Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
-------------------
Mắt thấy toàn bộ học sinh của mình được mang ra, Đồ Tiết như bãi bùn nhão ngã trên mặt đất, bộ dáng đắc chí vừa rồi đã biến mất không còn. Hiện tại, trên khuôn mặt lão chỉ còn bàng hoàng và khó tin.
Phái đi ra mười học sinh tinh anh, bị đào thải toàn bộ?
Vốn có thể cầm hạng 1, kết quả lại là đoàn thứ hai bị toàn diệt sau trung giai Tân Kim Đường, kết quả này, thực sự khó có thể tiếp nhận!
- Ai nha.
Bảo Lỵ ngẩng đầu nhìn trời một chút, cười nói:
- Ngày hôm nay khí trời quả thực không tệ.
Phốc!
Tâm thần Đồ Tiết bị tổn thương nghiêm trọng, phun ra một ngụm máu!
Trung giai Ất Mộc Đường đoạt giải quán quân năm ngoái, lại trong khoảng thời gian ngắn bị đào thải, không chỉ thế mà mới ngày thứ hai đi săn đã bị toàn diệt, tin tức này truyền ra rung động rất nhiều học sinh.
- Học trưởng Trung giai Giáp Mộc Đường thực lực quá mạnh rồi!
- Đúng vậy, thần tốc diệt Ất Mộc Đường, bên mình lại không một thành viên nào bị đào thải.
Trong con ngươi nhiều người lóe ra vẻ sùng bái.
Xoát!
Đồ Tiết nổi giận đùng đùng đi qua, túm lấy cổ áo một học sinh thụ thương, hỏi:
- Chuyện gì xảy ra?!
Coi như cầm không vô địch, thu hoạch hạng hai cũng được, mới qua một ngày đã bị đoàn diệt, làm cho hắn vô cùng mất mặt!
- Lão …lão sư…….
Người học sinh kia yếu ớt nói:
- Là……. là Vân Phi Dương
Vân Phi Dương! ?
Rất nhiều học sinh nhao nhao trừng to mắt.
Đồ Tiết cũng khẽ giật mình, mấy tên khác học sinh khác nằm trên mặt đất tiếp nhận trị liệu cũng nói:
- Ta ……..chúng ta cũng bị Vân Phi Dương đánh ra ngoài!
Rất nhiều học sinh cho rằng, có thể diệt được trung giai Ất Mộc Đường, hẳn trung giai Giáp Mộc Đường, những học đường khác không có năng lực này.
Thế như đến khi bọn hắn lần lượt nghe được học trưởng nói ra cái tên Vân Phi Dương này, từng người ngây ra như phỗng.
Nói đùa cái gì thế?
Mười học trưởng Trung giai Ất Mộc Đường thực lực tổng hợp đạt tới Vũ Đồ trung kỳ, lại bị Vân Phi Dương đánh ra ngoài, quá không thể tưởng tượng đi!
Chẳng lẽ
Có người giúp hắn?
Hoặc Quý Thủy Đường và học đường khác liên thủ?
Liền tại thời khắc bọn hắn suy đoán lung tung, trưởng lão học phủ buông người bị thương ra, nghiêm nghị nói:
- Vân Phi Dương một người một ngựa trong vòng nửa canh giờ, giải quyết hết bọn hắn.
Nổ.
Đám học sinh tại khu đào thải nhao nhao trợn tròn mắt, cảm thấy trời đất mù mịt.
Một người, nửa canh giờ đánh Ất Mộc Đường cho diệt đoàn, tin tức này thực sự quá rung động, rung động đến nỗi trái tim bọn họ như muốn ngưng đập.
- Phi Dương Phi Dương, học phủ mạnh nhất!
Sáu tên học sinh Quý Thủy Đường hôm qua bị đào thải nhao nhao hoan hô.
Với sức một người mà có thể tiêu diệt cả một học đường có khả năng vô địch, như vậy giải đấu đi săn lớn năm nay, Quý Thủy Đường có hi vọng rất lớn đạt được vô địch!
Bảo Lỵ cũng có chút mộng.
Bất quá, nghĩ đến tiểu tử kia từng mang không ít rung động, trong lòng nàng chợt thoải mái cười một tiếng, nói thầm:
- Tiểu gia hỏa, ta chờ ngươi mang đến cho ta kinh hỉ càng lớn.
Quả nhiên.
Kinh hỉ không ngừng!
Sau một ngày, lần lượt có rất nhiều học đường bị đoàn diệt, đều do một mình Vân Phi giải quyết, đồng thời đám học đường bị đoàn diệt này có một cái điểm giống nha chính là trung giai!
- Tên này, có phải cùng đám học trưởng trung giai có thù?
Trung giai Nhâm Thủy Đường toàn quân bị diệt, bị cao tầng học phủ khiêng ra, mọi người triệt để ngơ ngác.
- Đáng giận!
Đám đạo sư các học đường này cũng tức tới nỗi không nói nên lời.
Buồn bực nhất không phải đám đạo sư kia, mà chính là những cao thủ học phủ bôn ba mệt mỏi đưa học sinh ra bên ngoài.
Chuyện này làm sao lại có thể xãy ra được chứ!
Mới ngày thứ hai, hung thú còn không có giết hết đã có đại quy mô học sinh bị đánh ngã, hắn không tính cho bọn ta nghĩ ngơi sao?!
Ngày kế tiếp.
Trong núi rừng u ám, Vân Phi Dương đánh ngã một tên học trưởng cuối cùng của trung giai Mậu Thổ Đường, thuận tay gỡ xuống túi không gian, tiêu sái rời đi.
