• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì để làm quà sinh nhật cho Quý Tinh Lăng mười tám tuổi, Lâm Cạnh rất sớm đã đến cửa hàng AJ đặt một đôi giày thể thao, phiên bản limited, gần đây giá được tăng lên không ít. Lão Từ một bên giúp cậu đóng gói một bên nhắc nhở:“Anh nhắc trước, anh thật sự không kiếm lời từ em bao nhiêu, có cũng chỉ một ít phí vận chuyển.”

“Em biết.” Lâm Cạnh quét mã trả tiền, “Cảm ơn Từ ca.”

“Kỳ thật em cần gì phải mua đôi này, đôi màu đen hồng mới ra còn đẹp hơn, cũng rẻ hơn, chỉ có 2000 nhân dân tệ.”

“Quý Tinh Lăng thích đôi này.” Lâm Cạnh cười, “Không sao ạ, em gần đây làm có nhận công việc online, lương rất cao.”

Chim bồ câu(?) làm việc vặt đối diện tâm tư lung lay, tung tăng sát người vào: “Em trai đẹp trai, làm gì mà có nhiều tiền như vậy, kéo anh vào với.”

Lâm Cạnh trả lời:“Giải đáp nghi vấn từ Trạng Nguyên thi đại học.”

Chìm bồ câu chỉ tốt nghiệp cấp ba: “Quấy rầy.”

Ngoại trừ mua giày thể thao, Lâm Cạnh còn đến ngân hàng Hoài Giang đổi một ít tiền yêu quái, ở bên ngoài bận rộn cả ngày, tận đêm khuya mới về tới nhà.

Thương Vi đang ở thư phòng trả lời tin nhắn của người bệnh, Lâm Thủ Mặc bưng cho ba một ly trà hoa nhài, lúc đi ra hỏi con trai: “Ngày mai không phải học, ba mang con đi tập xe?”

“Ngày mai không được ạ.” Lâm Cạnh đem một đống túi mua hàng trong tay nhét vào phòng ngủ, “Ngày mai là sinh nhật Quý Tinh Lăng, bọn con muốn đi chơi với bạn bè.” Cậu có ý nhấn mạnh năm chữ cuối, ý rằng con đi cả team, con phi thường chính trực. Nhưng cố tình Lâm Thủ Mặc đêm nay rảnh nên chán, rất muốn cùng con trai nói nói mấy câu, vì thế dạo tới dạo lui theo vào phòng ngủ: “Có những ại?”

“Vu Nhất Chu Cát Hạo Lý Mạch Viễn, chỉ mấy học sinh lớp một.”

“Vu Nhất Chu không phải đã ra nước ngoài nghỉ phép sao, Cát Hạo hình như cũng không ở Cẩm Thành, mất ngày hôm trước không phải con đã nói thằng bé mời con về quê sống với đồng quê à?”

“……”

Tiểu Lâm: Vì sao ba mình đột nhiên muốn hỏi rõ ràng như vậy, ông ấy có phải đang thử mình hay không. Chẳng lẽ ông ấy biết Quý Tinh Lăng chỉ muốn có mình đi ăn sinh nhật với cậu ấy, cho nên đoán được cái gì mới quanh co lòng vòng như vậy?! Giật mình! Cảnh giác!

Lão Lâm cùng con trai nói chuyện phiếm vui vẻ.

Lâm Cạnh nghĩ nghĩ, hàm hồ có lệ mà nói: “Khả năng đã trở lại ạ, con gần đây đang chuẩn bị kiểm tra, không thấy được tin nhắn từ nhóm lớp..”

Lâm Thủ Mặc tiếp tục nói mơ hồ:“Vậy kiểm tra đã chuẩn bị thế nào, Tiểu Tinh mỗi ngày vẫn lại đây giúp con học bổ túc sao? Ba mẹ đều bận bịu đi làm, cũng không rảnh xem hai đứa.”

Lâm Cạnh khó hiểu nghĩ, vì sao phải xem bọn con?

Bọn con cũng không có…… Không phải, khả năng hơi chút có như vậy một chút, nhưng cũng không đến mức phải tới “Nhìn” đúng chứ?

Lâm Thủ Mặc lại hỏi: “Sinh nhật ngày mai ăn ở nhà hàng nào?Phòng nào? Mấy giờ xong, ba lái xe tới đón con.”

“Không…… Cần ạ.”

“Sao không cần, tin xã hội ngày hôm nay có đăng bản tin, Trạng Nguyên thi địa học ở Xuân Thành cũng là đi ra ngoài ăn sinh nhật bạn học, uống rượu, kết quả gặp tai nạn xe cộ vào bệnh viện. Con cũng sắp thành niên, ba cho phép con uống chút rượu, nhưng nhất định phải chú ý vừa phải. Uống quá nhiều rượu cũng dễ dẫn đến bệnh tim mạch và mạch máu, gây ra những bất thường trong đường tiêu hóa, ví dụ như viêm dạ dày, loét dạ dày, thậm chí tổn thương đến gan.” Lâm bác sĩ nói thao thao bất tuyệt, tận tình khuyên bảo, Lâm Cạnh đứng ở bên cạnh sống cũng không còn gì luyến tiếc, Thương Vi ở thư phòng nghe được hai người lải nhải, cũng đi ra xem náo nhiệt, “Hai người nói gì vậy?”

Thầy giáo tiểu Lâm nhân cơ hội châm ngòi thổi gió: “Dạ, ba nói nếu ngày mai con đi ăn sinh nhật của Quý Tinh Lăng, sẽ có khả năng dẫn đến bệnh tim mạch, loét dạ dạy, tổn thương gan.”

Thương Vi:?

Lâm Thủ Mặc:?

Lâm Cạnh lễ phép dò hỏi:“Mẹ, con có thể đi không?”

“Đương nhiên có thể, đừng nghe ba con nói hươu nói vượn.” Thương Vi giúp con trai mình đóng cửa, “Tắm xong nhớ ra ăn dưa hấu.”

Chỉ có Lâm Thủ Mặc vẻ mặt oan uổng: “Anh không có, anh bị vu khống.”

Quý Tinh Lăng đêm nay ở biệt thự Hoán Khê, hắn đã dựa vào trên sô pha tra hành trình du lịch suốt ba tiếng.

Di động rung lên, biểu hiện có tin nhắn mới.

Có thể đạt tới:Tôi xin đêm mai về nhà.

Tinh ca: Không thể.

Vì để biểu đạt hai chữ “Không thể” càng thêm rõ ràng hơn một chút, hắn còn cố ý gọi điện thoại qua: “Khách sạn tôi cũng đã đặt rồi, không cho phép cậu đổi ý.”

“Nhưng ba tôi vừa rồi quanh co lòng vòng thật lâu, hình như đang thử quan hệ chúng ta.” Lâm Cạnh ngồi xổm trong phòng tắm, “Tôi có chút khẩn trương, có phải lần trước chúng ta ở hành lang bị ông ấy phát hiện hay không.”

“Ở hành lang làm sao, không phải tôi chỉ ôm cậu một chút thôi sao?”

“Vậy tình hình lúc cậu về nhà sẽ thay phiên ôm Vu Nhất Chu Cát Hạo Lý Mạch Viễn Trịnh Bất Phàm sao?”

“Không, tôi cũng không cái máy cuồng ôm ấp.”

“Cho nên ngày mai tôi không đến khách sạn, cậu trả phòng đi.”

“……”

Sinh nhật mười tám tuổi không thể xuất sư, đại thiếu gia thở ngắn than dài, đây là vị đắng của vị thành niên gì.

Lâm Cạnh an ủi hắn: “Chúng ta đều phải cùng đi Bắc Kinh.”

“Đi Bắc Kinh là một chuyện, nhưng chẳng lẽ cậu không muốn đón sinh nhật mười tám tuổi sớm với tôi sao?”

Thầy giáo tiểu Lâm: tôi muốn

Mười tám tuổi, nghe tới vừa lãng mạn vừa quan trọng, đi ngang qua rồi thì nhất định không thể bỏ qua, vì thế cậu đề nghị: “Nếu không đêm mai cậu về Giang Ngạn Thư Uyển, sau khi ba mẹ tôi ngủ thì tôi đến.”

Một ngày cuối cùng làm vị thành niên, có thể yêu đương vụng trộm kích thích như vậy sao. Đại thiếu gia lập tức được vuốt lông, ok, được tôi có thể!

Lâm Cạnh nhìn túi đồ bên ngoài phòng tắm, cũng cười theo:“Ừ, vậy ngày mai gặp.”

Cẩm Thành gần đây vừa nóng vừa ẩm ướt, bên ngoài không khác gì lồng hấp. Trưa ngày hôm sau, Lâm Cạnh mở tủ quần áo, thật cẩn thận đặt một cái áo vào cặp. Tay áo khoác còn ở bên ngoài, Thương Vi vừa vặn đẩy cửa phòng “Uống canh xương sườn này…… Con đang làm gì vậy?”

“Con đang chuẩn bị quần áo.” Lâm Cạnh căng da đầu kể lại.

“Nhiệt độ không khí hai ngày nay thế nào mà con ra ngoài còn mang áo khoác dày như vậy.” Thương Vi để chén xuống, “Ngồi xuống, mẹ đo nhiệt độ cơ thể cho con.”

“Con không phát sốt.” Lâm Cạnh lui về phía sau một bước, “À, con tính đem áo này…… Đi tặng.”

“Tặng?”

“Ân, hy vọng được giúp đỡ.”

Thương Vi ngực hơi hơi buồn, tận lực để vẻ mặt mình thật ôn hoà: “Con muốn giúp đỡ mẹ cùng ba cũng không phản đối, nhưng cái áo khoác này vừa mới mua lúc tết, những đứa trẻ ở vùng núi chỉ chú trọng giữ ấm nhẹ nhàng, cũng không cần có hoa hay hiệu dior, không bằng ——” tầm mắt bà quét quanh tủ quần áo một vòng, cuối cùng lấy ra một chiếc áo dày màu xanh, “Cô con gửi áo Nike này quá lớn, mang đi tặng thích hợp nhất!”

Thầy giáo Tiểu Lâm nhìn màu sắc huỳnh quanh chói cả mắt này, tâm tình vô cùng phức tạp: “Mẹ, thôi bỏ đi ạ, chờ con trở lại lại nói.”

Năm phút đồng hồ sau, Quý Tinh Lăng gọi điện thoại tới: “Tôi đã đến Giang Ngạn Thư Uyển, cậu xuống lầu chưa?”

“Cậu đi lên trước đi.” Lâm Cạnh hữu khí vô lực dựa vào cửa thang máy, “Cậu có áo khoác nào dày không, cho tôi mượn.”

“Được, vậy cậu chờ tôi.”

Quý Tinh Lăng hôm nay vẫn mặc áo thun ngắn tay như cũ, kỳ thật hắn vốn muốn để mình trông thành thục ổn trọng một chút, nhưng nhìn bản thân trước gương thấy thế nào cũng khó chịu, rất giống một thanh niên lòng mang ý xấu não tàn khổng tước, cho nên cuối cùng vẫn quyết đinh từ bỏ làm màu. Lâm Cạnh một bên nhìn hắn mở cửa, một bên giải thích: “Tôi vốn muốn mang của mình, kết quả bị mẹ tôi phát hiện.”

“Cô nói như thế nào?”

“Không, tôi nói muốn đem quần áo đi quyên góp, nhưng bởi vì bà ấy quá tiếc Dior, cưỡng ép tôi đổi thành cái này.” Lâm Cạnh trong lòng ngực còn ôm cặp, “Nike, siêu xanh.”

Quý Tinh Lăng mở phòng để quần áo.

Hai người hôm nay an bài rất đơn giản, giữa trưa đi ăn cơm, sau đó buổi chiều đi núi Hoài Giang, cũng chính là khu vườn được thần chiêu anh quản lý trong truyền thuyết, thuận tiện còn có thể đến đỉnh Côn Luân cùng nhau ngắm tuyết.

“Qùa.” Lâm Cạnh nhân cơ hội đem túi đưa cho hắn, “Giày thể thao, cậu có thể mang hôm nay.”

“Tôi biết cậu mấy hôm tước chạy đi gặp lão Từ làm gì, nhất định có mưu đồ gây rối.” Quý Tinh Lăng mở hộp

“Anh ấy hình như đã làm hòa với chị gái địa lang.” Lâm Cạnh cột dây giày cho hắn, “Còn nói lần sau nếu tôi muốn đi đổi tiền yêu quái, không cần lại đến ngân hàng, có thể trực tiếp tìm cô ấy.”

“Cậu đến ngân hàng? Cô lần trước không phải đã đưa cậu 20 đồng yêu quái sao, nhanh như vậy đã hết?”

“…… Không, không đủ, kỳ thật tôi còn chuẩn bị cho cậu món quà khác.”

Lâm Cạnh bỏ tay vào túi quần, nắm chặt một cái gì đó, phình phình

Quý Tinh Lăng nhìn ánh mắt đầy chờ mong của cậu, còn thêm vành tai phiếm hồng, không thể tránh né được bắt đầu suy nghĩ miên man. Mặc dù những thứ mà người lớn chỉ có thể sử dụng ở khắp mọi nơi trong các cửa hàng tiện lợi và siêu thị, nhưng lỡ mau thầy giáo Tiểu Lâm chỉ thích đồ yêu quái sản xuất thì sao, đúng không, khẩu vị độc đáo cũng không phải không được.

Lâm Cạnh hỏi: “Cậu muốn xem không?”

“Tôi đương nhiên muốn xem.”

“Vậy cậu xem xong không được tức giận.”

“Câu đã tốn nhiều tiền yêu quái để chuẩn bị quà cho tôi như vậy, tôi khẳng định sẽ không tức giận.”

“Thật ra rất khó mua, cả Từ ca cũng nói khó tìm được” Lâm Cạnh tiếp tục nói phương châm dự phòng, tay để trong túi quần cũng muốn chảy mồ hôi, “Đã nói trước, tôi cũng không yêu cầu cậu phải đeo nó, chỉ là cảm thấy nó khá thú vị, cho nên liền mua.”

Không cần thiết phải đeo nó?

Đủ mười tám tuổi mới có thể mang?

Đây là thứ tốt mỹ diệu nào?

Thầy giáo tiểu Lâm đột nhiên trở nên chủ động như vậy, thật là làm người khó có thể…… Không phải, siêu cấp bất ngờ siêu ngoài ý muốn. Quý Tinh Lăng xoa xoa mũi, tận lực làm bản thân thật soái thật ngầu cũng thật thâm tình rồi thêm vân đạm phong khinh: “Nếu cậu muốn tôi mang thì tôi khẳng định phối hợp, ai bảo tôi thích cậu như vậy.”

“Là cậu nói đó.” Nội tâm Lâm Cạnh nhảy nhót, “Không thể đổi ý.”

“Cho tôi.” Quý Tinh Lăng chờ không kịp, chủ động duỗi tay.

Lâm Cạnh móc ra một cái hộp nhỏ, đã bị nắm chặt đến có chút biến dạng.

“Cậu làm gì mà khẩn trương như vậy, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi” Quý Tinh Lăng thật ra đã rất khẩn trương, nhưng hắn vẫn phải duy trì thiết lập khốc ca bất cần đời, hắn tâm loạn như ma kéo Lâm Cạnh vào trong lòng ngực của mình, chậm rãi mở qùa…… Tay mẹ nó cũng đã run rẩy!

Không! Mình không thể run!

Hăn đã là một mãnh nam mười tám tuổi thành thục!

Quý Tinh Lăng một bên nghĩ như vậy, một bên đổ ra đồ từ trong hộp một…… Lục lạc.

Đổ ra một cái lục lạc.

Một cái lục lạc.

Lâm Cạnh quay đầu lại nhìn hắn, tiếp tục tràn ngập chờ mong: “Cậu biến trở về đi, tôi giúp cậu mang?”

Tinh ca hỗn độn trong gió.

Mà Lâm ca còn đang thuyết phục:“Cái này ruột rỗng, sẽ không vang.”

Cùng với thứ đeo trên cổ con mèo béo Lý Chiêu tài có bản chất gì khác nhau, hơn nữa còn đắt đến đòi mạng, cho dù cả thầy giáo Tiểu Lâm là Trạng Nguyên thi đại học cũng gần như đã đào toàn bộ của cải.

Tỉnh yêu này, quả thực cảm động đất trời. * Chấm nước mắt*

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK