Và câu chuyện vừa mới bắt đầu.
Khu dạy học của tam trung Ninh Thành ngoài hiện đại và hiện đại ra thì không còn gì để miêu tả. Bức tường kính thẳng đứng, nói trên không có một con thuyền ufo thì cũng không cảm thấy kì, đặc biệt là không cần dùng hạt dẻ rang đường để ngồi xe bus. Quý đại thiếu gia tâm tình khó chịu, lại định nghĩa Lâm Cạnh một lần nữa vì rõ ràng đã dung nhập với xã hội rất nhiều năm, lại còn muốn làm bộ làm tịch, nơi nơi lừa ăn lừa uống lão yêu quái dầu mỡ ( ý là có tiền) —— thấy như thế nào cũng không thể vừa mắt kiểu yêu như vậy.
Trong văn phòng chủ nhiệm toán, Lý Kiến Sinh đang cùng hai học sinh nói chuyện. Kỳ thật ông cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là theo lệ cùng học sinh chuyển trường nói đại khái tiến độ học tập, cường điệu tầm quan trọng của môn toán lên một chút, lại thuận tiện lấy thời khóa biểu giới thiệu cho Lâm Cạnh, rồi bảo Lý Mạch Viễn nhớ chiếu cố bạn học mới nhiều hơn.
“Kiểm tra cuối tuần với em mà nói khả năng sẽ có hơi chút bối rối nhưng cũng không có áp lực quá lớn.” Lý Kiến Sinh nói, “Chuyển trường thuộc về tình huống đặc thù, thành tích lần này sẽ không đưa vào bảng lớn.”
“Cảm ơn thầy.” Lâm Cạnh gật đầu, đồng thời lại có chút nghi hoặc, “Bảng lớn là cái gì ạ?”
“Tổng số điểm của bài kiểm tra.” Lý Mạch Viễn chỉ chỉ ngoài cửa sổ, “Ở bên cạnh mục thông báo ấy.”
Lâm Cạnh theo hướng tay cậu ta nhìn qua, nơi đó có một nhóm người đang vội vàng dán bảng mới, hẳn là thứ tự thành tích cuối kỳ lần trước.
Tam trung Ninh Thành cũng có cùng loại bảng đơn, bất quá chỉ có liệt ra những người nằm trong top 100, là một danh sách vinh quang mọi người đều muốn được vào. Mà trường cấp ba Sơn Hải đầu tư hơn rất nhiều, từ người đứng nhất lớp đến người đứng cuối cùng của lớp, điểm xếp hạng kỹ càng tỉ mỉ từng môn riêng. Lâm Cạnh đứng ở trước bức tường kính, tầm mắt dừng trên cái tên cuối cùng quen thuộc —— toán học 27, tiếng Anh 38 điểm?
Lý Mạch Viễn thân là người đứng nhất của lớp cũng cảm thấy con điểm này thật sự không thể tưởng tượng nổi, bất quá bởi vì Quý Tinh Lăng ngày thường có nhân duyên ở lớp học không tồi, cho nên vẫn có lòng tốt bù một câu: “Khả năng ngày kiểm tra cùng với ngày bị bệnh.”
Lâm Cạnh tỏ vẻ từ trong nội tâm: “Vậy cậu ấy nhất định bệnh cũng không nhẹ.”
Vừa dứt lời, một quả bóng rổ liền “Bộp” một tiếng nện trên mặt đất, vang một tiếng lớn khắp trần! Hai người giật nảy mình, cách đó không xa Cát Hạo cũng hoảng sợ, không hiểu ra sao hỏi người bên cạnh: “Tinh ca, anh tại sao đột nhiên ném bóng rổ của em?”
Quý Tinh Lăng hừ lạnh một tiếng, xoay người đi vào khu dạy học.
Cát Hạo khóc không ra nước mắt, đành phải đối với hai người đứng ở bảng thông báo lộ ra một gương mặt tươi cười so với khóc còn khó coi hơn—— tớ cái gì cũng không biết, thật sự đấy.
Quả bóng rổ xui xẻo kia lộc cộc lộc cộc, ngừng ở bên một đầu nhọn của giày da.
Sau khi thấy rõ đối phương là ai, Cát Hạo hít sâu một hơi, chạy như điên trở về phòng học lầu hai báo tin: “Tinh ca, Tinh ca! Anh ném loạn trái bóng bị lão Ngưu bắt được rồi!”
Lão Ngưu tên đầy đủ là Ngưu Vệ Đông, có được phiền não nam tính thường thấy là rụng tóc rất nổi tiếng, luôn có ý đồ kéo tóc phía sau để che lấp trán của mình. Sử dụng bình xịt loại của nhà giàu tạo kiểu, theo các phương pháp khác nhau, kiểu tóc hàng năm luôn lạc hậu với những kiểu rẽ ngôi thất thường khó hiểu, giày da bóng loáng, chưa bao giờ mặc quần xà lỏn hay đeo dép, có thể nói là người thầy giáo trung niên “thời thượng” nhất ở Sơn Hải. Nghe nói thời trẻ thuộc về kiểu người trong phái thanh niên có thể quẩy nhạc nhảy disco, nhưng cũng chỉ giới hạn trong “Thời trẻ”, hiện tại là Ngưu chủ nhiệm, là thầy giáo nghiêm túc đến cho dù Lý Mạch Viễn là con ngoan trò giỏi khi gặp cũng phải sợ.
“Các em không sao chứ?” Ngưu Vệ Đông nhặt quả bóng rổ nhặt lên, sắc mặt không tốt.
Lý Mạch Viễn lắc đầu: “Không sao ạ, thầy Ngưu, chúng em lập tức trở về học.”
Lâm Cạnh nhỏ giọng hỏi: “Ai vậy?”
Lý Mạch Viễn: “Chủ Nhiệm Giáo Dục.”
Lâm Cạnh: “……”
Hành vi dùng bóng rổ ném bạn học này rất nguy hiểm, đặt ở nơi nào cũng đều sẽ bị xử phạt. Quý Tinh Lăng đi một chuyến đến văn phòng giáo dục, thuận lợi nhận bản kiểm điểm viết tay 3000 chữ, lớp 11-1 cũng bị ảnh hưởng chịu khổ, trừ đi một nửa một điểm văn minh và vinh quang vào cuối năm.
Vương Hoành Dư tức giận đến đầu choáng váng, ở giữa lúc giảng bài bảo đầu sỏ gây tội gọi vào văn phòng của mình: “Vì sao muốn ném bóng rổ đánh bạn học?”
Quý Tinh Lăng không nhẹ không nặng trả lời một câu: “Không cẩn thận, trượt tay ạ. ”
“Bảo vệ chỗ đó đem máy theo dõi tới, điều này có thể gọi là trượt tay sao?” Vương Hoành Dư chuyển máy tính qua, “Chính mình xem cho tốt!”
Quý Tinh Lăng liếc mắt nhìn màn hình một cái, cảm thấy động tác của mình ngay lúc đó cùng “Không cẩn thận” quả thật không có quan hệ, vì thế sửa miệng: “Em muốn cùng bạn học mới đùa một chút.”
“Còn ngụy biện!” Vương Hoành Dư lên cao giọng, “Thầy hỏi lại một lần nữa, vì sao lại dùng bóng rổ đánh Lý Mạch Viễn?”
Quý Tinh Lăng:?
Tất cả các học sinh lớp 11-1 đều biết, chủ nhiệm lớp nhà mình nhìn rất hiền từ hàm hậu hay cười tủm tỉm, kỳ thật là khôn khéo cơ trí lại hay bênh vực người mình, ở dưới mí mắt ông rất ít có thể có các trò xiếc thực hiện được. Nhưng cho dù có khôn khéo cơ trí như Lão Vương, cũng thật sự không có khả năng đem trận mâu thuẫn này cùng Lâm Cạnh mới vừa chuyển tới được một tiết giờ dạy học liên hệ đến cùng nhau.
Quý Tinh Lăng vừa lúc dẫm lên bậc thang thuận tiện thừa nhận: “Bởi vì Lý Mạch Viễn thi đứng thứ nhất, em ghét cậu ấy.”
“Em ghét……” Vương Hoành Dư tâm tình phức tạp, nửa ngày không nghĩ ra được từ ngữ nào để phê bình. Lúc này vừa lúc chuông vang lên, ông cầm notebook đứng lên: “Thứ sáu kêu phụ huynh của em tới trường một chuyến, hiện tại đi xin lỗi Lý Mạch Viễn trước. ”
Mày Quý Tinh Lăng không dễ thấy được nhảy lên một cái: “Được ạ.”
……
Được cái rắm.
Trong phòng học cãi cọ ồn ào, có người đang làm bài, có người đang nói chuyện về minh tinh, Lý Mạch Viễn ở trong miệng ngậm nửa miếng bánh mì, tay trái sửa lại bài thi tay phải lật sách, đúng chuẩn kiểu giành giật từng giây từng phút để học tập, sau đó liền có người gõ gõ bàn: “Này. ”
Bốn phía an tĩnh lại, Lý Mạch Viễn ngẩng đầu: “Có việc gì vậy?”
Quý Tinh Lăng mặt không biểu tình: “Tôi không nên bởi vì ghét cậu thành tích tốt, liền dùng bóng rổ hù dọa cậu, thực xin lỗi.”
Lý Mạch Viễn hoài nghi mình bị ảo giác, đáy mắt tràn ngập ý “Cậu hôm nay có phải uống lộn thuốc hay không”, các bạn học còn lại cũng hơi kinh hãi tỏ vẻ tôn kính. Quý thiếu gia từ khi nào đối với thành tích để bụng như vậy, cư nhiên còn có thể bị ghen tị làm choáng váng đầu óc, ai chả biết người như hắn dù có học tập không tốt cũng có thể về nhà thừa kế gia sản hàng tỉ mà.
Vương Hoành Dư rất vừa lòng kiểu xin lỗi trước cả lớp này, vì thế tỏ vẻ uy nghiêm: “Không có lần sau nữa, hiện tại đi học đi.”
Quý Tinh Lăng đáp dạ một tiếng, mắt nhìn thẳng đi về chỗ ngồi. Lâm Cạnh mới đến, tuy rằng tạm thời không hiểu rõ ràng chân tướng chuyện kia, nhưng cũng biết quả bóng rổ kia 80% cùng Lý Mạch Viễn không quan hệ đến nửa xu. Quả nhiên, chuông tan học mới vừa vang, Quý đại thiếu gia liền đứng lên bước lại đây, lạnh như băng duỗi tay ra: “Đồ vật trả tôi.”
Lâm Cạnh đã sớm có chuẩn bị, lấy quyển sách, năm tờ giấy màu hồng có giá trị lớn và hai đồng xu trả lại bằng cả hai tay, tính toán từ đây đường ai nấy đi, vạn dặm giang hồ không gặp lại.
Quý Tinh Lăng nhìn lướt qua, từ trên cao nhìn xuống nhắc nhở: “Nồi lẩu hết ba trăm năm mươi.”
Lâm Cạnh nâng mắt nhìn đối phương xem mình như thùng cơm, lại từ trong ví tiền rút ra tờ một trăm.
Quý Tinh Lăng tiếp tục nói: “ Tôi không có tiền lẻ.”
Lâm Cạnh suýt nữa buột miệng thốt ra “Không cần thối”, nhưng xét thấy đại thiếu gia lúc này đang khó chịu đầy mặt, vì thế cậu lấy di động ra: “Vậy tôi chuyển WeChat cho cậu.”
Quý Tinh Lăng nhìn xung quanh một vòng, vẫy tay kêu Cát Hạo lại, ủy thác cậu ta tiến hành công việc thu khoản kế tiếp, ý đồ “Không muốn để tên yêu quái kia làm bẩn trang xã hội cao quý của mình” bộc lộ ra ngoài rõ rệt, đáng tiếc Lâm Cạnh ngộ tính không đủ, chỉ có thể đem việc này đơn thuần lý giải đến từ địch ý của bệnh tâm thần. Ngược lại là Cát Hạo, ôm ấp tâm trạng áy náy với bạn học mới, cùng với sùng kính học bá, lại gửi tới một câu giải thích ——
Nguyên thần: Tinh ca khả năng gần đây tâm tình không tốt lắm, cậu đừng để ý.
Lâm Cạnh bỏ đi ý niệm làm bạn tốt, nghĩ nghĩ, vẫn là trả lời một icon gương mặt tươi cười.
Sáng sớm chưa gì đã có tới năm tiết giảng bài, thật vất vả chờ đến lúc chuông tan học vang. Một đám nam sinh ôm lấy Quý Tinh Lăng, nói nói cười cười đi đến căn tin ăn cơm, Lâm Cạnh liếc mắt một nhìn bóng dáng cao cao gầy gầy trong đám người kia, thật ra không nghĩ tới cậu ta có thể có nhân duyên tốt như vậy. Điện thoại trên bàn vang lên chấn động, là đám bạn thân ở tam trung Ninh Thành, sôi nổi quan tâm học bá chuyển đến trường mới sinh sống như thế nào.
Có thể đạt tới: Khá tốt, chỉ là hình như tớ không cẩn thận chọc tới thế lực hắc ám của lớp.
Beast: Ha ha ha ha ha ha thiệt hay giả vậy?
Brito: Đại ca, cậu sẽ không mới ngày đầu tiên đi học đã bị tập thể cô lập chứ?
Duy: Ai a như vậy thì thật không có mắt, chờ đấy, ba ba tới báo thù cho cậu.
Beast: Mới chuyển trường đã đắc tội đại ca vườn trường, đây chính là bắt đầu của phim thần tượng mộng ảo tình yêu.
Có thể đạt tới:……
Lâm Cạnh nghĩ lại cách kết bạn không cẩn thận của mình, tùy tay cất điện thoại vào trong túi quần, Lý Mạch Viễn nghiêng người hỏi cậu: “Cùng đi căn tin không?”
“Được thôi” Lâm Cạnh thu dọn sách vở, “Đi nhà ăn Nam đi.”
Cấp ba Sơn Hải tổng cộng có hai nhà ăn lớn, Phù Dung Uyển cùng nhà ăn Nam, lầu một đều cung cấp đồ ăn bình thường, khác nhau là Phù Dung Uyển có một khu vực trên lầu hai, có thể gọi đồ ăn đồ uống, mà không cần trợ cấp từ trường học, giá cả cao cũng tương đối thanh tĩnh. Lâm Cạnh cảm thấy một đại thiếu gia giống Quý Tinh Lăng lười xếp hàng như vậy, mặc kệ nghĩ như thế nào cũng đều là đi thẳng đến lầu hai của Phù Dung Uyển. Nhưng trời lại có mưa gió thất thường, hôm nay nghe nói nhà ăn Nam có một chị gái lấy cơm rất giống diễn viên, vì thế một chúng nam sinh đều chạy tới xem náo nhiệt, vây chặt như đống cà chua xào trứng gà ở cửa sổ, các nhân viên không hiểu rõ nhìn một đống như vậy, cũng chạy nhanh cầm theo khay cơm xếp hàng phía cuối, còn tưởng rằng phía trước có đồ ăn ngon giá rẻ gì.
Lâm Cạnh bây giờ đã rất muốn rời đi.
Lý Mạch Viễn cũng rất khó hiểu: “Phù Dung Uyển hôm nay đóng cửa sao?”
“Chỗ nào vậy.” Một người trong đám nam sinh đi ngang qua hỏi, rồi có người giải thích, “Chị gái ở cửa sổ số 3 giống Tiểu Long Nữ.”
Lâm Cạnh nhìn cả hàng đội ngũ phía trước, nhìn thấy Quý Tinh Lăng đang nhăn nhó, biểu tình tương đương với một lời khó nói hết.
Mà Quý đại thiếu gia giờ này khắc này cực kì muốn mắng người, hắn thuần túy là bị mơ màng hồ đồ kéo qua, còn không kịp phản ứng lại đây là chuyện như thế nào, đã bị nhóm bạn kia giúp đẩy lên đằng trước, tâm tình ăn cơm cũng chả còn, cầm theo khay cơm trống không rời đi cũng phải tốn một phen sức. Lý Mạch Viễn bưng mì xào cùng đồ uống ngồi đối diện Lâm Cạnh, hỏi cậu: “Cậu nhìn cái gì đấy?”
Lâm Cạnh thu hồi tầm mắt: “Không có gì.”
“Quý Tinh Lăng hả?” Lý Mạch Viễn cắm ng hút vào, “Cậu ấy ngày thường ở chung khá tốt, các cậu có phải có mâu thuẫn gì hay không?”
Lâm Cạnh dừng động tác: “Cậu đã nhìn ra rồi sao?”
Lý Mạch Viễn cười cười: “Quan hệ của tớ với cậu ấy cũng tốt, ghen tị vì thành tích linh tinh mà nói, cũng chỉ có thể lừa được Lão Vương.”
Lâm Cạnh nhớ lại chuyện mình cùng Quý Tinh Lăng quen biết từ đầu đến cuối một chút, cảm thấy vậy thật sự có chút không thể hiểu được, càng không đáng ở trong giờ cơm nói hết chuyện gian khổ khó hiểu đấy, vì thế có lệ nói: “Cũng còn được.”
Quý Tinh Lăng vừa vặn đi qua bàn bên cạnh hai người, lạnh lùng “Xì” một tiếng, ngay tại chỗ chọc thủng lời nói dối “Cũng còn được”kia.
Lâm Cạnh một miếng mì xào nghẹn ở cổ họng, hoàn toàn không muốn lại cùng người này nói chuyện nữa.
Khi Quý Tinh Lăng trở lại phòng học, học sinh trực nhật mới vừa dọn xong bục giảng, sau khi nhìn thấy hắn rất kinh ngạc: “Tinh ca, tại sao anh không đi ăn cơm?”
“Nhà ăn nhiều người, không đói bụng.”
“….”
Quý Tinh Lăng kéo ghế ra, tùy tiện gửi WeChat cho Vu Nhất Chu, bảo cậu ta lúc trở về mua hộ mình ly nước. Trong hộp bàn còn quyển sách thật dày kia, những tờ tiền thì nằm trong góc, lúc vừa rút ra, một tấm thẻ màu bạc “xoạch” một tiếng rơi xuống đất.
“……”
Quý Minh Lãng là người phụ trách ủy quản yêu, Quý Tinh Lăng từ nhỏ mưa dầm thấm lâu, kiến thức cũng coi như hiểu biết không ít. Nhưng cho dù yêu quái có nhiều kinh nghiệm, cũng biết giấy chứng minh thân phận nhất định phải cất cẩn thận, người như Lâm Cạnh tùy tâm sở dục đánh rơi, người khác tìm được còn muốn kiên quyết không nhận, cơ bản có thể xác định rằng là chắc chắn có vấn đề về não.
Giáo viên tiếng Anh Ninh Phương Phỉ đẩy cửa tiến vào, trong lồng ngực ôm một chồng giáo án thật dày. Quý Tinh Lăng đáng ra được xử đơn độc ở văn phòng lại bị cô nhẹ nhàng lôi ra ở trước lớp, cô ôm chồng sách phát lần lượt.
“Điểm Tiếng Anh như vậy không có lần sau nhé.” Ninh Phương Phỉ tính cách hiền lành, trong lúc phê bình học sinh cũng không có tính uy hiếp gì, “Nhìn em khỏe mạnh như vậy, như thế nào khi kiểm tra có thể sốt thành như vậy, học kỳ này cần phải tăng rèn luyện thể dục đấy.”
“Vâng, cảm ơn cô.” Quý Tinh Lăng nhận câu nói ôn nhu này của cô, như vậy còn được dùng và ăn năn hơn câu nói dong dài của lão Ngưu.
Lúc kiểm tra cuối học kì 1 hắn thật sự phát sốt, tuy rằng không phát sốt cũng không thi được điểm cao, nhưng khẳng định cũng không đến mức điểm toán và tiếng Anh cộng lại không được một trăm. Lý do phát sốt cùng với tố chất thân thể không liên quan tới nhau, Kỳ Lân nhỏ tuổi vào mỗi một lần tiến vào chu kỳ trưởng thành, đều sẽ ốm yếu cả một đoạn thời gian, hoa mắt đầu choáng váng, cả người yếu ớt như chỉ đụng nhẹ liền gãy, mệt mỏi.
Cũng đúng là bởi vì nguyên nhân này, Kỳ Lân thành niên Quý tiên sinh cũng không có đối với điểm cuối kì của con trai mình tỏ vẻ bất mãn, nhưng là trong lúc ký tên ở nhà trường, tay người làm cha này cũng có chút run. Phiếu điểm thật sự quá mức đau lòng, Quý Minh Lãng ngay trưa hôm đó liền đồng ý đề nghị của vợ mình —— sau khi học kì mới bắt đầu, mau chóng dọn đến Giang Ngạn Thư Uyển, đi ảnh hưởng ánh sáng học bá của Bạch Trạch chiếu khắp.
Khoảng 1 giờ rưỡi, các bạn học cơm nước xong lục tục trở về phòng học. Vu Nhất Chu đặt lon Coca tỏa khí lạnh ở trên bàn Quý Tinh Lăng: “Tan học chơi bóng không?”
Quý Tinh Lăng dựa về mép bàn phía sau: “Tao hôm nay chuyển nhà.”
“Thật sự đi Giang Ngạn Thư Uyển sao?” Vu Nhất Chu cùng hắn đều là thiếu gia quý giá, đối với tiểu khu cho thuê thiên nhiên rất mâu thuẫn, khóe miệng kéo lên, “Dì nghĩ cái gì đâu không.”
Đúng vậy, mẹ mình tưởng cái gì đâu không? Quý Tinh Lăng dù nghĩ cả trăm lần cũng không ra, dọn nhà đi cũng có thể đến Bắc đại hay là Thanh Hoa được mà? Huống chi người như Bạch Trạch cũng đã truyền đi đến 300 tin đồn, đã nhiều lần cường điệu mình cũng không có tăng được sức chiến đấu xanh của người ta buff bổ trợ, người môi giới lại lăng xê nhà second-hand ra “Tiểu khu Trạng Nguyên ” cũng không thể tin được, đều là kẻ lừa đảo, vậy còn có cái gì quan trọng để dọn đến chứ hả?
Vu Nhất Chu vỗ vỗ bờ vai của hắn, lấy đó để an ủi.
Hai tiết đầu đều là tiết tiếng Anh.
Buổi chiều vốn dĩ rất dễ dàng mệt rã rời, ăn no bụng liền càng buồn ngủ, nghe thấy chuông bắt đầu học đã vang lên, trong phòng học vẫn là ngáp không ngừng, bất quá Ninh Phương Phỉ có cách để “Đánh thức những thanh niên buồn ngủ”, tại chỗ bố trí đối thoại theo tổ, mười lăm phút sau tùy tiện chọn ba tổ lên bục giảng nói.
Phía dưới nháy mắt liền tỉnh táo, kêu rên một mảnh xin Miss Ninh hạ thủ lưu tình.
Ninh Phương Phỉ bị chọc đến bật cười: “Cứ theo quy tắc cũ, phân tổ, hai người một tổ, mau!”
“Quy tắc cũ” chính là bàn trước và bàn sau thành một đôi, Lâm Cạnh ngồi bàn thứ sáu, nhưng bàn thứ năm xui xẻo bị lây người bị bệnh thủy đậu, đã nộp đơn xin nghỉ ở giữa kỳ trước. Cậu vốn tính chủ động nói với Lý Mạch Viễn, kết quả Ninh Phương Phỉ cực tinh mắt, ngón tay chỉ ra: “Lâm Cạnh, em cùng Quý Tinh Lăng một tổ, Vu Nhất Chu, em không cần tham gia luyện tập đối thoại, đi đến văn phòng giúp cô lấy bài thi.”
Quý Tinh Lăng: “……”
Ninh tỷ cô cũng rất biết sắp xếp.
Vu Nhất Chu tuy rằng thường xuyên đi theo Quý Tinh Lăng trốn học, tổng thành tích tệ, nhưng thanh niên này là đại diện cho môn tiếng Anh, một tên giặc nói rất hay —— từ tiểu học cho tới trung học cơ sở, nghỉ đông và nghỉ hè đều ở nước ngoài.
Lâm Cạnh kéo ghế dựa ngồi xuống bên cạnh Quý Tinh Lăng.
Hai đại soái ca lần thứ hai ngồi cùng nhau, nữ sinh cả lớp nhất thời không biết nên hâm mộ ai bây giờ.
Nhưng tâm tình của anh đẹp trai có vẻ không được tốt cho lắm. Lâm Cạnh mở sách bài tập ra, ngẩng đầu hỏi: “Cậu có đề nghị gì hay không?”
“Mình cậu luyện đi.” Quý Tinh Lăng xoay bút trong tay, có chút không kiên nhẫn, “Hơn hai mươi tổ, không nhất định gọi đến cậu đâu.”
“ Cậu xác định chứ?” Lâm Cạnh không chút để ý viết trên giấy, “Tôi mới tới, các thầy cô đều tò mò, dựa theo lẽ thường, có 90% xác suất sẽ bị gọi lên.”
Quý Tinh Lăng: Không muốn nói chuyện.
Bằng không liền đề này,” Lâm Cạnh tùy tay chỉ một cái, “Thảo luận bệnh tình.”
Quý đại thiếu gia hạ mình đồng ý, chuyển tầm mắt về trên sách.
Hai phút sau, Lâm Cạnh viết xong đoạn đối thoại rồi đẩy qua: “Nếu cậu không nhớ được, vậy cứ mang vở lên, bắt đầu đi.”
Quý Tinh Lăng bất mãn: “Dựa vào cái gì tôi phải bắt đầu trước?”
Lâm Cạnh: “……”
Lâm Cạnh: hello doctor
Vậy còn được. Quý đại thiếu gia miễn cưỡng tiếp thu, liếc mắt bản thảo trên giấy một cái, không chút để ý đọc the:…Hi Mike, The lab sent back the results to your b… blood work, and it doesnt look good.
[ Chào Mike, phòng thí nghiệm đã gửi kết quả xét nghiệm máu của bạn và nó có vẻ không ổn. ]
Lâm Cạnh: what’s wrong? [Sao vậy ạ? ]
Quý Tinh Lăng: …Youve developed a serious infle… infection in your lungs, and you need… you need… you…
[ Bạn đã bị nhiễm trùng trong phổi nghiêm trọng và bạn cần…. ]
Không phải, vì sao mỗi một câu của tôi đều mẹ nó dài như vậy?!
Lâm Cạnh hé miệng, ánh mắt rất vô tội: “Lại làm sao vậy?”
Quý Tinh Lăng đẩy bản thảo đối thoại đến trước mặt, mặt than: “Tôi trước.”
Mười lăm phút sau, quả nhiên, Ninh Phương Phỉ gọi tổ đầu tiên chính là tổ của Lâm Cạnh cùng Quý Tinh Lăng.
Tuy rằng lời của Quý thiếu gia phần lớn đều đơn giản như what’s wrong, Lâm Cạnh vẫn là mang vở để trên bục giảng, để tránh đối phương mắc kẹt —— ý không tín nhiệm học tra bộc lộ rõ rệt. Quý Tinh Lăng ở trong lòng khó chịu, cũng không biết từ nơi nào có sự giúp đỡ của thần, thế mà lại khó được tranh đua một phen, toàn bộ quá trình chỉ híp mắt lại, thuận lợi hoàn thành đoạn đối thoại.
“Cực kì tốt.” Ninh Phương Phỉ vỗ tay đầu tiên, “Tổ tiếp theo, Vi Tuyết cùng Chương Thiên Minh đến đây đi.”
Quý Tinh Lăng ngồi trở lại vị trí, có chút đắc ý liếc mắt về phía bên trái đằng sau.
Lâm Cạnh cũng không biết có thể lưu loát nói ra câu what’s wrong đến tột cùng thì có thể đắc ý chỗ nào, trong lúc nhất thời còn rất sùng bái bản lĩnh tự luyến này của đối phương.
Thời gian một buổi chiều qua thật sự nhanh. Sau khi chuông tan học vang lên, Lâm Cạnh cùng Lý Mạch Viễn chào mọi người, liền đeo cặp đi đến bãi đỗ xe. Trong xe của trường đã có mấy nữ sinh ngồi, nhìn thấy Lâm Cạnh lên xe, cũng không tự giác giảm nhỏ âm lượng nói chuyện. Tuy rằng tin về “Lớp 11-1 mới chuyển tới một anh đẹp trai” đã truyền khắp toàn trường, bất quá đến lúc “Đại soái ca” đấy trực tiếp xuất hiện ở trước mặt, các nữ sinh vẫn là có chút hưng phấn nho nhỏ.
Lâm Cạnh ngồi ở hàng ghế thứ hai, đeo tai nghe chuyên tâm nghe tiếng Anh. Tài xế lái xe nghiêng đầu qua một bên, hoàng hôn cách qua cửa kính màu trà, chỉ còn lại có một mảnh vầng sáng ấm áp nhợt nhạt, nhẹ rọi lên bộ đồng phục sạch sẽ của thiếu niên, để lông mi cậu cũng nhiễm ánh vàng.
Giọng nữ trong tai nghe nói, The story just begins.
Tiếng ve vang mùa hè đã yếu đi, gió thổi chiếc lá ngả vàng.
Mà câu chuyện vừa mới bắt đầu thôi.