Phiến khu vực này, nằm hơn mười tên học sinh không còn chút khí lực.
- Aiii.
Một cao thủ học phủ từ chỗ tối bay ra ngoài, mặt mày nhăn nhó nhìn học sinh Mậu Thổ Đường, nói:
- Lại một học đường bị đoàn diệt, tiểu tử này không mệt sao?
Từ hôm qua cho tới nay, chín trung giai học đường đã có ba cái bị toàn diệt, nhưng Vân Phi Dương vẫn không nghỉ ngơi làm cho bọn họ rất mệt mõi.
Bành
Đột nhiên, nơi xa truyền đến một tiếng vang thật lớn, khóe miệng người kia giật một cái, nói:
- Lại xuất thủ?
Khi hắn vận dụng Linh Niệm dò xét qua, thần sắc lại trở nên ngốc trệ, phía trước không xa, Vân Phi Dương mặt đối với ba trung giai học đường, phân biệt là Bính Hỏa đường, Đinh Hỏa đường, Kỷ Thổ đường.
Nhân số chừng ba mươi người!
Giải đấu đi săn lớn từ trước đã có quy củ đám học sinh có thể liên minh mới nhau.
Ba học đường đã kết minh vào hôm qua rồi, bởi vì bọn hắn biết, lấy thực lực học đường của mình, rất khó cạnh tranh cùng Song Mộc học đường, chỉ có liên hợp lại với nhau mới có khả năng thắng được giải đấu này.
Trưởng lão Học phủ uể oải nói:
- Chẳng lẽ tên điên này còn muốn ra tay với bọn người kia?
Quả nhiên.
Vân Phi Dương thu hồi quyền, nhìn cũng chưa từng nhìn tên học trưởng Đinh Hỏa Đường nằm rạp trước mặt, ánh mắt nhìn về phía mọi người, nói:
- Đều đã tụ cùng một chỗ, cũng giảm cho ta không ít phiền phức.
Trưởng lão Học phủ xém chút té xĩu, lão đão ngã trên mặt đất.
Một người đối mặt ba mươi người.
Tên này cuồng vọng đến phá thiên sao!
Ba học đường này tuy thực lực không mạnh bằng Song Mộc, nhưng dầu gì cũng có 30 học sinh, tu vi đều là Vũ Đồ sơ kỳ, thậm chí còn có mấy tên Vũ Đồ trung kỳ.
Một người đi đối mặt với ba mươi người, não khẳng định có vấn đề!
- Vân Phi Dương!
Thiên tài Thiên bảng Thiệu Phong, mắt thấy đồng bạn mình bị đạp ngã xuống đất, trong con ngươi hắn lấp lóe phẫn nộ.
- Tới đi.
Vân Phi Dương vẫy tay, nói:
- Các ngươi cùng tiến lên đi không nên lãng phí thời gian của ta.
- Tên này…
Ánh mắt đám học trưởng ba đường như muốn phun ra lửa.
Một tân sinh nho nhỏ, vậy mà cuồng đến như thế!
Xoát!
Đột nhiên, một học trưởng Kỷ Thổ Đường phẫn nộ huy quyền xông lên, cả giận quát:
- Tiểu tử, đừng tưởng rằng đoạt được tân sinh vô địch đã vô địch thiên hạ!
Vừa mới nói xong, hắn lại cảm giác mắt tối sầm lại, Vân Phi Dương thình lình xuất trong tầm mắt hắn!
- Thật nhanh
Bành!
Một quyền Vân Phi Dương đánh vào trên thân người kia, hắn thống khổ ngã trên mặt đất, không còn năng lực đứng lên.
- Ta đã nói qua, không nên lãng phí thời gian của ta mà.
Hắn phóng tới mọi người,vung lên đầu quyền mang theo lực kình mạnh mẽ cuốn lên đám lá trên mặt đất ên.
- Tiểu tử, không nên cuồng vọng!
Thiệu Phong nhìn không được nữa, một bước phóng ra, trong tay bộc phát ra hỏa diễm nóng rực, nhiệt độ chung quanh trong nháy mắt kéo lên.
- Liệt Diễm Quyền!
- Nhị phẩm cao cấp vũ kỹ!
Thiệu Phong xuất ra vũ kỹ sở trường nhất, trong con ngươi rất nhiều học sinh lóe ra hâm mộ.
Nhị phẩm cao cấp vũ kỹ, đối với cảnh giới bọn hắn lúc này đã vô cùng ưu tú!
Hô
Thiệu Phong mang theo hỏa diễm nóng rực, ngang nhiên oanh tới.
Mà hắn vừa ra tay đã bạo phát toàn bộ lực đạo, hiển nhiên hắn muốn tân sinh này hiểu rõ, cuồng ngạo như thế nhất định phải trả giá đắt!
Nhưng mà.
Trong khoảnh khắc Vân Phi Dương xuất quyền đánh trả, lực kình cường đại hình thành quyền phong, trực tiếp tiêu diệt hỏa diễm!
- Làm sao có thể! ?
Ý thức được hỏa diễm của bản thân nhẹ nhõm bị nghiền ép, trong lòng Thiệu Phong kinh hãi. Nhưng vào lúc này, nắm đấm sắt của Vân Phi Dương đã oanh đến đánh vào trước ngực hắn.
Bành!
Thiệu Phong bị đánh bay ra ngoài, đâm vào một cây đại thụ cách đó mười trượng, mới uể oải rơi xuống.
Học sinh ba đường ngây người.
Thiệu Phong thi triển ra Liệt Diễm Quyền mạnh mẽ như vậy, vẫn không chịu nổi một kích bị đánh bay như thế?