Đồng Tri Nguyên theo ánh mắt của Đô Kiệt nhìn lại, mở miệng nói: "Đây chẳng phải trưởng phòng phòng kinh doanh sao? Tên cô ta là Trì Ngưng thì phải..."
"Đem sơ yếu lý lịch của cô ta lên phòng tôi." Đô Kiệt đút một tay vào túi quần, nói xong thì sải bước lớn rời đi.
"Vâng."
Đồng Tri Nguyên ngơ ngác gật đầu, trong lòng tự hỏi có phải Đô tổng lại vừa mắt Trì Ngưng rồi không? Nhưng hắn nhớ Đô tổng vừa mới quen một cô người mẫu vào tuần trước mà, bây giờ ngay cả người trong công ty cũng đặt chủ ý luôn hả?
Đồng Tri Nguyên lắc đầu, nhanh chân đuổi theo Đô Kiệt. Thế giới của người có tiền, anh ta vĩnh viễn không hiểu...
Đô Kiệt lười nhác dựa lưng vào chiếc ghế xoay, đôi chân tùy ý gác lên bàn làm việc, chăm chú đọc sơ yếu lý lịch của Trì Ngưng trên tay. Nhìn vào gương mặt của cô gái trong bức ảnh, hắn ta xoa xoa cằm, đáy mắt lướt qua một tia giận dữ xen lẫn chán ghét. Im ắng hồi lâu, Đô Kiệt chợt lên tiếng:
"Trì Ngưng... sao cô ta có thể vào được Acy nhỉ? Lại còn leo lên đến chức trưởng phòng nữa." Lúc nãy hắn đã thấy quen quen rồi, thì ra là từng gặp, hơn nữa cô gái này còn to gan đến mức dám làm bẩn "cục cưng" của hắn. Một người yêu xe như hắn làm sao có thể chịu nổi đả kích này, vì vậy hắn không muốn nhớ cô không được.
"Tôi sẽ cho cô biết thế nào là chọc vào người không nên chọc. Nhưng trước tiên... cứ phải chơi đùa cái đã!"
Đô Kiệt thích thú nói, chỉ là một trưởng phòng nhỏ nhoi, nếu đuổi việc luôn thì hời cho cô ta quá. Thay vào đó, hắn sẽ gây khó khăn, rồi từ từ giày vò cô, để cho cô mệt đến chết thì thôi... Đô Kiệt tự vui sướng với quyết định của mình, nghĩ đến cảnh Trì Ngưng quỳ xuống khóc lóc xin tha thì cực kì thỏa mãn.
Mặc kệ Trì Ngưng ngồi vào vị trí trưởng phòng bằng cách nào, hay là có chỗ dựa lớn ra sao, suy cho cùng thì đều sẽ bị hắn nắm thóp. Trừ phi cô ta mọc cánh mới có thể thoát khỏi, hoặc là có "người đó" chống lưng, còn không thì đừng mơ mộng. Tất nhiên "người đó" cũng không phải là người mà cô ta có thể tùy tiện với tới.
Tâm trạng thoải mái, Đô Kiệt cũng dễ dàng bắt tay vào việc xử lý các hạng mục tồn đọng mà hắn bỏ bê trong gần một tháng qua.
Tập đoàn Acy là một tập đoàn lớn của Hoa Hạ**, có thể được coi là "khủng long bạo chúa" trong mảng công nghệ thông tin. Trên thị trường, đến 90% sản phẩm công nghệ đều từ Acy mà ra, mấy năm gần đây cái tên này cũng đã bắt đầu lấn sân sang nước ngoài. Đô Kiệt là con trai trưởng của Đô gia, hắn tiếp quản sự nghiệp từ tay cha mình từ khi còn trẻ. Mặc dù nổi tiếng là công tử đào hoa, ăn chơi, gái gú, bài bạc đủ cả nhưng thỉnh thoảng hắn vẫn đề ra một vài kế hoạch giúp công ty phát triển thuận lợi. Nếu không phải như vậy thì cái chức tổng giám đốc này của hắn chắc chắn đã rớt từ lâu.
...
Xe buýt chậm rãi dừng lại, Trì Ngưng bước xuống, tiếp tục đi bộ trên vỉa hè về tiểu khu nhà mình. Cô vừa đi vừa hát, ánh mắt đột nhiên dừng lại trước một tiệm bánh ngọt mới khai trương.
Không nghĩ nhiều, cô liền rẽ hướng vào trong, mắt dán sát lên tủ kính quan sát từng chiếc bánh ngọt...
"Làm phiền, cô có thể lấy cho tôi một chiếc tiramisu được không?"
Trì Ngưng chỉ vào chiếc bánh màu nâu óng ánh phía xa, ngước mắt nhìn nhân viên của tiệm.
Cô nhân viên tươi cười: "Quý khách thật may mắn, đây là loại bánh ngọt bán chạy nhất tiệm chúng tôi, hôm nay cũng chỉ còn một chiếc cuối cùng này thôi."
Tiramisu là một món tráng miệng lừng danh của nước Ý. Tiramisu được tạo thành bởi những lớp bánh quy Savoiardi mịn màng, ngọt ngào cùng phô mai béo ngậy và một chút hương thơm nồng nàn của rượu Rhum cùng với vị đăng đắng khó phai nơi đầu lưỡi của cà phê và cacao.
Trì Ngưng nhớ, một lần tình cờ cô mua bánh này về, Ninh Diệp ăn rất ngon lành. Từ một người vốn không ưa thích đồ ngọt, dưới sự ảnh hưởng của hắn, cô lại dần dần yêu thích nó. Trì Ngưng cảm thấy chuyện này thực sự có chút vi diệu...
Quẹt thẻ xong, Trì Ngưng cầm chiếc bánh trên tay, cô mừng rỡ chạy về nhà.
Mở cửa ra, Trì Ngưng thấy căn nhà tối om, lạnh lẽo đến đáng sợ. Thấy vậy, cô đành lần mò công tắc đèn điện, "tách" một cái bật lên. Đèn sáng choang, trong nhà không một bóng người, cô nhẹ nhàng đặt chiếc bánh lên bàn, bỏ túi xách xuống, cất giọng gọi: "Ninh Diệp, anh ở đâu rồi? Đang ngủ à?"
Trì Ngưng uống xong cốc nước rồi lật đật chạy vào phòng ngủ, nụ cười đang treo trên môi chợt tắt ngúm. Trong phòng không có một ai, lúc trưa cô đi như thế nào thì giờ vẫn nguyên như thế, một chút xô lệch cũng không có.
"Anh vẫn chưa về..."
Dạo gần đây cô thấy Ninh Diệp thường xuyên ra ngoài, không biết là làm cái gì mà tận hơn nửa đêm mới về. Cô không nghĩ là hắn đang ngoại tình, bởi vì cô tin hắn, một mực tin hắn...
Trì Ngưng chán nản đi tắm. Hai mươi phút sau trên đầu cô quấn một cái khăn đi ra, lấy máy sấy ngồi trên sofa sấy tóc.
...
Thành phố Napoli nước Ý.
Trong một khách sạn xa hoa bậc nhất, phòng tổng thống. Ninh Diệp lắc lắc ly rượu vang trên tay, thứ chất lỏng màu đỏ mê hoặc sóng sánh thơm lừng trong không khí. Ánh mắt hắn không chút tiêu cự nhìn vào khoảng không trống vắng, dường như tiếng nhạc xập xình bên tai chẳng thể đả động đến thế giới trong suy nghĩ của hắn.
Hàn Thiết thấy vẻ thất thần của Ninh Diệp, hắn nháy mắt ra hiệu cho Đường Tiêu tắt nhạc rồi ngồi xuống ghế sofa đối diện với Ninh Diệp.
"Lão đại..."
Hàn Thiết rụt rè lên tiếng, hiển nhiên là sợ người đàn ông kia sẽ tức giận.
Tiếng gọi của Hàn Thiết vang lên đã kéo suy nghĩ của Ninh Diệp trở về, hắn đưa mắt nhìn về phía Hàn Thiết một cách lạnh lùng, "Chú muốn nói gì?"
Hàn Thiết hít sâu một hơi, nghiêm túc báo cáo tình hình:
"Lão đại, trong 2 năm anh biến mất, nội bộ chúng ta đã có người làm phản, tuy nhiên nhờ phát hiện kịp thời nên không xảy ra chuyện gì lớn. Ban đầu chúng tôi thống nhất ý kiến là tạm dừng việc cho vay nặng lãi và buôn bán vũ khí, sau khoảng một tháng ổn định thì mới cho hoạt động trở lại. Nhưng... nguồn thu cũng đã giảm sút đáng kể so với trước đây... bởi vì bị các băng đảng khác cướp mất vài mối lớn..."
"Không có tôi các chú không làm ăn được à?"
Ninh Diệp trầm giọng hỏi.
Hàn Thiết và Đường Tiêu cúi mặt xấu hổ.
Đường Tiêu đẩy đẩy gọng kính, lúc này mới lên tiếng: "Bên ngoài chúng ta bị băng đảng đối thủ nhăm nhe địa bàn làm ăn, cạnh tranh bảo kê, cạnh tranh ảnh hưởng, bên trong lại có nội gián làm loạn gây bất lợi. Qua 2 năm mà vẫn không thể làm Ninh gia phát triển hơn được, thậm chí còn bị thụt lùi so với trước kia, tất cả đều do bọn thuộc hạ bất tài... Xin lão đại hãy trách phạt!"
Ninh Diệp đưa đôi mắt lim dim chất chứa ý lạnh ra cửa sổ, ngửa cổ uống trọn ly rượu, bình thản nói: "Phạt thì tất nhiên phải phạt, nhưng trước đó những con tôm, con tép ngỗ nghịch kia cần phải được thanh trừng!"
Tia nguy hiểm lướt qua đôi đồng tử đen láy của Ninh Diệp vừa hay rơi vào mắt của Hàn Thiết và Đường Tiêu.
Cơ hồ ngay khi người đàn ông vừa dứt lời, cả hai đều cảm thấy sống lưng lạnh buốt, không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt. Thời gian dài không gặp, nét uy nghiêm, sự tàn nhẫn và vẻ lạnh lùng của lão đại vẫn không hề thuyên giảm, hắn chỉ cần dùng một cái liếc mắt cũng đủ khiến người khác phải nể sợ. Đúng là chỉ có lão đại, người đứng đầu Ninh gia, đảm đương trọng trách nặng nề, kinh qua biết bao sóng to gió lớn thì mới có thể làm được điều này. Đi theo lão đại, bọn họ một chút hối tiếc cũng không có...
** Hoa Hạ
Hoa nghĩa là tinh hoa, màu mỡ, thịnh vượng.
Hạ có thể có nghĩa là "to lớn", "ở giữa nước".
Tên gọi này được sử dụng rộng rãi để chỉ châu thổ Hoàng Hà, tương đương với Trung Quốc, trước khi tên gọi Hán trở thành phổ biến.
Nguồn: wikipedia