Kiều Tâm Du vốn nghĩ hắn chỉ nói cho có thôi, không ngờ tới, bước sang ngày thứ hai cô đã ngồi lên phi cơ, bay tới Hy Lạp - Athen – Biển Aegean, cũng không hiểu tại sao hắn có thể có hộ chiếu xuất ngoại trong thởi gian ngắn đến vậy.
Chiếc phi cơ tư nhân này được trang hoàng giống như là một gian nhà trọ, có phòng khách, quầy bar, phòng ngủ, phòng giải trí, thậm chí còn có nhà để xe.
"Nghỉ một lát đi, mấy giờ nữa là tới." Nhâm Mục Diệu đắp chăn cho cô, nhẹ nhàng hôn một cái lên trán cô.
"Vậy em ngủ đây, đến nơi anh nhất định phải gọi em dậy nha." Lần đầu tiên ngồi máy bay, Kiều Tâm Du có chút hồi hộp, tay nắm chặt ống tay áo của hắn.
Nhâm Mục Diệu vỗ vỗ tay cô, "Yên tâm đi, cùng lắm thì anh bỏ em lại trên phi cơ thôi!"
Kiều Tâm Du hướng về phía hắn làm một cái mặt quỷ, lúc nãy cô còn hăng hái ngắm nhìn những quầng mây ngoài cửa sổ, chúng thật giống như những cục bông gòn, hiện giờ thì cô rất buồn ngủ, mắt cũng mở không lên. Không biết vì sao gần đây cô luôn mệt mỏi rã rời, thậm chí lúc ăn cơm cũng có cảm giác uể oải.
Đợi đến khi cô mở mắt lần nữa, khung cảnh xa lạ trước mắt lập tức khiến cô kinh hãi, vách tường trắng như tuyết, màn cửa sổ màu lam nhạt, nội thất căn phòng khá là đơn giản, "Mục Diệu, Mục Diệu!" Giọng của cô có vẻ hốt hoảng.
Ở một nơi xa lạ thế này mà bắt cô ở một mình, một loại cảm giác sợ hãi âm thầm ập tới tâm cô.
"Sao vậy?" Nhâm Mục Diệu ở phòng làm việc bên cạnh nghe được tiếng của cô, ngay lập tức chạy vào phòng ngủ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Kiều Tâm Du nhào vào ngực của hắn, "Đừng để em một mình ở nơi xa lạ thế này, được không?." Thì ra, nhìn bề ngoài cô kiên cường là thế, song vẫn thiếu hụt cảm giác an toàn.
Nhâm Mục Diệu thật cao hứng, điều này chứng tỏ vị trí của hắn ở trong lòng cô càng ngày càng quan trọng.
"Được! Anh đáp ứng em, thời gian ở đây, anh sẽ không để em rời xa anh dù chỉ nửa bước." Nhâm Mục Diệu không nhịn được, hạ xuống một nụ hôn lên đôi môi hồng kia, nụ hôn giống như chuồn chuồn lướt nước, cực kì êm ái, "Ở đây múi giờ chênh lệch, em nên nghỉ ngơi thật nhiều."
"Đây là đâu?" Kiều Tâm Du quan sát bốn phía, nhìn vách tường trắng toát, trần nhà hình cung, còn có pho tượng nữ thần thật khéo léo và đáng yêu, mang phong cách của một đất nước khác.
"Chúng ta đã đến Athen rồi, lúc phi cơ hạ cánh thấy em ngủ rất ngon, nên anh không muốn đánh thức em. Đây là phòng của chúng ta ở Athen."
Kiều Tâm Du giống như đưa trẻ vừa làm sai chuyện, cô nghiêng đầu, "Ngại quá! Gần đây em càng ngày càng thích ngủ rồi."
"Phải là con chúng ta rất tham ngủ chứ!" Nhâm Mục Diệu vén chăn cô lên, chui vào, "Để anh ngủ với em."
Kiều Tâm Du bĩu môi, chậm rãi nói: "Nhưng em vừa ngủ đủ rồi, giờ không muốn ngủ nữa."
"Vậy để anh dẫn em đến một nơi!" Hắn dắt tay cô bước ra bên ngoài. Thực tế là không cho Kiều Tâm Du có cơ hội suy nghĩ.
Bầu trời Athen thật rộng và xanh bao la, giống như được nhuộm màu vậy, sắc lam của bầu trời được hòa lẫn cùng những đám mây trắng, hít sâu vào một bầu không khí trong lành, cảm giác lòng mình thật thư thái
Nước biển có màu xanh lam điểm thêm vài con sóng trắng, từng tầng nước xanh màu lam, càng về sau như càng thay đổi, màu sắc từ từ đậm hơn, một màu lam thuần túy, màu lam sạch sẽ.
"Đi nào!" Nhâm Mục Diệu đưa tay ra cho cô.
Kiều Tâm Du cẩn thận, từng bước đi lên du thuyền, tò mò hết nhìn đông rồi nhìn tây.
"Đi cẩn thận, gió lớn lắm." Nhâm Mục Diệu đỡ cô đi tới khoang thuyền.
