Bảo tàng Thành phố nằm trong một khu kinh doanh nhộn nhịp, cũng không thiếu những khu ăn uống giải trí xung quanh. Sau tiết tự học buổi tối hôm sau, Vi Tuyết lại thông báo địa phương ăn cơm ngày mai là cửa hàng giúp mình nướng thịt nướng, chỉ ở dưới lầu rạp chiếu phim.
Quý Tinh Lăng dùng di động tìm, phim gần đây ngoại trừ trinh thám huyền ảo cùng công chúa Disney, còn lại cũng chỉ thừa một bộ phim kinh dị miễn cưỡng có thể xem.
Lâm Cạnh từ chối: “Vì sao cậu cứ chấp nhất mà muốn trong lần đầu tiên hẹn hò của chúng ta phải đi xem phim kinh dị? Tôi thà rằng xem công chúa khiêu vũ.”
“Không được, không thể, không được xem công chúa.” Quý Tinh Lăng cầm cặp, một tay đút vào túi quần lùi lại, “Phim kinh dị có cái gì không tốt, hơn nữa theo đạo lý, bộ trinh thám huyền ảo điên cuồng giết người của cậu thì có chỗ nào lãng mạn?”
Lâm Cạnh: “……”
“Vậy quyết định như thế.” Quý Tinh Lăng đánh nhịp, “Nhớ rõ mua ghế cặp đôi.”
Lâm Cạnh mặt ủ mày ê mở ra app mua vé, chỉ cần nhìn vào poster là không muốn xem rồi, vì thế cậu bình tĩnh mà dùng đòn sát thủ: “Nhưng bộ phim giống như vậy, chúng ta chẳng lẽ không nên cùng nhau trốn trong trong chăn xem sao?”
Quý Tinh Lăng: “……”
Học sinh giỏi như cậu sao có thể như vậy?
Tốt, ok, tôi không thành vấn đề!
“Chúng ta khi nào xem?”
“Ít nhất đến khi nó xuất hiện trên trang web đi.” Lâm Cạnh kéo đai cặp hắn lại, “Cẩn thận không ngã.”
“Kỳ thật không nhất định phải là bộ này, chúng ta chọn phim kinh dị khác được không, cậu muốn xem 《 Lời nguyền 》 hay là 《 chạy khỏi thị trấn tuyệt vọng 》?”
“Tôi muốn xem cậu câm miệng.”
Nhưng Quý Tinh Lăng càng không im! Lâm Cạnh thuận miệng vẽ một chiếc bánh cũng chuẩn xác làm đại thiếu gia rục rịch tâm tư thiếu nam yêu lần đầu, vì thế hắn đắm chìm trong ảo tưởng “Thầy giáo tiểu Lâm trong lúc xem phim kinh dị vì quá sợ mà chui vào lòng ngực của mình không thèm ra” tốt đẹp lãng mạn màu hường phấn không có biện pháp tự kềm chế, một đường đều không ngừng nói, thẳng đến khi lên xe mới chịu ngừng.
Lâm Cạnh đầu choáng mắt hoa mà dựa vào lưng ghế xe.
Đây rốt cuộc là máy repeat công suất cao cỡ nào
1301, Hồ Mị Mị đang ở phòng khách xem TV, nhìn thấy con trai trở về liền thuận miệng hỏi câu, thành tích kiểm tra có chưa?
Quý Tinh Lăng im lặng không lên tiếng đem phiếu điểm đưa cho bà, hoàn mỹ truyền thừa kỹ thuật diễn xuất tinh túy “Con không thi tốt, con chỉ thi được 200 điểm” của thầy giáo Tiểu Lâm buổi sáng.
Hồ Mị Mị vừa thấy biểu tình của hắn, liền theo thói quen bắt đầu đau đầu: “Lại rớt về 300?”
Quý Tinh Lăng xoa xoa mũi.
“Thôi bỏ đi, con đi tắm đi.” Hồ Mị Mị cũng lười phê bình hắn, tiếp tục cầm điều khiển đổi kênh.
Quý Tinh Lăng mộng bức: “Không phải, con rốt cuộc có phải con mẹ không, mẹ tốt xấu gì cũng phải nhìn một cái đi chứ.”
“Nhìn tức giận xong để mẹ ngủ không được sao?” Hồ Mị Mị nghĩ thầm, con điểm 300 của con hằng năm rất nhiều, mẹ mới không xem, để ba con tự đi mà xem.
Quý Tinh Lăng phục, ném cặp xuống vào phòng tắm.
Hồ Mị Mị xem xong nửa tập phim truyền hình còn lại, trong thời gian quảng cáo mới nhớ tới phiếu điểm của con trai, vì thế dùng hai ngón tay cầm lại, mặt đầy ghét bỏ, làm tốt sự chuẩn bị tức đến mức nhăn mặt.
Một phút đồng hồ sau.
“Quý Minh Lãng!”
“Quý Minh Lãng!”
Kỳ Lân thành niên Quý tiên sinh đang ở thư phòng, nghe âm thanh la lớn quen thuộc, nghĩ thầm hửm, chẳng lẽ nhãi con của mình lại có chuyện gì, vì thế lần thứ hai không rảnh lo đến việc đeo dép lê chạy ra: “Làm sao vậy?!”
Hồ Mị Mị kích động mà nói: “Con trai anh thi được 520 điểm!”
Quý Minh Lãng!
Đại thiếu gia lau khô tóc, lười nhác đẩy cửa ra: “Mẹ ——”
Âm cuối còn chưa kịp nói, đã bị đại Kỳ Lân “Ầm” một tiếng đâm về hình dáng nhãi con, lại ngậm ngậm cổ sau, rồi ném ở trên lưng vui vẻ chạy đi!
Hồ Mị Mị: “……”
Bầu trời trải dài với những đám mây ẩm ướt, khi bị những lôi điện màu xanh nổ tung, sẽ bị tách ra thành những áng nhỏ.
Bởi vì là đêm khuya, cho nên ngoại trừ yêu quái ban đêm, thì cũng tính là không đáng lo ngại lắm.
Chỉ có người qua đường vừa lúc ngẩng đầu, khả năng sẽ bị những ánh sáng lóe thoáng qua sinh ra một chút nghi hoặc, cho rằng thị lực của mình xảy ra vấn đề.
Bên tai là tiếng gió ào ào, Kỳ Lân nhãi con chấn động rớt xuống đám mây, rồi lại tiếp tục nằm trên người đại Kỳ Lân.
Hắn rốt cuộc cũng phát hiện ra một sự kiện, tuy rằng mình thi mười tám điểm cũng có thể được chúc mừng, nhưng chúc mừng khi thi được 500 là hai bản chất tồn tại khác nhau, cụ thể như lần này cả một chặng đượng hay độ cao, đều phi thường kinh người.
Vậy về sau nên thi thêm nhiều điểm, để Lão Quý cao hứng một chút cũng không phải không được.
Kỳ Lân nhãi con dùng móng trước vỗ vỗ bả vai Kỳ Lân, ngầu ngầu, phi thường đắc ý.
Buổi tối thứ nhất sau khi chuyển chính thức, không giống như lãng mạn hay dính nhau như trong tưởng tượng, nhưng hai người đều rất vừa lòng. Kỳ Lân nhãi con ở trên mây uy phong lẫm liệt bao quanh bởi sấm sét, lao ra từ gió lớn, thầy giáo Tiểu Lâm thì đang nằm trong ổ chăn, trên màn hình di động là một đống ảnh, tiếp tục suy đoán bạn trai mình rốt cuộc có bao nhiêu mạnh —— Lâm ca của cậu từ trước đến nay luôn đi theo con đường bình tĩnh ưu nhã, cậu tính gần đây có rảnh thì nên xem nhiều ảnh một chút, xây dựng cho mình một bức tường tâm lý vững chãi, để tránh tương lai khi tận mắt nhìn thấy Kỳ Lân, sẽ đứng dậm chân kinh ngạc đến ngây người hóa đá, như vậy thì có vẻ chưa hiểu việc đời, rất không có mặt mũi.
———
Thứ bảy trời là ngày đầy mây.
Lâm Cạnh nằm trên giường một lát, Quý Tinh Lăng đã ăn xong bữa sáng tới gõ cửa, thì cậu còn đang ngáp dài mở tủ quần áo, rồi lấy từ bên trong một áo khoác màu xanh trắng chuẩn bị mặc vào.
Đại thiếu gia dựa vào bên cửa sổ phát biểu ý kiến: “Cái này của cậu có gì khác với đồng phục.”
“Tôi chỉ đi tham quan cái viện bảo tàng, cũng không phải đi cắt băng khai trương viện bào tàng.” Lâm Cạnh khoác áo vào.
“Nhưng cậu chẳng lẽ không muốn mặc đồ đôi với tôi sao?”
“……”
Quý Tinh Lăng mặc một áo khoác vận động màu đen, thực bình thường, mà mỗi nam sinh đều có cái như thế, cho nên cho dù có mặc như đồ đôi, cũng sẽ không có vẻ đột ngột hay cố tình. Lâm Cạnh yên lặng treo áo khoác màu xanh trắng về, đổi thành màu đen đồng dạng.
Quần jean không khác nhau lắm, về phần giày, khoảng thời gian trước đang thịnh hành màu đen đỏ, hai người vừa lúc đều có. Đứng ở trước gương, Quý Tinh Lăng còn chưa nói gì, Lâm Cạnh bắt đầu có tật giật mình, cảm thấy như vậy không khỏi quá trắng trợn táo bạo chút, vì thế đổi giày của mình thành màu trắng, kéo người đi ra ngoài cửa.
“Này này, tôi cũng đâu có ép cậu mang, gấp cái gì, không ăn sáng sao?”
“Không còn kịp rồi, trên đường ăn.”
Quý Tinh Lăng còn muốn về phòng 1302 lấu cho cậu bánh mì cũng hộp sữa, người cũng đã bị kéo vào thang máy.
Lâm ca của cậu, lực lớn vô cùng.
Địa điểm tập hợp ở cửa viện bảo tàng. Hai người sau khi xuống xe, Quý Tinh Lăng vỗ vỗ bờ vai của cậu:“Cậu đi trước đi, tôi đi mua chai nước.”
Lâm Cạnh vẫn đang kiểm tra bối cảnh của triển lãm dân gian này, rốt cuộc tới cũng đã tới, tổng không thể đi loanh quanh nhàm chán với giáo viên, bởi vậy chỉ hàm hồ ừ một câu, bản thân tiếp tục nhìn di động đi về chỗ tập hợp. Quý Tinh Lăng ở cửa hàng tiện lợi đi dạo một vòng, mua bánh bao cùng sữa đậu nành ấm, sau khi trả tiền lại nghĩ, rồi tùy tay gom lại một đống đồ ăn vặt đồ uống: “Mấy cái này giúp em bỏ vào túi khác, cảm ơn ạ.”
Cửa hàng tiện lợi đang có hoạt động, số tiền hắn mua đủ để đổi móc chìa khóa. Quý Tinh Lăng vốn không có hứng thú, nhưng dư quang lại thoáng nhìn qua khu tặng có con Koduck, bụ bẫm thực đáng yêu, vì thế chỉ: “Em lấy cái này.”
Sau khi xách đống đồ ăn qua, quả nhiên liền thấy Lâm Cạnh đang đứng ở trong đám người. Hầu Việt Đào thấy Quý Tinh Lăng đi tới, lớn giọng hô một câu: “Hắc, Tinh ca anh đi chơi xuân sao?”
“Phân cho mọt người đi.” Quý Tinh Lăng ném cho cậu ta một túi đồ ăn vặt, lại đem một túi khác giao cho La Lâm Tư, sau khi phân phát cả trai lẫn gái vây quanh thầy giáo Tiểu Lâm, hắn mới đem bánh bao sữa đậu nành đưa cho cậu, “Nhân lúc còn nóng ăn đi.”
Lâm Cạnh một bên ăn bánh bao một bên hỏi:“Này xem như cả lớp bởi vì tôi mà được hưởng thụ đãi ngộ ăn đồ ăn vặt free?”
“Cậu không phải không thích quá trắng trợn táo bạo sao.” Quý Tinh Lăng chạy có chút khát, vặn nắp chai nước một hơi uống hết nửa chai.
Lâm Cạnh ngẩn người, nghiêng đầu nhìn hắn: “Cậu tức giận sao?”
Quý Tinh Lăng nghe xong không thể hiểu được, tức giận cái gì, vì sao tôi lại tức giận?
Lại giơ tay vỗ vỗ đầu cậu, dở khóc dở cười: “Cậu không thích thì tôi không làm, huống hồ hiện tại quả thật có chút sớm, cậu đừng có mẫn cảm như vậy được không.”
Vu Nhất Chu vừa vặn đi ngang qua dừng bước chân một chút, sau đó liền nhanh chóng rời đi.
Này mẹ nó, mình vừa mới nghe được cái gì, mình không sạch sẽ rồi!
Quý Tinh Lăng dựa thân cây, thẳng đến khi nhìn Lâm Cạnh ăn xong bánh bao sữa đậu nành, mới thực “Lơ đãng” hỏi: “Cậu có phải thích Koduck hay không.”
Kết quả thầy giáo Tiểu Lâm không cần nghĩ ngợi đã trả lời: “Tôi vì sao phải thích Koduck? Tôi thích Pikachu.”
Cốt truyện không giống như dự đoán, Quý Tinh Lăng nghi hoặc:“Nhưng tên WeChat của cậu không phải là có thể đạt tới sao?”
“Đó là một câu thơ, từ tư có thể đạt tới tê thật cảnh, thấu nhập thanh tiêu hội chúng tiên.”(?)
Quý Tinh Lăng: “Ồ.”
Thôi, coi như không có gì xảy ra cả.
Lâm Cạnh nhìn hắn trong chốc lát: “Cho nên cậu không chuẩn bị đưa tôi sao?”
Quý Tinh Lăng: “……”
Lâm Cạnh hé miệng: “Tôi đùa cậu đó, chính là Koduck, trong lúc lập WeChat vừa vặn trên TV chiếu một bộ phim hoạt hình, tôi cảm thấy nó rất đáng yêu.” Nói xong lại bổ sung, “Nhưng không đáng yêu bẳng cậu, Quý Tinh Lăng, cậu thật sự đáng yêu nổ bạo.”
Thuận lợi từ “Siêu đáng yêu” lại bay lên một bậc.
Quý Tinh Lăng nhận thua, lấy móc chìa khóa trong túi quần ra: “Cho cậu.”
Giang Ngạn Thư Uyển đều có khóa điện tử, muốn tìm chìa khóa mà mang thì không có, nhưng bởi vì là bạn trai đưa, cho nên Lâm Cạnh tâm tình vận rất tốt, tính thứ hai sẽ treo ở cặp, chứng thực cái tên trên WeChat.
Một lát sau, Vương Hoành Dư cũng tới, vị trung niên yêu thích nhiệp ảnh tìm được cơ hội khó phát huy được, khiêng cái cameras đen nhánh như đại pháo, cả lớp đều tương đối khiếp sợ. Nữ sinh không hẹn mà xoay người tập thể, chỉ chừa lại cái gáy: “Thầy, em còn chưa trang điểm!”
Nội quy ở Sơn Hải cấm học sinh trang điểm, nhưng nữ sinh tuổi mới lớn đánh tí phấn cũng không quá phận, chỉ cần không làm nguyên bộ môi đỏ không thể đỏ hơn, thì hầu hết giáo viên đều không quản, cuối tuầnt thì càng đừng nói nữa. Vương Hoành Dư vui tươi hớn hở giơ camera tiếp đón: “Lâm Cạnh, Quý Tinh Lăng, Vu Nhất Chu, ba người các em lại đây chụp một tấm.”
“Thầy Vương, thầy là kỳ thị nhan sắc, chỉ kêu soái ca!”
“Vậy cậu tới xem, bức ảnh này chắc chắn lên báo của trường.”
“Không được không được!”
Vu Nhất Chu lòng bàn chân như bị bôi dầu, đeo tai nghe làm bộ bản thân đang nghe rock and roll, mặt vô biểu tình đi về hướng viện bảo tàng, nơi này lưu lại không được. Vương Hoành Dư kêu hai tiếng cũng không gọi người lại được đành phải nói: “Vậy Lâm Cạnh, hai em lại đứng dưới bóng cây đi, cười thật thanh xuân vui vẻ một chút.”
Thầy giáo tiểu Lâm: “……”
Quý Tinh Lăng không hiểu được “Thanh xuân vui vẻ” là phải cười như thế nào. Vương Hoành Dư nhìn hai nam sinh trên màn ảnh, tràn ngập ghét bỏ mà nói: “Biểu tình của hai em như thế nào vậy, đặc biệt là Quý Tinh Lăng, Lâm Cạnh nợ tiền em sao, suy nghĩ về 500 điểm đi!”
Nam sinh đứng một vòng xung quanh cười muốn ngất, nữ sinh cũng sôi nổi lấy điện thoại ra chụp soái ca, Quý Tinh Lăng dựa theo chỉ thị của lão Vương, đặt tay lên vai Lâm Cạnh, tương đối ngốc, nghĩ thầm: này mẹ nó, mình còn chưa có công khai đâu, tại sao chưa gì đã bị bách chúng nhìn mình khoa ân ái rồi. Lâm Cạnh bĩnh tình hơn hắn một chút, giả cười cũng rất thật, đôi mắt hơi rũ xuống cong lên trông vô tội, hàm răng chỉnh tề sáng bóng, còn có thể phối hợp mà so vớ ” Yeah””, đầy đủ thể hiện sự quá mức vui vẻ của nam sinh cấp ba cuối tuần bị bắt dậy sớm đến thăm quan bảo tàng dân gian.
Vương Hoành Dư thực vừa lòng mà “Tách tách” hơn mười tấm: “Được rồi, đi xem bảo tàng thế nào không cần thầy nhấn mạnh đúng không? Cần giải thích gì thì đi tìm người trong bảo tàng mà hỏi, giữa trưa 11 giờ 30 đến nơi này tập hợp.”
Bảo tàng dân gian quả thật không có gì để ngắm, một đống giếng nước a, ảnh chụp vải dệt, sắc điệu phần lớn đều đen như mực, xem đến buồn ngủ. Không bao lâu bọn nhãi ranh bên lớp 11-1 liền phân tán —— lấy đơn vị nhóm nhỏ, lá gan lớn thì trốn đi chơi game, không dám chạy cũng thì ngồi trên mặt cỏ uống đồ uống chơi game, dù sao tổng cũng không chạy thoát chơi game.
Quý Tinh Lăng cùng Lâm Cạnh thuộc về nhóm lá gan lớn. Kinh doanh cuối tuần của quán game rất tốt, đại thiếu gia vị thành niên còn chưa thể có được bằng lái, chỉ có thể dựa vào giả thuyết đua xe mang theo thầy giáo Tiểu Lâm đi căng gió, kết quả Lâm ca của cậu bởi vì học vật lí quá tốt, có thể chuẩn xác nắm chắc được các góc độ, rất nhanh liền bỏ xa bạn trai thường xuyên bị tai nạn.
Quý Tinh Lăng: “……”
Không phải, cậu có thể lãng mạn được một chút hay không, cả hai chúng ta cùng thưởng thức phong cảnh trong game không được sao! Cậu nhìn cây kia xem, thật xanh!
Lâm Cạnh lại nhấn mạnh chân ga.
Cuối cùng dựa vào thầy giáo Tiểu Lâm vượt qua thử thách kỹ thuật lái xe, hai người thuận lợi thắng một món đồ có vẻ xa xỉ, là một thứ rất không cần thiết, có muốn cũng không vừa mắt được, vì thế Lâm Cạnh nói: “Đưa cho Tuyết tỷ đi.”“Không được!” Quý Tinh Lăng một tiếng từ chối, ở trước quầy điền địa chỉ, nói với người phục vụ, “Phiền anh giúp tôi gửi, phí bưu điện tôi trả là được.”
Lâm Cạnh buồn bực: “Cậu muốn nó làm gì?”
“Đây là phần thưởng cậu thắng.” Quý Tinh Lăng đáp còn rất đứng đắn, “Không muốn thì đưa tôi đi.”
Con thú bông kia quả thật xấu, còn là màu hường phấn cay đôi mắt, hơn nữa thể tích quá mức khổng lồ, khả năng tiền bưu điện còn đắt hơn phần thưởng. Lâm Cạnh thình lình bị hắn làm cho cảm động, nhưng rồi lại căn nhắn một chuyện —— Quý Tinh Lăng sinh nhật vào tháng 7, tuy rằng khoảng cách từ bây giờ còn có một thời gian nữa, nhưng cũng phải suy nghĩ trước xem nên đưa quà gì. Ipod, hay đôi bao tay lúc trước đều alà hàng đã qua sử dụng, quá có lệ, không tính nó được.
Gia đình của đại thiếu gia rất giàu, dường như thứ gì cũng không thiếu, bây giờ bạn trai mình cái gì cũng có, cái duy nhất có thể cưỡng ép tìm được là ” thiếu 600 điểm”, thuộc về cơ sở của thầy giáo Tiểu Lâm, nhiều lắm cũng chỉ có thể sửa tư liệu ôn tập cho hắn. Nhưng sinh nhật là ngày quan tròng, lòng còn tràn đầy chờ mong mở quà ra, kết quả vừa mở ra liền thấy tư liệu ôn tập, hình ảnh này không khỏi cực kỳ bi thảm, người nào đó tám phần sẽ tại chỗ tự bế, vẫn nên bỏ đi.
Quý Tinh Lăng ở trước mặt câu quơ quơ tay: “Cậu ngẩn người nghĩ gìvậy?”
“Không.” Lâm Cạnh hoàn hồn, “Suy nghĩ chuyện ăn cơm trưa, linh lực của cậu không sao sao?”
“Ngẫu nhiên một lần thì không có việc gì.” Quý Tinh Lăng dẫn theo cậu đi sang bên kia. Lúc tước thành thật ngồi ăn cơm trong văn phòng hiệu trưởng nửa năm, linh lực vẫn còn mất không chế, Hồ Mị Mị cũng cảm thấy khả năng không liên quan đến đồ ăn, cho nên đã miễn cưỡng bãi bỏ lệnh cấm.
“Ừ, vậy ngày mai sau khi cũng ta xem phim xong cùng đi ăn ếch xào sả ớt?” Thầy giáo tiểu Lâm tâm tâm niệm niệm, từ lcúc hai người còn chưa thân đã bắt đầu nhớ thương ếch xào sả ớt ngon lành.
Quý Tinh Lăng gật đầu: “Được.”
“Vậy cậu đi chơi trước đi, tôi đi toilet.” Lâm Cạnh đưa đồ trong tay cho hắn, “Cậu muốn uống gì không?”
Quý Tinh Lăng…… Lời nói này của cậu, tôi thế nhưng không biết nên trả lời như thế nào.
Lâm Cạnh hậu tri hậu giác phản ứng lại đây, khẽ cười “Không phải, vậy đợi lát nữa chúng ta cùng nhau đi mua nước.”
Quý Tinh Lăng không có hứng thú chơi game một mình, vì thế dựa vào bên ngoài lan can. Trung tâm thương mại chỗ này có lẽ dành cho người trẻ, ngoài trừ học sinh chính là những người tóc đủ màu, trong phòng vệ sinh qủa thật đáng lo ngại như trong dự kiến. Lâm Cạnh dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết xong vấn đề, rửa tay xong muốn rời đi, trên vai lại bị ai đó giữ chặt “Bạn học!”
Lâm Cạnh một trận chán ghét, xuất phát từ bệnh khiết phích muốn né ra, nam nhân phía sau khả năng cho rằng cậu muốn chạy, dứt khoát dùng sức túm một phen.
Trên mặt đất đều là nước cùng giấy dơ, Lâm Cạnh đột nhiên không kịp phòng ngừa trượt chân, lảo đảo chống lên bồn rửa tay.
Cậu vốn tưởng là gặp kẻ say, nhưng nhìn nam nhân trong gương có chút quen mắt, hình như là trước đây không lâu đã gặp qua…… Nhớ lại chiếc xe taxi kì quái trước tiệm bánh, Lâm Cạnh đột nhiên ý thức được người tới không có ý tốt, phía sau lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Trẻ vị thành niên cho dù có bình tĩnh thành thục cũng chỉ mới mười sáu bảy tuổi, không thể so với người trưởng thành, càng miễn bàn đối phương còn là yêu quái thành niên. Tài xế bộc lộ bộ mặt hung ác, trực tiếp hiện ra đuôi rắn cuốn lấy Lâm Cạnh, cánh khổng lồ muốn đập thật mạnh lên đầu cậu. Lâm Cạnh tay mắt lanh lẹ, dùng cánh tay miễn cưỡng chắn, “Rắc” một tiếng, đau nhức làm cậu có một chút choáng váng, chờ đến khi tỉnh tao, người đã bị mang vào trong xe.
Quý Tinh Lăng trong trung tâm thương mại chờ đến mệt rã rời, ném hai cái áo khoác lại cho Vu Nhất Chu: “Cầm, tao đi toilet.”
Tác giả có lời muốn nói: Toan Dữ: Là quái điểu trong truyền thuyết Trung Quốc, thân hình giống con rắn, có bốn cánh, sáu con mắt cùng ba chân, một khi xuất hiện ở chỗ nào, nơi đó sẽ xảy ra chuyện khủng bố.
—————
Kỳ Lân nhãi con:?