Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
-------------------
- Ha ha ha ha, ta đột phá Vũ Đồ rồi.
- Cha, mẹ, ta làm được, ta làm được rồi!
- Ta rốt cục bước vào Vũ Đồ, rốt cục thành vì một võ giả chân chính!
Mỗi khi có người đột phá Vũ Đồ, đều sẽ điên cuồng gào thét, phát tiết phấn khởi trong lòng, bời vì, cảnh giới Vũ Đồ mới thật sự là võ giả, Vũ Lực mạo xưng có điều chỉ dùng để cậy mạnh.
Mà từ Vũ Lực bước vào Vũ Đồ, độ khó quá lớn, tỉ lệ mười Vũ Lực đỉnh phong, có thể đột phá thành công ba cũng đã không tệ.
Vân Phi Dương thao túng Linh lực dung nhập Linh Hạch, hấp thu luyện hóa, một canh giờ thì tấn cấp, hoàn toàn không có gì khó khăn. Cho nên, một mặt bình thản, cũng không mảy may hưng phấn!
Sau khi đột phá Vũ Đồ, quanh người hắn cũng không bạo phát khí tức cường đại, Linh lực nội liễm trong Linh Hạch, cùng vừa rồi không có gì khác nhau. Rất nhiều người không nhìn ra hắn đã bước vào Vũ Đồ. Nếu không, khẳng định sẽ hâm mộ thổ huyết.
- Lực lượng đang không ngừng đề cao.
Vân Phi Dương ngồi xếp bằng, vẫn không ngừng vận chuyển Nghịch Thiên Quyết, cuối cùng, hắn suy đoán, sau khi tấn cấp, tự thân lực kình chí ít đạt đến hai ngàn cân.
Vũ Đồ chia làm Sơ, Trung, Cao ba giai đoạn, mỗi giai đoạn lại có vững chắc cùng đỉnh phong hai loại.
Nói như vậy, mới thăng cấp Vũ Đồ, bởi vì cảnh giới bất ổn, lực lượng ở khoảng một ngàn ba trăm cân ta hữu, khi nào vững chắc sẽ đạt tới một ngàn rưỡi, Vân Phi Dương vừa đột phá, chưa vững chắc đã nắm giữ hai ngàn cân, tương đương thực lực với Vũ Đồ sơ kỳ đỉnh phong!
- Linh Hạch cũng không được tăng bao nhiêu.
Vân Phi Dương nội thị Linh Hạch đang bàng bạc năng lượng, thầm nói.
- Bất quá, hiện tại càng thêm tinh thuần, nếu thi triển Cầm Long Thủ, uy lực cũng cao hơn trước kia rất nhiều!
- Hiện tại có thể thử lĩnh hội Nghịch Thiên Quyết, có lẽ sẽ lĩnh ngộ được tầng mười.
Cuối cùng, Vân Phi Dương ổn định tâm thần, bắt đầu lĩnh hội Nghịch Thiên Quyết.
Nhắc tới cũng kỳ.
Vũ Lực cửu đoạn đau khổ lĩnh hội, thủy chung không bắt được trọng điểm, khó có thể phá giải, nhưng đột phá Vũ Đồ, sau khi ổn định tâm thần lần lĩnh hội Nghịch Thiên Quyết, thế mà hiểu ra, có lý giải sâu hơn.
- Nguyên lai như thế!
- Thật diệu, thật diệu!
Đại não Vân Phi Dương cấp tốc vận chuyển, tìm hiểu khẩu quyết Nghịch Thiên Quyết, đồng thời bắt đầu tự hành vận chuyển Đại Tiểu Chu Thiên, vẻn vẹn nửa canh giờ, thuận lợi lĩnh hội Nghịch Thiên Quyết đến tầng thứ càng cao hơn, tầng mười!
Hết thảy vậy mà đơn giản như thế!
Bành!
Ngay thời điểm hắn vừa mới lĩnh hội Nghịch Thiên Quyết đến tầng thứ mười, Thức Hải ầm vang nổ tung, truyền ra đau nhói mãnh liệt, hắn bỗng nhiên ôm đầu, khàn giọng hét lên.
"A —— "
Tiếng kêu thảm thiết truyền lại không gian, thật lâu chưa tiêu. Mà ngoại giới, mọi người thấy hắn ôm đầu, khuôn mặt dữ tợn, giống như rất thống khổ, rối rít nói:
- Tên này làm sao thế?
- Sẽ không bị điên chứ?
- Rất có thể, dù sao giết lâu như vậy, là người cũng sẽ điên.
- Tiểu gia hỏa!
Bảo Lỵ thấy thế, chợt cảm thấy không ổn, thi triển thân pháp, phóng tới Luyện Võ Tháp, nhưng khi nàng tiến vào Luyện Võ Tháp, lại phát hiện tầng lưu quang thông hướng tầng thứ nhất biến mất!
"Xoát ——"
Vào lúc này, Bảo Tụng Nhân cũng đi tới, khi hắn nhìn thấy tầng lưu quang biến mất, cả kinh nói:
- Luyện Võ Tháp bị phong!?
Bậc thang thông vào tháp biến mất, ai cũng không thể đi lên!
- Trục trặc sao?
Sắc mặt Bảo Tụng Nhân nghiêm túc, lập tức nâng tay dán vào vách tháp, phóng thích Linh Niệm cường đại, nhưng trong lúc câu thông tháp trận, hắn gặp phản chấn, người lui nhanh mấy bước, suy yếu vịn tường phun ra một ngụm máu tươi.
- Phụ thân!"
Bảo Lỵ kinh hoảng tiến lên đỡ phụ thân mình.
Thần sắc Bảo Tụng Nhân kinh hãi, trong nháy mắt tháp trận, hắn bị một cỗ Linh Niệm cường đại công kích, cường độ kia,siêu việt Võ Tông hậu kỳ!
- Lỵ Lỵ, mau rời khỏi đâi.
- Phụ thân, Vân Phi Dương hắn…
- Đi mau!
Bảo Tụng Nhân trầm giọng nói, trên mặt phủ đầy uy nghiêm, Bảo Lỵ nao nao, cắn răng đỡ phụ thân rời xa Luyện Võ Tháp, mới vừa đi ra, bọn người Cao Viễn Chúc như ý thức được tình huống Vân Phi Dương không ổn, từ phương xa bay đến.
- Viện trưởng, ngài đây…
- Viễn Chúc.
Bảo Tụng Nhân nghiêm túc nói:
- Luyện Võ Tháp xuất hiện trục trặc, nhanh thông tri một chút, ai cũng không thể tới gần!
"A?"
Cao Viễn Chúc có chút mộng.
- Còn —— không nhanh đi!
- Đúng đúng!
Bên trong Luyện Võ Tháp phát sinh trục trặc, cao tầng học phủ khẩn cấp điều động cao thủ, giới nghiêm bốn phía trăm trượng, học sinh chỉ có thể xa xa đứng xem, không cách nào tới gần nửa bước.
- Làm sao đây?
- Ta nghe nói, trận pháp bên trong Luyện Võ Tháp xuất hiện trục trặc.
Mọi người nhao nhao hoảng hốt.
Trận pháp bên trong Luyện Võ Tháp tồn tại mấy trăm năm, từ trước đến nay không có xuất hiện vấn đề, làm sao hết lần này tới lần khác vào hôm nay thì bị trục trặc, chẳng lẽ bời vì Vân Phi Dương ở bên trong tu luyện quá lâu, đánh sập luôn trận pháp?
- Mau nhìn!
Đột nhiên, có người chỉ Khí Mạc cả kinh nói, các học sinh nhao nhao đưa mắt, thì thấy Khí Mạc giữa không trung bắt đầu vặn vẹo, sau cùng dần biến mất.
- Vân Phi Dương còn ở bên trong, Khí Mạc không nên biến mất chứ!
- Tiểu tử kia không có nguy hiểm chứ?
- Khó mà nói.
Mọi người nhao nhao bày tỏ mặc niệm, hiếm có khí nạo trận pháp gặp vấn đề, mà hắn lại gặp được, vận khí cũng thật nghịch thiên.
Tô Tình cũng trong đám người, nàng thấy Khí Mạc biến mất, nói:
- Trận pháp bên trong Luyện Võ Tháp phức tạp chí cực, nếu như xuất hiện vấn đề, sợ cần thời gian rất lâu mới có thể tu sửa, chỉ mong soái ca không có nguy hiểm.
Lương Âm đứng bên cạnh, không nói một lời, tay nhỏ gắt gao dắt góc áo. Ngay vừa rồi, nàng tận mắt nhìn thấy Vân Phi Dương thống khổ gào rống, vốn hẳn nên vui vẻ, nhưng chẳng biết tại sao, tâm lại truyền đến từng đợt nhói nhói.
"Bành!"
Đột nhiên, phương vị Luyện Võ Tháp truyền đến tiếng vang, mấy cao thủ tham dự sửa gấp trận pháp từ bên trong bay ra ngoài, trùng điệp rơi xuống đất, sắc mặt tái nhợt thổ huyết.
"Xoát xoát —— "
Đám cao tầng chạy gấp tới, khiêng bọn hắn ra, một trận pháp cao thủ yếu ớt nói:
- Viện…viện trưởng, toàn bộ trận pháp bên trong Luyện Võ Tháp rối loạn, chúng ta không cách nào thẩm thấu!
Sắc mặt Bảo Tụng Nhân nghiêm túc, nói:
- Hậu quả xấu nhất là gì?
Cao thủ nhịn đau nói:
- Nổ tung…
Nổ tung?
Bảo Tụng Nhân đại biến, phất tay trầm giọng quát:
- Cao Viễn Chúc, dẫn toàn bộ học sinh đến khu vực an toàn, phong bế chung quanh 500 trượng , bất kỳ người nào không được đến gần!
- Toàn bộ lui lại!
- Toàn bộ lui lại!
Cao Viễn Chúc cùng cao tầng học phủ cao xua tan các học sinh, phạm vi giới nghiêm từ trăm trượng, mở rộng đến 500 trượng. Hắc Mao trước giới tuyến, trên mặt phủ đầy lo lắng lẩm bẩm:
- Phi Dương ca không có sao chứ?
Diệp Nam Tu nắm tay, đáp.
- Không có việc gì!
Mọi người Quý Thủy Đường nhao nhao gật đầu.
Từ khi Vân Phi Dương đi vào Quý Thủy Đường, bắt đầu không ngừng sáng tạo kỷ lục mới, đã được bọn họ tuyệt đối tán thành, sinh ra cảm giác sùng bái.
- Phụ thân, học trò ta còn ở bên trong!
Bảo Lỵ cắn răng, nói:
- Ta muốn đi cứu hắn!
"Ba ——"
Bảo Tụng Nhân giữ chặt nàng, trầm giọng nói:
- Lỵ Lỵ, không thể đi, bên trong rất nguy hiểm, lúc nào cũng có thể nổ tung.
Trong đôi mắt đẹp của Bảo Lỵ lóe ra kiên định, nói:
- Phụ thân, người đã từng nói với ta, thân làm sư trưởng, trong bất kỳ tình huống gì, đều phải bảo vệ học sinh của mình.