nhà.
Sau khi các bạn cùng phòng đều về nghỉ ngơi, Khương Vũ đến văn phòng quản lý học sinh làm đơn xin phép về nhà rồi đi ra khỏi Trung tâm Nghệ thuật Esmeralda.
Thành phố công nghệ cao đã chìm trong giấc ngủ.
Nhưng cô vẫn nghe thấy âm thanh náo nhiệt, sôi nổi thâu đêm từ buổi tiệc trong khuôn viên.
Chợt, cô cảm thấy hơi ồn ào.
Khương Vũ nhìn chiếc váy dạ tiệc kiêu sa đang mặc và đôi giày cao gót sáng bóng, không khỏi cảm thấy lạc lõng.
Khoảng thời gian ở Esmeralda, cô dần dần với thích nghi cuộc sống thượng lưu.
Chỉ khi ra khỏi Esmeralda, xa khỏi không khí hòa lẫn mùi nước hoa, được hít thở bầu không khí trong lành của thế giới bên ngoài.
Cuối cùng cô cũng hiểu được bản thân mình.
Ý định ban đầu khi múa ba-lê của cô không phải là giống như những cô tiểu thư Thẩm Ngạo Tình sống trong cuộc sống nhung lụa để trở thành nữ hoàng thiên nga.
Khương Vũ quay lại nhìn cánh cổng tráng lệ của Esmeralda.
Bỗng, cô rất muốn gặp Cừu Lệ.
…
Ban đêm, Cừu Lệ đang đọc sách dưới ánh đèn.
Bên ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách tí tách từng hạt.
Chung cư về đêm rất yên tĩnh, nhưng tâm trạng cậu lại rất bức bối.
Trong đầu cậu toàn là hình ảnh của Khương Vũ.
Cậu nhớ phong cách kiêu ngạo, nụ cười nhếch mép của cô.
Nhớ cô lúc tức giận sẽ vô thức mím môi, nhớ đến xương quai xanh thanh mảnh….
Không biết cô có trách việc cậu thất hứa hay không.
Có lẽ có, có lẽ cũng không.
Bởi vì xung quanh cô luôn có những niềm vui cho riêng mình.
Mà cậu… có lẽ là người không có cảm giác gì sâu đậm với cô.
Thật ra, Cừu Lệ biết Khương Vũ đồng cảm với cậu hơn là thích.
Cô là một người con gái lương thiện.
Nhưng Cừu Lệ không thích điều này.
Cậu nghĩ khi mình ưu tú hơn thì cô sẽ thích cậu.
Giống cái cách mà cậu ngày đêm khao khát tình cảm của cô.
Cừu Lệ tắt đèn, để cả cơ thể chìm trong bóng tối, suy nghĩ bắt đầu miên man…
Vẫn không có cảm giác gì khác.
Nhưng điều đó không quan trọng, chỉ cần nghĩ đến cô là đủ rồi.
Cậu nhắm mắt lại, thả cơ thể mình cho vị thần sa đoạ.
Đúng lúc này, điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Cừu Lệ nhíu mày, lúc đầu không định bắt máy, nhưng liếc qua thì thấy người gọi đến là Khương Vũ.
Vì sao cô lại gọi ngay đúng lúc này.
Cừu Lệ hít sâu một hơi, xoa dịu những dòng máu đang chảy dồn dập trong cơ thể rồi nghe máy.
“Có việc gì?”
Đầu dây bên kia vọng lại tiếng mưa rơi tích tách, giọng nói của Khương Vũ rất nhỏ, “Cừu Lệ, em đến trước khu nhà anh nhưng không có thẻ nên bảo vệ không cho vào.
Anh có thể ra đây đón em không?”
Cừu Lệ:….
Danh Sách Chương: