• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Bóng cây lắc lư, nắng ấm dịu nhẹ xuyên qua khe hở lá cây chiếu lên gương mặt A Dư.

Trác ngự nữ mím môi, muốn tới gần đình nghỉ mát một chút, nhưng nữ tử một mực nói chuyện, khiến nàng ta không tìm được chỗ trống để chen vào.

Cuối cùng, A Dư cũng thôi nũng nịu phàn nàn.

Nàng vừa nói xong câu ‘Còn không phải Hoàng thượng đau lòng’ kia liền bị nam nhân búng trán, không chút nể nang, A Dư nghi ngờ trên trán mình nhất định đã đỏ một mảng.

Trác ngự nữ cắn nhẹ môi, vừa muốn mở miệng, Chu Kỳ sau lưng A Dư tiến lên một bước trước, nhẹ giọng nhắc nhở: “Chủ tử, thời gian không còn sớm, ma ma đã chuẩn bị xong thuốc, chúng ta cũng nên trở về.


Mấy vị thuốc này, nàng còn cần mẫn hơn việc ăn cơm ngày ba bữa, lúc vừa ra ngoài, ma ma đặc biệt dặn dò việc này.

A Dư nhớ tới bát thuốc không có chút mùi vị kia, sắc mặt hơi sụp đổ, gật đầu với nàng ấy, vừa định đứng dậy, nhìn thấy nam nhân bên cạnh nhúc nhích.

Phong Dục đứng lên, vẻ mặt nhàn nhạt: “Đi thôi, trẫm đưa nàng về.


Vẻ mặt mỹ nhân trong ngoài đình nghỉ mát khác nhau, đuôi lông mày A Dư hơi nhúc nhích, cười hai mắt cong cong, đưa tay cho nam nhân, trong miệng còn muốn từ chối: “Nơi này cách các Ấn Nhã của thiếp thân không xa, Hoàng thượng không trò chuyện cùng các vị tỷ muội sao?”
Tuy nói lời như thế, nhưng nàng cũng đã ôm lấy tay nam nhân, đôi mắt sáng ngời, không có chút ý định buông tay.

Phong Dục liếc nàng một cái, không thèm để ý nàng nói một đằng nghĩ một nẻo, dẫn nàng rời đi.

Lúc đi ngang qua Trác ngự nữ, dường như A Dư nhìn thấy dáng vẻ ảm đạm trong nháy mắt của nàng ta.

---
Hôm đó từ đình nghỉ mát trở về, cách một ngày A Dư mới biết sau khi bọn họ rời đi không lâu sau, Trác ngự nữ liền bị phạt.

Bị Thẩm tần phạt.

Lý do là bất kính đi quá vị trí.

A Dư tựa vào giường mềm, cười đến mức lật về phía trước ngửa ra phía sau, Chu Kỳ vội vàng đỡ lấy thân thể nàng, nhẹ nhàng trách móc: “Chủ tử cười thì cười nhưng phải cẩn thận chút.


Động tác nàng không nặng không nhẹ, nửa người ngửa ra khỏi giường mềm, người khác nhìn thấy sợ mất mật.

“Quỳ bao lâu?”
“Bốn giờ đồng hồ, gần tới đêm mới được cung nhân đỡ về.


Đều là thiên kim nhà quyền quý được nuông chiều, có thể quỳ được bốn tiếng đã không tệ rồi, sao có thể tự mình trở về.


A Dư không quan tâm nàng ta thế nào, tò mò nhất vẫn là: “Không ai quan tâm nàng ta?”
Chu Kỳ lắc đầu.

Đuôi lông mày A Dư nhúc nhích nhẹ không để lại dấu vết, Trác ngự nữ quỳ lâu như thế, Hoàng hậu không thể nào không biết tin.

Nương nương cố ý cầu ân điển cho Trác phủ, sau khi tiến cung lại mặc kệ không hỏi nàng ta sao?
Hôm qua nàng đã tò mò chuyện này.

Theo lý thuyết, chỉ cần Hoàng hậu có ý giúp đỡ nàng ta, Trác ngự nữ cũng không thể nào không đầu không đuôi mỗi ngày đều tới ngự tiền, thậm chí ngay cả tin tức Hoàng thượng tới hậu cung cũng không biết.

Dừng một lát, A Dư nói một câu: “Tính tình của Thẩm tần! ”
Nàng chưa nói hết câu liền ngừng lại.

Nàng muốn nói là tính tình của Thẩm tần thật sự không buông tha cho người ta.

Hôm qua Hoàng thượng cùng Thẩm tần tới ngự hoa viên, cuối cùng bị nàng cướp người, tuy nói lúc ấy nàng không xem sắc mặt Thẩm tần, nhưng có thể lường trước tâm trạng Thẩm tần nhất định sẽ không tốt.

Vị kia cũng không phải người có thể để mình tủi thân, đáy lòng không vui cũng phải tìm nơi phát tiết.

Trác ngự nữ xem như không được may mắn, đúng lúc đụng phải.

Chu Kỳ nhìn qua nụ cười trên mặt chủ tử, bất đắc dĩ lắc đầu.

Lúc làm cung nhân, A Dư tỷ tỷ chính là tính tình không chịu ngồi yên, bây giờ ở trong cung này đã lâu không thể đi ra ngoài, sợ là nhịn sắp chết rồi, bất cứ tin tức nào nàng cũng cười một hồi.

Lưu Châu đưa bàn bánh ngọt vào, A Dư nhìn thấy, sửng sốt một hồi, mới nói: “Sắp tới Trùng Dương (*) rồi nhỉ.


Bàn bánh ngọt vừa mang lên không phải thứ gì khác, chính là bánh ngọt hàng năm mỗi lúc tới Trùng Dương đều có, phòng bếp nhỏ nghĩ sắp tới ngày rồi, cố ý làm ra.

Chu Kỳ cũng nhớ, nói: “Trùng Dương sắp tới rồi, nếu là những năm trước chủ tử phải tới Vọng Nguyệt lâu, nhưng năm nay không giống những năm trước, sợ là chủ tử vẫn phải đợi trong cung.


Mùng chín tháng chín, chính là tết Trùng Dương, tính toán thời gian thật ra cũng không còn mấy ngày.

Tết Trùng Dương, du lịch thưởng thu, nhưng bây giờ thân ở thâm cung, việc này tất nhiên nghĩ cũng không cần nghĩ tới.

Lên cao nhìn về phía xa cũng xem là một tập tục của tết Trùng Dương, mà Vọng Nguyệt lâu này là nơi cao nhất trong cung.

Những năm trước, cho dù là đang làm nhiệm vụ, hay là không làm việc, kiểu gì chủ tử cũng sẽ lén tới Vọng Nguyệt lâu một chuyến, khiến Chu Kỳ và Tiểu Lý Tử nơm nớp lo sợ vô cùng vì nàng.

Nhưng năm nay khác biệt, chủ tử có bầu, nơi cao như vậy không đi được, lỡ may có va chạm gì, ai cũng không thể nhận nổi trách nhiệm.


Tất nhiên A Dư biết điểm này, cũng không cảm thấy thất vọng: “Ta biết nặng nhẹ.


Nhưng ngày này tất nhiên là vô cùng náo nhiệt, chắc chắn sẽ lộ ra các Ấn Nhã này của nàng có chút vắng vẻ.

Nghĩ như vậy, A Dư liền nói với Chu Kỳ: “Ngươi nói với cung nhân, người hôm đó không làm nhiệm vụ không cần canh chừng trong cung.


Vốn dĩ những ngày lễ như là Nguyên Tiêu, hay Thất Tịch đều có tập tục thả hoa đăng, nhưng hai thời gian này trong cung sẽ phải lo liệu yến hội, ngược lại khiến cho thả hoa đăng cũng không còn quan trọng như thế, cho nên mỗi khi đến tết Trùng Dương, thả hoa đăng cũng trở thành phân đoạn quan trọng hơn.

Hồ Chu Lạc phía nam ngự hoa viên nối liền với sông ngầm ngoài trung, là chỗ tốt nhất cho cung nhân thả hoa đăng.

Nơi đó có không ít hoa sen lá sen, cũng là nơi A Dư cùng Hoàng thượng du lịch dạo chơi hồ.

Thấy trên mặt nàng không vui vẻ lắm, Chu Kỳ che miệng cười nói: “Không phải chủ tử cũng có thể làm mấy cái hoa đăng sao, chờ tới hôm đó nô tỳ thả đi thay chủ tử.


A Dư trực tiếp không để ý tới nàng ấy.

Hôm đó nhiều người phức tạp, nàng nhất định không thể ra ngoài, nếu như Chu Kỳ cũng đi, nàng sẽ lộ ra vô cùng vắng vẻ.

Chẳng biết lúc nào, nàng thu hồi bàn tay trên khoác lên, giấu vào trong tay áo không để lại dấu vết, nắm chặt khăn tay.

Chu Kỳ cũng chỉ nói giỡn, nàng ấy không thích náo nhiệt, nàng ấy lại nói: “Nô tỳ nghe nói, hôm đó nương nương muốn là tiệc thưởng cúc.


A Dư nhíu lông mày nhỏ nhắn, buồn bực ngán ngẩm: “Cái này mùa hè thưởng sen, mùa thu thưởng cúc, vào đông lại thưởng mai, mỗi năm lặp đi lặp lại, cũng không biết có gì hay mà thưởng.


Chu Kỳ bưng bàn bánh ngọt Trùng Dương kia sang một bên, bàn bàn hoa quả cho nàng, nàng biết chủ tử xưa nay không ăn bánh ngọt Trùng Dương, mặc dù không biết là vì sao.

“Yến tiệc thưởng cúc năm nay có lẽ khác với năm trước.


A Dư tựa vào giường mềm, ánh mắt quét qua bánh ngọt Trùng Dương mà nàng ấy bưng đi, mở mắt làm ra dáng vẻ rửa tai lắng nghe.

Chu Kỳ cũng không biết được nhiều lắm, nàng ấy chỉ có thể nói: “Nương nương đưa thiếp mời cho rất nhiều phủ đệ bên ngoài cung.


Chủ yếu là nương nương cũng chưa thông báo với các vị chủ tử hậu cung, nhìn như thế nào, việc này cũng không quá liên quan tới hậu cung.


Nói là không liên quan, nhưng chung quy làm ở hậu cung, hậu phi ra vào đi lại, nếu mà va chạm phải cũng sẽ là tội lớn, cho nên trước hôm đó tất nhiên Hoàng hậu sẽ dặn dò.

Chu Kỳ nói xong lời này, ngẩng đầu nhìn thấy không biết chủ tử đã nhíu mày từ lúc nào.

Ngày mùa thu nắng ấm, ấm áp mà không đốt người, dung mạo xinh đẹp rạng rỡ của nữ tử dưới ánh mặt trời ấm áp hiện lên hơi mơ màng.

Không biết vì sao, Chu Kỳ nhớ tới trung thu hôm đó, dưới cơn mưa lớn ào ào, nam tử kia kêu mấy tiếng ‘Giang Dư’.

Giang Dư.

A Dư.

Là tên gọi của chủ tử đi.

Nàng ấy nhớ lại, lần đầu tiên lúc nàng ấy nhắc tới Hàn đại nhân với chủ tử, bộ dạng chủ tử đột nhiên thất thần.

Chu Kỳ cũng không phải không nghi ngờ, nhưng nàng ấy không dám hỏi.

Nàng ấy nhớ kỹ, hôm đó chỉ nghe thấy hai chữ kia mà thôi, chủ tử liền gấp gáp nắm chặt tay nàng ấy, chủ tử xưa nay có chừng mực, yêu thương nàng ấy, khi đó lại nắm chặt đến mức nàng ấy đau nhức, chủ tử bị xối nước mưa lại thêm nhếch nhác.

Khi đó nàng cũng để lộ, sau khi trở về, nàng ấy cũng chưa từng hỏi thăm về việc này.

m thanh tiêu tan trong điện, A Dư đột nhiên tỉnh táo lại, nàng đưa tay nâng trán, có chút không hài lòng với sự lơ đễnh của mình.

Nàng nhận lấy ánh mắt có chút lo lắng của Chu Kỳ, lắc nhẹ đầu với nàng ấy, ra hiệu mình không sao, nàng thấp giọng nói: “Ta hơi mệt mỏi, các ngươi lui xuống trước đi.


Nàng cúi đầu, cụp mắt, Chu Kỳ không nhìn thấy rõ sắc mặt của nàng, lại không trở ngại nàng ấy lo lắng trong lòng.

Nàng ấy dẫn đám người lui ra, giữa lúc do dự, vẫn để lại không gian yên tĩnh cho chủ tử.

Còn lại bàn bánh ngọt Trùng Dương, Chu Kỳ quên mang đi.

A Dư nhìn qua bàn bánh ngọt Trùng Dương kia, một tầng trắng một tầng đỏ, phía trên điểm vụn hạt óc chó, rất là đẹp mắt.

Một lúc lâu sau, nàng bỗng nhiên đẩy một cái.

m thanh rơi xuất xuất hiện, bánh ngọt Trùng Dương rơi mất một mảng, bánh ngọt Trùng Dương vốn dĩ xinh đẹp giờ vỡ tan tành không chịu nổi.

A Dư nhìn chiếc bánh ngọt bị rơi xuống, đột nhiên cảm thấy hình ảnh này đâm vào mắt thật đau.

!
Từ ngày Chu Kỳ nói chuyện thưởng cúc với A Dư, dặn dò của Hoàng hậu cũng liền xuất hiện.

Nhưng lúc này A Dư không có tâm trạng quan tâm những thứ này.

Có thai hai tháng, cuối cùng nàng cũng cảm nhận được khó khăn khi mang thai, ngoại trừ buồn ngủ không thôi, lúc này nàng ăn gì ói đó, bị giày vò đến mức khổ không thể tả nổi.

Trùng Dương, thưởng cúc cái gì, đều bị nàng quên không còn một mảnh, không chiếm được một phần trong tâm trạng của nàng.


Phản ứng ban đầu là, nàng hiếm khi thèm ăn chút thịt, cố ý dặn dò bảo ngự thiện phòng chuẩn bị.

Lưu sư phụ ngự thiện vòng, nghe nói là Ngọc mỹ nhân gọi đồ ăn, cố ý làm cả bàn thịt, đủ loại hoa văn, không có cái nào giống cái nào theo yêu cầu của nàng, còn cố ý phái mấy tiểu thái giám của ngự thiện phòng tự mình đưa tới cho nàng.

Nhưng xấu là ở chỗ này.

Sau khi A Dư mang thai, những thứ muốn ăn cổ quái kỳ lạ, cứ vừa nghĩ là muốn liền.

Rõ ràng nàng dặn dò muốn ăn thịt, chờ tới lúc đồ ăn được đưa tới, tiểu thái giám vừa mang tới một đĩa hồng ngọc điểm nước, nước canh màu đỏ cộng thêm miếng thịt nấu đỏ ngon miệng, chỉ nhìn đã khiến người ta cảm thấy chảy nước dãi.

Nhưng sắc mặt A Dư lại đột nhiên tái đi, nàng liên tục lùi về sau mấy bước, mùi tanh của miếng thịt này vẫn cứ chui vào trong mũi.

Nàng lập tức che miệng, bảo cung nhân đưa ống nhổ tới, nôn đến choáng váng.

Dọa cho mấy tiểu thái giám từ ngự thiện phòng tới quỳ đầy đất.

A Dư ngay cả đứng cũng đứng không vững, mềm nhũn dựa vào lòng Chu Kỳ, đây là lần đầu tiên từ sau hôm hoa quế lâm nàng ôn mửa kinh khủng như vậy.

Giống như muốn nôn cả mật ra, trong miệng một mùi vị vừa đắng vừa chát.

Mấy cung nhân cẩn thận đỡ nàng, Chu Kỳ bị dọa cho sắp khóc, không dám phân tâm dù chỉ một chút.

Hai tên tiểu thái giám vội vàng chạy ra ngoài.

Vẫn là Tống ma ma sắc mặt thay đổi, nói với những tiểu thái giám kia: “Mau chóng thu dọn mấy cái này đi!”
Nàng bảo cung nhân mở cửa sổ và rèm che ra hết, thoáng khí cho cung điện, rồi bưng một chén nước sạch cho A Dư súc miệng.

Chén ngọc bưng đến trước mặt A Dư, nhưng A Dư lại không còn sức mà cầm lấy.

Chu Kỳ cẩn thận từng li từng tí bưng lấy, nàng nuốt hai ngụm nước, lại vội vàng phun ra.

Đúng lúc này Phong Dục cũng đuổi tới.

Lúc dùng bữa, hắn nghe Dương Đức nói, hôm nay ngự thiện phòng tập trung xoay quanh Ngọc mỹ nhân.

Nghe vậy hắn hiếm có có chút vui vẻ.

Vừa cầm lấy đũa gỗ liền buông xuống, chuẩn bị tới xem một chút, kết quả vừa tới ngự hoa viên liền gặp phải tiểu thái giám của các Ấn Nhã vội vàng đi ra ngoài mời thái y.

Phong Dục nhìn thoáng qua người đang bất lực ngã xuống đất, lập tức xám mặt đi: “Các người phục vụ như thế sao?”
Để chủ tử ngã thẳng xuống đất? Hắn bỏ qua không để mắt đến A Dư đang dựa vào Chu Kỳ.

Cung nhân thấy hắn nổi giận, bị dọa cho quỳ đầy đất.

Lần làm việc không phân rõ nặng nhẹ này khiến cơn tức giận của hắn bị dồn nén ở ngực, tức giận đến đau nhức.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK