Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
----------------
Cho dù thân thể có lực phòng ngự mạnh hơn nữa cũng chịu không nổi loại ám kinh nước chảy đá mòn này của Vân Phi Dương, cho nên Đào Tề bại cũng không ngoài ý muốn.
Đương nhiên.
Nếu như ngay từ đầu không quá tự hào vào lực phòng ngự xuất sắc mà nghiêm túc đánh một trận cùng Vân Phi Dương. Như vậy chỉ cần đối phương không sử dụng kiếm Khí Hồn thì ai thua ai thắng còn chưa biết được.
Cũng không thể trách hắn.
Muốn trách thì trách Vân Phi Dương quá xảo trá!
Vừa rồi biểu diễn một phen “ta cũng không tin phá không được phòng ngự của ngươi” thực quá chân thực, làm tất cả mọi người đều cho rằng tên này bị ép đến mất lý trí.
Đối mặt với tình huống như vậy, lại có thêm đầy đủ tự tin thì đừng nói Đào Tề, đổi lại người khác cũng sẽ rất phối hợp, bởi vì vậy mới có thể kích thích hắn.
Ai.
Xảo trá sâu như vậy, có người nào không coi là thật.
Sau khi đánh bại Đào Tề, Vân Phi Dương hướng về phía La Mục cười một tiếng, nói:
- Phi Dương ca, thế nào?
- Ây.
La Mục ngáp một cái, lười biếng đáp.
- Cũng tạm được.
Vân Phi Dương gãi tóc, nói:
- Yên tâm đi Phi Dương ca, ta sẽ cố gắng mạnh hơn nữa, tuyệt sẽ không làm mất mặt ngươi!
- Ân ân.
La Mục thản nhiên nói:
- Con đường võ đạo này còn rất dài, theo ta lăn lộn thì sớm muộn gì cũng sẽ làm ngươi có được thành tựu.
Giả vờ như thế cũng thực ngưu.
Mọi người của Đông Lăng học phủ thấy bọn họ kẻ xướng người hoạ, biểu diễn tự nhiên mà thành hận không thể xông lên bóp chết hai cái tên đê tiện này!
Chiêm Long không biết chân tướng, bị loại giả vờ tinh vi này của La Mục lừa gạt.
Giờ phút này, sắc mặt hắn nghiêm túc, thể hiện sự xem trọng.
Một tiểu đệ mà có thể đánh bại Thiên Vũ Chi Tinh Đào Tề, như vậy làm lão đại như Vân Phi Dương, thực lực chân chính chỉ sợ không kém hơn Sát Lục Chi Tinh!
- Phiền phức!
Chiêm Long quay người rời đi.
Hắn muốn đi phòng bế quan tìm Sát Lục Chi Tinh!
Bởi vì trận luận bàn này không đơn giản như tưởng tượng, vì để Thiên Vũ Quận không đánh mà thắng và cầm xuống Thiết Cốt Thành, nhất định phải phái thiên tài đứng đầu.
Chiêm Long rời đi, Vân Phi Dương dùng Linh Niệm bắt được.
Hắn quỷ dị cười một tiếng, thầm nghĩ:
- Xem ra lão nhân này đã rơi vào bẫy.
Diễn màn kịch như vậy cũng vì muốn cho lão nhân nhận định rằng La Mục “Vân Phi Dương” rất mạnh. Như vậy hắn mới có thể phái ra kẻ mạnh nhất.
Như vậy.
Chờ ngày luận bàn ấy.
Năm tên thiên tài mạnh nhất dự thi rồi cũng để mắt tới La Mục. Khẳng định sẽ hung hăng ngược hắn, có lẽ như vậy mới có thể thức tỉnh thần hồn trong cơ thể hắn!
Kịch bản, lại gặp kịch bản!
La Mục nếu như biết mình phối hợp như thế lại nhận một kết quả như vậy, khẳng định sẽ khóc ròng.
Đáng tiếc.
Tên này không biết.
Giờ phút này hắn nghiện trang bức rồi, rất tiêu sái khua tay nói:
- Chúng ta đi thôi.
Vân Phi Dương vì kích phát La Mục thức tỉnh nên làm ra kịch bản đủ sâu mà thủ đoạn cũng nhiều.
Nhưng.
Nguyên nhân cũng vì như thế.
Để trận luận bàn này lẽ ra nên cầm lấy thắng lợi thật nhẹ nhàng lại khó bề phân biệt
Bởi vì Chiêm Long không chỉ nhận định La Mục rất mạnh mà trên đường cũng nghĩ, một tên yếu nhất đã trâu như thế, tu vi của ba thiên tài khác chỉ sợ sâu không lường được.
- Nguyên bản định ra thiên tài xuất chiến, bây giờ phải đổi toàn bộ thành cao giai học sinh.
- Đáng tiếc.
Hắn bất đắc dĩ nói:
- Thập Vũ Chi Tinh tại học phủ trừ Đào Tề ra chỉ còn lại hai người.
Thập Vũ Chi Tinh chỉ có mười người, tu vi đều đạt đến Vũ Tông, cao hơn rất nhiều so với đạo sư cùng trưởng lão cho nên luôn rất tự do.
Bọn họ yêu thích xuất ngoại rèn luyện, rất ít học sinh có thể thấy.
Luận bàn sắp đến.
Chiêm Long mặc dù muốn toàn bộ đội hình Thập Vũ Chi Tinh xuất chiến nhưng cũng không có thời gian tìm người.
Hắn thầm nghĩ:
- May mắn tiểu tử kia đang bế quan.
Mới vừa đi tới phòng bế quan, một nam tử từ bên trong đi ra, cười tà nói:
- Viện trưởng, ngươi tới tìm ta xuất chiến sao?
Người này tuổi chừng mười tám.
Có mái tóc màu đỏ, dáng người thon dài, tỉ lệ hoàn mỹ.
Gương mặt trắng nõn treo lên mỉm cười nhàn nhạt, quanh thân phát ra khí tức quỷ dị, cả người nhìn qua rất tà.
Hắn gọi Mộ Dung Chiến, đứng đầu Thập Vũ Chi Tinh!
Người cũng như tên.
Hiếu chiến.
Lúc vừa mới tấn cấp Thập Vũ Chi Tinh, hắn từng tiến về đỉnh núi nào đó ở Thiên Vũ Quận, dùng sức mạnh của một người diệt ngàn tên thổ phỉ, cũng trảm đầu tên thủ lĩnh Vũ Tông sơ kỳ, hai tay dính đầy máu tươi xuống núi.
Do trận chiến này nên được học phủ phong Sát Lục Chi Tinh!
Chiêm Long có chút ngoài ý muốn, nói:
- Ngươi thấy?
Mộ Dung Chiến bĩu môi nói:
- Diễn võ trường truyền đến động tĩnh lớn như vậy, cho dù kẻ điếc người mù cũng có thể cảm giác được.
- Như vậy thì tốt rồi!
Chiêm Long nói ngay vào điểm chính:
- Lão phu cũng không nói nhảm, ba ngày sau luận bàn, ngươi xuất chiến.
- Khặc khặc.
Mộ Dung Chiến trêu đùa:
- Viện trưởng đại nhân, ngươi bị tên La Mục kia hù dọa?
Chiêm Long mặt xụ xuống.
- Tốt, tốt.
Mộ Dung Chiến vén tóc đỏ trước mắt, nghiêm túc nói:
- Tên La Mục này rất phách lối, ta sẽ giáo huấn hắn thật tốt.
- Không.
Chiêm Long nói:
- Đối thủ của ngươi là Vân Phi Dương!
- Ách?
Mộ Dung Chiến cười nói:
- Rất mạnh hả?
Chiêm Long chân thành nói:
- La Mục đánh bại Đào Tề, lại chỉ vừa đủ tư cách làm tiểu đệ hắn.
- Khặc khặc.
Mộ Dung Chiến bụm mặt, ngửa đầu cười quái dị một trận.
Một thời gian ngắn sau, tiếng cười đột nhiên ngừng lại.
Hắn thu tay lại, lè lưỡi liếm môi nói:
- Viện trưởng đại nhân, máu của ta bắt đầu đốt cháy rồi.
Chiêm Long hài lòng cười.
Khi huyết dịch tiểu tử này bốc cháy, hiển nhiên nghiêm túc.
Sát Lục Chi Tinh đã ra sân thì thâm tàng bất lộ như Vân Phi Dương cũng sẽ thua không thể nghi ngờ!
- Xoát.
Mộ Dung Chiến nâng tay phải, giữa năm ngón tay hiện ra thuần linh lực màu xanh lam âm u quỷ dị, hai mắt phấn khởi, nói:
- Ba ngày sau giao đấu, Vân Phi Dương! Ngươi cũng đừng để ta thất vọng!
- Ách xì.
Mới vừa vào đến tiểu viện do Thiên Võ học phủ an bài, La Mục nhảy mũi. Hắn xoa xoa lẩm bẩm.
- Có người đang nói xấu ta?
Không ai nói xấu.
Cái nhảy mũi này đại biểu hắn bị thiên tài mạnh nhất Thập Vũ Chi Tinh để mắt tới.
Sau khi an bài thỏa đáng phòng ở cho mọi người, Cao Viễn Chúc triệu tập mọi người đến để thảo luận về thứ tự ra sân.
Cuối cùng quyết định.
Ba ngày sau, đầu tiên xuất chiến là Pháp Tể.
Thứ hai là Vân Lịch.
Thứ ba là Vân Hoa.
Thứ tư là Vân Phi Dương.
Cuối cùng là La Mục.
Căn cứ thứ tự ra sân trước nay, càng về cuối càng là thiên tài áp trục.
Cao Viễn Chúc phân phối như vậy, trong lúc vô hình đẩy La Mục lên cao độ chưa từng có, tin tưởng chờ hắn thông báo thứ tự thi đấu cho Thiên Vũ học phủ thì Chiêm Long sẽ càng thêm nghiêm túc.
Nhưng.
La Mục cũng không ý thức được vấn đề này.
Hắn âm thầm may mắn nói:
- Vô luận bọn họ thắng ba hay thua ba, ta không cần ra sân, như vậy tốt nhất, như vậy tốt nhất !
Sau khi thảo luận tốt thứ tự xuất chiến, Vân Phi Dương về phòng.
Hắn không đùa giỡn Lăng Sa La nữa mà ngồi xếp bằng trên giường, bắt đầu vận chuyển Nghịch Thiên Quyết.
Mặc dù đánh bại Đào Tề nhưng cũng hắn kiến thức được sự cường hãn của Thập Vũ Chi Tinh.
Chỉ là kẻ yếu nhất.
Trên hắn còn có chín người, thực lực sẽ càng mạnh.
Ngày hôm nay dựa vào xảo trá đánh bại Đào Tề, nếu như đối mặt người khác, muốn thắng sẽ càng gian nan.
Đường đường Chiến Thần, bị thiên tài Phàm Giới đạp xuống.
Khẳng định rất khó chịu!
Cho nên, Vân Phi Dương quyết định vô luận như thế nào cũng phải trong thời gian ba ngày này đột phá đến —— Vũ Tông!