• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt Ninh Diệp có phần tối tăm, hắn mạnh mẽ bế bổng cô lên, chân dài sải bước ra ngoài. Tuy nhiên, hắn không biết rằng khi hắn vừa rời đi chưa lâu, con số trên quả bom lại bắt đầu nhúc nhích rồi đếm ngược 30 giây...

Giờ phút này, tảng đá vốn dĩ đứng sừng sững đã bị đám người hợp lực bẩy lên và đẩy lăn xuống biển, để lộ một lỗ hổng khá lớn.

Ninh Diệp hơi cúi người, nhìn thoáng qua mặt biển xanh trong dưới chân. Không nghĩ ngợi gì, hắn ôm chặt cô rồi nhảy tùm xuống.

Từng đợt sóng dữ mang theo sức mạnh đánh tới tấp vào thân thể của người đàn ông, bọt tung lên trắng xóa. Lông mày Ninh Diệp nhíu lại, một tay hắn đặt ở eo cô, một tay vẫn không ngừng bơi về phía trước.

Hàn Thiết điều khiển quân hạm ra chỗ Ninh Diệp, Mĩ Lệ đã chờ sẵn bên lan can, cô ta nhanh chóng giúp hắn kéo Trì Ngưng lên. Cùng lúc đó, Ninh Diệp cũng bám lấy chiếc thang dây rồi thoăn thoắt leo lên, quân hạm không chậm trễ, quay đầu và dùng tốc độ nhanh nhất lướt trên mặt biển bao la...

"Đùng... đoàng..."

Còn chưa kịp thở phào thì đột nhiên, một loạt tiếng nổ long trời lở đất đã nối tiếp vang lên. Ánh lửa sáng rực cả vùng trời, hòn đảo bị san bằng trong nháy mắt, đất đá, khói bụi bay tứ tung. Chấn động do bom nổ gây ra khiến lồng ngực mỗi người như rung lên, màng nhĩ cơ hồ bị chọc thủng.

Ánh mắt Ninh Diệp phát ra tia sáng lạnh, nhanh như chớp bịt tai Trì Ngưng lại. Hắn dùng thân hình cao lớn che chắn những luồng sóng nhiệt bỏng rát cho cô, bảo vệ cô chu toàn.

Cũng may, vị trí của quân hạm không quá gần hòn đảo, nếu không nó rất có thể cũng sẽ bị nổ tung, bọn họ chưa chắc đã sống sót.

Phía chân trời, những rặng mây đỏ hồng lũ lượt kéo tới báo hiệu một hoàng hôn thơ mộng. Qua một lát, Ninh Diệp mới chậm rãi buông lỏng tay, hắn thở hắt ra một hơi, trái tim đập thình thịch mất kiểm soát. Trì Ngưng mặt cắt không còn hột máu, hai mắt yên lặng nhắm nghiền. Nếu không phải nhìn thấy lồng ngực cô vẫn phập phồng lên xuống thì có lẽ hắn đã lầm tưởng rằng cô chết mất rồi.

"Mau kiểm tra cho cô ấy!"

Giọng điệu Ninh Diệp hàm chứa sự lo lắng tột độ, hắn ngồi phịch xuống bên cạnh, đôi mắt sâu thẳm khóa chặt trên người cô.

Những vết thương đã được băng bó lại rách toạc ra, chảy máu, cộng thêm việc nhiễm nước biển mặn chát, chỉ sợ sẽ bị nhiễm trùng. Mĩ Lệ tạm thời cầm máu cho Trì Ngưng trước, ngước mắt nhìn Ninh Diệp: "Lão đại, để tránh bị cảm lạnh, anh nên thay cho cô ấy một bộ quần áo khác..."

Ninh Diệp gật đầu, hắn dang tay bế cô đi vào trong quân hạm.

Ở đằng trước, quân hạm của Địch Lung đã chạy băng băng không trở ngại. Người đàn ông ngồi trên khoang tàu, ánh nắng ấm áp chiếu lên gương mặt điển trai đầy cuốn hút. Vẻ mặt anh ta khôi phục nét ngạo nghễ, mê hoặc, không còn sót lại sự nghiêm túc như vừa rồi nữa...

Địch Lung ung dung hướng ánh mắt phách lối nhìn Ninh Diệp, hắn dừng lại ở Trì Ngưng một giây rồi mở miệng: "Hẹn ngày gặp lại."

Ninh Diệp không trả lời hắn, trong mắt lộ ra vẻ chết chóc, lạnh băng.

...

Tại đại bản doanh Ninh gia, trong một căn phòng rộng rãi có nhiều máy móc cùng với thiết bị y tế tân tiến, không khí bao trùm bởi sự ngột ngạt cực điểm.

Ninh Diệp nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng bệch không chút sinh khí của Trì Ngưng, bàn tay cuộn tròn thành nắm đấm. Quanh người cô được nối rất nhiều ống dây phức tạp, miệng đeo bình thở oxy.

Mĩ Lệ vừa mở cửa ra thì đã bắt gặp khí thế khiếp người này, cô lại gần quan sát những chỉ số hiển thị trên máy. Chần chừ một lúc, cô cắn răng nói với Ninh Diệp, thanh âm không giấu nổi vẻ nghiêm trọng: "Lão đại, dựa theo báo cáo xét nghiệm, trong máu của Trì Ngưng có chứa hàm lượng lớn chất gây ức chế thần kinh và suy giảm nhận thức, trước mắt, tôi chưa thể xác định được đó là thuốc gì. Nhưng... kết quả kiểm tra cho thấy, hiện tại cô ấy đã lâm vào tình trạng hôn mê sâu, không biết bao giờ mới tỉnh lại."

Vừa dứt lời, tim Ninh Diệp như rơi xuống vực thẳm không đáy, ánh mắt hắn lóe lên tia thương tâm, hô hấp đình trệ trong giây lát.

Không thể nào... rõ ràng cô chỉ là ngất lịm đi vì quá mệt mỏi thôi mà.

"Còn nữa..." Mĩ Lệ dời mắt ra sau cửa sổ, nặng nề tiếp: "Cô ấy có thể bị vô sinh. Đây là di chứng mà loại thuốc kia để lại, mới đầu tôi cũng không tin, nhưng đó lại là sự thật..."

Nói xong, Mĩ Lệ lập tức xoay người rời đi. Trong phòng yên tĩnh đến nỗi chỉ nghe thấy tiếng nước truyền dịch chảy.

Ninh Diệp lặng người ngồi trước giường bệnh, hắn cúi thấp đầu, mi mắt rũ xuống che lấp mọi cảm xúc đau khổ đang lưu chuyển trong mắt. Hắn cẩn thận nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cô, nhẹ nhàng in lên đó một nụ hôn.

"Ngủ đi!"

Khóe miệng Ninh Diệp cong lên nhưng không hề vui vẻ, vành mắt hắn hơi đỏ, giọng khản đặc và xót xa, "Khi nào em tỉnh dậy, anh sẽ nấu cho em một bữa thật ngon, được không?"

Câu hỏi của người đàn ông bị bóng tối nuốt chửng, hoàn toàn không có tiếng trả lời...

Ngoài cửa sổ, trời đổ cơn mưa tuyết, cái lạnh lẽo xen lẫn với mùi vị thê lương, hiu hắt khiến cho lòng người càng thêm nhức nhối, đơn bạc...

...

Chỉ vừa qua một đêm, giới hắc đạo đã trở nên bạo loạn. Tất cả mọi người đều biết, lão đại Ninh gia vì một người phụ nữ mà tắm máu gia tộc Smith, đích thân rửa hận thay cô ta. Ngay cả Địch gia vốn là kẻ thù của Ninh gia không hiểu lí do vì sao cũng nhúng tay vào chuyện này, thế lực của Smith tiên sinh bị càn quét sạch sẽ, giao tranh giữa Địch gia và Ninh gia cũng tự nhiên dừng lại...

Vài ngày sau, ngư dân đánh cá phát hiện thi thể nhầy nhụa của một người đàn ông trung niên trôi dạt vào bờ biển. Đôi mắt màu hạt dẻ của ông ta mở trừng trừng đầy căm phẫn, ngũ quan vặn vẹo hung tợn như quỷ dữ...

Dưới ánh đèn mờ ảo, gương mặt đẹp như tạc của Ninh Diệp có chút góc cạnh. Trên tay hắn cầm một điếu thuốc đang cháy dở, con ngươi đen láy nhưng âm u, phảng phất nỗi đau thương không nói thành lời.

Hắn day day mi tâm, điếu thuốc vừa kề lên môi liền khựng lại, chớp mắt bị vứt sang một bên. Ninh Diệp thoáng trầm ngâm, khẽ thốt lên từng tiếng nặng nề: "Tiểu Ngưng, nếu em còn ngủ mãi như vậy, anh sẽ không nhịn được mà hút thuốc mất."

"Cộc... cộc..."

Cửa đột nhiên bị gõ vang, Ninh Diệp thờ ơ nói: "Vào đi!"

Đường Tiêu đứng sau lưng hắn, quan sát sắc mặt người đàn ông rồi cung kính mở miệng: "Lão đại, Tinh Quân muốn gặp anh, có từ chối không ạ?"

"Cho hắn ta vào."

Trong phòng khách, Tinh Quân lãnh đạm nói: "Ninh lão đại, cảm ơn anh đã giữ lời hứa."

Ninh Diệp không bày ra biểu tình gì, môi mỏng chỉ hơi nhếch. Nếu không phải Ninh gia nợ Tinh Quân một ân tình thì hắn chắc chắn sẽ không tha cho Tuệ Lâm và Tuệ Nhã.

Sở dĩ Đường Tiêu có thể biết được hệ thống tự hủy của quả bom rồi thông báo cho Trì Ngưng, tất cả đều là nhờ Tinh Quân. Sau khi chạy trốn khỏi đám người của Kieran, hắn đã xâm nhập vào mạng lưới thông tin của Ninh gia, trực tiếp nói cho Đường Tiêu tin tức này... Bọn họ cũng vì thế mà nâng cao khả năng sống sót.

Tuy nhiên, Ninh Diệp không muốn có bất cứ một mối liên hệ nào với Tinh Quân nữa, bởi hắn nhìn ra người đàn ông này có tình cảm với Trì Ngưng. Không giết hắn là đã nhẫn nhịn lắm rồi...

"Cô ấy... có phải đang hôn mê?" Tinh Quân cất giọng trầm trầm.

Ninh Diệp sa sầm mặt, hắn gằn giọng, đôi mắt vằn lên từng tơ máu: "Câm miệng, anh không có tư cách nhắc đến cô ấy!"

Ánh mắt Tinh Quân vương vấn nỗi buồn, hắn hít sâu rồi chậm rãi nói: "Tôi biết loại thuốc khiến cô ấy hôn mê là gì."

Lông mày Ninh Diệp không tự chủ mà nhíu thành một đường, một tia hi vọng len lỏi trong lòng khiến hắn cảm thấy nôn nao, bồn chồn, thậm chí là mong chờ.

"Nói đi!"

"Đó là loại thuốc do Kieran bí mật thuê người điều chế, nếu không có thuốc giải, cô ấy sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại."

Vĩnh viễn không tỉnh lại?! Tim Ninh Diệp quặn thắt, máu như đang rỉ ra. Điều này chẳng khác nào nói rằng Trì Ngưng đã chết cả... Hắn tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra!

Vẻ mặt Ninh Diệp chuyển sang thâm sâu khó lường, nếu muốn có thuốc giải, hắn chỉ cần tìm ra tung tích của người điều chế thôi. Với thế lực của Ninh gia, hắn không tin hắn lại không tìm được...

Dường như Tinh Quân đọc được suy nghĩ của Ninh Diệp, anh ta lắc đầu đầy chán chường: "Ninh lão đại không cần thiết phải phí công, người đó đã bị Kieran diệt khẩu từ lâu rồi. Trong tay tôi có phương thuốc này, nhưng chỉ là một nửa... Mà một nửa thì có thể làm gì?" Cũng chẳng thể chế thành thuốc giải.

Trái với Tinh Quân, Ninh Diệp không cho là vậy, dù chỉ còn một phần trăm cơ hội, hắn cũng nhất định cứu sống cô. Ánh mắt hắn toát ra tia sáng âm trầm, yết hầu lộn vài vòng, đanh thép nói:

"Không thử thì làm sao biết được kết quả?"

🥀👍👍👍

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK