• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Sau khi Phong Dục tận mắt nhìn thấy người ngủ thiếp đi.
Nàng khóc lâu nên xung quanh mắt đều hơi sưng đỏ lên, nước mặt còn đọng trên gương mặt, chật vật không tả nổi.
Phong Dục buông nàng ra, trước khi xoay người rời đi hắn nói: "Hầu hạ tốt chủ tử của các ngươi."
Một câu nói lạnh lùng không có bất kỳ cảm xúc gì.
Trước khi Ngọc mỹ nhân ngủ, hắn không nói gì.

Vậy nên ngay sau khi Ngọc mỹ nhân ngủ, những cung nhân này lập tức tự giác lui xuống.
Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, những lời khi trước là thánh chỉ.
Chí ít, các cung nhân của các Ấn Nhã cũng không thoát khỏi ba mươi gậy được.
Chu Kỳ không theo ra ngoài, lúc này trong phòng không có người, cuối cùng nàng ấy cũng dám ngồi phịch bên giường, nhìn người trên giường ngay cả khi đang ngủ cũng vẫn cả thấy bất an, đôi mắt lại hơi đỏ lên.
Nàng ấy nhẹ nhàng thở ra, như muốn trút hết toàn bộ kinh hãi trong lòng ra ngoài.
Nàng ấy tận mắt nhìn người đã sống nương tựa bên nàng ấy bấy lâu bất tỉnh nhân sự, những người chưa từng trải qua chuyện này sẽ hoàn toàn không hiểu cảm giác trong lòng nàng ấy.
Đáy lòng nàng vô cùng tự trách, nhưng cũng không thể giúp được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn, muốn giúp nhưng lại bất lực.
Chu Kỳ không nhịn được mà muốn hoán đổi mình với Lý Tử ca.
Có phải nếu nàng ấy chết còn Tiểu Lý Tử sống thì sẽ là một sự trợ giúp lướn hơn của A Dư tỷ tỷ không?
Nàng ấy rất vô dụng!
Trong lúc A Dư còn đang ngủ, đương nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì, nếu nàng biết được thì sẽ đau lòng chết mất.
Nàng ấy cũng không nợ gì nàng cả, nhưng chỉ vì muốn giúp đỡ nàng mà ngay cả sống chết cũng không thèm để tâm đến?

Đám người Hoàng hậu vẫn đứng chờ bên ngoài điện, rõ ràng là Hoàng thượng muốn tự mình xử lý việc hôm nay.

Tuy đã bị Ngọc mỹ nhân làm gián đoạn nhưng còn chưa có kết quả cuối cùng thì đương nhiên bọn họ cũng không thể quay về.
Để mà nói thì người bình tĩnh nhất trong đám người này chính là Hoàng hậu, còn kẻ lo lắng nhất chính là Hứa mỹ nhân.
Mệnh lệnh của Hoàng thượng trước khi đi vào quả thực chính là tai bay vạ gió với nàng ta.
Hoặc là không phải, nhưng khẳng định, nàng ta hoàn toàn không muốn chấp nhận nó.
Khi Phong Dục bước ra, lập tức nhìn thấy vẻ mặt nôn nóng của Hứa mỹ nhân, hắn thờ ơ rời tầm mắt.
Hứa mỹ nhân không nhịn được mà đứng lên: "Hoàng thượng..."
Phong Dục không đáp lại nàng ta, chỉ liếc mắt nhìn xung quanh thản nhiên nói: "Mặc dù Ngọc mỹ nhân có lòng tốt cầu tình giúp các ngươi, nhưng tội thất trách không thể miễn."
Đáy lòng đám cung nhân quỳ trên mặt đất không khỏi nhẩy lên, đang muốn thở phào nhẹ nhõm thì thấy Hoàng thượng còn chưa nói xong, chỉ có thể căng thẳng nghẹn họng.
Thật ra Phong Dục không muốn buông tha cho bọn họ.
Nhưng hắn vẫn là nghe lọt lời của A Dư, bây giờ nàng còn đang mang thai.

Nếu giết hết đám cung nhân này thì cũng không biết đám người sau tiến vào sẽ còn có những hạng người gì nữa.
Vậy nên hắn nhìn Dương Đức nói: "Đưa vào Thận Hình ty, tra khảo từng người một."
Bước vào Thận Hình ty, dù không chết thì cũng bị lột da,
Nếu bọn họ thật sự vô tội thì đương nhiên sẽ được thả ra, nhưng chịu đau khổ trong Thận Hình ty cũng coi như là hình phạt đối với sự thất trách của bọn họ.
Sắc mặt mọi người đều trắng bệch, vừa nghe ba chữ Thận Hình ty thì cả người đều run lên một cái.
Nhưng không có ai dám cầu xin tiếp, có thể giữ lại một mạng đã là vô cùng may mắn rồi.

Đương nhiên là cũng có người không chấp nhận hình phạt như vậy mà Hứa mỹ nhân chính là một trong số những người đó.

Cung nhân của cung Nhàn Vân đều bị đưa vào trong Thận Hình ty, vậy việc ăn mặc, sinh hoạt hàng ngày của nàng ta thì ai sẽ hầu hạ đây?
Đây cũng chưa phải là điều quan trọng nhất.
Cho dù nàng ta chỉ mới vào cung được nửa năm, nhưng nàng ta cũng đã từng nghe qua uy danh của Thận Hình ty.

Vào nơi đó, dù có cứng đầu đến đâu thì cũng không chịu đựng được mà phải nói ra sự thật.
Sao nàng ta có thể thật sự để Lạc Vân vào Thận Hình ty được chứ?
Chuyện này bị kéo dài một hồi lâu, đã qua một buổi trưa, sớm có người đã cảm thấy sốt ruột.
Thẩm tần lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng ta, thờ ơ nói: "Hữa mỹ nhân lo lắng như vậy làm gì?"
"Cho dù cung nhân bên cạnh ngươi vào đó hết thì Hoàng hậu cũng sẽ thương sót ngươi, không để ngươi không có ai hầu hạ.

Nếu nàng ta thật sự vô tội thì chỉ hai ngày thôi là sẽ được thả ra mà."
Hồi chưa xuất giá, nàng ta vẫn thường bị người khác mang ra so sánh với Hứa mỹ nhân.
Nàng ta không thích Hứa mỹ nhân, nên cũng vui sướng nhìn nàng ta hốt hoảng.
Thế nên nàng ta liền che miệng, làm bộ kinh ngạc nói: "Lẽ nào Hứa mỹ nhân biết chuyện gì đó sao? Nếu không...!Việc gì phải hoảng hốt như vậy?"
Mấy lời này không khác gì đang hắt nước bẩn lên người Hứa mỹ nhân.

Mặc dù Hứa mỹ nhân lo lắng, nhưng cũng không phải kẻ ngu, nàng ta ổn định lại tinh thần, miễn cưỡng cười gượng nói:
"Lạc Vân đã theo hầu bên cạnh thần thiếp từ lâu, hiện giờ thiếp biết rõ nàng ấy vô tội mà vẫn bị đưa vào Thận Hình ty, thiếp nỡ lòng nào làm vậy chứ?"
Lời vừa dứt liền có người nói: "Hứa mỹ nhân nói vậy là sai rồi."
Mọi người đều nhìn về phía người nói, sau khi thấy người nói là ai thì đều hơi kinh ngạc.
Chu mỹ nhân đứng dậy, hành lễ trước Hoàng thượng một cái rồi mới nhẹ nhàng nói với Hứa mỹ nhân:
"“Có thú vui cùng nhau hầu hạ Hoàng thượng sao?”
Khi Chu mỹ nhân nói, vẻ mặt không chút thay đổi, vô cùng tự nhiên.
Nhưng người nghe lại không nhịn được mà thấy lạnh người, tình cảm gì chứ? Các nàng sợ là mình nhất thời nghe lầm rồi.
Loại tình cảm này, không muốn cũng được!
Cho dù lúc trước bọn họ thấy Chu mỹ nhân và Ngọc mỹ nhân khá thân thiết, trước đó còn thấy hơi nghi ngờ, giờ lại hoàn toàn không còn gì đáng ngờ nữa.
Gần đèn thì sáng.
Chu mỹ nhân đã học được cái bản lĩnh bình tĩnh ung dung làm cho người ta ghét bỏ kia của Ngọc mỹ nhân đến 99% rồi
Chỉ có điều, nàng ta cần thể diện hơn Ngọc mỹ nhân.
Hứa mỹ nhân không ngờ nàng sẽ đứng ra, lập tức kinh ngạc, một lát sau mới lấy lại được tinh thần, nàng ta kéo khóe miệng nói: "Đương nhiên là thần thiếp đau lòng cho Ngọc mỹ nhân."
Lời này của nàng nói còn thấy chột dạ, đương nhiên ở đây cũng không có ai tin tưởng.
Chỉ có điều, tất cả đều là tình cảm trong miệng, cũng sẽ không có ai vạch trần nàng ta.
Chu mỹ nhân đứng ngoài cuộc rất lâu, lúc này lại đứng ra đương nhiên không phải chỉ vì hai câu nói này.
Nàng ta nhìn về phía Phogn Dục, nặn ra một nụ cười, thong thả nói:
"Nhìn dáng vẻ vừa rồi của Ngọc mỹ nhân, thần thiếp liền cảm thấy đau lòng."
Mọi người đều biết nàng đang nói đến chuyện xảy thai vừa rồi.
Sau đó chợt nghe nàng ta nói: "Cung nhân ở Ấn Nhã các lúc nãy vừa nhìn một cái đã chỉ thẳng vào Ngọc mỹ nhân, chắc hẳn đã bị người khác sai khiến, nếu muốn tra ra người đó, chỉ cần tra xét cung nhân ở đây là được.”
Nàng ta nhướn mày, vẻ mặt vẫn nhẹ nhàng dịu dàng như trước, nhưng lời nói ra lại khiến người xung quanh không thể không nhíu chặt lông mày:

“Cung nhân biết rõ khi vào Thận Hình Ti sẽ chẳng được lợi lộc gì, chắc chắn là đã bị người đứng sau nắm được nhược điểm.”
“Nếu là nhược điểm lớn hơn, quan trọng hơn cả tính mạng, thì thiếp cả gan suy đoán, chắc chắn là có liên quan đến người nhà của nàng ta, hoặc ít nhất cũng có thể là… tình lang.”
Hai chữ này, dường như quá khó để nói ra, nhưng cuối cùng Chu mỹ nhân vẫn nhẹ giọng nói.
Hoàng thượng nghe vậy, trong lòng biết nàng ta nói không sai, bèn gật nhẹ một cái, ý bảo nàng ta tiếp tục.
Chu mỹ nhân mím nhẹ môi, nói: “Cho dù người sau lưng có trốn kĩ thế nào, nếu hoàng thượng muốn âm thầm điều tra, thì cũng vẫn có thể tra ra được.”
Ánh mắt Phong Dục hơi tối lại, không biết có phải ảo giác của hắn không, hắn luôn cảm thấy lời này của Chu mỹ nhân không ám chỉ mỗi việc trước mắt này thôi.
Nếu hắn muốn tra, thì chắc chắn sẽ tra ra được?
Chu mỹ nhân dường như không nhận ra được suy nghĩ của hắn, tiếp tục nói:
“Chỉ cần hoàng thượng tìm được người nhà của cung nhân, thì luôn có thể khiến cung nhân phải mở miệng.”
Lúc này, Trác tần đột nhiên hỏi lại một câu: “Nếu không tìm ra được thì sao?”
Ánh mắt của Chu mỹ nhân hướng về phía nàng ta, nụ cười chậm rãi nở trên môi, mỗi câu mỗi chữ phát ra đều mềm như bông, xinh đẹp như hoa lê đang rụng, có một sức quyến rũ nhất định:
“Nếu không tìm được, vậy đương nhiên là đã biến mất, cung nữ còn có lý do gì mà không nói ra chứ?”
Nếu còn sống, sao hoàng thượng lại không tìm được?
Đây là đang nghi ngờ khả năng của hoàng thất, không ai dám phản bác lời Chu mỹ nhân nói.
Chu mỹ nhân nhìn Trác tần một cái thật lâu, thấy cả người Trác tần không được tự nhiên, nàng ta hơi kéo khóe miệng, sau đó cúi đầu, không nói nhiều nữa.
Nhưng chỉ thế là được rồi.
Chu mỹ nhân từ từ thu ánh mắt lại, không uổng công nàng ta tự mình đặt ra kết thúc cuối cùng.
Nàng ta khom lưng, nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng, thời gian không còn sớm nữa, hôm nay hoàng thượng và nương nương còn phải dùng cơm trưa, cho dù hoàng thượng có lo lắng cho Ngọc tỷ tỷ, thì cũng nên để tâm đến thân thể của mình.”
“Dương công công từ trước đến nay đều làm việc ổn thỏa, giao việc này cho hắn ta, hẳn nhiên sẽ không xảy ra sai lầm gì.”
Nếu không chậm rãi, sao có thể khiến người kia lộ ra sơ hở?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK