Chương 1003:
Chính là Trần Ninh và Điển Chử.
Mười kẻ liều mạng, rồng lên giận dữ xông về hướng Điển Chử, chuẩn bị lấy ưu thế số lượng, đánh ngã Điển Chử.
Điển Chử hừ lạnh một tiếng: “Muốn chết!”
Anh nói, đưa một quyền lên, cùng xông về phía tên đi đầu đang giơ nắm đắm lên.
Bộp!
Nắm đấm của hai người đối nhau, cánh tay đối phương lập tức bị chắn động đến gãy thành từng khú.
Tiếng kêu thảm của đối phương còn chưa kịp phát ra, Điển Chử đã đá lên một cước, đá trúng mặt của đối phương.
Đối phương trực tiếp ngã xuống đất mắt mạng!
Ngay sau đó, Điển Chử như mãnh hỗ nhập bầy cừu, ghé vào trong đám kẻ địch, xuất thủ nhanh như chớp, lại nặng như núi, kẻ địch từng người từng người ngã xuống trước mặt anh.
Ngô Trần Khôn nhìn thấy Điển Chử dũng mãnh như thế!
Sắc mặt hắn thay đổi triệt đẻ.
Hắn bỗng nhiên đánh về hướng Tống Sính Đình và Đồng Kha cách đó không xa, muốn giữ hai nữ con tin, có lẽ sẽ có cơ hội giữ được mạng sống.
Tống Sinh Đình và Đồng Kha nhìn thấy Ngô Trần Khôn hung thần ác sát đánh về phía hau người, hai người không nhịn được mà hét lên.
Nhưng, đúng vào lúc này, một bóng người lóe lên trước mắt hai người, một bóng người đứng ở trước mặt hai người, bảo vệ hai người, chính là Trần Ninh.
Ngô Trấn Khôn không ngờ tốc độ của Trần Ninh lại nhanh như vậy, sắc mặt hắn lại thay đổi lần nữa.
Nhưng hắn đã không có đường lui, chỉ có thể liều lĩnh đánh một quyền về phía Trần Ninh, gầm nhẹ nói: “Mày đi chết cho tao!”
Một quyền này, mang theo gió độc, khí thế dọa người!
Trần Ninh nâng tay trái lên, dễ dàng tóm lấy cổ tay của đối phương, làm cho nắm đắm đối phương dừng lại.
Con ngươi Ngô Trấn Khôn đột nhiên phóng đại, một quyền hắn liều mạng xuất ta, lại bị Trần Ninh tiện tay bắt lấy như: thết Trần Ninh bắt lấy tay của Ngô Trấn Khôn, lạnh lùng nói: “Hỏi anh một lần cuối cùng, đến cùng là ai phái anh đến, nói ra, tôi cho anh chết một cách sảng khoái.”
Ngô Trấn Khôn giận dữ hét: “Nói mẹ mày, ông đây liều mạng với mày.”
Hắn nói rồi, nhắc chân muốn đá Trần Ninh.
Tốc độ Trần Ninh càng nhanh hơn, nhắc chân cũng đá ra một cước, đồng thời ra sau mà đến trước, một tiếng răng rắc đá gãy chân Ngô Trần Khôn.
Răng rắc!
Lại là một tiếng xương gãy giòn vang.
Trần Ninh cũng bẻ gãy tay phải của Ngô Trần Khôn.
Ngô Trấn Khôn gãy một tay một chân ngã trên mặt đất, đau khổ kêu rên.
Cách đó không xa, Điển Chử đã đánh bại toàn bộ những tên liều mạng khác.
Trần Ninh nhìn Ngô Trần Khôn lạnh lùng nói: “Vốn dĩ anh có thể chọn một cách kết thúc sảng khoái, nhưng chính anh lựa chọn kiểu chết đau khổ nhát.”
“Điển Chử, bắt anh ta đến nhà vệ sinh, thẳm vấn anh ta thật tốt, dùng thủ đoạn mà anh đối phó với kẻ địch.”
Điển Chử trầm giọng nói: “Vâng!”
Nói xong, anh liền bắt lấy Ngô Trấn Khôn, hướng về phía nhà vệ sinh của máy bay cách đó không xa.
Chử đưa Ngô Trần Khôn đi vào phòng vệ sinh!
Năng lực tra tắn của anh, tuyệt đối là tiêu chuẩn nhát định, dù cho những quân xâm lược nước ngoài, rơi vào tay anh, cũng sẽ bị tra tắn đến mức đem tất cả mọi thứ nói ra.
Loại có chút liều mạng Ngô Trấn Khôn này, đối với Điển Chử mà nói, chính là một việc cỏn con.
Tiếng kêu thảm thiết từ nhà vệ sinh khiến nhân viên máy bay và hành khách sợ hãi.
Mọi người đều hoảng sợ nhìn Trần Ninh, Trần Ninh cùng Điển Chử thoạt nhìn còn khủng bố hơn nhóm người liều mạng Ngô Trấn Khôn, lúc này bọn họ không biết chắc chắn Trần Ninh rốt cuộc là ai, ai nây đều sợ hãi.
Lúc này Trần Ninh lấy giấy chứng nhận sĩ quan của mình ra, mỉm cười giải thích với các tiếp viên hàng không và bảo vệ: “Mọi người đừng sợ, tôi là quân nhân, những tên cướp này hiện tại giao cho chúng tôi xử lý, các vị sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào.”
Các tiếp viên hàng không lấy lại dũng cảm đến, nhận giấy chứng nhận sĩ quan của Trần Ninh.
Các cô nhìn thấy ảnh Trần Ninh mặc quân phục Thiếu soái trên giấy chứng nhận sĩ quan, đều nhịn không được lộ ra vẻ kinh động.
Ý nghĩ đầu tiên trong tim của tất cả mọi người là: Wow, đây cũng quá oai hùng đi!
Chọt, các cô liền nhìn thấy trên cấp bậc quân hàm Trần Ninh viết Thiếu soái, chức vị viết tổng chỉ huy quân Bắc Cảnh.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều sợ ngây người.