"Không phải, không phải! Anh không có nghĩ vậy." Nhâm Mục Diệu lần đầu tiên thấy phản ứng thẹn quá hóa giận của Kiều Tâm Du, tay chân của hắn lúc này luống cuống, không biết giải thích làm sao để Kiều Tâm Du tiếp nhận được ý của mình.
Kiều Tâm Du đạp hắn một cước, nước mắt trong suốt khẽ rơi, "Tôi sẽ không bao giờ mắc mưu anh nữa!" Ngay sau đó xoay người rời đi.
"Tâm Du, em nghe anh giải thích đã...... Chờ anh chút......" Nhâm Mục Diệu đứng dậy khỏi mặt đất, không để ý tới cảm giác tê tê do bị đánh, hắn đuổi theo.
Kiều Tâm Du giận đùng đùng đi tới đầu đường, chặn một chiếc taxi.
"Tâm Du, chờ anh một chút!" Lúc Nhâm Mục Diệu đuổi theo, Kiều Tâm Du đã ngồi vào trong xe.
Nhâm Mục Diệu muốn mở cửa xe, nhưng nó lập tức bị Kiều Tâm Du khóa lại.
"Rầm! Rầm!" Nhâm Mục Diệu không ngừng đánh vào cửa kính, "Tâm Du, em nghe anh giải thích có được không, anh hoàn toàn không có ý trêu cợt em, anh chỉ muốn biết em có để ý tới anh không......"
Gương mặt xinh đẹp của Kiều Tâm Du hiện lên một tầng băng lạnh, ánh mắt nhìn chăm chú vào phía trước, hoàn toàn không liếc về Nhâm Mục Diệu lấy một cái, lãnh đạm nói với tài xế: "Chạy đi, nhanh!"
"Nhưng, tiểu thư, vị tiên sinh này hình như có lời muốn nói với cô......" Từ trong kính chiếu hậu, tài xế thấy được đôi mắt tối đen lạnh lùng của Nhâm Mục Diệu, ông không khỏi hoảng sợ.
"Tôi không muốn nói chuyện với anh ta! Lái nhanh đi!" Tầm mắt Kiều Tâm Du vẫn nhìn thẳng về phía trước, hoàn toàn không nhìn đến Nhâm Mục Diệu dù chỉ một thoáng.
"Tâm Du, Tâm Du!" Nhâm Mục Diệu càng không ngừng vỗ vỗ cửa xe, sau xe taxi khởi động, hắn bước nhanh đuổi theo chiếc xe đang chạy, "Tâm Du ——"
Nước mắt tuôn rơi lăn xuống giống như dây trân châu bị đứt, tại sao cô lại đần đến thế, ngây ngốc tiến vào bẫy rập của hắn, còn tin tưởng hắn như vậy.
Kiều Tâm Du đối với việc Nhâm Mục Diệu kêu gào ngoảnh mặt làm ngơ, lần này cô không nhẫn nhịn nữa, không hề quay đầu lại nhìn hắn.
————
"Ai! Nhâm Mục Diệu quỷ kia phải phí công nhọc sức rồi!" Đinh Hạo Hiên làm bộ thở dài như vô cùng thương tiếc nói, nhưng giọng điệu của hắn không có một chút tiếc hận nào, ngược lại là chút hả hê cùng cao hứng, "Ám Dạ Tuyệt, cậu nói xem, chúng ta có nên tiếp tục quan sát, theo dõi dấu vết hai người bọn họ không?"
"Không ngờ cậu lại hóng hớt nhiều chuyện như thế!" Ám Dạ Tuyệt lạnh lùng mở miệng, hắn ngồi vào một góc tối, tiếp tục chăm chú nhìn bảng số liệu trong máy.
Đầu Đinh Hạo Hiên ngẩng lên, rất tự hào nói: "Tôi luôn luôn hóng hớt đấy!"
"Chuyện của hai người bọn họ để tự họ giải quyết đi! Chúng ta còn phải nhanh tay xử lý cái tập đoàn Kim Thái này nữa!" Trong khoảng thời gian Ám Dạ Tuyệt nói chuyện, ngón tay hắn vẫn thỏa sức bay múa trên bàn phím, đưa ra một loạt chỉ thị.
Đinh Hạo Hiên thả Ống Nhòm cùng với bộ đàm trong tay ra, nghiêm mặt nói: "Cậu làm tới đâu rồi?"
"Vốn lưu động của tập đoàn Kim Thái đã bị tôi làm cho đóng băng một nửa, còn động chút tay chân, đoán chừng ngày mai giá cổ phiếu của nó sẽ rớt xuống." Giọng Ám Dạ Tuyệt lạnh nhạt, thoái mái dường như đang chơi game.
Đinh Hạo Hiên bước tới vỗ vỗ vai hắn, "Cậu xem, chỉ tốn một chút công phu thôi, cậu đã giải quyết xấp xỉ gần hết, đã thế thì cứ tiếp tục cố gắng đi nhé!" Đinh Hạo Hiên duỗi cái lưng mệt mỏi của mình, "Ai! Vì tên thối Nhâm Mục Diệu kia, mà mấy ngày rồi không ngủ được một giấc ngon, tôi đi bồi bổ giấc ngủ trước đây!"
"Vẫn đi tìm cái cô nhóc ngực lớn kia sao?" Khóe miệng Ám Dạ Tuyệt vẽ ra một nụ cười, lời nói cực kì hàm ý. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn
Đinh Hạo Hiên sửng sốt, chậm rãi xoay người, "Cậu...... cậu không phải .. lén lút điều tra tôi chứ?"
"Cậu không có giá trị để tôi điều tra đâu! Có lần cậu vào khách sạn thuê phòng bị tôi bắt gặp thế thôi, không ngờ nha, cậu "lỡ lời" như thế...... lại "đặc biệt" như thế." Ám Dạ Tuyệt cuối cùng cũng tìm ra một từ hình dung thỏa đáng.
"So với cậu thì khẩu vị của tôi không thể tính là đặc biệt! Mùi vị non nớt của bé con như thế nào?" Đinh Hạo Hiên cợt nhã trêu, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, lập tức liếc thấy đôi mắt lạnh băng của Ám Dạ Tuyệt đang bắn ra tán loạn một loại khí tức khát máu. Đinh Hạo Hiên biết cô nhóc kia là cấm kị của Ám Dạ Tuyệt, hắn có thể nói giỡn đến bất luận kẻ nào cũng được, nhưng ngoại trừ cô nhóc ấy. Vì vậy hắn lập tức thức thời ngậm miệng lại, thừa dịp Ám Dạ Tuyệt còn chưa ra tay "hãm hại", nhanh chóng rời đi.
————
Đúng lúc có chiếc xe taxi trống chạy tới, Nhâm Mục Diệu đưa tay cản lại, ngồi xuống, "Nhanh! Mau đuổi theo xe taxi trước mặt." Nhâm Mục Diệu lập tức móc ra bóp da từ trong túi, cũng lôi hết cả tiền mặt ra, "Nếu đuổi theo kịp, tất cả số tiền này là của anh."
Chân tài xế đạp mạnh cần ga, vọt nhanh theo như cung tên rời khỏi dây.
"Tiểu thư, phía sau hình như có xe đuổi theo chúng ta?" Tài xế nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu, thấy chiếc taxi kia đang dần dần tới gần.
"À?" Kiều Tâm Du đang đắm chìm trong thế giới của bản thân chợt thức tỉnh, sau đó quay đầu lại nhìn chiếc xe phía sau, tỉnh táo hỏi: "Có thể nhanh hơn chút không, thoát khỏi tầm nhìn của nó?"
"Tiểu thư, cô tưởng mình đang quay phim truyền hình sao?" Tài xế hỏi ngược lại một câu, tiếp tục duy trì loại tốc độ chậm rãi thảnh thơi này.
Lúc hai chiếc xe taxi chạy song song nhau, Nhâm Mục Diệu quay cửa kính xe xuống, "Tâm Du! Chuyện vừa rồi anh xin lỗi, đó đích thực là kế hoạch của Đinh Hạo Hiên." Nhâm Mục Diệu bất chấp hình tượng bản thân, lớn tiếng kêu la ngoài đường phố.
"Tâm Du? Tiểu thư, đó là tên của cô sao? Thật dễ nghe ." Tài xế chậm rãi lái xe, dường như đang xem hai người bọn họ biễu diễn, "Tiểu thư, có phải cô cần nói với anh ấy vài lời?" Tài xế đã tự ý hạ chiếc cửa kính xuống.
Giọng nói của Nhâm Mục Diệu làm nhiễu loạn tới nội tâm của Kiều Tâm Du, cô xoay người sang nơi khác, "Anh đừng ngụy biện cho hành động của mình, tôi sẽ không tin anh thêm một lần nào nữa."
"Em không nói lời nào đã chia tay với anh, nếu anh không sử dụng tới phương pháp này, em sẽ chủ động xuất hiện sao?" Nhâm Mục Diệu vội vàng nói, sợ Kiều Tâm Du còn không chịu tha thứ cho hắn, hắn nói tiếp "Đã hơn mười ngày rồi, nếu em cần chút yên tĩnh để suy nghĩ, vậy trong khoảng thời gian này chắc nó cũng không xê xích gì nhiều. Nhưng em mãi không xuất hiện, anh sắp phát điên rồi! Tâm Du, anh yêu em! Anh không thể mất em được......"
Kiều Tâm Du càng không ngừng lắc đầu, nước mắt cô liên tục rớt xuống, miệng càng không ngừng nhắc đi nhắc lại một câu: "Hãy để em quên anh đi...... đừng tới quấy rầy cuộc sống của em nữa, tại sao...... Anh không thể lẳng lặng nhẹ nhàng bước ra khỏi cuộc đời em sao?"
"Tiểu thư, đến rồi." Tài xế nhắc nhở.
Kiều Tâm Du xuống xe, nhanh chóng vọt vào khu nhà trọ cũ kĩ ——
"Tâm Du......" Nhâm Mục Diệu đóng sập cửa xe, lập tức đuổi theo.