Chương 246: Đấu Giá Chợ Đen
Cùng ngày, Tập đoàn Ninh Đại đã tổ chức một họp báo rất hoành tráng.
Ông Tần với Lê Tử Kì, hai người đại diện cho cuộc họp báo.
Trong khi đó, Tập đoàn Ninh Đại đã công bó vắc-xin ung thư gan chính thức được ra mắt.
Vào ngày hôm nay, các nơi bán thuốc lớn đã lập tức đặt hàng, Tập đoàn Ninh Đại đã nhận được hàng chục tỷ đơn hàng trong vòng một ngày, công việc sản xuất đã được lên kế hoạch đến năm sau.
Ngay sau khi tin tức này được đưa ra, cỗ phiếu của Tập đoàn Ninh Đại cũng cao lên ngất ngưởng.
Giá thị trường của Tập đoàn Ninh Đại đã vượt quá 100 tỷ, và tất cả cô phiếu đã bị tổn thất do những tin đồn không tốt trước đó đã được tăng trở lại.
Tập đoàn Ninh Đại rất vui mừng, tuy nhiên có một số người không hài lòng khi nghe được tin này.
Đó là thiếu gia nhà họ Tiêu, Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến gọi con trai mình là Tiêu Diệt Dương, và nói với vẻ mặt bình tĩnh: “Anh trai anh, Tiêu Minh đã làm hỏng chuyện rồi.
Nó đang ở bệnh viện và thiếu gia Mitsui Ken đã bị giết.”
*Ngày Mitsui Ken của tập đoàn Tam Hòa đã rất tức giận, và đã đích thân mang thần kiếm đến Trung Quốc.
“Khi tới Trung Hải, hãy đón tiếp ngài Mitsui và đội quân của ngày ây, hãy chắc chắn răng sẽ làm xoa dịu cơn tức giận của ngài Mitsui.”
Tiêu Diệt Dương nhướng mày: “Vâng.”
Ngày hôm sau, bệnh viện nhân dân thành phó Trung Hải.
Cùng với Tiêu Diệt Dương, Mitsui Takeshi, Miyamoto Ichitosai và những người khác đã đến nhà xác, và nhìn thấy thi thế của của Kem Mitsui và Liễu Sinh Cương.
Mitsui Takeshi vừa buồn vừa tức giận, Miyamoto lchisai thì vô cảm.
Một lúc sau, Mitsui Takechi chậm rãi nói: “Anh Tiêu, xin hãy sắp xếp để hỏa táng cho hai người họ, rồi gửi tro cốt về Tokyo của chúng tôi.
Tiêu Diệt Dương: “Được.”
Ra khỏi bệnh viện!
Tiêu Diệt Dương nói với Mitsui Takeshi và Miyamoto: “Hải vị khách quý, có một cuộc đấu giá lớn ở phiên Chợ đen ở Trung Hải tối nay. Tôi muốn mời hai vị cùng tham gia với chúng tôi.”
Takeshi Mitsui lạnh lùng nói: “Anh Tiêu, chúng tôi đến đây không phải để xem đấu giá.”
Tiêu Diệt Dương cười nói: “Tôi biết, nhưng tối nay tại buổi đấu giá ở Chợ đen, có bức thư của hoàng tử, một bức thư ấy có thể đáng giá cả một gia tài. Tôi nghĩ ngài Mitsui và ngài Miyamoto sẽ rất hứng thú.”
Thiếp Bình An của Vương Hy Chỉ.
Thư pháp rất riêng biệt của Vương Hy chỉ vẫn chưa được lưu truyền.
Các loại cọ, mực của các bậc thầy nỗi tiếng đều được lưu trên trong dân gian.
Trong đó, quý giá nhất là bản thư pháp thời Đường rất tinh xảo, có thể sánh ngang với bản chính, có thể coi đây là bảo vật vô giá.
Khi Mitsui Tkeshi và Myamoto nghe rằng đó là của Vương Hy Chỉ, họ thực sự cảm thấy thích thú.
Đặc biệt là Miyamoto, hắn rất ít khi lộ ra vẻ thích thú, như bây giờ hắn đã lộ ra rồi: “Anh nói đều là sự thật.”
Tiêu Diệt Dương cười: “Đúng vậy, bức tranh này là bản thư pháp chép tay chính xác của triều đại nhà Đường, bì bản này của Vương Hy Chỉ không xuất hiện ở nơi nào trên thế giới cả, vì vậy nó rất hiếm.”
“Nếu hai người hứng thú với nó, tôi có thể mua tặng hai người.”
Vương Hy Chỉ, một phiên bản tỉnh xảo của nhà Đường, chắc chắn giá cả sẽ lên tới triệu đô.
Rõ rằng là Tiêu Diệt Dương đang làm những gì mà hắn ta muốn, và cũng coi như muốn xin lỗi Mitsui Takeshi và Miyamoto một cách mập mờ.
Sau tất cả, Mitsui Ken và Liễu Sinh Cương đã chết ở tỉnh Giang Nam, và gia đình họ Tiêu của họ có trách nhiệm không thể chối cãi được.
Miyamoto lkataku đã rất quan tâm đến thư pháp của Trung Quốc, đặc biệt là thư pháp cảu Vương Hy Chỉ.
Ông ta quay đầu lại và nói với Mitsui Takeshi: “Mitsui, tôi rất thích thư pháp của Vương Hy Chi. Tối nay chúng ta có nên đi xem không?”
Takeshi Mitsui vẫn sẽ dựa vào Miyamoto để báo thù cho con trai mình, vì vậy nên đương nhiên đồng ý: “Nếu ngài có hứng thú, vậy thì chúng ta tối nay sẽ đi xem cuộc đấu giá Chợ đen.”
Tiêu Diệt Dương rất nhẹ nhõm khi nghe những lời này, và khi Mitsui Takeshi và Miyamoto nhận món quà của hắn, họ tự nhiên sẽ tha thứ cho gia đình họ Tiêu.
Vào buổi tối, một quán trà cỗ nhỏ ở thành phố Trung Hải.
Bãi xe của quán trà cổ có đầy đủ các loại xe sang.
Quán trà lâu đời này là thị trường chợ đen ngầm nủi tiếng của thành phố Trung Hải, chuyên bán đấu giá và buôn bán các loại đồ tốt.
Trần Ninh, Tống Sính Đình, ông Tần, Lê Tử Kì và những người khác cũng đã xuất hiện trước quán trà cổ này.
Hóa ra là Trần Ninh muốn chọn quà cho ông Tần.
Điễn Chử đã nói với Trần Ninh rằng tối nay ở chợ đen ở thành phố Trung Hải có một bản thư pháp về vương triều nhà Đường của Vương Hy Chi sắp được bán ra thị trường.
Vì vậy, Trần Ninh đã đưa Tống Sính Đình, ông Tần và Lê Tử Kì đến đây.
Hắn muốn mua bảo vật quý hiếm này và tặng cho ông Tần.
Có rất nhiều bàn ở quán trà cổ này, vã đã xuất hiện rất nhiều người ở đây.
Trần Ninh tìm cái bàn để ngồi xuống, sau đó một nhóm người khác từ cửa bước vào, hóa ra đó là Tiêu Diệt Dương, Mitsui Takeshi và nhóm của Miyamoto.
Tiêu Diệt Dương nhìn xung quanh một vòng, khuôn mặt thay đổi khi nhìn vào Trần Ninh.
Sau khi nhận ra sự khác thường của Tiêu Diệt Dương, Mitsui ngạc nhiên hỏi: “Anh Tiêu, có chuyện gì vậy?”
Tiêu Diệt Dương thì thầm vài câu với Mitsui Takechi và Miyamoto, sắc mặt cảu Mitsui Takechi thay đổi rõ rệt, ông ta nhìn Trần Ninh đầy sự giận dữ.
Miyamoto cũng cau mày nhìn Trần Ninh, mơ hồ cảm thấy Trần Ninh có chút quen thuộc, nhưng không thể nào nhớ ra được đã gặp cậu ta ở đâu.
Tiêu Diệt Dương đã có tình ngồi ở bàn kế Trần Ninh.
Trần Ninh đương nhiên chú ý tới Tiêu Diệt Dương và nhóm của hắn, nhất là khi nhìn thấy Miyamoto, khóe miệng vơi nhéch lên, tỏ vẽ giễu cợt pha chút bông đùa.
Phiên đấu giá chợ đen bắt đầu nhanh chóng.
Ngà voi là thứ xa xỉ, xương hỗ có thể được sử dụng trong y học, nhưng tất cả đều bị cắm.
Nhưng đây là chợ đen, mọi người đã quen với việc này.
Sau khi đấu giá, voi ngà và xương hỗ đã nhanh chóng bị mua bới một người buôn ma túy với giá hơn một triệu đô la.
Sau đó, chợ đen bắt đầu đấu giá những thứ khác.
Rất nhiều thứ quý giá bị vứt đi một cách tùy tiện và mua lại một cách tùy ý.
Thậm chí có những hàng hóa thuộc bảo vật quốc gia.
Chẳng máy chốc, đã đến món hàng tuyệt vời nhất của Chợ đen tối nay, một bản thư pháp của Vương Hy Chỉ đã được đưa ra với giá khởi điểm là 10 triệu đô.”
“Tôi trả 10 triệu!”
“Tôi trả 20 triệu!”
“Tôi trả 30 triệu!”
Mọi người đều biết giá trị của vật báu này, vì vậy giá ngày một tăng, chẳng máy chốc giá đã lên tới 100 triệu đô.
Lúc này, Tiêu Diệt Dương giơ tay lên, nói: “Gia tộc họ Tiêu, chúng tôi trả 150 triệu đô!”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc khi nghe con số này và tất cả đều nhìn về phía Tiêu Diệt Dương.
Gia tộc họ Tiêu có vị thế rất lớn ở Giang Nam, Tiêu Diệt Dương trả giá cao như vậy, cho thấy họ thực sự muốn có được món đồ này.
Mặc dù là 150 triệu đô nhưng vẫn còn một khoảng cách so với giá trị thực vủa món đồ này trên thị trường.
Nhưng những người ở đây không ai dám động đến nhà họ Tiêu, tất cả mọi người đều bỏ cuộc, không ai dám tiếp tục trả giá.
Tiêu Diệt Dương rất tự hào về nó!
Món đồ này đáng giá 300 triệu đô, nhưng hắn có thể mua nó chỉ với một nửa giá, không ai giám tranh giành với hắn, nhà họ Tiêu chính là như vậy.
Người dẫn Chương trình lớn tiếng nói: “Gia tộc họ Tiêu ra giá 150 triệu, có ai ra giá cao hơn không, 150 triệu lần thứ nhát, 150 triệu lần thứ hai…”
Khi nhìn thầy người dẫn Chương trình sắp chốt giao dịch, Trần Ninh giơ tay lên, chậm rãi nói: “300 triệu!”
Tất cả mọi người náo động hét lên.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn vào Trần Ninh, không chỉ bị sốc với giá thầu của Trần Ninh, thậm chí Trần Ninh đã dám chống lại với nhà họ Tiêu, dám khiêu chiến với nhà họ Tiêu, lại còn dám cướp thứ mà nhà họ Tiêu thích!
Tiêu Diệt Dương vừa kinh ngạc vừa tức giận, nhìn chằm chằm vào Trần Ninh.
Mitsui Takechi cố ý nói: “Giá cao quá, hay là bỏ cuộc thôi anh Tiêu!
Tiêu Diệt Dương lắc đầu: “Không được, chỉ là mấy trăm triệu.
Gia tộc họ Tiêu chúng tôi nhất định sẽ lấy được nó. Nếu tôi nói sẽ mua món đồ này tặng hai ngài, thì đương nhiên thì phải làm được.”
Sau khi Tiêu Diệt Dương nói xong, hắn ta giơ tay nói: “Tiêu gia chúng tôi ra giá 310 triệu!”
Tiêu Diệt Dương đã cố tình nhấn mạnh vào từ “Tiêu gia”, đây là lời cảnh báo đối với Trần Ninh, không được chống đối lại Tiêu gia.
Trần Ninh cười, giơ tay lên: “Một tỷ!”
Bùm!
Tất cả mọi người đều rất hoảng sợ khi nghe Trần Ninh nói.
Quá kiêu ngạo! Quá kiêu ngạo!
Trần Ninh không chỉ chống lại Tiêu gia, mà sự trả giá này đã hoàn toàn bóp nghẹt Tiêu gia.
Tiêu Diệt Dương mặt đỏ bừng bừng, trên cổ nổi đầy gân xanh, cứng đầu, muốn tiếp tục tăng giá.
Nhưng Mitsui lại nói: “Anh Tiêu, giá cao quá rồi, đừng tăng giá nữa.”
Miyamoto lkazuzha từ từ nói: “Đúng vậy, bức thư pháo của Vương Hy Chỉ này hãy để hắn ta giữ lại trước. Khi nào ra khỏi đây, chúng ta sẽ lấy lại nó.”
Khi nghe điều này, Tiêu Diệt Dương nhìn Mitsui Takeshi và Miyamoto với sự kinh ngạc.
Ngay lập tức, hắn ta tỏ ra cực kỳ ngạc nhiên.
Takeshi Mitsui và Miyamoto nói rõ ràng, chờ ra khỏi đây, sẽ ngya lập tức giết chết Trần Ninh, rồi lấy lại bức thư pháp đó, vì vậy giờ không cần phải lãng phí tiền bạc cho việc tăng giá nữa.
Tiêu Diệt Dương tức giận, không tiếp tục tăng giá.
Hắn nhìn vào Trần Ninh với một nụ cười lạnh, với vẻ giễu cợt nghĩ: Cậu nhóc, để cậu thoát lần này, ra ngoài thì cậu nhất định sẽ chết bởi đường kiếm của kiếm thần.