"Em muốn ngắm biển Aegean." Kiều Tâm Du ngước mắt nhìn hắn, hi vọng lấy được sự đồng ý của hắn.
Nhâm Mục Diệu dường như thỏa hiệp, thở dài, "Chờ anh một lát."
Ngay sau đó hắn lấy một chiếc đệm với một cái mền, "Để anh đi với em." Hắn lấy mền khoác lên trên người cô, đem cô quấn thặt chặt bên trong.
Hai người sánh vai ngồi trên bong thuyền, gió biển lạnh lẽo thổi xào xạc bên cạnh, nhưng hai bàn tay họ đang nắm thật chặt vào nhau, truyền nhiệt độ cho đối phương.
Nước biển xanh thẵm vỗ vào du thuyền, văng lên những giọt nước trắng. Biển Aegean mênh mông bát ngát, lại yên tĩnh dần dần khiến con người ta nổi lên ý thơ, bầu trời xanh thăm thẳm với biển rộng, không phải là biển cả nhiễm sắc lam của bầu trời, mà là bầu trời nhiễm sắc lam của biển......
"Anh có biết chuyện thần thoại của biển Aegean không?" Giọng của Kiều Tâm Du chậm lại, cô nói: "Vào thời cổ xưa, có một vị quốc vương tên là Minos ở đảo Crete đã xây dựng nên một tòa cung điện có rất nhiều mê cung, con đường trong mê cung vô cùng quanh co, ai đã đi vào thì đừng mong tới việc được ra ngoài. Ở sâu trong mê cung, Minos nuôi một con vật có thân người đầu bò – dã thú Minotaur (Mễ Nặc Ngưu). Athen vì hòa bình nên cứ cách chín năm một lần sẽ phải đưa 7 thanh niên và 7 thiếu nữ đến đảo Crete cho quái thú ăn thịt. Con trai của quốc vương Aegean tức Theseus quyết tâm đi cùng 14 người ấy, chàng phát lời thề phải giết chết Minotaur bằng được. Chàng và vua cha đã ước định với nhau, nếu thắng lợi, sẽ thay chiếc buồm đen trên thuyền khi đi đổi thành màu trắng ......"
Kiều Tâm Du phát giác bên cạnh không có tiếng gì, quay đầu hỏi: "Anh vẫn còn nghe em nói đấy chứ?". Cô vốn nghĩ đối với loại chuyện thần thoại xưa này chắc hắn không hứng thú đâu, sẽ mau chóng ngủ quên. Không ngờ, hắn hoàn toàn không di chuyển ánh mắt mà cứ nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt chuyên chú, giống như nhìn cả đời cũng không đủ. Làm cho Kiều Tâm Du thật ngượng ngùng, lập tức thu hồi tầm mắt.
"Tiếp tục đi ......" Nhâm Mục Diệu ôm chặt cô vào lòng.
"Vị hoàng tử Theseus khôi ngô xuất chúng gặp được con gái của quốc vương - Hughes, Cô công chúa xinh đẹp thông minh – Ariadne lập tức chú ý tới chàng. Công chúa hướng về Theseus bày tỏ tình yêu của mình. Khi nàng biết được sứ mạng của Theseus, nàng trao cho chàng một thanh ma kiếm và một Spinarak (quả cầu làm bằng len), để tránh cho Theseus bị Minotaur làm bị thương nặng. Theseus vừa bước vào mê cung, lập tức đem một đầu Spinarak buộc ở lối vào mê cung, sau đó chàng thả sợi dây theo từng bước đi. Cuối cùng, chàng cũng tìm được quái vật Minotaur. Ngay lúc bắt được sừng Minotaur, chàng lập tức dùng thanh kiếm mà công chúa Ariadne đưa cho, ra sức giết chết Minotaur. Sau đó, chàng dẫn theo 7 thanh niên và 7 thiếu nữ kia, theo sợi dây đã thả trước đó mà ra khỏi mê cung."
(Anh hùng Theseus chiến đấu cùng quái vật Minotaur)
"Một kết cục có hậu."
"Đây không phải là kết cục, khi Theseus trở về nước, chàng quên không đem buồm đen đổi thành buồm trắng, nên vua cha của chàng cho là chàng đã chết, ngay sau đó ông nhảy xuống biển tự sát. Để tưởng nhớ vị quốc vương đó, nên vùng biển ông nhảy vào được đặt tên là biển Aegean."
Nhâm Mục Diệu cảm thấy Kiều Tâm Du có chút buồn bã, hắn quan tâm hỏi: "Sao thế?"
"Tình cảm mà công chúa đối với Theseus là một tình yêu chân thành tha thiết không bao giờ thay đổi, nhưng Theseus chẳng qua chỉ lợi dụng tình cảm giữa hai người. Tình yêu vốn tinh khiết như thế nhưng khi bị xen lẫn dù chỉ một chút tạp chất, nó sẽ biến đổi ngay, không thể gọi là tình yêu nữa, mà chỉ là sự lợi dụng và trao đổi lợi ích giữa hai bên."