Mục lục
Thiếu Soái Trở Về Trần Ninh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 647. Cũ Mới Tranh Nhau

 

Bất tri bất giác, Trần Ninh đã bị lão Diêm đưa về hỗ trợ điều tra hơn 10 ngày.

 

Đã sắp đến ngày 7 tháng 8, chỉ còn hai ngày nữa là hôn lễ của Trần Ninh và Tống Sính Đình.

 

Mặc dù thời gian này Tống Sính Đình cùng người nhà đang chuẩn bị cho hôn lễ, nhưng nổi lo của cô và người nhà càng lúc càng nặng nề, thậm chí có lúc nữa đêm lấy nước mắt rửa mặt.

 

Gần đây truyền ra rất nhiều tin tức, bên ngoài đều nói Trần Ninh giết người bị bắt rồi, lần này Trần Ninh coi như xong.

 

Tống Sính Đình đã thử đến gặp Trần Ninh, nhưng mỗi lần cô đến An ninh quốc gia đều sẽ bị cự tuyệt, nói Trần Ninh không thể gặp bắt kì ai.

 

Cô chỉ có thể thất thần ra về, cùng người nhà yên lặng chờ đợi.

 

Tần Phương Hoàng âm thầm khuyên Tống Sính Đình tạm dừng việc chuẩn bị hôn lễ, cô cảm thấy Trần Ninh dính vào chuyện của Tần thiếu thật sự rất phiền toái, dựa theo tình hình trước mắt, phỏng chừng trong thời gian ngắn lão Diêm sẽ không thả người.

 

Tống Sính Đình lại cự tuyệt!

 

Cô nhẹ giọng nói: “Trần Ninh đã nói vào ngày 9 tháng 8 lúc chúng tôi kết hôn anh ấy sẽ xuất hiện. Chuyện anh ấy đã hứa với tôi đều có thể làm được, tôi tin tưởng anh ấy nhất định sẽ trở về đúng hạn.”

 

Thành phố Trung Hải, bên trong một căn phòng bí mật.

 

Sân nhỏ bên trong vô cùng đơn giản lại thanh tỉnh. Nhưng không ai biết rằng xung quanh đây bó trí vô số các trạm gác ngầm, hơn nữa máy chục hộ dân xung quanh đều là người An ninh quốc gia cải trang.

 

Trần Ninh mấy ngày nay đều ở đây.

 

Lúc này, Trần Ninh đang cùng lão Diêm đánh cờ vây.

 

Thần sắc lão Diêm ngưng trọng, Trần Ninh lại ra vẻ thản nhiên bình tĩnh.

 

Bai Trần Ninh đặt mạnh một quân cờ trắng lên bàn cờ, khẽ mỉm cười nói: “Lão Diêm, ông lại thua rồi.”

 

Lão Diêm ngắng đầu, cười khổ: “Kỳ nghệ của Thiếu soái xem ra tôi đã hoàn toàn lãnh hội đủ.”

 

Đúng lúc này, phó thủ của lão Diêm —- Vương Hạc mang theo máy tên thủ hạ từ bên ngoài tiền vào: “Lão Diêm!”

 

Lão Diêm ngẳng đầu: “Tiểu Vương, cậu đến rồi à?”

 

Vương Hạc nói: “Tôi vừa từ Kinh thành gắp rút trở về, còn mang theo một nhân chứng quan trọng.”

 

Nhân chứng?

 

Trần Ninh khẽ nhíu mày!

 

Lão Diêm thua ván cờ vừa rồi vẫn còn buồn bực, ông ta có chút đắc ý liếc nhìn Trần Ninh, sau đó nhấp một ngụm trà, thản nhiên dò hỏi: “Tiểu Vương cậu mang về vị nhân chứng quan trọng nào vậy?”

 

Vương Hạc lớn tiếng đáp: “Đại tiểu thư của Hạ gia, Hạ Phï Phỉ. Cô ta đêm đó cùng đám người Kiều Chính, còn có Tần thiếu ở khách sạn uống rượu.”

 

Lão Diêm nói: “A, không phải đã sớm hỏi qua cô ta rồi sao?”

 

Vương Hạc nói: “Hạ tiểu thư nói lúc trước sợ hãi thân phận của Trần Ninh nên đã che giấu sự việc, hiện tại cô ta nguyện ý thành thật đứng ra chỉ tội Trần Ninh.”

 

Chỉ tội?

 

Trần Ninh nghe vậy, khóe miệng hơi cong lên.

 

Lão Diêm nói: “Chỉ tội gì của Trần Ninh?”

 

Vương Hạc nói: “Hạ Phỉ Phỉ nói Trần Ninh giết Kiều Chính, ép cô ta quỳ xuống đất xin tha, lúc ấy còn cùng Tần thiếu phát sinh xung đột. Tần thiếu nhục mạ Trần Ninh là chó Tần gia nuôi, nói Trần Ninh muốn giết chủ.”

 

“Trần Ninh lúc đó nồi sát ý nói với Tần thiếu, Tần Vô Song mày nghĩ rằng tao không dám giết mày sao?”

 

Lão Diêm nhìn về phía Trần Ninh, cười lạnh nói: “Trần Ninh, những lời đêm đó cậu với Tần thiếu nói với nhau, lúc bọn tôi mời cậu về hỗ trợ điều tra tại sao cậu không nói ra chỉ tiết?”

 

Trần Ninh nhìn Diêm Thanh, thản nhiên nói: “Hạ Phỉ Phỉ hẳn là không dám vu khống tôi? Đây là ý của ông đúng không?”

 

Sắc mặt Diêm Thanh trầm xuống, lạnh lùng nói: “Vu khống? Ha ha, tôi vì cái gì phải vu khống cậu? Trần Ninh, nếu muốn người khác không biết, trừ khi mình đừng làm.”

 

“Hiện tại tất cả manh mối đều nhắm vào cạu, cậu hại Tần thiếu, tốt nhất cậu nhanh khai ra tội trạng thật sự của bản thân đi.”

 

*Nói cách khác, nếu tôi báo lên cho lão Quốc chủ, đến lúc đó liền phải dùng hình thẳm vấn cậu.”

 

Trần Ninh nhìn Diêm Thanh, bình tĩnh nói: “Có người muốn vu khống tôi, hay là do ông có mưu đồ muốn tìm người gánh trách nhiệm chuyện của Tần thiếu?”

 

Diêm Thanh hừ lạnh: “Tôi không hiểu cậu đang nói gì.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK