Đàn, cuối cùng cũng không đàn thành công.
Phong Dục phân phó một tiếng, phượng cầm kia lập tức bị cung nhân đưa ra ngoài.
Nhanh gọn sạch sẽ, khiến A Dư muốn ngăn cũng không kịp.
Nhưng mà A Dư cũng không cả mà thôi.
Nàng vốn cũng không thích đánh đàn, nếu như không phải muốn Phong Dục nguôi giận, nàng cũng không có khả năng luyện đàn một đêm.
A Dư dính người cực kỳ, cho dù thái y tới, nàng cũng gần như dính trong ngực Phong Dục, Phong Dục trầm mặt đẩy nàng mấy lần không đẩy ra được, cuối cùng chỉ có thể mặc nàng.
Chờ sau khi thái y lui ra, Phong Dục vừa muốn nói chuyện, cúi đầu thì phát hiện nữ tử trong ngực hắn đã ngủ thiếp đi chẳng biết lúc nào.
Lông mày nhỏ nhắn cau lại, giống như trong lúc ngủ mơ cũng không được an ổn.
Mắt sắc Phong Dục hơi tối, nhìn nàng hồi lâu, mới đặt nàng lên giường, đứng dậy rời đi.
Bóng dáng hắn biến mất khỏi gian phòng, bốn phía không có tiếng động, A Dư vốn đang ngủ say lại chậm rãi mở mắt.
Nàng nhìn về phía phương hướng hắn rời đi, không nhúc nhích.
Một hồi sau, nàng mới nhắm mắt lại, xoay người mặt hướng về phía vách tường, như vậy mà mới thật sự ngủ thiếp đi.
So sánh với hoàng cung, phong cảnh hành cung tui nói không tệ nhưng thắng ở mát mẻ, đối với hậu phi mà nói, thêm chút mới mẻ, trừ cái đó ra, thế gian này nơi phồn vinh hơn hoàng cung rất ít.
Bên hồ Hoàn Duyệt, Lục tài tử và một đám phi tần nói chuyện, từ xa nhìn thấy một đoàn người, giọng nói lập tức nhỏ xuống.
Một đám nô tài đi theo phía sau Thẩm quý tần, trùng trùng điệp điệp đi qua đám người Lục tài tử, đối với sự hành lễ thỉnh an cũng các nàng ngay cả ánh mắt cũng không cho.
Nụ cười trên mặt Lục tài tử cứng đờ, thấy nàng ta tiến vào thuyền trên hồ Hoàn Duyệt, mới đứng người lên, nhếch miệng, nói thầm với người bên cạnh: “! cũng không biết kiêu ngạo cái gì, nói là được sủng ai, nhưng sau khi đến hành cung không phải cũng giống chúng ta sao, ngay cả mặt Hoàng thượng cũng không thấy được sao?”
Có người kéo ống tay áo nàng ta lại, khuyên nàng ta: “Được rồi, đừng nói nữa.
”
Trên đời này không có tường nào gió không lọt qua được, bốn phía đều là cung nhân lạ mắt, cũng không sợ bị người khác nghe được sao.
Lục tài tử bĩu môi, đến cùng cũng không nói nữa mà nhớ tới một chuyện khác, có chút buồn bực: “Mấy ngày nay sao không gặp Trần mỹ nhân?”
“Nghe nói là chép phạt cung quy trong viện.
”
Đám người hơi bất ngờ, thế mà thật sự chép phạt sao? Hôm nay đã mấy ngày, còn ở trong viện không ra ngoài.
Đột nhiên, ba tiếng vỗ tay truyền đến, trực tiếp khiến cho mấy người lấy lại tinh thần.
Mắt thấy thánh giá càng ngày càng gần, đám người vội vàng hoàn hồn, ngạc nhiên cúi người hành lễ.
Phong Dục dừng lại, sắc mặt bình thản nhìn đám người trước mặt này, tùy ý hỏi một câu: “Sao đều ở chỗ này?”
Lục tài tử tiến lên một bước: “Nghe nói hồ Hoàn Duyệt này phong cảnh rất đẹp, bọn người thiếp thân mới kết bạn tới xem một chút.
”
Nàng ta cười dịu dàng, lời nói lại không có chút thật.
Vẫn dò ngày hôm trước Hoàng thượng mời Ngọc tu nghi du ngoạn hồ thưởng sen, khiến bọn nàng động lòng, ngày ngày đợi bên hồ này, ngóng trông có thể ngẫu nhiên gặp được Hoàng thượng.
Không phải sao, các nàng thật sự đụng phải.
Nghe vậy, Phong Dục cũng không biết có tin hay là không, chỉ không mặt không nhạt gật đầu một cái.
Hắn nói: “Nắng gắt, về sớm đi.
”
Quẳng lại một câu quan tâm hư hư thực thực, hắn trực tiếp định rời khỏi, chúng phi tần muốn nói lại thôi nhưng chung quy không dám cản, trơ mắt nhìn hắn rời đi.
Lục tài tử xiết chặt khăn tay, mắt sắc chớp lên, hừ nhẹ một tiếng: “Không phải Thẩm quý tần ở đó sao, để xem nàng ta có thể giữ Hoàng thượng lại không.
”
Nếu như không thể, nàng ta cũng muốn nhìn xem sau này Thẩm quý tần bày ra dáng vẻ thế nào trước mặt chúng phi.
Phong Dục nhanh chóng nhìn thấy Thẩm quý tần, nàng ta đứng đấy dựa vào lan can thuyền, dường như không có xương, lưng lại thẳng tắp, cách một tầng lụa mỏng, mơ hồ dường như đang nhìn hắn.
Mặt mày nàng ta lành lạnh, cho dù nhìn thấy hắn cũng không sinh ra mấy phần vui vẻ.
Con thuyền dừng ở bên hồ, cũng không động đậy giống như đang đặc biệt chờ hắn.
Phong Dục xoay ban chỉ, nhớ tới hôm qua hai lần đánh mặt nàng ta, bước chân hơi ngừng lại, cuối cùng vẫn ngừng lại.
Sự dừng lại này của hắn, Thẩm quý tần mới di chuyển, nàng ta không nhanh không chậm đi xuống từ trên thuyền, đi đến bên cạnh hắn, uốn gối hành lễ.
Chờ sau khi đứng dậy, nàng ta mới nhướng mày liếc mắt nói: “Thiếp thân còn tưởng là hôm nay Hoàng thượng vẫn cứ bận rộn ngay cả thời gian để ý tới thiếp thân cũng không có.
”
Một câu lạnh lùng, lại mang theo oán niệm.
Người đã quen kiêu ngạo, thái độ thả lỏng mềm dẻo một chút sẽ khiến người ta sinh lòng vui vẻ.
Nhưng không khéo chính là, hôm nay Phong Dục thật sự bận.
Hôm qua tấu chương kinh thần ra roi thúc ngựa nhanh chóng đưa tới, bởi vậy, Phong Dục mới không có thời trì hoãn ở hiên Tuy Linh.
Hắn không sinh ra suy nghĩ gì, nhưng cũng hiểu vì sao nàng đợi ở chỗ này, bình thản nói một câu: “Điện Cần Chính còn có việc phải xử lý, đợi lát nữa trẫm lại đi gặp nàng.
”
Mắt sắc Thẩm quý tần lại hiện lên lành lạnh, từ hôm qua tới bây giờ, lời này nàng đã được nghe ba lần.
Nhưng nàng không biết được, cái đợi lát nữa này rốt cuộc là chỉ thời gian nào.
Hôm qua cung nhân không mời được hắn, hôm nay nàng tự mình đến, vẫn là kết quả như thế.
Điện Cần Chính bận bịu, cung nhân bên người Ngọc tu nghi nói một câu, hắn lại có thể vội vàng tới hiên Tuy Linh.
Đúng là bận thật.
Đuôi lông mày Thẩm quý tần dần hiện lên sự lạnh lẽo, nàng ta quay mặt sang chỗ khác, im lặng cúi người hành lễ, không muốn nói thêm một câu nào.
Phong Dục không để lại dấu vết nhíu mày, thật ra hắn cũng không thích người khác ầm ĩ với mình.
Vào hậu cung vốn dĩ là vì thả lỏng tinh thần, tiền triều đã đủ mệt mỏi, đâu còn tâm trạng đi dỗ người khác.
Hai ngày này hắn vốn đã thấy phiền lòng, lập tức cũng không còn tâm tư nói nhiều, trực tiếp phất tay áo rời đi.
Thẩm quý tần nắm chặt lòng bàn tay, mới miễn cưỡng khiến mình không để lệ khác thường.
Nàng chợt nhớ tới, lúc Ngọc tu nghi còn ở cữ, ngày đó, nàng tự mình chuẩn bị canh sườn củ sen hắn khen một câu đi cung Càn Khôn.
Trong lúc đó, có triều thần cầu kién, nàng đành phải tránh vào hậu điện.
Lúc đi vào nàng lại nhìn thấy, trên bàn cạnh giường mềm sau tấm bình phong, hai cái trâm ngọc nằm lẳng lặng.
Không cần người khác nhiều lời, nàng cũng biết trâm ngọc kia là của người nào.
Tâm Thược đỡ nàng ta dậy, không dám thở mạnh dù chỉ một chút.
Đột nhiên cách đó truyền tới giọng nói: “Nghe nói Hoàng thượng mới từ hiên Tuy Linh ra, hôm qua còn ân điển cho phép Ngọc tu nghi đi thành Thiệu Châu, thật sự khiến người ta vô cùng hâm mộ.
”
Nhìn như nhỏ giọng mà nói, nhưng mà ngay cả Thẩm quý tần cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Tâm Thược lập tức lạnh mặt xuống, đám người này nhìn như đang hâm mộ Ngọc tu nghi, thật ra vẫn là đang giễu cợt chủ tử các nàng không bằng Ngọc tu nghi.
Nếu như lời này do Ngọc tu nghi chính mình nói thì cũng thôi đi, đám người này ngay cả mặt thánh cũng khó gặp cũng xứng?
Thẩm quý tần bỗng nhiên đi về phía các nàng, tiếng nghị luận kia càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa, Lục tài tử nhìn Thẩm quý tần đứng trước mặt các nàng, cong khóe miệng cười ngại ngùng hai tiếng: “Thẩm quý tần, người đây là có phân phó gì?”
Đối diện với đôi mắt lành lạnh của nàng ta, giọng nói Lục tài tử không tự chủ mà nhỏ đi chút.
Lúc nói người ta sau lưng cũng không thấy có gì, một khi bị chính chủ tìm tới, các nàng chột dạ hơn ai hết.
Nhất là người này được sủng ái hơn các nàng, gia thế cũng tốt hơn các nàng.
Thẩm quý tần lạnh lùng nhìn qua các nàng một cái, đột nhiên, vòng tay trân châu trên cổ tay nàng ta dường như trong lúc lơ đãng căng đứt, một tiếng thanh thúy, trân châu bất ngờ rơi đầy đất.
Đám người Lục tài tử không rõ ràng cho lắm, sững sờ nhìn nàng ta.
Chỉ thấy Thẩm quý tần mơn trớn cổ tay, không mặn không nhạt nói: “Nhặt lên.
”
Sắc mặt Lục tài tử lập tức khó chịu, không nhịn được hỏi lại một lần: “Thẩm quý tần đang nói chuyện với đám người thiếp thân sao?”
Thẩm quý tần căn bản không nhiều lời với các nàng, chỉ phân phó cung nhân bên người: “Ở chỗ này nhìn xem, nếu như thiếu một viên thì không cho các nàng rời đi!”
Nói xong, Thẩm quý tần quay người rời đi, mắt nàng ta lạnh xuống, không phải Ngọc tu nghi rảnh đến mức luyện đàn một đêm sao?
Thế nàng tìm chút chuyện cho Ngọc tu nghi làm đi.
Tâm Thược bị lưu lại, không kiêu ngạo không tự ti cười: “Các vị chủ tử, xin mời.
”
Lục tài tử xanh mặt: “Thẩm quý tần tự mình làm đứt vòng tay, dựa vào cái gì bảo chúng ta nhặt?”
Tâm Thược chỉ cười, nào có nhiều vì cái gì như thế?
Ai bảo chủ tử các nàng phẩm cấp cao hơn ngươi.
Đám người tất nhiên không muốn phối hợp, lập tức muốn rời đi, nhưng cung nhân bốn phía ngăn lại, các nàng căn bản không đi được.
Không biết là ai nói câu: “Cho dù phẩm cấp Thẩm quý tần cao hơn chúng ta, cũng không thể không nói lý lẽ như vậy!”
Mặc cho các nàng nói như thế nào, Tâm Thược chính là không thả người, ai cũng không muốn thỏa hiệp, toàn bộ cục diện lập tức loạn thành một cục.
Lục tài tử bị người ngăn lại, không biết là ai, kéo nàng ta một cái, lập tức ngã xuống đất chật vật không chịu nổi.
Cái ngã này cả người Lục tài tử tức giận đến mức toàn thân run lên: “Khinh người quá đáng! Khinh người quá đáng! Thu Lâm, đi mời Ngọc tu nghi! Cho Hoàng hậu không ở đây, hành cung này còn không đến lượt Thẩm quý tần tùy ý làm bậy đâu!”
Cho dù phẩm cấp Thẩm quý tần cao hơn các nàng, nàng ta cũng không có quyền có thể phạt hậu phi!
Cho dù thế nào, cũng phải làm việc có lý do chính đáng.
Lúc tin tức truyền đến hiên Tuy Linh, A Dư vừa mới chìm vào giấc ngủ, Chu Kỳ giận dữ, chịu đựng cơn giận đánh thức A Dư.
Lúc A Dư thức dậy chạy tới, Lục tài tử ngồi yên trên mặt đất khóc, ngay cả một chút hình tượng cũng không cần, nàng lập tức trở nên đau đầu.
“Ngậm miệng hết cho bản cung!”
Trên đường đi, nàng đã nghe rõ mọi chuyện.
Lục tài tử các nàng âm dương quái khí trước, sau đó Thẩm quý tần làm lớn chuyện, mới gây ra hỗn loạn, bởi vậy hai bên đều có lỗi.
Nàng vừa đến, mọi người mới yên lặng lại, Lục tài tử khóc lóc bảo nàng làm chủ.
A Dư vất vả lắm mới chìm vào giấc ngủ, lại bị người đánh thức, trong lòng nén giận.
Nàng xoa mi tâm, lạnh giọng nói: “Ai đẩy ngươi? Trực tiếp mang xuống phạt ba mươi trượng!”
Bất kể như thế nào, không có mệnh lệnh chủ tử, tự tiện ra tay với phi tần, bọn cung nhân này như thế nào cũng không chạy thoát.
A Dư thật sự không nghĩ ra, vì sao Thẩm quý tầm muốn làm như thế?
Sao lại làm loạn như vậy?
Cố ý tìm phiền phức cho nàng sao?
Lục tài tử cũng không biết là ai, nhưng không trở ngại nàng ta tùy tiện chỉ người, cái chỉ này liền chỉ vào Tâm Thược.
Tâm Thược lạnh mặt xuống: “Lục tài tử vẫn nên nhìn rõ, rốt cuộc là ai đẩy ngươi.
”
Lục tài tử nào để ý tới nàng ta, trực tiếp khóc với A Dư: “Ngọc tu nghi, người nhìn thái độ của nàng đi, thiếp thân còn có thể cố ý hãm hại nàng một nô tài hay sao?”
A Dư đau đầu vỗ trán, giận tái mặt: “Đủ rồi!”
“Trước đó mấy ngày phạt chép cung quy vẫn quá nhẹ phải không, hai ngày ngắn ngủi lại ầm ĩ, khiến cho người ta chế giễu!”
Nàng nhìn về phía Lục tài tử, trách mắng: “Còn không mau đứng dậy, khóc sướt mướt thành dáng vẻ gì đây?”
A Dư nhận ra Tâm Thược, biết rõ bọn cung nhân này tất nhiên nghe nàng ta phân phó mới dám đối xử với bọn người Lục tài tử như vậy.
Nàng hiếm khi không muốn điều tra, trực tiếp phất tay bảo người mang Tâm Thược xuống.
Sắc mặt Tâm Thược thay đổi, A Dư chỉ coi như không nhìn thấy.
Chuyện ngày hôm qua nàng có nhớ rõ ràng đấy.
Biết rõ Hoàng thượng đi thành Thiệu Châu là đi tìm nàng, còn phái người chờ trước hành cung, có ý định gì, A Dư đoán một cái là biết.
Trân châu rơi lả tả trên đất, còn có một số lăn vào trong bụi cỏ.
Phương pháp phạt người này của Thẩm quý tần, thật sự là đủ giày vò người ta.
A Dư nói với đám phi tần kia: “Nếu như các ngươi cảm thấy ngày mai không cần đi săn, bản cung sẽ thay các ngươi xin nghỉ với Hoàng thượng, cũng đỡ mất công các ngươi mỗi ngày giày vò.
”
Đám người Lục tài tử nhất thời im lặng, các nàng sợ nói thêm một câu nữa, Ngọc tu nghi liền thật sự đi tới điện Cần Chính.
Danh Sách Chương: