Sau khi trở về từ khách sạn Empty Palace, ngày nào Địch Lung cũng mường tượng về gương mặt xinh đẹp của người con gái với khung xương mảnh mai. Hắn không hiểu sao lúc đó hắn lại hôn cô, cũng chẳng biết cô là ai, chỉ biết rằng hắn đã bị cô thu hút, thu hút ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Hắn nghĩ số mệnh của hai người chỉ dừng lại tại đây, ấy thế mà vào một ngày trời mưa như trút nước, hắn lại đột ngột gặp được cô trong một hoàn cảnh vô cùng éo le.
Trần Tùng bắt cô về Địch gia, nhốt cô trong kho hàng. Có thể nói hắn ta chính là ông mai của hai người, nhưng... hắn ta lại vi phạm vào hai quy tắc cấm kị của Địch Lung.
Thứ nhất, tự ý hành động; thứ hai, làm tổn thương phụ nữ. Vì vậy, Địch Lung bắt buộc phải trừng phạt Trần Tùng. Có lẽ nỗi oán hận của hắn ta với Địch Lung đã tích tụ từ đó...
Địch Lung muốn giữ Đô Linh ở lại, cho nên hắn đã lấy một cái cớ mà chính hắn còn cảm thấy nực cười: "Người của tôi khiến em bị thương, tôi sẽ chịu trách nhiệm."
Thời điểm ấy, Địch Lung đã âm thầm hạ quyết tâm phải theo đuổi Đô Linh bằng được. Giáo huấn đám thuộc hạ chỉ là phụ, đó vốn là việc hắn phải làm. Còn lại, những hành động quan tâm đại loại như nấu cơm, tặng hoa, thả thính,... tất cả đều xuất phát từ tấm lòng chân thành của hắn.
Bởi vì lần đầu biết yêu nên có rất nhiều thứ hắn mơ hồ, thậm chí hắn còn không rõ ràng tình cảm mình dành cho cô có phải là tình yêu như người ta vẫn thường nói hay không?
Thấy cô buồn, hắn sẽ đau lòng, thấy cô đau, hắn cũng sẽ đau lòng. Mỗi lần Đô Linh như vậy, hắn đều không nhịn được mà chạy đôn chạy đáo tìm cách dỗ cô vui. Thượng Quan Vệ nói hắn thay đổi rồi, chính hắn cũng cảm thấy bản thân có gì đó khác lạ, hình như... hắn thực sự đã rung động!
Địch Lung bắt đầu để ý tới mọi chuyện xung quanh cô, để ý cảm nhận, suy nghĩ của cô, có điều, lúc nào hắn cũng muốn người phụ nữ ấy phải nằm trong tầm mắt mình, và sự kiểm soát cực đoan của hắn đã khiến cô khó chịu.
Vào cái ngày Đô Linh bỏ chạy không rõ lí do, hắn tưởng rằng cô căm ghét hắn, cho nên mới muốn rời xa hắn. Tâm tình của Địch Lung rơi vào hoảng loạn, hoang mang tột độ. Chưa bao giờ hắn lại sợ mất một người đến thế, lúc đó, hắn càng thêm chắc chắn bản thân đã sa vào chiếc bẫy mang tên tình yêu...
Địch Lung lấy dũng khí hỏi cô: "Em... có yêu anh không?"
Hắn sợ cô sẽ nói cô không yêu hắn, hắn sợ phải đối diện với sự thật tàn khốc này... Đau đớn là khi người mình yêu lại không yêu mình...
||||| Truyện đề cử: Quấn Quýt Không Rời |||||
"Em yêu anh."
Nhận được câu trả lời mong chờ từ miệng Đô Linh, hắn sững sờ, một giây sau liền sực tỉnh như vỡ òa. Địch Lung gắt gao nhìn vào mắt cô, tựa hồ là muốn thăm dò thật giả, thâm tâm hắn hi vọng đó không phải là ngụy trang của cô.
Mẹ Đô Linh bị tai nạn, Địch Lung sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện, đưa cô bay về nước. Trước khi chia tay, cô nói với hắn: "Em sẽ phải chăm sóc mẹ một thời gian, anh gắng đợi em nhé!"
Hắn không ngờ đó lại là lần cuối cùng được gặp mặt cô. Trở về nước, Đô Linh kiên quyết cắt đứt mọi liên lạc với hắn, đến tận bây giờ, hắn vẫn nhớ như in câu nói tuyệt tình của cô: "Địch Lung, đừng tìm em nữa, nếu không... em sẽ tự sát cho anh xem. Em dám nói dám làm, chúng ta không thuộc cùng một loại người, không thể ở bên nhau. Vả lại, từ lâu em đã có người trong lòng, em... rất thích Ninh Diệp!"
Giọng cô run rẩy nhưng lại chứa đựng sự cứng rắn tuyệt đối. Địch Lung không biết nói gì, trái tim lỡ nhịp, cảm tưởng như bị cắm từng nhát dao. Ngày hôm ấy, từ trên xuống dưới Địch gia đều náo loạn, vốn dĩ vừa mới xảy ra chiến tranh với Ninh gia, nay lại càng điên cuồng hơn. Hắn tập trung lực lượng phá hủy những nhà máy vũ khí của Ninh Diệp, không tiếc bất cứ giá nào, trong một khoảnh khắc hắn thực sự muốn tận tay giết chết người đàn ông mà Đô Linh thích.
Tại sao cô lại lựa chọn Ninh Diệp mà không lựa chọn hắn?!
Do hắn... kém cỏi, hắn không tốt bằng Ninh Diệp?!
Địch Lung dùng rượu giải sầu, phỏng chừng chỉ muốn tạm thời quên đi nỗi đau thất tình này. Chỉ một ngày một đêm duy nhất, hắn gác lại tất cả những bộn bề, âu lo của cuộc sống mà nghĩ về Đô Linh. Khi tỉnh mộng, hắn biết bản thân không thể tiếp tục như vậy nữa, vị trí của hắn là một lão đại, Địch gia có thể vì sự lơ là của hắn mà diệt vong.
Quãng thời gian sau đó, Địch Lung hành động có tính toán hơn, hắn cố gắng giảm thiểu mức độ thiệt hại xuống mà vẫn có thể làm cho Ninh gia chịu thương tổn.
Thực chất, Địch Lung không dự định đến kiểm tra ruộng hoa anh túc cùng Trầm Hoan. Thế nhưng hắn nhạy cảm nhận ra sự thay đổi nho nhỏ của Trần Tùng, khi Trần Tùng xin hắn được đi theo với lí do để học hỏi, hắn đã đồng ý. Hắn muốn đánh cược một lần, xem xem người anh em này có phải là đã phản bội hắn không? Có thể nói lần đó hắn đã đặt cược cả tính mạng của mình...
Sự thật chứng minh, suy đoán của hắn hoàn toàn là đúng. Trần Tùng bắt tay với Trầm Hoan giam giữ hắn trong một nơi vừa như hang động lại vừa như căn hầm. Theo bố trí cộng với các vết tích, manh mối, Địch Lung khẳng định đây chính là căn hầm do người đào nên. Ngay sau đó, Trầm Hoan cũng đã để lộ điều đó, hắn biết là bà ta cố ý.
Địch Lung không nghĩ hắn còn gặp được Trì Ngưng trong nơi tối tăm này, hơn nữa người phụ nữ ấy cũng không hề sợ hắn chút nào. Quả nhiên, Ninh Diệp rất có mắt nhìn người, không hổ là đối thủ của hắn.
Bình thường, Địch Lung không bao giờ phí lời hay trao đổi đối sách với bất kì một ai, nhưng chẳng biết hôm đó hắn bị đứt dây thần kinh nào mà lại rửa tai nghe lời Trì Ngưng nói.
Cả Địch gia lẫn Ninh gia đang bị một thế lực nhắm vào, hắn mơ hồ đoán được người đó là ai, bởi vì trước đó từ vụ gài bom ở khách sạn, hắn cũng giống như Ninh Diệp, đặt mối nghi ngờ hàng đầu lên Kieran Smith... Tuy nhiên, điều tra rất lâu hắn vẫn không thu được chứng cứ xác thực nào, mà trong giới hắc đạo kiêng kị nhất chính là những hành vi quang minh chính đại, vô cớ gây chuyện. Huống hồ, gia tộc Smith cũng không phải loại tôm tép cỏn con, nếu bỗng dưng động đến ông ta, Địch gia sẽ chịu tổn thất rất lớn...
Sau đó, Địch Lung thật sự gặp được Ninh Diệp trong căn hầm, Smith tiên sinh cũng chính là kẻ đứng sau sai khiến Trần Tùng, Trầm Hoan, bày ra cạm bẫy thật lớn hòng xóa sổ hai gia tộc hàng đầu thế giới ngầm.
Vào giây phút biết tin trong căn hầm có bom, chưa bao giờ Địch Lung lại lưu luyến sinh mạng đến vậy. Đáy lòng hắn cuộn trào nỗi nhớ cô mãnh liệt, hắn muốn sống sót, muốn toàn mạng thoát khỏi đây, hắn muốn gặp lại Đô Linh, bắt đầu một lần nữa...
Trời không tuyệt đường người, Địch gia và Ninh gia bắt tay, cuối cùng cũng có thể tránh thoát lưỡi hái gần trong gang tấc của Thần Chết.
Vỏn vẹn trong hai ngày, Địch Lung ổn định lại toàn bộ gia tộc, truy bắt Trần Tùng, xong xuôi, hắn dành hết tâm trí vào việc tìm tung tích của Đô Linh. Hắn đã sắp xếp người ở khắp mọi nơi, nhưng lần nào cũng chậm trễ một bước.
Cô rất nhanh, vì trốn tránh hắn nên đã đi hết từ quốc gia này đến quốc gia khác, khiến hắn thật sự tức muốn hộc máu. Không dừng lại ở đó, Đô Kiệt cũng nhúng tay vào chuyện này, cố ý gây khó dễ cho hắn, còn cảnh cáo hắn không được lại gần cô.
Địch Lung phải tiêu tốn tận mấy tháng trời mới có thể giữ chân cô. Hắn trực tiếp ôm Đô Linh vào lòng, bỏ qua sự kháng cự của cô mà cuồng dã hôn môi cô. Đêm đó, hắn đã bị ăn một cái tát.
"Tiểu Linh... em ghét anh đến vậy sao?"
Hắn hỏi, ánh mắt hàm chứa tia thất vọng mờ ảo.
Đô Linh không nhìn hắn, cô thu người ngồi trên giường, mắt đẫm lệ.
Địch Lung muốn lau nước mắt cho cô, nhưng thấy cô run rẩy như vậy, hắn chần chờ không dám lại gần.
Có thể là cô rất ghét, rất hận hắn...
Địch Lung ngậm ngùi thu cánh tay đang cứng đờ giữa không trung, khẽ day day thái dương. Tròng mắt hắn đỏ ngầu, râu ria trên cằm mọc lún phún, hắn không đếm được đã bao nhiêu đêm mình không ngủ.
Bầu không khí tĩnh mịch tưởng chừng như ngạt thở, qua một lúc, Đô Linh mới ngửa mặt lên nhìn hắn.
Địch Lung nở nụ cười còn khó coi hơn khóc, Đô Linh phì cười, cô gạt phăng nước mắt rồi bổ nhào vào lồng ngực hắn.
Đáy mắt Địch Lung lướt qua vẻ kinh ngạc, cảm nhận sự ấm áp, mềm mại trong lòng, hắn nhẹ nhàng ôm lấy.
Bấy giờ, Đô Linh mới thút thít lên tiếng: "Lung, em không ghét anh, em..."
"Anh nghe." Địch Lung vuốt ve sống lưng cô.
"Em đã nói dối, người em yêu là anh chứ không phải Ninh Diệp..."
Toàn thân Địch Lung hóa đá, hắn nhìn thẳng vào mắt cô, "Em lừa anh?!"
Đô Linh rụt rè gật đầu, cô nghẹn ngào đáp: "Ba mẹ biết em có quan hệ với anh, cho nên không đồng ý. Địch gia và Ninh gia đối đầu nhau, em với anh cũng tính là kẻ thù..."
Cô chỉ có thể nói lời cay đắng với hắn, để hắn nghĩ cô là một người phụ nữ bạc bẽo, hoàn toàn quên đi hình bóng của cô. Địch Lung đau lòng, cô cũng đau lòng không kém. Có những lúc cô muốn vứt bỏ tất cả mà đến bên hắn, nhưng cô không có can đảm làm vậy, có quá nhiều thứ ràng buộc quanh cô, tình thân, gia đình... Xưa nay, cô rất nghe lời ba mẹ, ba mẹ đã phản đối, cô còn có thể làm gì?
Giờ phút này, nhìn người đàn ông mình yêu thương, Đô Linh quyết định thổ lộ lòng dạ. Vì một chữ "yêu", hi sinh một lần cũng đáng...
Khóe miệng Địch Lung nhếch lên một nụ cười hạnh phúc, hắn bế bổng cô lên rồi ném xuống giường. Hai chân kẹp chặt lấy thân hình nhỏ nhắn của cô, hắn cúi đầu ngậm lấy cánh môi anh đào mà hôn hôn mút mút.
Hôn một hồi, hắn nói trong dồn dập, đôi mắt sáng rực như sao, "Vậy bây giờ em có nên đền bù cho anh không?"
Đô Linh bẽn lẽn né tránh ánh mắt hắn, Địch Lung cười gian tà, bản tính của một con sói chính thức bộc lộ. Hắn lùa tay vào trong váy cô, nhanh nhẹn cởi bỏ những phòng tuyến che giấu nơi kiều diễm...
Kết thúc một đêm cuồng nhiệt, Địch Lung chuẩn bị sính lễ đến hỏi cưới Đô Linh. Ba mẹ Đô vô cùng ngỡ ngàng, Đô Kiệt thì giận dữ muốn đuổi hắn ra khỏi nhà.
Họ bàn bạc rất lâu, trong khoảng thời gian chờ đợi, đáy lòng Địch Lung nóng như nung như đốt, Đô Linh cũng không ngoại lệ. Cô siết chặt tay hắn, mồ hôi rịn mỏng trên vầng trán xinh đẹp.
Ba mẹ Đô đã gọi một cuộc điện thoại, hình như là cho Ninh Diệp.
Lúc ấy, Ninh Diệp điềm nhiên nói: "Ân oán giữa tôi và Địch gia không hề liên quan đến Đô gia, vì thế, các người không cần phải nể mặt tôi làm gì... Một người ba mẹ tốt... chắc chắn sẽ không chia uyên rẽ thúy."
Ba mẹ Đô trầm mặc, họ biết con gái mình rất yêu người đàn ông này. Thường ngày, cô cứ thơ thơ thẩn thẩn ngồi bên cửa sổ, đã ngồi là ngồi cả nửa ngày, ăn uống thì thất thường, thoáng chốc trông cô gầy rộc đi bao nhiêu.
Ba mẹ Đô xót xa không thôi, họ những tưởng thời gian sẽ vùi lấp mối tình này, nhưng không, họ đã sai rồi.
Mẹ Đô quan sát Địch Lung, bà phất tay nói: "Được, hai con muốn tổ chức hôn lễ vào ngày nào?"
Đô Linh mừng rỡ, cô mở to mắt hỏi lại: "Mẹ... mẹ đồng ý ạ?!"
"Ừm."
Hốc mắt Đô Linh đỏ hoe, cô quay sang ôm chầm Địch Lung trong sung sướng.
Địch Lung ngoài mặt tỏ vẻ trấn tĩnh nhưng chỉ có hắn biết hắn đang kích động cỡ nào. Tuy nhiên, đứng trước mặt ba mẹ vợ, hắn vẫn phải giữ hình tượng hoàn hảo.
"Con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, ba mẹ yên tâm."
Đô Kiệt "mặt sắt" đen sì ngồi một bên, từ đầu chí cuối đều không mở miệng. Mặc dù hắn không vừa mắt Địch Lung nhưng em gái của hắn thì ngược lại... Hắn dù sao cũng là anh trai, hơn ai hết, hắn cực kì mong muốn Đô Linh hạnh phúc, cho nên hắn không ngăn cản.
"Nếu anh dám bắt nạt Tiểu Linh, tôi đảm bảo sẽ không để anh yên!"
Đô Kiệt giương ánh mắt sắc lạnh về phía Địch Lung, hắn gằn mạnh, khí thế đanh thép. Nói rồi, hắn lập tức quay ngoắt người bỏ lên phòng.
Địch Lung cười cười không nói gì...
Hôn lễ long trọng diễn ra, Địch Lung nhìn bộ dạng tuyệt mỹ của cô trong chiếc váy cưới thuần khiết, môi cong lên mỉm cười, ánh mắt có chút bồi hồi.
Ninh Diệp không tham gia lễ cưới của hắn, hắn biết anh ta đang lo cho Trì Ngưng, bởi vì cô ấy bị hôn mê.
Hai tháng sau...
Địch Lung run run cầm que thử thai hai vạch mà cô đưa cho, hắn nháy mắt cười, "Cuối cùng công sức của anh cũng được báo đáp."
Đô Linh đỏ mặt, mím môi.
"Ngày mai anh đưa em đi khám thai nhé?"
"Đương nhiên rồi, Địch gia cũng có bác sĩ mà."
Ngày qua tháng lại, Đô Linh đã sinh một cặp em bé bụ bẫm, là một nam, một nữ.
Địch Lung bận rộn đủ kiểu, vừa lo cho vợ vừa lo cho con. Thỉnh thoảng hai đứa bé lại khóc oe oe lên, hắn dỗ dành đến khổ sở.
Đô Linh vừa sinh xong nên rất mặc cảm với vết rạn và vết mổ, lại đang trong thời gian ở cữ, Địch Lung thường xuyên phải nhẫn nhịn.
Hắn nhìn cô đau đáu, "Tiểu Linh..."
Cô cáu kỉnh ném gối vào mặt Địch Lung, "Anh đi ra sofa ngủ."
"Đây là nhà anh, em là vợ anh, em không thể đối xử với anh như vậy." Địch Lung cau mày uất ức.
"Kệ anh, mau đem Địch Cẩn, Địch Sở vào đây."
Địch Lung từ đằng sau ôm lấy cô, mặt dày đòi hỏi: "Vợ, anh không chê em xấu, cho anh ngủ ở đây đi..."
Đô Linh trừng mắt nói với hắn: "Anh dám?!"
"Không dám, không dám..."
Địch Lung xuống nước trước, hắn nhìn cô với ánh mắt cưng chiều. Hắn biết phụ nữ sau sinh rất dễ bị trầm cảm nên lúc nào cũng hết mực thuận theo ý cô.
Đô Linh xoay người, cô áp má vào vòm ngực nóng hổi của người đàn ông, cất giọng lí nhí: "Địch Lung, anh phải thương em đấy!"
Địch Lung dời mắt nhìn bầu trời sao lấp lánh, chậm rãi đáp: "Anh thương em, thương em mà..."
...
Có lẽ hạnh phúc chính là thứ mà chúng ta luôn mơ ước, theo đuổi. Nhưng đâu phải ai cũng biết, hạnh phúc thực ra rất đơn giản, đôi khi nó tồn tại ngay trong những khoảnh khắc đời thường. Cuộc đời ngắn ngủi, mỗi giây mỗi phút đều đáng trân quý, chỉ khi mất đi con người ta mới hiểu thế nào là nuối tiếc...
Trên đời không có gì là hoàn mỹ, thay vì ảo tưởng những thứ viển vông, xa vời, tại sao chúng ta không tận dụng thời gian, sức lực bên cạnh gia đình, làm những điều có ích?
Quẳng bớt gánh lo, yêu thương nhiều hơn và sống thật lành mạnh! Khi ấy, hạnh phúc tự nhiên sẽ đến.
...[The end]...